Lá thư Làng Mai 39 – 2016

Mùa hè trong con

Chân Trăng Mới Lên. Sư cô Trăng Mới Lên, người Indonesia, được xuất gia năm 2010 trong gia đình Sen Xanh. Sư cô hiện đang tu tập tại xóm Hạ, Làng Mai. Là một người năng động và đầy nhiệt huyết, sư cô đã chơi và chăm sóc các bạn trẻ hết lòng trong chương trình thanh thiếu niên được tổ chức vào mùa hè tại Làng. Dưới đây là chia sẻ của sư cô về những trải nghiệm của mình trong chương trình này.

Thầy kính thương,

Một buổi chiều trong khóa tu mùa Hè năm 2014, con được sang Sơn Cốc dùng cơm với Thầy. Thầy biết con đang cùng một vài sư cô nữa chăm sóc chương trình dành cho các em “tuổi teen”. Vừa trông thấy con, Thầy đã nói ngay: “Này con, con có biết là con rất may mắn không? Con đang có cơ hội tưới tẩm hạt giống lành”. Con chỉ mỉm cười và chắp tay lại xá Thầy.

Từ lúc mới đến Làng Mai năm 2009, con đã rất thích chương trình dành cho các em thanh thiếu niên (teens program), nhưng không dám thử sức vì con thấy mình mới tu, chưa có nhiều kinh nghiệm. Đến mùa hè năm 2012 thì cơ hội đến với con. Nhưng tiếc là năm đó con chỉ làm được có hai tuần rồi phải về Indonesia chăm sóc cho mẹ. Tuy vậy con đã học hỏi được rất nhiều khi được làm chung với quý sư cô. Chỉ đến năm 2014 và năm 2015, con mới thực sự có mặt cho chương trình này trong suốt một tháng mùa hè.

Mỗi tuần trước khi bắt đầu, nhóm chăm sóc chương trình đã cùng thảo luận cách làm sao để chia sẻ các pháp môn chánh niệm với các em vừa vui vừa bổ ích. Con rất được nuôi dưỡng bởi sự hòa điệu trong nhóm. Chúng con đã cùng chia sẻ công việc, yểm trợ nhau và cùng làm việc như một cơ thể. Làm việc chung như một cơ thể thật là tuyệt diệu bởi vì người này bổ sung và hoàn thiện cho người kia. Chúng con ý thức là mình cần tạo mọi điều kiện các em có thể cảm thấy thoải mái để thực tập và chia sẻ thật những gì trong lòng.

Chương trình dành cho các em thanh thiếu niên có nội dung không khác gì nhiều so với chương trình của người lớn, cũng học cách trở về có mặt trong giây phút hiện tại, thực tập nghe chuông, tập thở, ngồi thiền, thiền hành, ăn cơm im lặng, nghe pháp thoại, học cách đối trị với những cảm xúc mạnh, thực tập làm mới… Vào mỗi đầu tuần, các em được hướng dẫn tổng quát (vì mỗi tuần đều có các em mới đến) và có cơ hội chia sẻ lý do vì sao các em muốn đến Làng Mai.

Phần lớn các em chỉ có cơ hội đến Làng một lần vào mùa hè, vì vậy chúng con khuyến khích các em thật sự tận dụng cơ hội này để quay về với chính mình mà không bỏ thì giờ lên mạng, sử dụng điện thoại… Các em cũng học cách chăm sóc thân thể, kết bạn với nhau một cách thân ái, chấp nhận và bao dung nhau thay vì cạnh tranh hơn thua. Con thấy tổ chức những trò chơi và những buổi đi bộ cùng nhau giúp các em truyền thông rất hay. Một khi các em đã kết bạn và chơi được với nhau thì các sinh hoạt trong chương trình sẽ trở nên thú vị và các em cũng dễ dàng mở lòng để chia sẻ hơn. Một số em đã đến Làng nhiều lần nên thực tập khá vững. Sự có mặt của các em đem lại rất nhiều năng lượng cho tập thể.

Nhiều chuyển hóa và trị liệu đã xảy ra khi các em thực tập làm mới với cha mẹ hoặc người thân. Trước khi bắt đầu buổi làm mới, chúng con chia sẻ với các bậc phụ huynh rằng đây là cơ hội để thực tập tưới hoa, để bày tỏ tình thương của mình đối với con cái mà không phải là lúc khuyên răn dạy dỗ hay nhắc nhở các em.

Có hai mẹ con năm nào cũng thực tập làm mới với nhau khi tới Làng. Sự khó khăn có mặt khi cô bé trở thành thiếu nữ. Cô bé nói với chúng con rằng mẹ không hiểu cô. Thế nhưng khi chúng con gặp người mẹ thì thấy cô bé rất giống mẹ, cô chính là sự tiếp nối của mẹ. Năm nay cô bé lên 16 tuổi và đã có kế hoạch từ đầu năm là cô sẽ dọn ra ở riêng khi tròn 16 tuổi. Cô đã viết một bức thư cho mẹ vì cô thấy khó nói chuyện trực tiếp. Mẹ cô đã bị sốc khi biết chuyện này, tuy nhiên bà hiểu con nên đã đồng ý cho cô bé ra ở riêng.

Trong buổi làm mới, bà mẹ nói rằng dù con có ở riêng thì bao giờ con cũng là con của mẹ, và bất cứ lúc nào con cũng có thể quay trở lại. Thường thì cô bé làm mới với mẹ rất hình thức, nhưng lần này cô đã chia sẻ rất sâu sắc và rất thật. Cô đã tưới hoa và bày tỏ tình thương đối với mẹ. Khi cô nhận ra được những cái đẹp nơi chính mình, cô cũng đồng thời nhận ra rằng đó là những cái đẹp mà cô tiếp nhận từ mẹ. Buổi làm mới đã đem lại cho hai mẹ con nhiều trị liệu. Con rất xúc động.

Con thích tiếp xúc với người trẻ bởi năng lượng của các em khiến tâm hồn con trẻ ra. Con đã giữ nhiều vai trò khác nhau trong chương trình teen, nhưng vai trò mà con thích nhất là làm một người bạn của các em. Sau khi biết tên nhau, con thấy mình dễ dàng đến với các em. Con bắt đầu bằng một nụ cười, hỏi han các em về trường học, về sở thích, về cái làm các em thích nhất khi đến Làng Mai… Những lời hỏi han như thế tạo nên sự gần gũi giữa con và các em. Dần dần các em mở lòng ra. Nhiều lần khi các em chia sẻ, con thấy trong con có rất nhiều điểm tương đồng. Sự tương đồng này giúp con hiểu được các em và hiểu sâu hơn về chính bản thân mình.

Con nhớ trong mùa hè năm 2015, một em gái đã chia sẻ với con những khó khăn của em trong việc học. Em luôn nỗ lực và học rất chăm chỉ, nhưng mỗi khi không đạt được kết quả như ý, em luôn dằn vặt và tự trách mình là đã không đủ cố gắng. Con lắng nghe và có chia sẻ với em về sự thực tập buông bỏ những đòi hỏi đối với bản thân, chấp nhận chính mình và hạnh phúc với những gì mình đang có. Em đã khóc và hứa với con là sẽ thực tập những điều này.

Thầy kính thương, Thầy đã dạy chúng con rằng học, chơi, làm việc và tu tập chỉ là một mà thôi. Khi con áp dụng điều này trong khóa tu mùa Hè, con đã có rất nhiều niềm vui và hạnh phúc mà không cần phải dụng công quá nhiều. Con đã chuyển hóa được nỗi buồn và chăm sóc em bé tổn thương trong con.

Từ khi con đọc được quyển sách “Reconciliation -Healing the Inner Child” (Chăm sóc và trị liệu em bé bị tổn thương trong ta) của Thầy, con đã thường xuyên mời em bé trong con cùng thực tập. Trong những ngày làm biếng, con tập nhìn sâu và tìm ra được nguyên nhân gốc rễ gây ra khổ đau cho con từ hồi còn bé thơ, nhờ vậy mà con đã tháo gỡ được nội kết ấy. Từ lúc đó trở đi, em bé trong con đã trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Trong chuyến đi Anh hướng dẫn khóa tu với quý thầy và quý sư cô vào tháng 08 năm 2015, con lại một lần nữa có duyên được chơi với các em teens. Thực ra lúc đầu con không định tiếp tục công việc này trong chuyến đi vì con đã chăm sóc trong suốt bốn tuần mùa hè, nhưng một thầy lớn trong đoàn nói với con: “Đại chúng đã chọn sư cô làm chương trình teens rồi”. Vậy là con tùy thuận theo đại chúng và nhờ thế lại có được một tuần lễ đầy nuôi dưỡng khi hướng dẫn các em cùng với Michael và Teri, là hai cư sĩ giáo thọ. Có tất cả 10 em gái và 4 em trai, độ tuổi từ 12 đến 18. Đây là một nhóm có độ tuổi khá chênh lệch, tuy vậy các em rất hòa hợp với nhau.

Vào ngày thứ hai của khóa tu, một em trai đến nói với con: “Sư cô ơi, con là một người có chứng khó tập trung và quá hiếu động (ADHD)”. Con chỉ nhìn em mỉm cười. Con quan sát cậu bé trong một vài hôm và khi có dịp ngồi chia sẻ, em nói với con là ở trường học, các thầy cô giáo đã cho em biết là em có vấn đề bởi em không thể ngồi yên và tập trung trong lớp được.

Em hỏi con cách thiền tập. Em nghĩ là phải làm cho đầu mình trống rỗng thì mới thiền được. Con bảo em để ngón tay lên ngang mũi để cảm được không khí vào ra khi mình thở. Sau khi em làm như thế được vài phút, con bảo em nằm xuống và đặt hai bàn tay lên bụng để thấy bụng đang phồng lên xẹp xuống theo hơi thở. Em làm như thế được một vài phút nữa. Con nói với em là em không có chứng ADHD. Con cũng có cơ hội được nói chuyện thêm với mẹ của em để hiểu thêm về em. Con hy vọng là em sẽ có thể xóa bỏ được mặc cảm do người khác tạo nên trong em.

Trong nhóm còn có một em gái 14 tuổi, bị hội chứng Down. Chúng con đã sắp xếp một tình nguyện viên 18 tuổi luôn có mặt bên em để em thấy thoải mái và theo được các sinh hoạt. Con chưa có kinh nghiệm nào về người bị thiểu năng. Có thể thấy em rất muốn được học hỏi, thực tập và kết bạn với các em khác. Không hề có một sự phân biệt nào trong cách các em khác đối xử với em.

Các em đã ôm ấp, chấp nhận và luôn coi em là một thành viên trong mọi sinh hoạt. Điều này làm cho con rất xúc động.Vào cuối khóa tu, có 9 trong số 14 em đã xin thọ Năm giới, kể cả em gái bị hội chứng Down. Mẹ của em đã giúp em điền đơn xin thọ giới. Dù em không hiểu một cách rốt ráo về Năm giới nhưng em tỏ rõ quyết tâm thực tập và sống có hạnh phúc.

Buổi sáng truyền giới, tất cả các em đều dậy sớm để dự lễ. Nhìn thấy các em ngồi giữa thiền đường tiếp nhận Năm giới quý báu, con thật hạnh phúc khi các em đã có khả năng thực tập hiểu và thương cho chính bản thân mình và cho người khác.

Cảm ơn Thầy kính thương! Thầy đã gieo trồng và tưới tẩm những hạt giống tốt trong con. Và như Thầy đã dạy, con thấy mình thật sự rất là may mắn!
Sư con của Thầy.