văn – Trước 2014

Trong Má có Bụt – Trong Má có Con

Còn nhớ 4 năm về trước, cái ngày không thể nào quên khi mà đứa con trai duy nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi khi mới 26 tuổi đời. Không để lại một lời nào để nhớ!… Ngày ấy, tôi chưa hề biết gì về Đạo Bụt cũng chưa biết gì về pháp môn Sư Ông Làng Mai. Những ngày tháng ấy thật là kinh khủng! Đó là địa ngục giữa trần gian, chỉ mong ai đó giúp mình chết đi thì sẽ biết ơn người ấy lắm!

Nhưng mà mọi việc đã đổi thay một cách mầu nhiệm… Một buổi chiều mưa như thác đổ ở Tu Viện Bát Nhã, Sư Cô Thanh Ý ngồi yên nghe từng tiếng nấc và từng lời kêu cứu của tôi: “Sư cô hãy giúp con làm sao để có thể tiếp tục sống!”. Lời khai thị của Sư Cô như một liều linh dược cấp cứu và giành lại sự sống cho một con người hoàn toàn tuyệt vọng…

Bốn năm tu học và thực tập pháp môn Làng Mai đã thay đổi cuộc đời tôi. Từ một con người chỉ muốn đi về cõi chết, tôi đã trở thành một con người khác. Có thể tự chuyển hoá những khổ đau phiền não, tự làm chủ những cảm xúc giận hờn, bức bối… để đem lại cho mình niềm vui và bình an trong cuộc sống. Tôi nhớ mãi lời dạy của Sư Ông: Dù trong bất cứ tình huống nào, khó khăn và đau khổ đến đâu cũng phải thực tập cho được bình an. Dù có chết cũng chết trong bình an. Lời dạy này của Sư Ông như một bảo bối mà lúc nào tôi cũng mang nó theo bên mình để thực tập, để sống tỉnh thức từng giây phút.

Những lúc khó khăn nhất tôi đều nương tựa vào quý thầy và quý sư cô, các bạn đồng tu. Bởi vì tôi biết mình chưa đủ lực để có thể hoàn toàn nương tựa hải đảo tự thân. Có một điều là càng ngày tôi càng thực chứng được những lời dạy của Sư Ông khi hết lòng thực tập. Một buổi chiều, khi người đưa thư trao cho tôi một phong bì lớn, có ghi nơi gửi là xóm Thượng Làng Mai Pháp Quốc. Người gửi là Thầy Pháp Toại. Tôi mở phong bì ra. Đó là một bức thư pháp của Sư Ông nhỏ nhắn, xinh xinh và dễ thương với dòng chữ : “trong má có Bụt – trong má có con”. Tôi bồi hồi xúc động bởi vì thật sự tôi đã cảm nhận được điều ấy. Con kính biết ơn Sư Ông, biết ơn Thầy!


Người ta thường nói: Tình mẫu tử, tình phụ tử rất thiêng liêng cao cả! Tôi là người cảm nhận điều này hơn ai hết. Khi mình còn trẻ, còn khoẻ mạnh thì cái ý niệm này đối với mình rất bình thường, không có gì đáng lưu tâm. Nhưng mà khi vô thường đến, nhất là khi sự chia ly đột ngột xảy ra thì mình mới hiểu hết sự thiêng liêng ấy.

Từ ngày con trai mất, tôi đã hết lòng thực tập những điều Sư Ông dạy, đi theo sự dìu dắt của quý thầy và quý sư cô nên tôi luôn tiếp xúc được với con trai mình. Tôi nhận ra một điều: Đúng là tình mẹ con, tình cha con là thứ tình cảm không ai có thể chia lìa. Dù người cha, người mẹ hay đứa con ấy có chết đi thì vẫn còn ở mãi trong nhau. Mẹ vẫn có thể chăm sóc cho con. Con vẫn có thể báo hiếu cho mẹ… Những lúc thiền hành, ngồi thiền, tụng kinh, ăn cơm chánh niệm… tôi luôn cảm nhận có con trai mình bên cạnh. Hai mẹ con cùng tu học. Sự bình an và hạnh phúc lan truyền từ mẹ sang con và từ con sang mẹ. Tôi vẫn thấy nụ cười rất tươi của con trai mình ở một nơi rất đẹp, rất bình an.

Có một điều thật lạ, những đứa học trò cấp 3 của con trai tôi dù không biết gì về pháp môn của Sư Ông, nhưng những cảm nhận của các em sao mà như một người đã thực tập pháp môn lâu lắm rồi vậy. Các em thường tâm sự với thầy trên FB : “ Chúng con nhớ thầy lắm! Thương thầy những lúc chúng con chưa ngoan, chưa chăm chỉ học tập, thầy dẫn chúng con đi ăn kem, khuyên nhủ chúng con, không bao giờ to tiếng rầy la chúng con. Thế mà chúng con chưa kịp nói với thầy rằng: Con thương thầy nhiều lắm! Thầy đâu có đi xa. Thầy đang ở trong mỗi chúng con. Thầy sẽ nâng bước khi chúng con vấp ngã, thầy sẽ mỉm cười khi chúng con thành công. Chúng con sẽ sống thật vui, thật hạnh phúc và sẽ tiếp nối công việc và tình thương của Thầy. Chúng con lúc nào cũng sẽ sống hết lòng với mọi người như thầy đã từng sống với chúng con. Gửi gió mang về nơi xa ấy có thầy của chúng con !”. Lời lẽ của những học sinh lớp 10 chỉ mới 15 tuổi mà như những người thấm nhuần Đạo Bụt và đang thực tập lời dạy của Bụt vậy. Những đứa học trò vẫn đến thăm mẹ của thầy. Những lúc ấy, tôi biết rằng có con trai mình đang ở trong các em và chính con trai tôi đã dẫn dắt học trò mình về thăm mẹ.


Trong số bạn bè của con trai tôi, H. Nam là người bạn thân nhất của nó và cũng là học trò cấp 3 mà tôi đã dạy. Nam đã nói: “ Con muốn thay Hải để lo cho thầy cô. Con là một thành viên của gia đình. Con không phải là người ngoài đâu“. Câu nói này đã làm tôi không cầm được nước mắt. Tôi biết rõ rằng: Dù không còn trên cõi đời này nữa, nhưng con trai tôi vẫn tìm cách báo hiếu cho cha mẹ theo cách của mình. Vậy là tôi có thêm một đứa con trai nữa, chứ tôi đâu có mất con trai! Ai bảo chết là hết? Không! Đối với tôi như chưa hề có cuộc chia ly nào cả. Con trai tôi vẫn ở cạnh bên tôi đó thôi.

Một điều kỳ diệu khác đã xảy ra. Trên trang Blog của mình, tôi đã trải lòng ra về sự thực tập pháp môn và thường tâm sự với con trai . Có một bạn rất bằng tuổi con trai tôi đã xúc động. Hai cô cháu kết bạn trên FB, bạn trai này cũng đang thực tập pháp môn sư ông. Trong một lần tâm sự với con trai, tôi có nói : “Mẹ nhớ mãi một buổi chiều mưa rất to, con đi dạy về đội mưa mang bánh xèo vào cho mẹ ăn khi mẹ đang nằm bệnh viện vì con biết mẹ rất thích bánh xèo. Chiếc bánh xèo hôm ấy chưa bao giờ ngon như vậy!” Đọc được điều này, cứ mỗi lần sinh nhật tôi là bạn trẻ ấy gửi một chiếc bánh xèo trên FB. Rồi hai cô cháu trở thành bạn đồng tu và lúc nào cũng rủ nhau đi tu. Có một lần thiền hành ở chùa Tuệ Uyển Long Thành, bạn ấy đã nắm tay tôi đi thiền hành. Lần ấy , tôi nghe hơi ấm của con trai tôi trong lòng bàn tay ấy. Tôi lại có thêm một đứa con trai nữa rồi! Cám ơn Cát Tường vì đã làm ấm áp thêm tình mẹ con trong cô.

Còn rất nhiều và rất nhiều điều nữa… Tất cả những điều mầu nhiệm ấy nằm trong tình thương lớn mà quý thầy cô và tăng thân đã dành cho tôi, đã ôm ấp tôi những lúc khó khăn nhất và cô đơn nhất. Nhưng mà vượt lên trên tất cả chính là vì: “Trong má có Bụt, trong má có con”. Hãy sống và thực tập hết lòng theo những gì Sư Ông dạy thì chắc chắn điều mầu nhiệm sẽ xảy ra thôi các bạn ạ. Xin tri ân vì tất cả…!

Mùa Vu Lan 2013

Tâm Tự Tại