Cùng Thầy rong chơi
Cây Thế Kỉ, Ngày 23 tháng 10 năm 2015, tại tu viện Lộc Uyển, đại chúng đã làm lễ xuất gia cho gia đình Cây Thế Kỷ gồm ba sư chú Chân Trời Minh Tâm (người Mỹ), Chân Trời Minh Hóa (người Mỹ) và Chân Trời Minh Nguyên (người Việt Nam). Sau đây là một vài chia sẻ của các sư chú.
Tăng thân luôn có mặt cho con
Con tên là Chân Trời Minh Hóa, hai mươi tuổi. Con đang sống và tu tập tại tu viện Lộc Uyển ở Escondido, California. Con bắt đầu đọc sách của Thầy lúc 16 tuổi. Từ đó con đã hết lòng thực tập những gì Thầy dạy. Con thích nhất là được học cách an trú trong hiện tại, chăm sóc cảm xúc của chính mình và có mặt thật sự để giúp người bớt khổ. Có người nghĩ là khi trở thành xuất sĩ, con sẽ mất rất nhiều cơ hội. Bản thân con lại nghĩ là mình đang đi trên con đường của hạnh phúc đích thực. Trước khi vào tu viện, con thường bị trầm cảm và thấy cuộc đời thật vô nghĩa. Giờ đây, những pháp môn thực tập cùng sự yểm trợ của tăng thân đã giúp con xử lý và chuyển hoá những khó khăn.
Đại chúng ở Lộc Uyển rất thương và yểm trợ con. Con thấy mình vô cùng may mắn khi được bao bọc bởi tình thương của nhiều người. Con nguyện khi có khó khăn, con sẽ không bao giờ trốn chạy những người thương của mình mà ngược lại, con sẽ nương tựa các sư anh, sư chị để học hỏi và lớn lên từ những khó khăn ấy. Tăng thân luôn có mặt đó cho con, con nguyện sẽ thương yêu tăng thân như tăng thân đã thương yêu con.
Cùng đi trên đường vui
Con tên là Chân Trời Minh Nguyên, xuất gia đã được ba tháng. Con năm nay gần hai mươi tuổi. Mỗi ngày con được thực tập, làm việc, vui chơi và học hành cùng tăng thân, con rất vui và hạnh phúc. Con được thừa hưởng phước đức từ tổ tiên huyết thống và tâm linh, từ gia đình, bè bạn nên hôm nay con được làm người xuất gia. Tu viện giống như ngôi nhà của con từ lâu lắm rồi. Mọi thứ đều mới đối với con nhưng con thấy rất dễ dàng hòa nhập.
Bên cạnh những điểm đó, vì ở độ tuổi đang lớn, con cũng có những điểm cần thực tập như háo thắng, bướng bỉnh, vội vàng… Được ở trong tăng thân, được thực tập dừng lại, sử dụng hơi thở, bước chân ý thức, nhận diện và mỉm cười với tâm hành, con thấy mình lớn lên mỗi ngày, những tập khí xấu trong con cũng yếu đi và dần chuyển hóa.
Ở đây đại chúng rất hạnh phúc, năng lượng thật hùng hậu và tươi mát. Quý thầy, quý sư cô làm việc, tu học, tổ chức các khóa tu, ngày quán niệm cùng nhau trong tình huynh đệ… Mỗi thứ Hai, ngày làm biếng, con thường được leo núi cùng quý thầy (có khi gần 15 người) và sau đó đi bộ một vòng lớn với nhau. Con rất thích tình huynh đệ và sự hòa hợp nơi quý thầy, quý sư cô, điều này nuôi dưỡng con rất nhiều.
Mùa này, núi rừng Lộc Uyển như xanh hơn, chó sói hú từng hồi vang vọng, rắn rung chuông thì đi ngủ đông để yểm trợ quý thầy, quý sư cô an cư. Các bạn sóc, thỏ rừng đi kiếm ăn và vui chơi nhiều hơn làm cho không gian Lộc Uyển thêm sinh động và tuyệt vời.
Trong không khí mới mẻ, tươi mát của Tết Nguyên đán, con kính chúc Sư Ông, quý thầy, quý sư cô và toàn thể đại chúng thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc.
Thầy trong con
Con là sư chú Chân Trời Minh Tâm, được xuất gia theo Thầy vào ngày 23 tháng 10 năm 2015 tại tu viện Lộc Uyển, miền Nam nước Mỹ. Con là sư út của gia đình Cây Thế Kỷ. Được sinh ra và lớn lên ở thành phố New York, con là người Mỹ thế hệ thứ nhất, với mẹ là người Ecuador và ba đến từ Ireland. Con tiếp xúc với đạo Bụt và pháp môn Làng Mai cách đây chừng mười năm tại đạo tràng Thanh Sơn ở Vermont, tiếp nhận Năm giới vào năm 2007 với Pháp danh là Awakening Love of the Heart (tạm dịch là Tâm Từ Giác). Năm 2013, Thầy truyền giới Tiếp Hiện cho con tại tu viện Bích Nham với pháp tự True Precious Mindfulness (tạm dịch là Chân Bảo Niệm). Con được sống cùng tăng thân trong ba năm qua, thời gian đầu là cư sĩ và sau đó với tư cách một xuất sĩ. Sau khi trở thành xuất sĩ, con được tăng thân cho phép chuyển đến thực tập tại tu viện Lộc Uyển vào tháng Hai năm 2015, nơi con đang sống hạnh phúc từng ngày.
Khi còn là cư sĩ, con chỉ được gần Thầy như các vị cư sĩ khác. Trước đó con đã đọc nhiều sách của Thầy, nghe nhiều bài pháp thoại của Thầy, và vinh dự hơn nữa là được tham dự (cùng hơn một ngàn người khác) vào những chuyến hoằng pháp hai năm một lần của Thầy tại Bắc Mỹ.
Tuy nhiên, con chưa từng thật sự được “gặp” Thầy. Thầy không hề biết tên con, không hề biết bất kỳ niềm vui hay những ưu phiền nào của con. Nhưng con không hề lấy đó làm buồn. Trước đây, con chưa từng có ý niệm tìm kiếm một vị Thầy thật sự để nương tựa và đi theo suốt cả cuộc đời. Con đã được nuôi dạy dưới ảnh hưởng của Thiên Chúa giáo, nơi mà những vị linh mục đến rồi đi, duy chỉ có mối liên hệ giữa mình và Chúa mới là vĩnh cửu. Theo thời gian, Thầy ngày càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con, cũng như là việc thực tập vậy.
Vào mùa thu năm 2013, khi chuẩn bị được thọ giới Tiếp Hiện, bản thân con đã chiêm nghiệm nhiều về ý nghĩa của việc trở thành đệ tử của một ai đó. Con nhận thức một cách rõ ràng, đây là một sự cam kết suốt đời chứ không phải là chuyện bình thường. Vào thời điểm đó, con đã tham dự các khóa tu tại tu viện Bích Nham được gần một năm và có cảm giác tu viện như là ngôi nhà thân thương của mình. Có một hôm trong khi đang thiền hành qua những khu rừng tuyệt đẹp, một cảm giác khác lạ có mặt nơi con, rằng mọi thứ con nhìn thấy, nghe thấy, hay sờ thấy, đều là Thầy. Toàn bộ tu viện này, tất cả những ngọn đồi gối đầu lên nhau, những lối mòn trải đầy lá, thiền đường, quý thầy, quý sư cô, các bạn cư sĩ, tất cả như đang biểu hiện thật yên bình trong lòng bàn tay của Thầy. Con còn cảm nhận được tất cả những sự quan tâm, nâng đỡ, và cả những yêu thương của Thầy nữa.
Mỗi lần hồi tưởng lại điều này, con đều nghĩ đó là lần con tiếp xúc thật sự với pháp thân Thầy. Từ đó, mỗi khi nhìn thấy Thầy, con luôn ý thức rằng Thầy không chỉ đơn thuần là tác giả của những cuốn sách đã giúp con thật nhiều, không đơn thuần là người bước đầu xây dựng tăng thân mà con đang nương tựa, và cũng không đơn thuần là một thiền sư đầy tôn kính. Người là Thầy của con, và con là đệ tử của Người. Người cũng đồng thời là ông của con, và con là đứa cháu trong đời sống tinh thần của Người.
Với kinh nghiệm tâm linh này, con đã bước những bước đầy bình an và không quên mỉm cười trên con đường đi vào ngôi nhà ở San Francisco, nơi Thầy đang tĩnh dưỡng sau lần đột quỵ. Thầy chuẩn bị trở về Pháp, vì thế mà quý thầy, quý sư cô từ Lộc Uyển đến nơi Thầy điều trị để chào tạm biệt. Đối với ba thành viên mới xuất gia thuộc gia đình Cây Thế Kỷ, chúng con cũng biết rằng đây là lần đầu tiên được gặp mặt Thầy. Làm sao có thể diễn tả được cảm giác này? Một câu hỏi khác đi lên trong con: “Liệu con có bỏ lỡ những giây phút quý báu bên Thầy không?”.
Vừa mới đến nơi, ba anh em chúng con, cùng với một số quý thầy, quý sư cô khác nữa, được vào phòng thăm Thầy. Chúng con đã được thị giả của Thầy là thầy Pháp Hữu hướng dẫn nhẹ nhàng và khéo léo để cùng ngồi xung quanh xe lăn của Thầy. Bức tường phía sau lưng Thầy có treo bức thư pháp “The real miracle is to walk on the Earth” (Phép lạ là đi trên mặt đất). Chúng con cùng quỳ trước mặt Thầy và giới thiệu tên của mình. Chân Trời Minh Tâm, con đã nói vậy trong khi nhìn vào mắt Thầy. Con đang ở đây, quỳ trước người ông của mình, miệng mỉm cười mà đôi mắt ướt nhòe. Không hiểu sao con có cảm giác vừa lo sợ vừa tĩnh lặng tận sâu thẳm tâm hồn. Con cảm thấy Thầy cũng là một người ông của tất cả mọi người trong căn phòng này, trong ngôi nhà này, cũng như vô số đệ tử khác nữa trên khắp thế giới.
Thầy vỗ nhẹ lên đầu con ba cái, xoa thật khẽ lên khuôn mặt, và cuối cùng nắm lấy đôi bàn tay búp sen của con trong tay Thầy. Thầy nhìn con thật rõ, con cảm được cả sức mạnh và sự tinh tường của Thầy mà không cần nói ra một lời nào. Ánh mắt của Thầy như lấp lánh một ngọn lửa. Không cần đến ngôn từ, Thầy đã chào đón con, động viên con, nhắc nhở con, và truyền thêm cảm hứng cho con. Trong đầu con vang lên thông điệp sáng tỏ như pha lê: “Nào, hãy cùng đi một hướng. Hãy cứ tiếp tục. Hãy can đảm lên. Hãy là Thầy!”.
Nguyện cầu cho tất cả chúng ta cùng đi trên con đường tu học với đầy niềm vui và chánh niệm, với tình thương và sự hiểu biết, để luôn có Thầy trong tự thân. Con xin cúi đầu đảnh lễ trong niềm biết ơn.