văn – Trước 2014

Hơi thở mùa Xuân

 

“Ai cho tôi tình yêu để làm đẹp cuộc đời…”

hoithomuaxuan1.JPG

“Sáng mở cửa đất trời thơm thơm lạ
Bước đầu ngày xin bước bước yêu thương…”

 

Bên khung cửa xe sáng nay, ánh sáng mặt trời tinh khôi dọi vào ô kính mỉm cười. Cây hoa ngọc lan hôm qua tỏa hương thơm ngát cả nội viện đang lú nhú từng chồi non, cây táo, cây lê… cùng đồi mận khoe chiếc áo hoa trắng muốt bên thảm hoa bồ công anh kiêu hùng hé cửa lòng đất tuôn dậy. Tất cả những cây hoa, bụi cỏ như đồng loạt mở cửa đón cái khí trời ấm áp của mùa xuân. Ông mặt trời như vui hơn trong bài ca gõ cửa thức giấc cây cỏ. Tôi nhận ra nét mặt hân hoan của ông mặt trời vui vẻ, trẻ trung và hạnh phúc.

Ánh nắng đổ xuống mặt đất, những thảm cỏ xanh biểu hiện, những bông hoa đồng nội vui mừng quần tụ khắp nơi. Có những cây già ngủ vùi mấy tháng mùa đông, thu mình, rụng lá, trơ ra cái thân xương xóc giữa trời lạnh buốt cũng đã từ từ trở mình thức giấc vươn mình tập mười động tác chánh niệm, lú nhú những mầm xanh tí hon trên thân già khô quắt queo. Tôi nhìn sự hồi sinh của những cây già, cây non của đất trời và nhận ra sức sống của vạn loài. Và tôi cũng nhận ra những cây tùng, cây bách, những thảm hoa, đồi cỏ hay hương hoa ngọc lan đang hiển hiện trong lòng tăng thân. Tôi cười. Một nụ cười khó hiểu khi nhận ra mình biết cười cùng mùa xuân.

Ngày khác, cũng bên khung cửa, ánh nến lung linh dọi vào ô kính hai đốm lửa nhỏ reo vui đang nhường chỗ cho ánh sáng của một ngày mới. Khung cửa kính đã khép mà vẫn vọng vào tiếng chim líc ríc trò chuyện. Vẫn còn là giờ thực tập Im Lặng Hùng Tráng của Làng nên tôi tha hồ thưởng thức tiếng chim, tiếng gió… Tôi xếp trang vở nhỏ lại, bước ra chơi với mùa xuân. Bên tai tôi lời hát “xuân tăng thân bước đi trong niềm kính thương…” đã làm cho những bước chân rạo rực của tôi trở nên đằm thắm. Trong bước chân đó, tôi nhận ra niềm vui tinh khôi, mát mẻ của đất trời trong buổi sáng mùa xuân ở Làng đang đi vào cơ thể tôi, lan tỏa khắp các tế bào.

Và bất chợt lời ca năm xưa vọng về trong tôi. Tôi kịp nhận ra sự khác biệt giữa hai luồng cảm giác nhưng chưa hiểu rõ chuyện gì? Vẫn bước chân tôi đi qua thảm cỏ hoa, một bông hoa chúm chím, rung rinh cho tôi một cảm giác mới mẻ quen thuộc của bài hát: “buổi sáng em đi thiền hành, chợt một bông hoa vàng trong cỏ trông thấy em, bông hoa nghiêng nghiêng mỉm cười.” A! cảm giác này tôi đã có trong những bước chân thiền hành mỗi ngày. Bông hoa vô tình đã làm tiếng chuông giúp tôi hiểu tiếng chuông không chỉ là quy ước của âm thanh phát ra từ một quả chuông. Tiếng chuông có thể chỉ là một bông hoa dại, một hình ảnh, một cảm giác an lạc giúp mình trở về ý thức sự sống đang có mặt và lúc này đây câu thần chú thứ năm: “Đây là giây phút hạnh phúc” trở nên sống động quá đi thôi.

Tôi cũng chợt hiểu ra một điều, bông hoa kia đã có đó cho tôi trên lối đi quen thuộc mỗi ngày. Cảm giác hạnh phúc đã có trong tôi khi tôi nhận ra bông hoa mỉm cười và tôi đã có nhiều cảm giác như thế trong những bước chân thiền hành, kinh hành, tụng kinh, làm việc, học hay chơi… Để tôi càng trân quý những tháng ngày được sống và tôi có thêm nhiều cơ hội được trồng hoa, được làm nên những mùa xuân trong tôi, trong bạn cũng như biết thương cái cảm giác an lạc quen thuộc này.

Nhận ra được cảm thọ bình an, khỏe nhẹ của “đã về đã tới” bền bỉ và chắc thật bên cảm thọ vui mà mình còn tìm cầu, tôi bỏ lại cái cảm giác rạo rực trong lời ca: “từng chồi non xanh mênh mang, từng giọt mưa tí tách rơi mùa xuân… Mùa xuân đã đến bên anh, mùa xuân đã đến bên em thì thầm…” Điệu nhạc xập xình và lời ca, tiếng hát ngày trước đã tưới lên hạt giống tìm kiếm trong tôi. Tìm kiếm một cảm giác mới lạ mà tôi không ý thức được đó là cảm giác lành mạnh hay buồn thương, nhớ nhung vô định… Tôi giật mình khi nhớ tới Giới Thứ Năm là Tiêu Thụ Có Chánh Niệm và thấy mình may mắn được bảo hộ trong đời sống tăng thân để có cơ hội học cách tiêu thụ lại cảm thọ của chính mình. Tôi nhìn bông hoa và cười, nụ cười gói theo niềm biết ơn những bông hoa nhỏ, cây cỏ, đất đá, con đường quen thuộc đã tận tụy giúp tôi mỗi ngày. Để hôm nay tôi có thể  can đảm thay đĩa nhạc CD, tắt những cuốn phim phiền muộn mà tôi đã từng tiêu thụ trước đây và thay vào đó là CD thiền ca cùng với những niềm vui mới: “vào ngày mới lòng thênh thang, chân bước tới không vội vàng…” Lúc này đây tôi thấy có một mùa xuân thật sự mới mẻ đang về trong tôi và trên mọi nẻo đường.

Theo bước chân thiền hành, tôi  lại bắt gặp nụ cười của ông mặt trời nơi hàng cây trước mặt. Sao nụ cười của ông sáng nay tươi vui và tròn đầy đến lạ. Tôi nhìn lên đồi mận, ánh nắng trải dài như một luồng hào quang óng ánh. Tôi muốn chạy ào lên đồi để chạm được vào ánh hào quang. Cảm giác an lành lại nhường chỗ cho cảm giác ái, thủ, hữu làm tôi bất an. Mắc cỡ với chính mình, tôi dừng lại, nhìn kỹ vạn vật rồi thong dong thiền hành. Mỗi bước chân tôi tiếp xúc với mặt đất, tôi buông bỏ sự vội vã, từ từ lội qua thảm cỏ bồ công anh đang say ngủ. Ánh nắng trải dài trên mặt đất, chân tôi, người tôi chạm vào hoa nắng lúc nào tôi không hay. Tôi đứng trên đồi mận nhìn về Xóm Mới. Một niềm vui đầm ấm lan tỏa trong tôi từ ngôi nhà, con đường, bụi cỏ… Nơi ghi dấu bao nhiêu điều mới lạ, nơi chuyển hóa bao bước chân giận hờn to nhỏ trong đời sống tăng thân. Vang lên trong tôi lời hát của bụi tre rì rào, của những sớm hôm quây quần bên nhau, đây hồ sen, tháp chuông, thiền đường… đã trở nên một nơi để tôi có cơ hội trở về. Và tôi nhận ra mỗi nơi, mỗi nơi đều chứa đựng sức sống bền bỉ của tăng thân.

Đi chơi với mùa xuân về, tôi lại gần bên ô cửa sáng nay ghi lại một chút gì cho tôi, cho bạn. Màng đêm dần buông xuống. Thảm hoa bồ công anh thức dậy sáng nay cũng đã đi ngủ, trả lại sự tĩnh lặng của đất trời vào đêm. Cảm ơn mùa xuân tăng thân đã cho tôi nhận ra niềm an lạc của sự sống đang đâm chồi trong từng hơi thở mới lạ. Đó là mùa xuân miên viễn giữa đất trời bất tận.

 

Xuân về chốn yêu thương
Hoa nở chim chuyền cành
Bước chân về tĩnh lặng
Đất tâm là bản môn.


 

Nuôi dưỡng và trị liệu, công phu cho những ngày làm biếng