văn – Trước 2014

Mẹ – Nguồn thương yêu

Hôm qua, tôi gọi điện về nhà, cô Lành bạn mẹ nói rằng thần sắc của mẹ tôi khá hơn nhiều lắm, tươi lên và vui hơn, chứ trước đó thì không được vậy. Nghe vậy. trong lòng tôi vừa vui vừa xót xa, không biết thiếu tôi bên cạnh ai sẽ chăm sóc mẹ? Những người xung quanh liệu có chăm sóc mẹ kỹ giùm tôi không? Tôi nhớ mỗi lần tôi bị bệnh, dù chỉ một chút xíu thì mẹ cũng lo lắng và vội vã đưa tôi đi khám bác sĩ. Mẹ nhân từ và rất đỗi dịu dàng, mẹ luôn trấn an tôi bằng ánh mắt hiền dịu.

Tôi cũng chưa thấy ai hiếu thảo như mẹ, bà ngoại bị bệnh phải đi bằng xe lăn, mẹ hết lòng chăm sóc bà từng miếng cháo ngụm nước. Hằng đêm mẹ cứ phải thức canh chừng bà, đêm nào mẹ cũng phải thức giấc ba bốn lượt để thay tã cho bà. Mẹ đối xử với an cũng bằng tấm lòng nhân ái và khiêm hạ.

 

Tôi biết sự đi tu của tôi làm mẹ hạnh phúc mà cũng đồng thời làm mẹ héo dần vì phải xa con, vì một sự quyết định quá đỗi mau chóng. Tôi chạnh lòng thương mẹ, thương mình. Nhưng tôi biết đây là con đường thoát khỏi ngục tù của sợ hãi, khổ đau, mờ mịt cho tôi và mẹ. Mẹ là người mẹ cách mạng đã cho tôi đi tu và tôi sẽ giữ gìn hành động cách mạng này cho tôi, cho mẹ. Sự quân bình và hạnh phúc trên con đường của tôi mẹ tôi đều nhận được hết, tôi thế nào thì mẹ tôi thế ấy. Và vì thế tôi xin nguyện sẽ sống có hạnh phúc, là một người có hạnh phúc và thực hiện chí nguyện trong mỗi giờ, mỗi phút cho ba, cho mẹ!

Mẹ là khung trời bình an của tôi, và tôi cũng là điểm tựa của cuộc đời mẹ. Tôi luôn tự hứa với lòng là sẽ tu cho mẹ và cho cuộc đời. Bên dòng chảy tâm linh, tâm lắng lại an trú trong hơi thở tôi mỉm cười chắp tay nguyện cầu chư Bụt gia hộ cho mẹ được bình an.