Cùng đi trên đường vui
Chân Trăng Tuyết Hoa
Kính bạch Thầy,
Hôm nay con rất đỗi ngạc nhiên khi nhận được một bông hoa tuyết từ Claire, một thiền sinh chung gia đình pháp đàm với con trong khóa tu ở Stourbridge, Anh (khóa tu diễn ra từ ngày 24 đến 29.08.2015). Hình ảnh về khóa tu đã dần phai trong trí nhớ của mười ba anh chị em chúng con, nhưng đâu đó niềm vui và sự bình an của những thiền sinh có mặt trong khóa tu ấy vẫn đang tiếp tục lớn lên.
Con còn nhớ trong buổi họp chuẩn bị cho khóa tu, một chút căng thẳng đi lên trong con. Đây là lần đầu tiên con theo quý thầy, quý sư cô ra ngoài hướng dẫn khóa tu và đây cũng là lần đầu tiên khóa tu lớn được tổ chức hai năm một lần mà không có Thầy. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng được sắp xếp chu toàn. Mọi người đã sẵn sàng "ra trận" và số thành viên trong đoàn được thống nhất là mười bốn, vì Thầy luôn đi với chúng con. Bên quý thầy có thầy Pháp Ứng, thầy Pháp Lai, thầy Yasha, sư chú Trời Phạm Hạnh và sư chú Trời Đại Dụng. Bên quý sư cô có sư cô Thanh Nghiêm, sư chị Đồng Nghiêm, sư chị Hiến Nghiêm, sư chị Phú Nghiêm, sư chị Chiêu Nghiêm, sư chị Tại Nghiêm, sư chị Trăng Mới Lên và con.
Trước khi bắt đầu khóa tu, chúng con được ghé thăm mẹ thầy Pháp Lai ở Rye và thăm gia đình sư chị Hiến Nghiêm ở Sudbury. Ban đầu con có cảm giác ngại ngùng nhiều, vì từ trước đến giờ ít khi nào con đến chơi với các anh chị em Tây phương. Nhưng sự đón chào của hai gia đình đã xóa đi trong con khoảng cách đó. Mẹ của thầy Pháp Lai rất vui khi thấy một nhóm đông các thầy, các sư cô đến thăm và ở lại vài ngày. Chúng con hay ngồi quanh mẹ để nghe mẹ kể chuyện ngày xưa về gia đình, về tuổi thơ của thầy Pháp Lai. Mẹ kể hết không giấu điều chi. Chỉ khi nào thầy Pháp Lai không chịu nổi và đòi mẹ chuyển đề tài khác thì chúng con mới ngưng được những tràng cười.
Sau hai ngày ở nhà thầy Pháp Lai, chúng con lên đường đi Sudbury để thăm gia đình sư chị Hiến Nghiêm. Cha mẹ của sư chị rất xúc động sau khi nghe chúng con niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm (Avalokitesvara). Cha nói rằng lúc Natasha (sư chị Hiến Nghiêm) xin đi tu, cha tưởng sẽ mất một đứa con nhưng hôm nay cha không còn ý niệm đó nữa. Cha thấy là mình còn có thêm rất nhiều con. Cuối buổi, chúng con cùng thiền ôm với cha. Cha cao lớn như một cây cổ thụ vậy đó, một người ôm không xuể, vì vậy chúng con cùng thiền ôm tập thể. Cả nhóm cũng thiền ôm với mẹ nữa. Con cảm thấy tình thương mà mọi người gởi cho nhau không khác gì một đại gia đình cùng chung dòng máu.
Rời Sudbury, chúng con đến thành phố sương mù trong một ngày nắng đẹp. Chúng con đã có một buổi đi bộ cho hòa bình (Peace Walk) do các bạn trẻ trong nhóm Wake Up London tổ chức. Đó là một buổi chiều thứ bảy cuối tuần, lúc mọi người đang bắt đầu dạo chơi sau một tuần làm việc. Giữa không khí ồn ào, náo nhiệt của trung tâm thành phố Luân Đôn, có một đoàn người đi thật tĩnh lặng và bình yên… Nhiều người bên đường thì thầm với nhau: "Những người này là ai vậy? Trông họ bình an quá!".
Ngày hôm sau, chúng con có một buổi pháp thoại công cộng tại Longan Hall thuộc đại học London. Hơn 600 người, phần lớn là người trẻ đến tham dự. Chỉ hơn hai giờ đồng hồ nhưng hầu hết các "đặc sản" của Làng Mai đều được đem ra hiến tặng cho mọi người có mặt trong buổi tối hôm ấy, đặc biệt là pháp môn thiền quýt do sư chị Hiến Nghiêm hướng dẫn. Hơn 600 trái quýt đã được con trai của một cô thiền sinh cúng dường. Ngoài phần chia sẻ của thầy Pháp Ứng và thầy Pháp Lai, còn có phần vấn đáp rất sinh động, thiền sinh vô cùng hạnh phúc. Những lời cảm ơn chưa dứt, những cái chào vẫn chưa hết thì chúng con cùng với Ban tổ chức đã lên xe bus để đi thẳng đến Stourbridge ngay đêm hôm đó.
Stoubridge là một trường nội trú được mướn để tổ chức khóa tu năm nay. Có 300 người tham dự, cả trẻ em, thanh thiếu niên và người lớn. Trẻ em và thanh thiếu niên đều có chương trình riêng. Nhân kỷ niệm 40 năm ra đời cuốn sách Phép lạ của sự tỉnh thức, Ban tổ chức đã chọn Phép lạ của sự tỉnh thức để làm chủ đề cho khóa tu. Và phép lạ trong khóa tu cũng từ từ hiển bày. Con vẫn nhớ ngày đầu tiên mọi người đến với khóa tu, không ai đem theo một ánh mắt thân thiện. Vậy mà chỉ sau hai ngày, mọi người gặp nhau như đã quen từ lâu rồi. Giống như có một cây đũa thần hay một nhà họa sĩ tài ba đã đến từng phòng vẽ lại gương mặt của từng người mỗi tối.
Con còn nhớ buổi pháp đàm đầu tiên… Vì nơi tổ chức là một trường nội trú dành cho học sinh trung học nên nó gợi lại cho các bạn thiền sinh những kỉ niệm thời học sinh. Có những vị phản ứng mạnh về sự phân biệt giai cấp trong cơ cấu trường học của đất nước này. Khi viết lại những dòng này, con vẫn còn thấy những bối rối trong vai trò làm chủ tọa pháp đàm lúc đó. Việc đầu tiên con làm là mời Thầy có mặt với con và theo dõi tâm hành đang đi lên trong con. Con mời Thầy nói bằng ngôn từ của con. Sau mỗi buổi pháp đàm, các anh chị em hay hỏi thăm lẫn nhau và đặc biệt là hỏi thăm con, vì ai cũng biết con chưa có kinh nghiệm gì nhiều.
Con hay đem những câu hỏi của các bạn thiền sinh trong gia đình pháp đàm ra cầu cứu với các sư anh, sư chị của mình. Rồi mọi chuyện cũng trôi đi rất êm ả. Con nhớ hình ảnh của một thiền sinh ngồi cắt hành, nước mắt đầm đìa. Con đã đến hỏi cô có muốn đổi sang cắt một cái gì khác cho bớt cay không thì cô trả lời: "Không, việc này rất tốt cho tôi sau khi thực tập quán chiếu về em bé năm tuổi" – buổi sáng đó chúng con có buổi thiền hướng dẫn với chủ đề ôm ấp em bé bị tổn thương trong mình. Qua đến ngày thứ năm của khóa tu thì mọi việc không còn khó khăn nhiều nữa, giống như một con sông đã đi qua núi đồi để về đến đồng bằng, chỉ nhẹ nhàng chảy ra biển.
Khóa tu kết thúc với buổi lễ truyền Mười bốn giới Tiếp Hiện và lễ truyền Năm giới cho thiền sinh. Mọi người đã cùng nhau hát bài Không đi đâu cũng không cần đến để kết thúc khóa tu. Thầy Pháp Lai cầm micro và nói: "Hẹn gặp lại tất cả các bạn sau hai năm nữa!" Giọng thầy chưa kịp dứt thì các em nhỏ đã vang lên gần như ngay lập tức: "Không, năm sau!" Trước khi chia tay, mọi người đi thiền hành và dừng lại thăm cây ngọc lan mà Thầy đã tự tay trồng mười tám năm về trước (tháng 3 năm 1997), để nhớ về Thầy, người đã gieo hạt giống chánh niệm đầu tiên nơi mảnh đất này.
Khóa tu đã khép lại nhưng niềm vui của sự chuyển hóa trong tự thân mỗi người sẽ không bao giờ tắt. Giống như khi nếm được một món ngon, mình sẽ muốn nấu và muốn nếm lại món ngon đó. Trở về Làng, con mang theo rất nhiều niềm vui. Con đã nếm được vị ngọt của sự thực tập và của tình huynh đệ. Nhờ có mặt trong một nhóm nhỏ nên chúng con có cơ hội hiểu nhau nhiều hơn. Có những lúc chúng con cũng đi qua những khó khăn nhưng chúng con vẫn có thể an ủi nhau, cho nhau tiếng cười và sự lắng nghe. Chính những lúc ấy con thấy mình chạm được sâu hơn lời dạy của Thầy: "Không có gì quý hơn tình huynh đệ."
Nhìn bông tuyết mà cô Claire gởi, con thấy mình biết ơn pháp môn mà Thầy và tăng thân đang chuyên chở. Đâu đó trên thế giới có những con người đang hướng về tăng thân, đang muốn tìm đến pháp môn để tu tập. Con chỉ có thể nói rằng con đang có những điều kiện hạnh phúc nhiều hơn những gì con nghĩ. Lòng con tràn đầy niềm biết ơn…
Con của Thầy và Tăng thân.