văn – Trước 2014

Núi vẫn còn đây

 

Locuyen.jpg

Ở Lộc Uyển tôi thích nhất là ngày làm biếng. Ngày này mà ai muốn gặp tôi thì phải lên núi. Mà núi ở Lộc Uyển rất mênh mông, có lên đó cũng khó mà gặp. Thường thì lên núi tôi ít khi đi một mình; tôi thường rủ các sư em có tâm hồn đi núi, nhất là phải đi lúc trời còn tờ mờ để khi lên đỉnh núi chúng ta có thể ngắm mặt trời vừa mới lên – đẹp vô cùng.

Khi mà bạn thấy hai xóm của tu viện bao phủ trong sương mù, thì lên núi ngồi trên tảng đá cao, nhìn xuống bạn sẽ thấy cả một không gian bao trùm một lớp mây dày, nhưng nhìn lên bạn lại thấy một bầu trời xanh biếc. Xa xa ló dạng vài chóp núi. Ngồi đấy chúng ta như ở cảnh non bồng. Ngồi yên trên núi tâm thanh thản, lòng nhẹ nhàng tiếp xúc với đất trời bao la.

Các thầy các sư cô có khi thay vì toạ thiền ở thiền đường Thái Bình Dương vào buổi sáng, thì lại tổ chức lên núi ngồi thiền, tập thể dục, ăn sáng, xong rồi trở về xóm để chấp tác. Tôi nhớ có một lần loay hoay công việc gì đó mà tôi nghĩ là mình đã trễ giờ nên vội vàng lấy xe golfcart một mình chạy lên núi. Khi đậu xe xong tôi đi vào trong dãy núi tìm cho mình một tảng đá để tọa thiền. Xung quanh rất yên lặng, và tôi nghĩ các thầy các sư cô cũng đang ngồi thiền đâu đó. Vào buổi toạ thiền trên núi, đội chuông phải mang theo chuông để hô canh ngồi thiền và thỉnh chuông để đại chúng xả thiền. Hôm đó tôi chờ mãi mà vẫn không nghe chuông, đến lúc nhìn quanh thấy núi không một bóng người. Tôi gọi các thầy các sư cô, nhưng không ai trả lời. Lúc đó tôi mới biết là hôm nay không có ai đi núi cả, và đó là lần đầu tiên tôi đi núi một mình và bằng chiếc xe golfcart. Sau này các sư em có tâm hồn đi núi với mình phải đổi xóm, ngày làm biếng ít ai chịu đi, có đi thì cũng đi trễ hay khi mặt trời đã lên. Núi gọi. Không ai đi thì mình đi một mình. Một bữa nọ, sau khi uống vài chung trà xong, tôi chuẩn bị thắp nhang để toạ thiền, thì không xa tôi nghe tiếng chó rừng tru thật lớn và tru mãi. Tôi ngồi lắng tai nghe nếu nó có đến gần mình không. Cũng hơi sợ sợ. Nhưng lúc đó tôi rải tâm từ đến nó, và nghĩ chắc nó bị bịnh nên kêu khóc, thôi mình cầu cho nó bình an. Suốt thời toạ thiền đó tôi quán âm thanh và không sợ hãi, cho đến lúc xả thiền thì không còn nghe tiếng tru nữa. Về kể lại cho các sư em nghe chuyện tôi đi núi một mình, các sư em tôi nói, Sư chị không nên đi núi một mình rất nguy hiểm. Nhưng rồi núi gọi, thỉnh thoảng tôi lại đi một mình vào những ngày làm biếng, đi thật sớm để ngồi yên nhìn buổi sáng thật bình yên. Hạnh phúc của tôi tràn đầy với núi và đá, tôi tung tăng trên những tảng đá, ngắm nhìn đất trời bao la mà lòng nhẹ như mây.

Trong tôi tràn đầy niềm biết ơn Tổ tiên đất đai nơi này. Ngày xưa các vị đã từng ở đây sống hài hoà với thiên nhiên. Dù bây giờ các vị không còn ở đây, tôi vẫn có niềm tin là các vị vẫn có mặt, để bảo vệ cho mảnh đất này và bảo hộ cho chúng tôi. Vì vậy mỗi lần dọn dẹp hay khai hoang những khu đất nào tôi luôn khấn nguyện xin phép các vị, cỏ cây, đất đá và cầm thú. Tôi cũng trân quý và biết ơn Sư Ông Làng Mai, vì có Sư Ông chúng ta mới có tu viện này. Tôi nguyện với lòng sống cho sâu sắc nhẹ nhàng, cùng tăng thân xây dựng nơi này an lành để những ai về đây cũng được tiếp nhận không khí trong lành bình an trên mỗi bước chân, buông bỏ mọi âu lo dưới phố. Có những thiền sinh về đây chia sẻ có những lúc ở nhà họ có nhiều vần đề với gia đình việc làm con cái, tâm hồn tràn ngập âu lo. Những lúc như vậy họ về lại đây để được sống với các thầy các sư cô, và lòng họ nhẹ xuống liền. Có lần tôi với một sư cô xuống núi để xin phân nấm về trồng rau quả. Tôi gặp một vị láng giềng ở chân núi tại đó. Vừa gặp chúng tôi ông ta liền nói: “Có phải quý vị là Buddhas ở trên núi đó không? Chúng tôi biết ơn quý vị vô cùng. Từ ngày quý vị về ở trên đó dưới này chúng tôi được bình yên, mỗi ngày không còn nghe tiếng súng. Còn nữa, có quý vị ở rồi, chính phủ không còn dự định xây nhà tù cho tội nhân nữa. Chúng tôi cảm ơn nhiều lắm…” Chúng tôi sống ở Lộc Uyển tới năm thứ ba thì có một tờ báo địa phương đến thăm, chụp hình đại chúng thiền hành trong ngày quán niệm. Họ viết một bài đăng ở trang đầu hình quý thầy hướng dẫn thiền hành, họ nói về mảnh đất này rằng ngày trước không có sự sống, từ ngày các vị tu sĩ về, làm cho mảnh đất có sự sống, cây cối xanh tươi, chim chóc thú rừng về sống hài hoà, bình an. Đọc báo nhiều người kéo lên xem tu viện.

Mảnh đất này ngày đầu rất hoang vu, cỏ cây um tùm, là nơi cảnh sát lên tập bắn, cho nên xung quanh rất nhiều vỏ đạn. Các khu nhà cửa đều bị đập phá như một bãi chiến trường. Các thân hữu địa phương, quận cam, Los Angeles, và gia đình Phật Tử chùa Vạn Hạnh mỗi cuối tuần về đây giúp chúng tôi dọn dẹp. Các thân hữu đã hết lòng với chúng tôi, đóng góp công sức, tài vật để xây dựng Lộc Uyển từ thuở ban đầu. Nay Lộc Uyển sắp kỷ niệm 10 năm, ngồi nhớ lại những ngày đầu, tôi nhớ những bàn tay, và những khuôn mặt thân thương hiện rõ trong tôi. Tôi thấy các thân hữu vẫn có mặt với tôi ở Lộc Uyển mỗi khi thiền hành. Hay lúc ở trên núi, tôi nhớ từng vị với lòng thương mến và biết ơn. Có những vị vẫn còn gắn bó với tu viện. Có những vị vì tuổi già sức yếu hay một nhân duyên nào đó ít khi về tu viện. Tôi vẫn nhớ đến quý vị, luôn cầu nguyện Tam Bảo hộ trì và nâng đỡ cho quý vị.

Nhìn lại Lộc Uyển 10 năm qua, tôi thấy mình hạnh phúc và lòng ấm áp vô cùng. Ấm áp tình huynh đệ. Ấm áp tình Tăng thân. Lộc Uyển vẫn thay đổi thường xuyên. Dù có đổi thay nhưng núi vẫn hiền hoà, đất vẫn bình yên cho mọi người về đây. Tôi rất quý tình huynh đệ ở đây, sống với nhau hết lòng và xứng đáng với cái tên mà Sư Ông đã đặt cho hai Xóm: Vững Chãi và Trong Sáng. Cầu mong tình huynh đệ mãi mãi vững bền.