Lá thư Làng Mai 38 – 2015

Nụ cười trong tim

Chân Tạng Nghiêm

(Hành trình về miền Bắc Thái Lan – Khóa tu Wake Up tại Chieng Dao, Chiang Mai 12-2014)

Một Chuyến Đi Ý Nghĩa

Bạn thân mến! trong cuộc đời chúng ta có rất nhiều chuyến đi và chuyến đi có ý nghĩa, có tình huynh đệ, có lợi lạc cho mọi người là thành quả nuôi lớn hạnh phúc và chí nguyện phụng sự cho cuộc đời. Chuyến đi Chieng Dao, Chiang Mai tại miền Bắc Thái Lan là một cuộc hành trình như thế. Và hơn cả thế nữa là  những điều vô vàn thú vị mà ta thật sự bất ngờ khi được tiếp xúc, được đón nhận từ cuộc sống.

Em có thấy núi không?

Núi ở Chiêng Dao đẹp lắm, hùng vĩ, rộng lớn với dáng đứng nghệ thuật. Khóa tu dành cho người trẻ tại Chieng Dao lần này có 150 bạn thiền sinh (bao gồm người Thái, Việt Nam, Tây phương) và 30 quý thầy, quý sư cô tại Làng Mai Thái Lan hướng dẫn. Phần lớn mọi người đều ngủ lều. Chỗ cắm trại ở gần con suối nhỏ, chung quanh không gian đủ rộng để có thể đi thiền hành, ngồi thiền, pháp thoại, ăn cơm, tập khí công, chơi trò chơi v.v. Được yêu chuộng nhất trong khóa tu lần này là ba bài pháp thoại với các đề tài: Làm Mới chính mình – làm mới với người thương của sư cô Chân Đức; những câu hỏi sống động cho người trẻ cùng với bài giảng Hiện Pháp Lạc Trú của thầy Pháp Lâm; và Tình Thương Chân Thật (True love) của sư cô Linh Nghiêm.

Trong khóa tu này có các em đến từ Nhà Tình Thương (Compassion House, là nơi những em phạm tội ở tuổi vị thành niên) cũng được tham dự. Các em thực tập có nhiều chuyển hóa nên đây là khóa tu Wake Up lần thứ hai các em xin đăng kí tham dự, nét mặt các em tươi hẳn lên và lúc nào cũng chắp tay chào quý thầy, quý sư cô. Các em thực tập hết lòng, biết ngồi yên để nghe pháp, chơi hòa nhịp với các bạn trẻ khác. Các em đã tìm thấy một gia đình mới trong cuộc đời của mình để được nâng đỡ, yêu thương và chia sẻ.

Bạn thân mến!

Nơi đây, dãy núi cao rộng, xanh mướt, bên cạnh là suối chảy róc rách. Có những hôm ta không thấy núi, ta đi tìm núi và tưởng như ở đây không có núi. Nhưng kỳ thật núi có bao giờ chạy mất đâu! Chỉ cần mặt trời lên, mây tan thì bỗng dưng núi lại hiện nguyên vẹn như ta mới lần đầu thấy núi biểu hiện vậy. Chúng ta cũng thế, có những khi lớp mây vô minh cứ hoài che phủ, khiến ta chẳng còn biết mình là ai, ở đâu, làm gì, nói gì. Rồi một hôm mặt trời ý thức xuất hiện, thế là lớp màn vô minh biến mất. Ta thấy được núi. Ta thấy ta.

Mặt trời ấy là chánh niệm, được Tăng thân vun trồng cho ta trong khi ta đi, ngồi, ăn cơm, làm việc và vui chơi,.v.v..  Năng lượng của Tăng thân là biểu hiện của Bụt, của Pháp. Nhờ thế trong khóa tu này đã có biết bao bạn sống dậy được, bắt đầu có ý chí, có niềm tin, có niềm vui chân thực. Có nhiều bạn đã khóc khi chia sẻ về những khó khăn và bế tắc trong cuộc sống, nhưng nhờ khóa tu này, khóa tu có chủ đề “Vì có bạn nên mới có tôi” (You are therefore I am) đã làm mới tâm hồn các bạn. Các bạn biết vén mây để mặt trời ý thức rạng ngời ôm lấy núi, làm cho núi nguyên vẹn, đẹp đẽ và vững vàng.

 

Sứ giả của Thầy

Chiang Mai và những ngày quán niệm

Từ Chieng Dao, Tăng đoàn những vị xuất sĩ đi về phía Chiang Mai – một trong những nơi đẹp nhất tại miền Bắc nước Thái.

Ngày quán niệm đầu tiên tại chùa Wat Pha Lat – nơi này ngày xưa Sư Ông đã từng đến. Ngày thứ hai tăng đoàn đến sinh hoạt tại trường Đại học Maejo, đa phần là các bạn trẻ và một số thầy cô giáo tham dự. Ngày thứ ba là ngày đặc biệt nhất, kì diệu nhất, xúc động nhất trong suốt chuyến đi này: đó là ngày quán niệm tại trại Giáo Dưỡng (trại của những thành viên phạm tội nghiện ma túy, buôn ma túy, giết người…) các bạn dưới mười tám tuổi, có năm trăm bạn, chưa kể đến các vị quản lý.

Chúng tôi phải làm rất nhiều thủ tục, và đợi khá lâu trước khi bước vào trại: nào là không được mang theo tiền, không mang theo những kim loại nhọn, điện thoại… Bước vào cửa là tường thành, và phía trên cao bao bọc bởi dây điện.

Có rất nhiều bất ngờ với tăng đoàn xuất sĩ khi ngồi phía trên nhìn xuống các em. Trong đôi mắt các em như chưa bao giờ từng dính bụi, còn hồn nhiên và trong sáng. Hơn nữa khi được hướng dẫn ngồi yên theo dõi hơi thở, các em làm rất khá. Các em đã ngồi yên, nhắm mắt, đặt tay lên bụng trong vài phút lắng dịu, có thể đó là những hơi thở ý thức đầu tiên trong cuộc đời các em. Sau đó là những hướng dẫn thiền tập căn bản như: thiền ngồi, thiền ăn, thiền chuối, vấn đáp, thiền trò chơi kết nối tình bạn…

Nhìn các em, tôi nghĩ về Thầy mà hai mắt rưng rưng: “Thầy nằm yên, nghỉ ngơi còn các con của Thầy vẫn đi hành đạo”. Nếu các em nhìn thấy chúng tôi thì các em cũng đang nhìn thấy Thầy, bỗng dưng tôi bước chậm lại, vững chãi, thảnh thơi như thể mình là một sứ giả đại diện Thầy về đây có mặt cho các em. Tôi không cần làm gì ngoài việc chuyên chú theo dõi hơi thở và có mặt hoàn toàn. Tôi cảm thấy biết ơn Thầy lắm. Lần đầu tiên gặp Thầy và Tăng thân tôi đã xúc động, chỉ nhìn Thầy đi đứng, chưa nói gì thì đã đỡ khổ rồi, và niềm hạnh phúc từ trong tôi dâng trào. Bây giờ tôi được là thành viên trong Tăng đoàn, được tu tập mỗi ngày, được giúp ích cho các bạn trẻ, được đi vào trại giáo dưỡng để mang đạo Bụt vào cuộc đời, được trao truyền những tinh hoa mà Bụt và Thầy hướng dẫn để giáo hóa con người, và ôm ấp cả những người lầm lỗi trong xã hội.

Bạn thân mến! Bồ Đề Tâm được xuất phát từ tâm thương yêu, nếu như tình thương ấy có hiểu biết và rộng lớn bao la thì ta sẽ có hạnh phúc chân thực.

Quay lại câu chuyện về các em, chúng tôi còn ấn tượng và ngạc nhiên với các em về nhiều điều lắm: Các em hát thiền ca hay và to. Trong lúc hát, các em cười tươi và hát hết lòng “Hảy chay khao, hảy chay ooc, phiềng đọt máy thi dém ban”, nghĩa là thở vào thở ra là hoa tươi mát,.v.v.. Các em tập ăn chuối trong chánh niệm, các em tập ngửi mùi thơm của trái chuối, nhìn rõ trái chuối, cắn trái chuối từ từ và ăn hết quả chuối trong ý thức. Các em làm theo sự hướng dẫn bằng đôi mắt ngạc nhiên và hoan hỷ. Trong buổi vấn đáp, các em đặt ra rất nhiều câu hỏi hay: Vì sao quý Thầy quý sư cô cạo tóc? Vì sao đi tu? Nếu người nam thương người nam, người nữ thương người nữ thì có sao không? Vì sao tăng đoàn biết chúng con ở trại mà đến thăm? Nếu sau khi được ra trại con muốn đến Pakchong xuất gia có được không? Những câu hỏi ấy đều được các thầy, các sư cô trả lời cho các em trước khi chia tay.

Trên đường về, hình như các vị xuất sĩ trẻ đều cảm được rằng: sẽ có một ngày nào đó chúng tôi trở lại đây, để tu tập và có mặt cho các em lâu hơn. Vừa xót thương nhưng vừa hạnh phúc, xót thương vì những lỗi lầm vụng dại của các em, nhưng hạnh phúc vì đất nước Thái Lan đã tạo cho các em một môi trường khá tốt để rèn luyện giúp các em có cơ hội làm lại một con người mới. Hạnh phúc hơn nữa là chúng ta được gặp nhau, gặp nhau bằng đôi mắt của con người mới, gặp nhau vì chúng ta không hề có khoảng cách, ranh giới. Ngay trong phút giây hiện tại cả hai bên đều hết lòng: chúng tôi hết lòng trao truyền, các em hết lòng tiếp nhận và tu tập bằng tâm trong sáng. Vì thế ngày hôm ấy đã thành huyền thoại, mà ai ai cũng chỉ cảm nhận bằng trái tim, ánh mắt và nụ cười trong tim.

Phước đức vô lậu

Ngày cuối cùng trước khi rời Chieng Dao về lại Làng Mai Thái, chúng tôi tự thưởng cho mình một bữa kem. Trên đường đi đến tiệm kem với niềm hào hứng, chúng tôi đi ngang qua một biệt thự vừa sang trọng lại rất thiên nhiên. Sư cô Trang Nghiêm trầm trồ cười, khen đẹp. Bỗng nhiên một vị cư sĩ bước ra thấy Tăng đoàn xuất sĩ, cô chắp tay mừng rỡ, và hỏi đây có phải là Tăng đoàn của Sư Ông Làng Mai không? Cô khoe với chúng tôi cô đang đọc sách của Thầy và muốn được tu tập theo phương pháp Thầy trao truyền. Rồi cô hỏi chúng tôi đang đi đâu? Sau vài phút hỏi thăm, cô xin thỉnh Tăng đoàn ở lại uống trà.

Nhờ phước đức của Thầy, chúng tôi được cả gia đình cúng dường trà, bánh, các thức khác và cả kem. Chúng tôi mời mọi người uống trà trong ý thức, tập cho họ ngồi yên theo dõi hơi thở, ngồi thiền thế nào cho có hạnh phúc, ăn kem trong chánh niệm và … biến tiệm trà, café của gia đình thành đạo tràng, thành meditation hall, nơi thiền tập cho cả nhà.

Ra về, sư em tôi nói: ngày cuối tưởng là được nghỉ ngơi mà mình cũng hành đạo sư chị nhỉ. Em nói trong giọng vui vẻ, phấn khởi, vì vừa được ăn kem vừa giúp ích cho mọi người.

Nước với sữa

Người ta hay ví sự hòa hợp như nước với sữa, có thể hòa lẫn nhau. Chuyến đi lần này cũng vậy, chúng tôi những vị xuất sĩ đã tu tập cùng nhau, làm việc cùng nhau, tổ chức cùng nhau, trao đổi ý kiến trong tinh thần như nước và sữa, hòa hợp, thông cảm và tôn trọng lẫn nhau. Nhờ vậy mà khóa tu thành công nguyên vẹn, là nguồn cảm hứng cho những khóa Wake up khác trong tương lai. Đặc biệt là các bạn trẻ cư sĩ nòng cốt người Thái Wake Upper đã đóng góp, phụng sự hết lòng trong suốt chuyến đi, như thể những vị hộ pháp cho Tăng đoàn xuất sĩ, giúp cho mọi thứ suôn sẻ và trôi chảy nhẹ nhàng.

Hẹn gặp bạn trong những chuyến đi tới, chúng ta lại được tu tập cùng nhau, một lần nữa khám phá để hiểu chính mình và lý tưởng tuổi trẻ.

Xin gởi đến bạn bài thơ, được viết tại Chieng Dao, trong khi tôi ngồi chơi bên con suối nhỏ.

Ngồi Bên Em

Ngồi bên em ta thấy ấm cõi lòng
Có chú thỏ chạy ngang dòng suối nhỏ
Có chú chim líu lo trên ngọn cỏ
Là thiên đường đã mở lối ta đi.

Ngồi bên em bỗng nhiên ta nhớ thở
Sâu và chậm cuộc đời như hoa nở
Có ánh trăng lặng nhìn em bỡ ngỡ
Bước chân ta hòa nhịp với vầng thơ.

Ta buông gió để gió cùng được thở
Ta buông hoa để hoa đẹp muôn thuở
Ta buông lòng để mãi là biển khơi
Bởi dòng đời là một cuộc đi chơi.