Lá thư Làng Mai 39 – 2016

Bình an là giác ngộ

Chân Trời Đại Giác. Sư chú Trời Đại Giác người Thụy Sĩ, sinh năm 1977 tại chân dãy núi Jura, một dãy núi kéo dài đến tận nước Pháp. Sư chú đã được sinh ra một lần nữa trong gia đình xuất gia Cúc Đại Đóa tại Làng Mai năm 2012. Hiện sư chú đang tu học tại xóm Thượng. Bài viết được chuyển ngữ từ tiếng Anh.

Để tiếp nối những hạnh nguyện của Thầy, con biết con phải thực tập thật hết lòng. Điều đó có nghĩa là con phải thực tập để được là chính con. Có như thế con mới có thể bắt đầu công trình chuyển hóa tự thân để trở thành một pháp khí của Tam Bảo. Con thích được sống trong một môi trường giản dị và không quá bận rộn. Con ý thức về những gì gần gũi chung quanh, như quý thầy ở cùng phòng, y chỉ sư, những huynh đệ chung lớp hoặc chung công việc. Con thích trở về với tự thân, trở về như vậy con mới thực sự có thời gian và có mặt cho các huynh đệ. Vì con sống qua tỉ mỉ nên dễ đánh mất mình trong những việc không quan trọng. Giờ đây nhờ cắm rễ sâu hơn trong lòng đại chúng, con bớt nguyên tắc và có thể đi cùng tăng thân như một dòng sông.

Khi thả mình một cách tự nhiên trong tăng thân, con thường có mặt đúng lúc để hỗ trợ người khác, lắng nghe hay giúp đỡ ai đó trong khả năng của mình, lượm một mẩu rác, dọn dẹp sạch sẽ những gì mình vừa sử dụng, chăm sóc cho những vật dụng trong tu viện… Khi con bệnh hoặc không thể ra khỏi phòng vì một lý do nào đó, con thường lau chùi, dọn dẹp phòng. Sau đó con nghỉ ngơi và thưởng thức sự sạch sẽ của căn phòng. Con tiếp tục học nghệ thuật chăm sóc tự thân và làm thế nào để trong một ngày, việc thực tập, chơi, học và làm việc có sự cân bằng. Con biết nếu con hạnh phúc thì tăng thân cũng hạnh phúc.

Sống với huynh đệ cùng phòng là một cơ hội quý báu. Một khi đã tin tưởng và truyền thông tốt với nhau, chúng con có rất nhiều cái để hiến tặng và yểm trợ lẫn nhau. Con thực tập để có thể chấp nhận những yếu kém của huynh đệ, đồng thời con cũng học cách chế tác niềm vui và hạnh phúc cho chính mình. Con nghĩ điều khó nhất là làm sao để nhìn một người bằng đôi mắt mới tinh khôi mà không qua lăng kính của tâm phán xét.

Người Thuỵ Sĩ thường cho nhau không gian hoặc thể hiện sự tôn trọng bằng cách sống thứ tự và ngăn nắp. Xe lửa, xe buýt hầu như bao giờ cũng đúng giờ, mọi thứ đều chính xác như một cái đồng hồ. Đời sống cá nhân rất quan trọng. Nhà ở kín đáo nép mình sau những hàng rào cây xanh. Thường thì người ta không biết nhiều về hàng xóm của mình. Người Thuỵ Sĩ có điều kiện sống đầy đủ, nhưng ít ai ý thức về điều ấy. Các giá trị truyền thống, những vấn đề tôn giáo, phẩm chất của đời sống và tình lân mẫn giữa người với người dần dần mai một. Công nghệ kỹ thuật đã làm người ta trở nên xa lạ với nhau và ngay cả với chính mình. Trên xe lửa hay xe buýt, hầu như không ai nói chuyện với ai. Người ta dán mắt vào điện thoại di dộng, itouch hay laptop. Ở sở làm, mọi người phải chạy đua với công việc, ít khi để thời gian trò chuyện hay cười đùa với nhau. Họ nghĩ thời gian là tiền bạc.

Đọc đến đây, có lẽ người nào đã biết đến Làng Mai không thể không mỉm một nụ cười. Con đã “can đảm” khi sống ở Làng bởi vì con đã từng có một cuộc sống như vừa kể. Vì vậy thử thách của con là phải tu tập thế nào để thay đổi những thói quen đã được huân tập bởi lối sống ấy. Lúc mới vào tăng thân, con hòa nhập không dễ chút nào. May mắn cho con là ở Làng Mai, thiên nhiên rất gần gũi. Thiên nhiên mở ra một cánh cửa để cho con gieo trồng tình yêu cuộc sống và thực tập hạnh buông bỏ. Mối quan hệ đặc biệt của con với đất Mẹ và trời Cha đã giúp con vượt qua nhiều trở ngại.

Mỗi bước con đi trong lòng tăng thân, mỗi đóa hoa của sự tu tập đem lại cho con rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, tạo cho con cảm hứng để chuyển hóa nội tâm. Con thật sự được sinh ra một lần nữa tại Làng. Một điều rất rõ ràng đối với con là nếu không có Thầy, không có tăng thân, kể cả các bạn thiền sinh, con sẽ không có cơ hội được học hỏi cách trị liệu và chuyển hóa để tìm lại chính mình.

Con được về thăm gia đình ba lần sau ngày xuất gia. Con không thể diễn tả hết lòng biết ơn của con đối với tăng thân khi đã cho con cơ hội viếng thăm và yểm trợ ba mẹ. Con đã có mặt cho ba mẹ trong sự nâng đỡ của Thầy và tứ chúng Làng Mai. Trong một chuyến về thăm, con có làm một buổi thiền hướng dẫn cho ba mẹ. Khi thời thiền tọa chấm dứt, mọi người cùng mở mắt ra và ý thức sự có mặt của nhau. Chưa bao giờ ba mẹ và con cảm thấy gần gũi nhau đến thế. Cảm giác ấy chỉ kéo dài trong vài giây nhưng lòng con dâng lên một nỗi xúc động sâu xa. Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để con nguyện ở lại cùng với tăng thân và tiếp tục con đường tu tập. Nếu có một ngày nào con muốn bỏ đại chúng ra đi, xin mọi người hãy nhắc nhở con điều ấy.

Mẹ con rất thích đi bộ. Dù mẹ thích trò chuyện, hai mẹ con cũng thực tập đi một lúc trong im lặng. Sau đó mẹ con cho biết, khi hai mẹ con cùng đi như thế, phẩm chất sự có mặt cùng nhau đã thực sự tăng lên. Con còn đòi hỏi gì hơn thế nữa? Cha cũng đã đến Làng dự lễ xuất gia của con (vì lý do sức khỏe nên mẹ con chưa về thăm Làng được). Sau này cha có trở lại Làng và đã thực tập rất tinh tấn, hết lòng trong một tuần lễ ở đây. Con thấy mình được thừa hưởng hạt giống quyết tâm đó nơi cha.

Trong nhóm sa di của chúng con, các sư chú đến từ nhiều nước khác nhau. Sự giàu có và đa dạng về văn hóa giúp con học hỏi rất nhiều, không chỉ ở sự cởi mở mà còn ở đức tính kiên nhẫn nữa. Để hiểu về một văn hóa khác, con cần phải có thời gian. Ngay cả khi nói được ngôn ngữ của nước đó, có thể sự hiểu biết của con vẫn còn hạn chế. Con thích nếm thử các món ăn truyền thống, các món đặc sản cũng như thưởng thức âm nhạc và những câu chuyện dân gian. Con cảm thấy mình có thể tiếp xúc với văn hóa và đất nước Việt Nam qua những bài dân ca. Đôi khi con nghĩ mình nên dành nhiều thời gian hơn chỉ để thưởng thức những cái đó. Con rất tri ân văn hóa xuất sĩ bởi vì nó bao gồm được cả gốc rễ tổ tiên huyết thống của mỗi người.

Được cùng huynh đệ học tập, pháp đàm, dự các cuộc họp trong tăng thân, cùng ngồi uống trà là cơ hội có mặt cho nhau và ăn mừng sự sống. Gần như bao giờ con cũng góp nhặt được những chất bổ dưỡng để nuôi mình và học hỏi một điều gì đó trong những lần như vậy. Quan sát và cảm nhận năng lượng của người khác và của tự thân, con có thể hiểu các huynh đệ và hiểu mình sâu hơn. Mới đầu vì chưa quen nên con hơi thụ động, sau một thời gian con nhận ra rằng sự đóng góp còn có thể được thể hiện qua thái độ tích cực và sự khéo léo của mình. Thí như như khi thấy năng lượng trong lớp học hơi thấp, thay vì phàn nàn hay phê phán, con tự hỏi mình có thể làm được gì. Con thấy mình phải chăm sóc chính mình trước để nếu có sự căng thẳng xảy ra, con sẽ có đủ bình an để đối trị với hoàn cảnh. Khi biết mình không giúp được gì, con thực tập để chấp nhận những cảm thọ không dễ chịu.

Con vẫn còn phải thực tập rất nhiều để giữ cho mình được tươi mát, vững chãi, tĩnh lặng và có không gian trong lòng bởi vì con dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Như khi huynh đệ không hòa hợp thì con cũng không có bình an. Trong trường hợp đó, con thường tìm đến nói chuyện, tìm hiểu, hoặc có khi con phải tự ôm ấp nỗi khổ đó như là một cách để giúp đem tới sự hòa hợp.

Trước đây khi chưa biết gì về đạo Bụt, con hình dung đạo Bụt qua hình ảnh Bụt đang ngồi một cách an nhiên. Hình ảnh này tạo cho con nhiều cảm hứng. Bây giờ con nghĩ đạo Bụt chính là sống hòa hợp với đất Mẹ, trời Cha và bước trên con đường hướng về giải thoát. Con nghĩ cách con sống hiện giờ chính là một sự giáo dục cao cấp giúp phát triển những cái thấy sâu sắc.

Nhu cầu cấp thiết của thời đại là chăm sóc và bảo vệ loài người, các loài cỏ cây, cầm thú và đất đá trên hành tinh của chúng ta. Nhiều người tuyên bố rằng giai đoạn thử thách của nạn khủng hoảng môi trường chính là cơ hội để tỉnh thức và chuyển hóa. Tại sao con phải chờ cho đến khi bị tuyệt vọng nhấn chìm? Ngay bây giờ, con không ao ước đạt đến sự giác ngộ cao tột, con chỉ muốn tận dụng thời gian để chế tác nhiều bình an, để mỗi bình an trở thành mỗi năng lượng giác ngộ. Và, tại Làng Mai, con có thể làm điều đó bằng những phương pháp cụ thể.