Nhật ký trước lúc đi xa
Người viết: Tô Công Đạo
Ngày xưa trước khi từ biệt, thầy nhắn nhủ , “ừm thầy có niềm tin ở em, nhưng em hãy nhớ lời Thầy, nếu em đi con đường xuất gia thì trước khi đi em phải có trách nhiệm tìm ra được người thay thế và có thể tiếp tục xây dựng Xuân Phong, rồi sau đó em muốn thế nào cũng được, xuất gia hay tại gia đều là con đường đẹp cả, nếu tìm chưa được thì em phải tiếp tục “gánh vác Xuân Phong” …cho đến già!” Haha tôi và thầy cả hai cười thật to và sảng khoái!
Huhu thầy ơi con đã không nghe lời thầy rồi thì phải. Vì “hôm nọ” “Bụt gọi con” nên con không còn biết là con đã làm tròn tâm nguyện mà thầy đã gửi gắm cho con chưa nữa.
——
Tôi nhẹ nhàng tỉnh giấc trong một buổi sớm mai, nhưng dường như đó là một buổi sáng diệu kỳ nhất mà tôi có được.“Ồ nó vẫn còn đây, nó vẫn hiện ra trong tâm thức tôi thật rõ ràng mà không hề suy chuyển” Tôi nhận diện nó thật khẽ!
Suốt đêm qua (đêm trước buổi sớm mai mầu nhiệm ấy), trước khi đi vào giấc ngủ, nó đã đến với tôi thật bất chợt và hùng tráng hơn bao giờ hết. Tôi nói “à, chắc chỉ là giấc mơ thôi đó mà”. “Thôi bây giờ mình đi ngủ, xem sáng mai nó như thế nào” – Tôi tiếp tục thì thào và trải chiếu đi ngủ.
Ôi! Sau hơn ba năm “chờ đợi”, bây giờ nó đã đến thật rồi! Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tôi trân quý nó trong từng hơi thở, cẩn trọng,cẩn trọng trong từng hơi thở, thật chầm chậm chầm chậm. Tôi nâng niu nó trong mỗi cái vào…ra…, tôi ý thức được rằng trong lúc này tôi cần hơi thở hơn bao giờ hết, hơi thở mà tôi đã rèn luyện suốt hơn 3 năm qua!
Xuân Phong ơi, các bạn ơi! Xuân Phong và các bạn có có biết “nó” là ai không?! Huhu “nó” là Bồ Đề Tâm trong tôi đó. Tôi đang rưng rưng nước mắt đây Xuân Phong ạ! Tôi muốn “nó” đến với tôi tự nhiên như thế đó!
Ừm Xuân Phong sống với tôi hơn ba năm nay chắc là ai cũng có ý niệm rằng: mưa dầm thấm lâu…rồi “ngày đó” thế nào cũng đến với tôi thôi! Nhưng chắc ai cũng thắc mắc là cái “giọt nước làm tràn ly” là gì phải không nào?
Giọt nước thứ nhất
Hôm đó là thứ sáu, tôi bị tai nạn xe, tôi bị té và bị thương ở đầu gối, tôi ráng chạy về nhà để chăm sóc vết thương và “cà nhắc” lên xe để không bỏ ngày làm việc. Ngồi ở sở làm mà vết thương đau nhức vô cùng, tôi nghĩ phải mất ít nhất hai tuần mới có thể “bán già” lại được. Thế là tôi nhắn tin cho bốn năm anh chị em Xuân Phong để nhắn là tôi bị té xe và ngày mai (thứ bảy) tôi không đi thực tập được, anh chị em thay tôi đến thiền đường sớm hơn một tí (như tôi từng làm) để ngồi chơi và mỉm cười chào các bạn đến thực tập. Không đủ duyên nên bốn năm anh chị em đều bận việc. Sau đó không lâu tôi nhận được tin nhắn từ chị P.
“Hay là nhờ anh Tạo nhe Đạo” – Chị nhắn
“Anh Tạo nào vậy chị?” – Đạo ngạc nhiên….ủa ảnh sang bên “nớ” xin tập sự xuất gia rồi mà ta.
“Anh Bảy đó em” – Chị nhắn lại.
Wow, lúc đó trong tâm tư tôi có một cái gì đó nó thôi thúc cực mạnh, không suy nghĩ, nói năng hay xác nhận gì thêm, sáng thứ bảy tôi vác ba lô đi làm (trong balô vẫn là kinh sách và pháp khí như mọi thứ bảy) và trưa hôm ấy tôi “cà nhắc” đến thiền đường để gặp cho bằng được cái “nguồn năng lượng” đó. Hôm ấy trời mưa rất lớn, tôi đến thiền đường và không thấy một ai, tôi ngồi chơi một hồi thì có một số bạn đến. Nhưng vẫn không thấy “nguồn năng lượng” ấy, tôi nhắn tin, à thì ra anh Tạo đã rời tu viện xin phép đại chúng về quê có việc. Tôi không suy tư gì thêm và sau đó thực tập cùng anh chị em!
Tối thứ ba, là buổi thực tập của tăng thân Sân Mây, tôi cũng lẳng lặng đến như mọi tuần với ước mong là sẽ gặp được anh Tạo, nhưng cũng vẫn không gặp. Đến thứ năm (buổi thực tập thứ hai) trong tuần của Sân Mây, anh đến nhưng tôi thì lại bận không đến được.
Và rồi khoảnh khắc trùng phùng cũng tới, trong không gian thiền tập buổi tối thứ năm của tăng thân Sân Mây, không hẹn mà gặp, tôi đã tiếp xúc được trọn vẹn nguồn năng lượng đó – nguồn năng lượng của Bồ Đề Tâm! Sự tươi mát, nụ cười rạng rỡ, và hình ảnh dũng mãnh rũ sạch bụi trần để bước đi nhẹ tênh, thanh thản của anh đã để lại trong tôi … Một Giọt Nước!
Giọt nước thứ hai
Chuyện này bây giờ tôi mới dám kể! Xấu hổ lắm. Ai cũng biết Đường Xưa Mây Trắng là bảo bối gối đầu dường của tất cả những người con của Sư Ông đúng không nào? Và là tác phẩm đã làm rung động bao con tim “bé bỏng-đi theo gót chân Bụt, Sư Ông”! Hồi đó tôi lạ kì lắm, tôi nghe như thế nên tôi sợ vô cùng và không dám đọc, mà một phần cũng lười đọc vì nó dày quá! Thế mà tôi đã âm thầm làm “bang chủ” thôn Gió Xuân trong khi tác phẩm nổi tiếng như thế của Thầy mình mà mình lại chưa đọc. Thế có quá xấu hổ không nào? Ai đề cập đến thì tôi cứ ậm ừ rồi lờ qua. Mắc cười nhất là khi đó tôi nói vui với mình là “tui chờ thời cơ chín muồi rồi mới đọc cơ” …Bó tay!
Rồi cái nhu yếu ấy đã đến, tôi “lần theo” gót chân Bụt bắt đầu từ sau khi Bụt thành đạo (tôi tạm thời vẫn chưa đọc giai đoạn Bụt ra đời cho đến lúc thành đạo vì có lẽ đã biết nội dung phần nào thông qua các tác phẩm khác). Và rồi tôi đã lần đến một chương định mệnh, khi ấy bụt thuyết về lý nhân duyên, tương tức tương nhập. Ôi… “từ ấy trong tôi bừng nắng hè…mặt trời chân lý …. )”. Thế là tôi lục lại tác phẩm Trái Tim Mặt Trời để đọc, chưa thỏa mãn tôi tìm tiếp quyển Hoa Nghiêm Kim Sư Tử Chương (Con Sư Tử Vàng của Thầy Pháp Tạng – Thích Nhất Hạnh) để đọc. Thế là những ngày đó tôi như người ngơ ngơ ngác ngác, tối mò lên sân thượng đi vòng vòng thẩn thơ!
Lời kinh văng vẳng bên tai:
“Pháp Bụt cao siêu mầu nhiệm
Cơ duyên may được thọ trì
Xin nguyện đi vào biển tuệ
Tinh thông giáo nghĩa huyền vi”
Thế là Giọt Nước Thứ Hai đã “tràn” về.
Ừm như thế đó, hai giọt cũng đủ làm tràn ly rồi, mà thôi để tôi kể thêm một giọt nữa cho các bạn nghe!
Giọt nước thứ ba
Hồi đó tôi nói vui với Thầy mỗi khi thầy “hỏi thăm”. Tôi trả lời: “chừng nào con lên làm giám đốc con mới đi tu”! Thế là hai người lại nhìn nhau và cười thật sảng khoái.
Cách đây một tháng, tôi được Sếp mời vào phòng và “tặng” cho tôi một chức danh mới, một chức danh nghe rất sướng tai, đi kèm theo đó là một mức lương mới, với mức lương này thì tôi thỏa sức đi tu học khắp nơi mà không lo lắng về kinh tế. Trong ba năm qua Sếp đã từng làm như thế với tôi đến bốn lần. Đủ biết Sếp thương và trân quý tôi như thế nào.
Nhưng mà cái ngày hôm đó tôi không vui như ba lần trước, bỗng dưng tôi thấy một cảm giác sờ sợ! Ôi Sếp vừa quăng cho mình một “Con Bò Mộng” rồi một “Sợi Dây Xích” to nặng 30kg. Híc mình phải làm sao đây? Trong lúc bối rồi, vui sợ lẫn lộn, tôi nhủ thầm “Ổng gửi cho mình hai thứ đó nhưng mình lại là người cầm ổ khóa và chìa khóa trong tay mà. Wow, thế là tôi không còn sợ nữa.
Hồi trước, khi mới ra trường, tôi làm việc chỉ để làm thôi, không đam mê lắm, làm để có tiền đổ xăng đi tu học Pháp Vân và hay nhủ thầm rằng “ừm không đam mê công việc lắm cũng hay đấy chứ, cũng may đấy chứ, hồi đó mà mình học ngành lập trình gì gì đó chắc là giờ này mình 20/24h ngồi trên máy tính rồi”. Thời gian trôi qua, đặc biệt là thời gian này, khi tiếp xúc với những vấn đề mới trong thiết kế, đòi hỏi phải nghiên cứu và xử lý nhiều hơn, vừa giải quyết thành công cái này tiếp đó là đến cái mới khác, điều này làm tôi hứng thú và gắng sức dồn công vào đó. Đặc biệt Sếp rất khôn khéo trong việc sử dụng và “kích hoạt” tôi, lúc căng lúc giãn. Đến một ngày tôi cảm thấy một sự báo động, tôi bỏ bê thể dục thể thao, bỏ bê ngồi thiền, sức khỏe xuống cấp….! Chiều về nhà vì quá mệt mỏi nên ăn uống thật vô độ và ngủ khì!
Chợt tỉnh ra! Ôi, bao nhiêu công sức mình đổ ra đó, bao nhiêu tuổi trẻ đó, chẳng nhẽ mình cứ tiếp tục trôi lăn mãi ở đây sao? Thay vì vậy, tại sao mình không lấy tuổi trẻ đó làm hành trang để đi vào “cái biển tuệ” thì hay và hữu ích biết chừng nào. Ý thức cái Vô Thường luôn rình rập, trong khi đó tâm mình còn quá yếu ớt, mà mỗi ngày lại bị guồng máy xã hội cuốn đi không tài nào bức ra được. Nhỡ đâu vô thường tới thiệt thì sao? Lúc đó trong đầu tôi chắc toàn là bêtông cốt sắt, cát đá xi măng, dầm sàn cột, rồi cái tường vây hãi hùng kia nữa. Tai nạn xe lần trước là do tôi mãi mê nghiên cứu giải quyết việc thiết kế cái tường vây công trình, tranh thủ lên xe máy “nghiên cứu tiếp…thế là rầm một cái tai nạn đầu gối xảy ra. Híc, Tội nghiệp tôi chưa, tôi thực tập thật là yếu kém. Trong ngày mà bị cuốn vào công việc như vậy thì tối về ngồi thiền tâm mình nó yếu ớt vô cùng. Tôi thấy mình hiểu đạo phần nào, mình cảm thấy vui, nhưng nhìn lại tâm mình, nó vẫn yếu ớt như một đứa bé lên ba. Thôi thì hy sinh đời này để thúc liễm thân tâm vậy! Ai chê cười thì tôi xin nhận lãnh hết. Tôi xin được đi theo tiếng gọi của Đức Thế Tôn. Xin được rong chơi kiếp này, Mai này thấy nó vui vui hay hay thì sẽ rủ nhiều người rong chơi cùng! Bây giờ thì cứ nghe lời Đức Thế Tôn trước vậy!
Thế là Giọt Nước Thứ Ba khẽ chạm miệng ly! Giọt nước thứ hai đã làm nền tảng cho giọt nước thứ ba xuất hiện.
Rồi tôi bắt đầu ngồi lại quán chiếu xem hoàn cảnh mà tôi đang có đó liệu có đủ điều kiện để tôi đủ sức bức ra khỏi hay không. Có đủ khả năng để làm con hưu nai trở về đồng quê, chim chóc nương trời mây hay không? Và rồi tôi đã lên kế hoạch bức ra khỏi những ràng buộc đó và để “bước tới thảnh thơi”
Vượt qua chướng ngại
Cô Xuân nói vui với tôi rằng: “Đạo chuẩn bị bước vào đường cao tốc, ừm mà đường cao tốc này cũng chỉ cho chạy 40km/h thôi”. Cả hai nhìn nhau cười.
Đầu tiên là tôi phải thuyết phục được gia đình, tiếp đó là khám và kiểm tra sức khỏe. Nếu vượt qua hai “cửa ải” này mới đề cập với tăng đoàn để xin tập sự được. Tiếp đó xin nghỉ và chuyển giao công việc lại cho công ty. Sau đó là xác nhận với Tăng Đoàn và chờ tin vui từ Tăng Đoàn về việc chấp nhận tập sự.
Cửa ải thứ nhất: thuyết phục gia đình
Tôi chọn mục tiêu là “đánh thẳng” vào mẹ, vì mẹ là người theo đường hướng tâm linh, mà trong gia đình ai có “quyền lực” tâm linh thường là người quyết định mọi việc quan trọng trong gia đình và gia đình tôi cũng không ngoại lệ, chỉ cần mẹ không ngăn cản thì thế nào ba cũng sẽ bằng lòng. Thế là tôi liên tục “khủng bố” mẹ trong 3 ngày trời bằng tin nhắn và cuộc gọi. Mẹ thì không dùng tình cảm mà sử dụng lý trí nhiều hơn, mẹ “phản đòn” bằng email rồi cũng tin nhắn và kèm cuộc gọi. Mẹ nêu ra hết những khó khăn mà tôi phải đối diện, phân tích này kia….rồi đánh tâm lý v.v… Nhưng hay một chỗ là nhà tôi theo “trường phái tự do dân chủ”. Cuối thư hay cuối lời nhắn bao giờ cũng có câu “Trước giờ ba má không can dự vào quyết định của con cái nhưng ba má nêu lên hết những cái mà có thể con chưa thấy hoặc đã biết rồi, những cái khó khăn mà con sẽ gặp phải, những suy nghĩ riêng của ba má. Và người cuối cùng quyết định cuộc đời con là chính con, đương nhiên là ba má sẽ có dính dáng ít nhiều”.
Sau ba ngày mẹ dừng “phản đòn”, nhưng tôi vẫn cảm thấy mẹ còn lo lắng, còn ít nhiều níu kéo. Thế là phải dùng chiêu cuối cùng: tình mẫu tử và tôi đã quyết tâm thể hiện hết mình: “Con chán đời lắm rồi, con mệt mỏi lắm rồi, con sắp thành gà công nghiệp rồi, sức khỏe con đang trên đà suy kiệt, trong thời gian chờ đợi tăng đoàn hồi âm, nếu không được nhận tập sự thì con cũng sẽ xin nghỉ việc rồi đi Trúc Lâm vài ba tháng hay rong chơi đâu đó vài ba tháng rồi mới tính tiếp”.
Sau tin nhắn dứt khoát đó, mẹ mới chịu nhẹ lòng. Mắc cười nhất mẹ lại là người “thử thách” còn ba là người làm nhiệm vụ “mở cổng”. Ba gọi điện cười vui và chọc “Chào Thầy, thầy giáo chào thầy tu” cả hai cười khặc khặc. Thế là xong cuộc chiến cam go. Ba nhắn: Trước khi đi tập sự nhớ thu xếp về nhà chơi mấy bữa, ba làm gỏi cuốn cho ăn. Ôi hạnh phúc quá! Nhưng tôi nghĩ thầm trong bụng, ui za không biết có phải ông bà đang dùng tuyệt chiêu cuối “dẫn xà xuất động” không đây! Hày zà! Thôi kệ, ráng giữ tâm cho vững là được.
Cửa ải thứ hai: Kiểm tra sức khỏe.
Nhờ ơn Bụt nên sức khỏe xuống cấp chưa đến mức giới hạn, tim gan phèo phổi tạm thời là “Normal”. Nhưng bị thiếu máu nhẹ, ừm uống máu, í nhầm uống Fe một thời gian chắc hết!
Cửa ai thứ ba: xin thôi việc.
Đúng là vào trận mới biết nó không đơn giản, mọi việc hầu như đã đi vào quỹ đạo. Nhưng đến phút quyết định tự dựng thấy sờ sợ (sợ ở đây là sự bỏ đi cái rụp những gì mình đang xây dựng, đang cầm nắm một cách êm đềm bấy lâu nay, đó là nguồn kinh tế và công việc mà mình đang nắm giữ), nó là bước 3 tuy nhiên nó cũng đáng gờm thiệt.
Nhưng cuối cùng cũng đủ dũng lực, tôi đã chia sẻ với Sếp ngay giữa văn phòng làm việc, tất cả anh chị em cùng nghe luôn. Sếp là người hiểu đạo và là người đạo Công Giáo nên cũng biết. Sếp nói “bên anh cũng vậy, ai mà đi được con đường này thì phải đủ duyên. Không phải ai muốn đi cũng được,…phải được Chúa gọi…., anh tôn trọng quyết định của em”. “Trời ơi! Vừa định khai thác kho kiến thức của anh Đạo giờ anh đi mất rồi” – Thằng em nó thốt lên.
Thấy sếp có vẻ buồn, nhưng đành vậy! Có lẽ kiếp trước mắc nợ nhau gì đó, kiếp này mình phải làm trả trong 3 năm! Hết nợ thì ra đi thôi, tìm nợ khác “to hơn” để mà trả!
Điều mà tôi muốn chia sẻ nhất đó là hơn 30 phút ngồi thưa chuyện với Sếp nhân sự (Sếp bà). Bình thường Cô quát mắng nhân viên ghê gớm lắm nhưng khi nghe tôi chia sẻ con đường mình sẽ đi và quyết định của mình, Sếp bà tuy tiếc nhưng rất thán phục lý tưởng đó. Sếp bà dặn dò:
“Em tu học như thế nào mà đừng để xa lìa với đời sống bình thường, đừng tu để “lên trển” mà bỏ lại những người đau khổ khắp nơi dưới này. Em tu học như thế nào để có thể quay trở lại giúp đỡ cho những người trẻ bây giờ. Nhìn biểu hiện của một số giới trẻ bây giờ chị thấy nản quá. Em nhớ giữ liên lạc với chị và thường xuyên cho chị biết là em đang thực hiện lý tưởng của mình như thế nào nhé, chị muốn dõi theo bước em.”
Nghe chị tâm sự tôi cảm thấy mình được nuôi dưỡng quá chừng. Tôi nghĩ rằng mình phải cố gắng nhiều lắm, đúng như mọi người nói “tu là đi ngược dòng”!
Chị ân cần nhắc nhở thêm:
“Chị thấy em sống và làm việc tách biệt, độc lập và thiếu sự liên hệ với mọi người, đây là điểm yếu nhất của em. Nó thuộc về bản tính lâu đời, nếu em cũng thấy như vậy thì em phải quyết tâm vượt qua nó để mình hoàn thiện hơn!”
Đúng rồi, nó là tập khí lâu đời trong tôi, đi tu là để mở lòng ra mà! Nhớ hồi đó trong những lần đi thực tập trên Bát Nhã với tăng thân, các anh chị em phải luôn nhắc nhở tôi “Đạo không đi như một dòng sông gì hết, vào khóa tu là không thấy mặt mũi đâu cả, không chịu đi cùng anh chị em”
Bây giờ xem như cơ bản mọi việc đã xong
– Quay nhìn cái nhà trọ nơi mình đang sống….khiếp!….làm sao cho nó biến thành “ba va ly một két sắt” í nhầm “ba y một bát” được đây? Có lẽ đây là cửa ải thứ tư.
– Nhớ lại giọng ngâm nga bài hát “Bình Yên” do cô bạn đồng nghiệp đang bập bẹ tập hát, cô nói: “ngày Đạo chia tay anh em, tui sẽ hát bài này tặng Đạo trước mặt anh em” My god! Híc đây là một cửa ải nữa chăng!
Bởi vậy thấy cuộc sống bây giờ nhiều dây mơ rễ má quá chừng, hồi trước nhờ tỉnh táo cắt duyên bớt, chứ nếu không giờ này chắc phải thêm nhiều nhiều bước nữa lắm. Hồi xưa mẹ tôi sợ hiện tượng “mưa dầm thấm lâu” nên có “bủa lưới” trước.
Nào là “ồ, đứa học trò của ba nó lanh lẹ, tháo vát, học giỏi, tết năm nào cũng về thăm ba, nó chưa có bạn trai…. (bó tay)
Nào là “Mỗi lần con về quê, cô chủ nhà máy xay lúa cứ hỏi thăm con, con gái của cổ giờ làm ngân hàng ở đây đó con…. Híchíc
Nào là “con thấy con gái cô Thúy như thế nào, hôm trước cô Thúy về đây thăm má và có ý định giới thiệu nó cho con” huhu.
Rồi đến dùng chiêu nhà cửa “Ừm còn muốn có nhà cửa ổn định trên SG thì con để dành ngân hàng sẽ không bao giờ mua nổi, giờ mẹ cho mượn tiền cùng với tiền của con và mua cái chung cư nhỏ nhỏ, sau đó con làm việc và trả lại má”.
“Dạ con thích ở nhà trọ à” – Tôi trả lời ngay lập tức.
Cuối thư tôi xin trích dòng tin nhắn thân thương của Ba. Ba Má ơi, con sẽ rong chơi thật vui để Ba Má cũng được yên vui!
“Biết con đi tu ban đầu ba thấy hụt hẫng, xúc động, có lẽ tại mình ích kỷ, một phần cũng lo cho tương lai con, xa nhà sức khỏe sẽ như thế nào, có ai chăm sóc. Nhưng nghĩ lại biết đâu con đi tu lại tốt, tu hành tâm tính đầu óc sáng suốt lại khỏe mạnh thêm. Mọi thứ lo cho kỹ rồi đi, phải về nhà một chuyến. Tuần sau ba đi Nha Trang chủ nhật mới về, con đi tu xa, mai này nhớ con ba biết làm sao đây huhu!”
Ba ơi, Sư Ông là đóa hoa ngàn năm mới nở một lần, con sẽ hạnh phúc lắm và sẽ có nhiều phước duyên lắm nếu con được trở thành “con ruột” của sư ông! – tôi tự lẩm bẩm.