Lá thư Làng Mai 38 – 2015

Mùa lá chín

Chân Phùng Nghiêm

“Thở vào, con thấy Sư Ông luôn có mặt đó cho con
Thở ra, con mỉm cười hạnh phúc vì biết rằng mình là một người có thật nhiều phước báu”.


Sư Ông kính thương,
Từng chiếc lá thu đang múa lượn vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Chúng reo vui mỉm cười cùng con và hát cho con nghe rất nhiều bài hát về vô thường, vô ngã và tương tức. Mỗi chiếc lá là một viên sứ giả của mùa thu mang thông điệp ấy trao tặng đến muôn người.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, con có cơ hội thưởng lãm một nét đẹp đầy thi vị trên đất nước bạn, cơ hội cho con khám phá ra nhiều điều mới lạ, thú vị từ thiên nhiên cũng như văn hóa và con người nơi đây. Canada – một đất nước bình an, hiền hòa với những con người thuần hậu, dễ thương đem lại cho con cái nhìn mới mẻ. Trái tim con mở ra để tiếp thu những cái hay, cái đẹp từ cuộc sống. Sư Ông biết không, có những buổi trưa con không thể nào nhắm mắt được vì màu vàng của lá đã đi vào trong tâm hồn con:
“ Vì rằng mắt thắm màu thu
Cho nên con đã mang thu vào lòng”

Con thấy cả bầu trời cùng một gam màu vàng tươi thắm. Con ngồi xuống vốc từng nắm lá thu tung xuống mặt đất như những đứa trẻ con chơi trò con nít vậy. Thú vị thật! Có lẽ khi hòa mình vào thiên nhiên và vũ trụ bao la rộng lớn thì con người có cơ hội trở về sống với em bé hồn nhiên trong mình. Rồi có khi con pha một bình trà ấm, ngồi dưới gốc cây để lắng nghe từng âm thanh vi diệu của tiếng lá và thưởng thức từng ngụm trà thơm.

Cũng có lúc con treo võng vào thân cây và đung đưa như ngày xưa Mẹ đã từng cho con cảm giác hạnh phúc khi được nằm trong chiếc nôi tuổi thơ. Tiếp xúc với thiên nhiên, con thấy lòng mình thanh thoát, nhẹ nhàng chi lạ, tâm con yên lắng và thảnh thơi. Những giây phút đó với con không có gì quan trọng hơn cả. Con nghe từng tế bào trong cơ thể con vận hành với từng niềm vui trước những điều đơn giản của cuộc sống. Thiên nhiên mầu nhiệm đã đưa con đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Không phải chỉ duy nhất một màu vàng mà còn rất nhiều, rất nhiều những gam màu khác: màu đỏ tươi, đỏ thẳm, loại có đốm, loại không đốm .v.v..

Xe lăn bánh rời Missisauga để đến một khu rừng khoảng 275 mẫu ở Leathem Centre, Woodlands  Trail cách Toronto không xa lắm. Con nghe kể ngày xưa Sư Ông đã từng hướng dẫn khóa tu ở đấy. Giờ đây chúng con tiếp tục hạnh nguyện của Sư Ông để cho sự tiếp nối ấy còn mãi. Chúng con đi bằng đôi chân và thở bằng hai lá phổi của Sư Ông. Con biết mỗi khi đi Sư Ông luôn đi trong tự tại, thong dong và mỗi khi  thở, Sư Ông luôn nhiếp tâm vào chánh niệm. Con thấy được Sư Ông đã biểu hiện trong từng cử chỉ, lời nói và hành động của những người sư anh, sư chị và sư em của con.

Hóa thân của Sư Ông đang có mặt khắp nơi trên hành tinh này. Mỗi khi có một vị xuất sĩ hay cư sĩ có khả năng bước đi như thế là con thấy được hình ảnh của Sư Ông trong vị đó. Chúng con đã làm việc với nhau như một đàn trâu. Các sư em nương theo các sư anh, sư chị lớn để cùng lội qua sông. Con thấy mình không bị mất sức khi được đi chung, con hưởng được nguồn năng lượng của nhau và không tiêu hao quá nhiều năng lượng. Có những khúc sông nước chảy siết, nếu phải lội qua một mình thì thật là nguy hiểm, có thể sẽ xảy ra những điều rủi ro. Đàn trâu đi chung với nhau trong sự ung dung tự tại, khi có tình huống gì bất trắc xảy ra thì cũng có thể xử lý kịp thời như một tập thể.

Và khi có sự thiếu sót trong cách diễn đạt, trình bày của vị này thì vị kia bổ sung thêm và làm cho sự chia sẻ đầy đủ và trọn vẹn hơn. Chúng con thấy mình không có một cái ngã riêng biệt. Mọi cái nương nhau mà biểu hiện đồng thời. Sự thành công của một người chính là sự thành công của cả nhóm. Dù không trực tiếp giảng dạy nhưng cách đi, đứng, nói năng của vị đó cũng có thể là một bài pháp thoại không lời (living dharma). Thiền sinh đến tham dự phần đông là các bạn trẻ  nên khóa tu học rất vui tươi và đầy sinh khí. Năng lượng của khóa tu rất nhẹ nhàng, ai cũng có thời gian riêng để trở về với chính mình, tận hưởng những giây phút sâu lắng mà bấy lâu nay họ đã lãng quên vì cuộc sống khá bận rộn.

Dường như mọi lo âu bên ngoài đã được quẳng xuống khi bắt đầu khóa tu. Chỉ có ba ngày thôi nên mọi người ý thức rất rõ về điều đó. Ý thức để sống sâu sắc, hết lòng và trọn vẹn hơn trong từng sinh hoạt.

Một bạn trẻ đến nói với con: “Sư cô ơi, đi tu giống hệt đi chơi vậy đó, vui thiệt sư cô hỉ! ”. “Tu là chơi đó mà em!”, con đã đáp lại lời em. Các bạn tuy còn rất trẻ nhưng ý thức về niềm hạnh phúc chân thực do sự tu tập đem tới một cách rõ ràng. Có nhiều bạn tuy mới làm quen với pháp môn nhưng đã có những bước chân thật vững vàng trên mặt đất. Các bạn có khả năng dừng lại trước những cám dỗ dục lạc của cuộc đời, trước những hấp dẫn của niềm vui thế gian, tìm cho mình một hướng đi và sống hết lòng với lý tưởng của tuổi trẻ.

Các bạn đã tạo cho con rất nhiều nguồn cảm hứng và nuôi lớn niềm tin trong con. Người trẻ thì rất thẳng thắn, có khả năng chia sẻ thật những thao thức và suy tư về cuộc sống, những hoạch định cho tương lai của mình về hướng đi chung của tăng thân. Các bạn sống đơn giản, ít tiêu thụ cho nên có nhiều thời giờ để đầu tư cho sự tu học và xây dựng ước mơ chung cho tuổi trẻ. Phong trào Wake up cũng đã có nhiều bước tiến, các bạn đã đi với nhau như một dòng sông và đang cùng chảy về biển cả.

Sư Ông kính thương,

Sư con của Sư Ông thường hay mắc cỡ và nhút nhát trước đám đông lắm. Con chưa đủ tự tin khi chia sẻ trước mọi người và thấy mình còn nhiều lo sợ. Con thực tập thả xuống những lo lắng, bất an của mình khi biết là sẽ ra hướng dẫn tổng quát cho khóa tu bằng ngôn ngữ của bạn. “Bụt ơi, Bụt phải giúp con, con sẽ không nói gì cả, con chỉ có mặt đó thôi và mọi sự chia sẻ đều là của Bụt!”. Ngồi chơi với những hạt giống đó trong con, thở thật sâu, thật chậm để không kháng cự với những bất an đó.

Nhận diện và ôm lấy những tâm hành ấy bằng tình thương của một người chị dành cho đứa em của mình. Con cùng nắm tay em dạo quanh khu rừng thu bằng những bước chân tỉnh thức và những hơi thở nhẹ sâu, để màu vàng tươi thắm của lá đi vào và nuôi dưỡng lấy em, để sự rắn chắc, vững vàng của đất Mẹ sẽ cho em thêm can đảm và tự tin. Trở về với sự thực tập phó thác mình cho Bụt, cho tăng thân, con thấy sự bình an trong con được trở lại. Nó đã đi chơi một vòng khá xa và bây giờ thì đã quay về với con. Con để cho mình chia sẻ tự nhiên hơn, con cho phép mình vấp phải những vụng về, thiếu sót và con sẽ học hỏi thêm kinh nghiệm từ đó. Không sao cả ạ! Muốn đi giỏi thì em bé cũng phải té ngã và bị thương nhiều lần trong thời gian em tập đi.

Có lần cậu Dương nói một câu hơi vui vui, nhưng giúp mọi người nhớ lại những điều kiện hạnh phúc mà mình đang có, để cùng nhau trân quý, bồi đắp và giữ gìn. Cậu nói: “Nếu không có quý thầy, quý sư cô sang Canada thì mùa thu sẽ âm thầm lặng lẽ trôi qua”. Nơi đây, mọi người cũng khá bận rộn. Đôi khi các anh chị em trong cùng một gia đình huyết thống nhưng hiếm khi có cơ hội đi chơi chung với sự có mặt của tất cả mọi người. Chánh niệm giúp mọi người trở về với giây phút hiện tại, sống sâu sắc hơn với từng chiếc lá, từng cành cây, cây cối và chim chóc nơi đây cũng được mọi người nhận diện ra sự có mặt của chúng. Mọi thứ đều trở nên sinh động hơn qua từng bước chân, từng hơi thở và cái nhìn đầy trân quý. Phẩm chất và giá trị của cuộc sống được nâng lên khi mọi người đều thắp sáng ý thức ấy trong tự thân.

Các cô chú Tiếp hiện là những cánh tay đắc lực của quý thầy, quý sư cô. Tuy công việc nhiều hơn mọi khi, nhưng con thấy mọi người đều rất tươi vui, khuôn mặt rạng rỡ và luôn luôn mỉm cười. Đó chính là sự thành công lớn cho tăng thân. Nhờ tổ chức khóa tu nên mọi người có cơ hội làm việc chung với nhau, cùng nhau đóng góp hết khả năng của mình cho khóa tu dưới nhiều hình thức khác nhau. Tình thương của các cô chú là một động lực lớn cho các bạn trẻ trong những ngày qua. Sự trao truyền và tiếp nối luôn có mặt trong từng sinh hoạt giữa hai thế hệ.

Con nhớ khi vừa bước chân xuống phi trường để đi về Missisauga- một trong thành phố lớn của Toronto. Một nỗi buồn man mác gợn lên trong lòng của con. Buồn khi nghĩ về gia đình huyết thống của con chưa đủ phước duyên cho nên đường về nơi tu học hẳn còn xa lắm. Bên cạnh nỗi buồn thì niềm vui xuất hiện. Cuộc sống bao giờ cũng thế, nỗi buồn và niềm vui luôn là đôi bạn đồng hành. Chúng tương tức nhau như hai mặt của cùng một chiếc lá.

Con thấy mình được nuôi dưỡng nhiều bởi tình thương của mỗi vị trong gia đình thầy Pháp Niệm, thầy Pháp Duệ và sư cô Tịnh Hằng. Các cô, các chú, các dì, các em đều biết tu tập và đến với nhau rất dễ thương. Người xuất sĩ có khả năng hướng dẫn và làm chỗ nương tựa tinh thần cho gia đình huyết thống. Đồng thời khi gia đình huyết thống tu học có nhiều niềm vui, bình an thì yểm trợ cho người xuất sĩ rất nhiều trong đời sống tâm linh. Con thực tập và xem niềm vui trong gia đình huyết thống của sư anh, sư chị chính là niềm vui của mình. Nhờ buông bỏ được một vài ý niệm trong tâm thức nên con thấy lòng mình mở ra hơn. Trái tim con tiếp nhận được chất liệu thương yêu ấy và con đã đến với mọi người một cách tự nhiên như là một thành viên trong gia đình.

Rời Toronto, đoàn lại tiếp tục một chuyến đi bằng xe van đến tận vùng Montreal để hướng dẫn khóa tu cho người nói tiếng Pháp. Tu viện Làng Cây Phong mà khi còn nhỏ con được nghe cậu con nhắc đến trong những chuyến về thăm gia đình, giờ đây hiện ra trước mặt. Còn sung sướng nào hơn thế nữa!

Nằm trên một con đường quê, tu viện ẩn sau một cánh rừng Maple khoảng hơn 100 mẫu, có nhiều cây phong đứng hiên ngang, sừng sững và thân cây cao chót vót giữa bầu trời xanh. Kề bên khu rừng có hồ nước trong veo và cạnh bờ hồ có một chiếc sàn gỗ nho nhỏ thật dễ thương. Ngồi chơi và uống trà ở đó thì còn gì tuyệt bằng! Mỗi sáng sương mù bao phủ cả tu viện, đâu đó tiếng chuông chùa văng vẳng ngân lên từng hồi. Một khung cảnh nên thơ và huyền diệu khiến lòng con hạnh phúc vô cùng.

Bước vào thiền đường, con đảnh lễ Bụt. Quỳ dưới chân Ngài, con thật sự tiếp xúc được với sự đã về đã tới trong con. Không hiểu sao con có cảm giác rất là thân quen với khung cảnh nơi đây. Dường như con đã từng đến đây lâu lắm rồi thì phải! Có thể nói tu viện với con là hai chị em vì chúng con cách nhau hai tuổi. Chúng con đã biểu hiện trong cùng một giai đoạn và hơn ba mươi năm rồi chúng con mới được hội ngộ. Con thấy tuy khác nhau về ngôn ngữ, tuổi tác, màu da nhưng mọi người có cùng một cái chung và chính cái chung đó đã đem mọi người đến gần nhau hơn. Mọi người đã thở cùng một nhịp và đi cùng một bước. Nhịp đó là nhịp của sự nhẹ nhàng, yên lắng. Bước chân đó là bước chân của sự vững chải và thảnh thơi, không bị quá khứ giam hãm và không bị tương lai lôi kéo.

Con kính tri ân Sư Ông đã gầy dựng nên một môi trường tu học an bình như thế, một khung cảnh có nhiều yếu tố nuôi dưỡng và trị liệu. Con cảm ơn những trái tim và đôi tay đã trung kiên gìn giữ để tu viện còn được tiếp tục là nơi nương tựa cho rất nhiều người. Và giờ đây trái tim con đầy ắp cả yêu thương vì ngọn lửa của lòng biết ơn trong con đang được sưởi ấm. Con cúi đầu đảnh lễ Tam Bảo. Nguyện cầu hồng ân chư Bụt, chư vị Bồ Tát trong mười phương bảo hộ và che chở cho Sư Ông, bậc Tôn sư khả kính của chúng con.
Kính dâng lên Sư Ông

Con của Sư Ông.