Cảm nhận của Gió
Chân Trăng Thiên Hà
Cuối năm, ngày mới bắt đầu thật bình thường tại Làng Mai Thái Lan. Hôm ấy trời trở lạnh, Gió thức dậy, mỉm cười với tình yêu ngày mới tràn đầy. Có gì đó hân hoan tràn ngập trong lòng không gian. Gió len lỏi vào khung cửa, đánh rơi hương hoa bốn phương lại nơi căn phòng nhỏ, hương trà đã thức từ bao giờ, se thoảng trên đôi tay hiền. Vũ trụ loan tin hôm nay: “Điều kỳ diệu đang đến” khiến Gió thấp thỏm chờ, cứ quấn quýt bên tà áo nâu thong thả thiền hành để hỏi: “Bao giờ mới có?”.
Không ai trả lời. Khí trời ấm dần, Gió ngước nhìn lên bên kia đỉnh núi cùng đại chúng, nghiêng nghiêng theo chóp núi, cạnh đám mây trắng bồng bềnh trôi. Ánh dương huy hoàng như quả cầu lửa khổng lồ hiện rõ trên nền trời xanh biếc. Ban mai rực rỡ qua từng kẽ lá, len lỏi vào thiền đường. Những tia nắng chậm rãi in lên nền gạch. Gió cảm thấy ở đây thật ấm, vì có tình thương, có năng lượng sống chan hòa. Gió lặng nhìn tượng Bụt trong giây lát: “Thế Tôn là tình yêu đầu.”
Tiếng chuông báo giờ thời khóa, từng bước chân lành đem dấu ấn chánh niệm vào trái đất, hiền hòa như một dòng sông. Bước chân thật đẹp trên đất Mẹ bao dung. Những bước chân phẳng lặng giống như mặt nước hồ thu tươi mát. Chỉ cần nhìn những bước chân ấy thôi, Gió đã được nuôi lớn rất nhiều. Đi để đem an lạc vào cuộc sống, tưới tẩm và giữ gìn bước chân thuở ban đầu nguyên vẹn. Họ đến những nơi cần đến. Bàn chân kia là hoa của thật địa. Tiếng sỏi đá reo vui.
Gió cứ chờ tin mừng. Kim đồng hồ chỉ hai giờ bốn mươi phút. Thiền đường trở nên trang nghiêm. Gió hân hoan, Gió thở trong niềm vui sướng, bỗng thấy lòng rộng ra như đại dương bao la. Trải ra bất tận, khung trời tình thương không giới hạn của tăng thân, khung trời “Thái Bình” trong Gió hòa vào một. Tương tức.
Chuông báo chúng vang lên. Ba giờ. Giờ đến rồi! Vũ trụ ngừng thở nghe đất Mẹ rung chuyển. Gió im bặt, hồi hộp. Những mái tóc xanh cuốn theo hương thiền là lúc một chồi non tròn trịa, xanh nõn nhô khỏi mặt đất, mang lộc tươi chào muôn loài. Mầm non hé hai mắt sáng vui như hai ngôi sao giữa ngân hà rộng lớn, mỉm cười. Vũ trụ reo vang đón Đan Mộc biểu hiện, Gió rào rạt mang tin mừng lan vào không gian.
“Ấy sẽ là cây gỗ lớn, vững chãi, xanh mát trong tương lai”. Muôn loài thì thầm truyền tin. Vươn lên làm bạn với gió trời, hát ca chung sống cuộc đời an nhiên.
(Đan Mộc ca)
Thầy kính thương!
Con cứ tưởng tượng vào giờ đó, phút đó, giây đó, ở một nơi nào đó, cây Đan Mộc cựa mình nứt mầm, Thầy cho chúng con biểu hiện trong hình tướng và tâm hồn người xuất sĩ.
Con hạnh phúc, đến nỗi, chẳng có ngôn ngữ diễn tả được con đã hạnh phúc như thế nào. Quỳ trước Bụt, trước tăng thân, con thở để không run, không bật khóc, hòa mình thật sự vào dòng tâm linh. Sư mẹ đặt tay lên đầu con chú nguyện, dòng suối từ mát dịu chảy vào con. Ôn Thủ tọa xướng bài kệ cạo tóc, khoảnh khắc tiếng kéo vang lên, bao nhiêu cảm xúc con vỡ òa. Con ý thức được đây là dấu mốc cho lý tưởng của con. Hình tướng là phương tiện cao quý nên con cần thực tập từ trái tim. Con là người xuất gia. Nhiều lắm: sung sướng, tươi mát, quyết tâm, tin tưởng, vững chắc.
Con nhớ những buổi tối ngồi trên thiền đường ở Diệu Trạm một mình, con ngắm sao cho Thầy, nghe gió reo cùng Thầy trong con, và mời Thầy thở bằng hai lá phổi của con. Mỗi lần thực tập điều gì đó chưa hết lòng, con dặn mình hãy thực tập cho Thầy, con hết lòng hơn. Giờ con có thêm thật nhiều sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị nữa. Con trân quý!
Con lắng lòng lại nghe giới thể đi vào con mạnh mẽ, rõ ràng, bao nhiêu sự thực tập, bao nhiêu hạt giống con được trao truyền, giờ phút đó con nhận diện thật kỹ. Bước chân, hơi thở và nụ cười, cúi đầu xin giữ cho con và cho cả mọi loài.
Thầy kính thương,
Con là một sư cô rồi đó, con chính thức biểu hiện. Mười lăm tuổi, con là một sư cô nhỏ, còn ham chơi, vụng về. Con tin từ từ con sẽ lớn mà! Cúi đầu nâng pháp y vàng, lòng con tràn ngập niềm biết ơn gia đình tâm linh và huyết thống. Biết ơn tất cả sự sống, và không sống, đã, đang và sẽ có mặt, cho con tâm hồn này. Kính tri ơn Bụt, Tổ, Thầy, Tăng thân đã nuôi lớn tâm hồn con. Đặc biệt là sự có mặt, những bàn tay của quý thầy, quý sư cô, cả cảnh vật, từng con đường, từng cơn mưa ở Từ Hiếu, Diệu Trạm đã nâng niu, chăm sóc, sách tấn, chấp nhận, giúp chị em chúng con có cơ hội biểu hiện. Tối lại con nâng chiếc áo nhật bình mới trên tay, hình ảnh quý sư mẹ ngồi kết từng nút áo hiện lên, tình thương đó gửi biết bao nhiêu trên mảnh áo này. Chít khăn lên, con nhìn con mỉm cười: Tự do là người tu.
Con mơ thấy con gặp Thầy cạnh một cây nhỏ, Thầy cười hỏi: “Con tưới cây gì đó?”. Con trả lời Thầy bằng một cái nhìn gửi cho cây, là Đan Mộc hay cây từ hạt Bồ đề tâm? Con cũng không biết nữa, chỉ biết mai này lòng con sẽ lớn hơn cây nữa, nhờ có Thầy và tăng thân nuôi dưỡng. Bước chân con bình yên hơn. “Lòng hôm ấy sẽ là lòng muôn thuở…”
Mới qua Thái Lan, con còn chưa quen, chưa vui hết lòng, chưa an trú giỏi, vẫn còn nhớ Diệu Trạm nhiều lắm. Nhưng con sẽ thực tập coi mọi nơi là nhà.
Kính bạch Thầy, là một sư bé mới biểu hiện, con chỉ tập thở và cười thôi. Con tập đi cho vững, chơi cho giỏi và thực tập hiện pháp lạc trú cho hết lòng.
(Con đã về)
Sáng nay con ngồi yên bên góc phòng nhỏ. Nhìn hình Thầy nâng ly trà, Thầy đang mỉm cười, con thấy con trong Thầy. Sư bé kính cầu chúc Thầy chóng khỏe để con được gặp Thầy. Và Thầy ơi, con ngồi viết lại tất cả những hơi thở, nụ cười của con gửi đến Thầy.
Gió ghé vào cửa sổ, thì thầm kể cho con nghe cảm nhận của Gió ngày con xuất gia. Gió và con đã hứa sẽ cùng nhau thực tập hết lòng. Thầy yên tâm và đón năm mới thật vui. “Con là sự tiếp nối của Thầy.”