văn – Trước 2014

Mùa lá chín

Sáng nay bước sang ngày mới của tuần thứ ba. Lạnh đến tê người, sương mù phủ kín khắp các lối đi, nên những chú chim kia không còn dậy sớm nữa. Tôi cũng thức giấc hơi trễ hơn mọi ngày. Một vài người bạn đứng từ phòng bên kia nói vội qua bên này “dậy trà sớm đi”. Còn gì tuyệt vời hơn thế khi thức giấc buổi sáng có người mời ta uống trà, ngồi yên và thưởng thức mùi hương của lá sage… Thầy Hữu Tấn

Mùa thu đầu tiên tại Làng Mai

Vài chiếc lá trên nhành phong đã bắt đầu chuyển màu, từ xanh sang ửng vàng rồi biến thành màu đỏ chín thật đẹp. Tháng ngày thoáng đi thật mau đang hằng in trên những chiếc lá trĩu cành. Ngày ở đây trôi rất nhanh, nhanh đến nổi những con người nhạy cảm với thời gian nhất cũng không thể bắt theo kịp được. Nắng và mưa thay nhau liên hoàn. Đêm tối ùa về đúng lúc cho những gì đang thay đổi mau lẹ của đất trời ngoài kia.

Trời bắt đầu lạnh dần. Những ngày nắng như ngắn hơn so với lúc chúng bắt đầu khởi nguyên. Và mưa phùn dày hơn, thấm rất nhẹ trên chiếc áo choàng màu khói hương nhuốm bụi thời gian của những vị thiền sư đang mặc. Khung cảnh chung quanh bỗng trở nên thật mềm và nhẹ. Cỏ hoa như khoác trên mình cùng chung một màu ướt lành lạnh nhẹ nhàng nên thơ đến lạ. Chắc phải thêm một lớp chăn nữa mới đủ ấm cho đêm nay.

Thu đẹp đã về rồi!

Sắp bước sang tuần thứ ba của tháng chín. Những người dân bản xứ nói tuần này sẽ là thời gian thu về rõ ràng nhất. Họ cũng nhắc tôi phải chăm sóc mình thật cẩn thận vào mùa này. Mới đầu tôi không hiểu gì, thì ra là trời trở lạnh nên sợ tôi không chịu nổi. Thú thật chịu nóng là sở trường nhưng lạnh thì chưa biết thế nào. Tôi cũng đang nuôi hy vọng mình sẽ được một lần hóa thành tuyết trong mùa đông này.

Sáng nào tôi cũng được đánh thức bằng tiếng chim hót. Có thật nhiều tiếng chim thật hiền và lạ quanh đây, chúng đã tụ họp nơi này như sau khi được trải nghiệm đời sống của những kẻ lữ hành du mục. Những con chim nhỏ xíu cứ đậu trên cành của bụi trúc tím và hót ríu rít vào tai tôi. Có những hôm trời chưa sáng, tôi trùm chăn quanh mình, rồi bước ra ngoài khi đất trời còn im ỉm nằm chìm trong màn sương dày đang giăng kín bên hiên trước cửa phòng. Tôi đã ngồi thật yên, đợi mặt trời lên và chờ để nghe những tiếng chim kia.

Mưa phùn nhiều nên lạnh. Lạnh cùng với cái nắng dìu dịu khiến lá cây già đi rồi chín dần. Lần lượt những chiếc lá thay nhau chuyển màu. Không khí chuyển mùa đang quyện mình vào chén trà nóng. Khói và hương trà cũng hòa lẫn vào cùng nhau với những chiếc lá đang chịu lạnh và bắt đầu chuyển màu ngoài kia. Tôi đã bắt gặp trạng thái yên và lắng như thế này vài lần trong đời. Nhưng với không gian này dường như rất khác, khác không hẳn vì sự biến đổi của tâm lý tính hay vật lý tính, mà sự khác này đã di chuyển đến tôi như một nguồn năng lượng thật dồi dào đã được chế tác lâu ngày, nay đang bao phủ lên thân thể và tâm hồn tôi. Tôi vẫn giữ mình trong tư thế thật yên, tai nghe xôn xao những tiếng líu lo bên rặng tre ven rừng. Rót thêm một ít nước ấm vào chén, hương trà bay ngút lên cao trong tư thế của những vật thể vô hình. Tôi đã thưởng thức được khói hương trà tự do bay lên như thế với một vài tia nắng sớm vừa chớm hé ở tít đằng xa kia.

Tôi bắt đầu thấy quen dần với hoàn cảnh chung quanh. Cũng có vài thứ thật lạ lẫm trong mắt tôi khi mới tiếp xúc ban đầu, nhưng hầu như chỉ là vài sự so sánh khập khiễng của những nền văn hóa trong lối suy tư khác nhau. Ngày đầu tiên được xếp vào phòng ở chung với một người Indonexia, một người Italia và tôi là người thứ ba. Họ nói tôi còn nghe mùi Monhinga hơi nhiều. Đó là món ăn được ưa thích nhất của người dân Miến Điện, nó có mùi bún của quê mình và mùi cà ri Ấn Độ. Có thể họ nói đúng vì tôi thuộc mẫu người thường di cư đến những vùng có mùi quen thuộc như thế. Thật may sau đó, một khoảng thời gian làm biếng dài ngày đã cho phép tôi thích nghi được với không khí sinh hoạt nơi đây. Những buổi ngồi chơi, co ro vì lạnh và kể chuyện tâm tình cho nhau nghe như đã khiến chính tôi quên đi mình đang ở một nơi thật xa nào đó.

Những chiều gần đây, anh em Xóm Thượng hay kéo nhau về Sơn Hạ chơi. Sơn Hạ hiền và đẹp, đơn sơ nhưng nhẹ nhàng. Tôi  bắt gặp những chùm hoa thật lạ, nhiều màu chen lẫn vào nhau trên một chiếc xe kéo bằng gỗ, chúng được trang trí rất tự nhiên nằm im trên nền cỏ xanh mượt. Xung quanh là những cây thông, cây bạch dương và tùng bách đã có mặt ở đây nhiều năm, thân cây vươn thẳng to và cao đủ che mát cho cả khu vườn. Bên cạnh còn có cả hồ nước rong rêu phủ đầy nằm ở phía tây. Trước chiếc cầu có bảng gỗ ghi vài chữ: “Sơn hạ hữu tuyền, tạc chi tắc dũ, quê hương tình người, đất Bụt phương nam”.

Đốt lửa trại ở Sơn Hạ là lúc dễ khiến những người dân xứ núi chúng tôi thích thú nhất.  Trời đang trở lạnh, mưa phùn dày hơn nhưng lửa thì vẫn cháy kiên cường. Trống, ghitar, sáo trúc hòa chung với tiếng côn trùng với tất cả các giai điệu được đến từ nhiều nơi. Chúng được tấu lên một cách tự nhiên như không một lằn ngăn cách bởi vấn đề địa lý. Chúng tôi hát say sưa với nhau bên lửa đỏ, chia nhau từng ly trà ấm, đếm từng vì sao rơi và đợi trăng lên. Những ngày làm biếng đã đi qua thật êm và tuyệt vời như thế.

Sáng nay bước sang ngày mới của tuần thứ ba. Lạnh đến tê người, sương mù phủ kín khắp các lối đi, nên những chú chim kia không còn dậy sớm nữa. Tôi cũng thức giấc hơi trễ hơn mọi ngày. Một vài người bạn đứng từ phòng bên kia nói vội qua bên này “dậy trà sớm đi”. Còn gì tuyệt vời hơn thế khi thức giấc buổi sáng có người mời ta uống trà, ngồi yên và thưởng thức mùi hương của lá sage. Uống trà xong, chúng tôi thiền hành quanh triền đồi. Ngoài trời chớm bước sang thu, từng chiếc lá bắt đầu thay nhau chín đầy cành, khi gió đến thì rụng xuống trải đều uốn quanh theo đôi bên con đường sỏi. Cảnh tượng của chiếc lá phong chín khi rơi cũng tuyệt đẹp như bất kỳ một hình ảnh tuyệt mỹ nào khác. Sao mai vẫn còn ẩn mình sau màn sương sớm dày đặc đang giăng đầy trời. Mặt trời lên!

Thầy Hữu Tấn