Thực tập nhận diện đơn thuần
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, theo lời Thế Tôn dạy, trở về với hiện tại không có nghĩa là có thể an trú được trong hiện tại. Những gì đang xảy ra trong hiện tại có thể có tác dụng lôi kéo con, làm cho con hoặc ghét bỏ hoặc chạy theo. Con không muốn ghét bỏ cũng không muốn chạy theo, bởi vì cả hai lối hành xử đó đều làm cho con có thể đánh mất tự do của con, và con tự đánh mất con trong giây phút hiện tại. Mặc dù con không muốn như vậy, nhưng nhiều lúc con vẫn hành xử theo thói quen phản ứng. Chánh niệm không những giúp con nhận diện được cái gì đang xảy ra trong giây phút hiện tại, mà còn giúp con không để cho cái ấy lôi cuốn con nữa. Vì vậy cho nên con nghe lời Thế Tôn, hết lòng thực tập chánh niệm. Con biết chánh niệm trước hết là khả năng nhận diện đơn thuần, chỉ nhận diện mà không chạy theo hoặc ghét bỏ. Phép nhận diện đơn thuần này giúp cho con chế tác và bảo trì được năng lượng vững chãi và thảnh thơi, đó là bất động và tự tại.
Đức Thế Tôn đã dạy rằng, bất động và tự tại là hai đặc tính căn bản của Vô sinh, của Niết bàn. Vì vậy cho nên con xin hứa với đức Thế Tôn là trong đời sống hàng ngày con sẽ tinh chuyên hơn trong việc thực tập nhận diện đơn thuần bằng chánh niệm. Rửa tay thì con biết là con đang rửa tay, cầm bát thì con biết là con đang cầm bát. Khi có tâm hành bực bội thì con biết là con đang có tâm hành bực bội. Khi tâm hành vướng mắc biểu hiện thì con biết là tâm hành vướng mắc biểu hiện. Con sẽ tập mỉm cười và nhận diện tất cả những gì đang xảy ra mà không lo lắng, không có mặc cảm, dù là mặc cảm tự tôn, tự ty hay ngang bằng.
Địa Xúc
Bạch đức Thế Tôn, con xin lạy xuống ba lạy trước đức Thế Tôn, đức Bụt của hiện tại, trước đức Bụt Ca Diếp, đức Bụt của quá khứ, và trước đức Bụt Di Lặc, đức Bụt của tương lai. Con xin chư Bụt chứng minh cho sự lời nguyện và sự quyết tâm hành trì của con. (C)