Cùng tu – Cùng học – Cùng chơi
Chân Tài nghiêm
Về Làng An cư
Sáng nay thức dậy tự nhiên con thấy yêu cuộc đời lắm, giống như lâu rồi chưa được yêu vậy. Nghĩ lại mấy ngày trước, con như những người bận rộn, bận buồn, bận khổ, bận nghĩ ngợi, bận… tít mắt, không có chút không gian và thời gian để nghỉ ngơi. Lạ quá, chẳng lớn bằng ai mà cứ học đòi bận rộn.
Nhưng buổi công phu sáng nay đem lại cho con thật nhiều niềm vui và sự nhẹ nhàng. Đi tới thiền đường thôi là con bỗng thấy vui rồi, con ngồi xuống, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, làm buồng phổi căng đầy khí ban mai, vừa trong trẻo vừa tinh khôi, mà trong đó chứa đựng một sức mạnh tâm linh rất vững vàng, sâu đậm ở đây, xóm Mới – Làng Mai.
Con biết ơn quý sư cô ở Học viện đã cho con có cơ hội về Làng an cư năm nay. Mặc dù chúng Học viện rất ít người và các khóa học liên tục. Nhưng vì thương con, muốn cho con có cơ hội để về Làng tu tập, tiếp xúc với gốc rễ của Làng Mai, gần Thầy, gần chúng lớn nên cũng ráng “bấm bụng” cho con về Làng. Con biết ơn quý sư cô, quý sư chị, sư em đã làm giúp luôn phần việc của con. Về đây, ngày nào con cũng tự nhắc nhở mình rằng phải sống sao cho thật hết lòng, làm cái gì cũng hết lòng: tu, học, làm việc và chơi gì cũng hết lòng cả, như vậy mới xứng đáng với tình thương của đại chúng ở Học viện chứ.
Càng sống lâu với tăng thân con mới thấy rõ tình huynh đệ, tình chị em thật là quan trọng và vô cùng quý giá đối với con. Dù công việc có khó khăn cách mấy mà các chị em cùng chung tay đồng lòng thì việc gì cũng xong, vừa làm vừa chơi, vừa xây dựng tình chị em, học hiểu nhau hơn.
Về đây con như “chuột sa hủ nếp” vậy, có quá chừng bạn bè xung quanh, tha hồ mà chơi. Các chị em mỗi người một vẻ đẹp riêng, rất hiền lành trong sáng và tươi vui, mỗi vị đóng góp cho chúng mỗi một khía cạnh, một cách rất riêng, ai cũng muốn làm tốt phần của mình và luôn sẵn sàng giúp đỡ, yểm trợ các chị em xung quanh. Hay quá, con rất được nuôi dưỡng, con thật may mắn khi được sống chung và thực tập cùng với các chị em của con. Nhờ đi tu con mới có cơ hội quý báu này. Con được sống bình an, luôn được an toàn, được bảo hộ che chở, được nuôi dưỡng trong vòng tay tăng thân. Ngày ngày con có cơ hội được trở về với nội tâm, học cách chăm sóc và làm lắng dịu thân và tâm trong từng giây phút. Theo thời gian, con thấy sự hiểu biết của con về chính bản thân và gia đình mình có sự tăng trưởng rõ rệt.
Con biết trong con có những nỗi khổ niềm đau mà trước kia con luôn tìm cách để trốn chạy hoặc khỏa lấp bằng cách này hay cách khác mà con thực sự không hề biết là con đang chạy trốn. Nhờ tu tập, con mới thấy được và có đủ can đảm hơn để nhìn thẳng vào những hạt giống trong con và tìm cách thực tập để chuyển hóa những khổ đau bất an đó. Con biết ơn Thầy và tăng thân đã dạy con biết thở, biết trở về chăm sóc đền thờ tâm linh này.
Ở trong chúng có rất nhiều điều nuôi dưỡng con. Những khóa học cho mọi người đủ màu da, tôn giáo cùng tới tu tập chung với nhau rất vui, nhiều người được chuyển hóa và trị liệu. Mỗi khi thấy ai được chuyển hóa nhờ pháp môn thực tập, bồ đề tâm của con được nuôi dưỡng thêm, niềm tin của con vào pháp môn Thầy trao và sự chuyển hóa của con càng vững chắc và bền bỉ.
Cùng học cùng chơi
Khóa tu do Sư Ông hướng dẫn năm nay tại Học Viện được tổ chức vào tháng tám. Con cùng hai huynh đệ nữa nhận chăm sóc nhóm thanh thiếu niên (teens). Đây là lần đầu tiên con nhận chăm sóc nhóm teens trong khóa tu lớn như vậy. Khóa tu cho người Đức có cả ngàn vị thiền sinh về đây tu học một tuần và trong đó nhóm teens của con có khoảng 30 bạn rất dễ thương, trẻ trung và năng động, có đủ mọi thành phần, đủ màu da.
Ban đầu nhận sinh hoạt với nhóm này, con thực sự hồi hộp và hơi căng thẳng vì con cũng chẳng có kinh nghiệm gì nhiều, về ngôn ngữ thì chỉ tàm tạm thôi. Phải làm sao đây, liều một phen, như vậy mới học được cái mới và tích lũy thêm kinh nghiệm từ từ chứ, con luôn nhắc nhở mình như vậy. Nhưng thật may mắn cho con, trong nhóm ba người của chúng con thì hai huynh đệ, hai cộng sự của con là thầy Pháp Triển và sư cô Trăng Hải Ấn quá sức giỏi, có cả ‘tỉ’ kinh nghiệm trong chuyện chơi với các bạn teens, và cùng với hai vị staff (người hướng dẫn) nữa. Được sự yểm trợ của hai huynh đệ xuất sĩ giỏi, con thấy bớt lo hơn và bắt đầu thưởng thức (enjoy) hơn.
Trước khóa tu, nhóm ba người chúng con ngồi lại để làm ra thời khóa, có sự giúp sức của sư chị Hài Nghiêm, sư chị cũng là người có đầy kinh nghiệm với teens. Thời khóa cho nhóm teens khi nào cũng thật vui tươi, buông thư nhưng rất phong phú và thú vị. Từ lúc bắt đầu có buổi họp thời khóa cho tới khi vào khóa tu, con mới biết là nhóm ba người chúng con chơi và làm việc với nhau quá sức ăn ý, hợp nhau quá chừng, làm gì, tổ chức gì cũng suôn sẻ và có truyền thông tốt. Như vậy là hết sẩy rồi, không có gì vui và quý bằng.
Về các bạn teens thì có rất nhiều bạn đến với pháp môn lần đầu, nhưng cũng có rất nhiều bạn biết đến pháp môn và đã có chút kinh nghiệm trong sự thực tập. Vậy là quá hay, các bạn cũ không cần phải làm gì nhưng đã yểm trợ được cho các bạn mới và cho chúng con. Ban đầu thì khi nào mà chẳng bỡ ngỡ, rụt rè, chính con cũng vậy mặc dù con đang đứng vai trò chăm sóc các bạn teens, con cũng có chút mắc cỡ và thiếu tự tin. Nhưng không sao, cứ từ từ, con đang có hai cộng sự giỏi nên không có gì phải lo. Lúc mới gặp nhau, chưa quen nhau nên ai cũng còn bỡ ngỡ, chưa mở lòng, đó là tâm trạng của tất cả mọi người trong nhóm. Nhưng chỉ cần một vài sinh hoạt chung như tập Taichi buổi sáng, ngồi thiền chung và chơi một vài trò chơi là bao phép lạ hiển bày, tất cả thành viên trong nhóm đều hòa chung bằng năng lượng vui tươi.
Các bạn bắt đầu có cảm hứng để tới với các sinh hoạt của nhóm và kết bạn với nhau một cách rất nhanh, con mừng lắm. Mỗi ngày đều có những sinh hoạt thật vui và nuôi dưỡng sự trong sáng của nội tâm. Chúng con muốn tạo ra một khung cảnh thật hài hòa, cởi mở và lành mạnh cho các bạn, vừa chơi vừa thực tập. Mỗi buổi sáng sớm đều có tập Taichi và ngồi thiền có hướng dẫn, có rất nhiều bạn có cảm hứng với Taichi và ngồi thiền, dù phải dậy sớm hơn một chút so với ngày thường ở nhà, nhưng vì có niềm vui nên các bạn tình nguyện hy sinh giờ ngủ và thức dậy sớm hơn để tới thực tập chung với chúng con.
Vào mỗi buổi sáng, chúng con, những người chăm sóc teens ăn sáng chung và thảo luận một chút về những thời khóa sinh hoạt trong ngày. Còn buổi ăn trưa thì cả nhóm cùng ăn chung với nhau trong im lặng và đọc Năm quán để sự thực tập ăn cơm được sâu sắc hơn. Nhưng có một điều hơi lạ là sáng nào các bạn teens cũng vào ăn sáng với chúng con rất đông, ăn trong im lặng và thảnh thơi. Con hơi ngạc nhiên và thắc mắc tại sao các bạn có cơ hội ăn sáng chung cùng ba mẹ và các anh chị em trong nhà, sao các bạn không lấy cơ hội ăn sáng để có mặt cho gia đình, vì trong khóa tu các sinh hoạt liên tục, gia đình ít có cơ hội gặp nhau. Con thử tới hỏi một vài bạn thì các bạn trả lời rất dễ thương, các bạn rất thích ăn cơm chung với chúng con ở đây, trong phòng này vừa ấm áp, vừa thoải mái và cũng thích có thì giờ ăn chung và chơi chung với nhau. Nghe các bạn nói vậy con được nuôi dưỡng và thấy các anh chị em trong nhóm chăm sóc teens làm ăn tới bây giờ đang rất khấm khá. Nhóm đã tạo ra được khung cảnh, không gian thật cởi mở thoải mái, ấm áp cho các bạn để các bạn cảm thấy có niềm vui, có sự kết nối với chúng con, với quý thầy, quý sư cô trẻ và các thành viên trong nhóm.
Tuy nói chúng con chăm sóc các bạn nhưng các bạn đã chăm sóc nuôi dưỡng chúng con rất nhiều. Có những bạn lúc mới tới, khuôn mặt cứ rầu rầu, chưa mở lòng được, chưa thấy đây là nơi an toàn cho mình sống và bộc lộ thật con người của mình. Nhưng sinh hoạt một vài lần với nhóm, tự nhiên các bạn ấy cười được, tươi tỉnh, cởi mở hơn và có đủ tự tin để thể hiện được con người thật của mình một cách tích cực mà không sợ bị chê bai, không sợ bị trêu chọc vì ở đây ai cũng biết học cách lắng nghe bằng tình thương. Chính những hình ảnh đó đã nuôi dưỡng chúng con, cho chúng con thêm sức mạnh và sự dẽo dai để tiếp tục chăm sóc các bạn đến hết khóa tu.
Con thấy bạn nào cũng có đủ những tiện nghi vật chất, không thiếu thốn gì cả: có áo đẹp, giày đẹp, có điện thoại riêng v.v.. nhưng có nhiều bạn vẫn đau khổ như thường, vẫn thấy thiếu thốn và muốn tìm cầu một cái gì đó. Về vật chất thì các bạn không thiếu gì cả nhưng về mặt tinh thần, nhiều bạn có những lỗ hổng rất lớn vì thiếu tình thương trong gia đình, ba mẹ sống không hòa hợp với nhau rồi ly dị, mỗi người đi xây dựng một tổ ấm khác, các bạn ấy phải đi ở nhà cô chú và thấy bơ vơ trong lòng. Còn nhiều trường hợp khác nữa và con thấy rất đáng thương. Con biết cái mà các bạn ấy đang thiếu đó là môi trường lành mạnh, trong sáng, có thương yêu. Môi trường mà nơi ấy mọi người biết lắng nghe và nói những lời tích cực, biết giúp đỡ nhau, sống vì nhau hơn là lợi ích riêng tư của mình. Một điều vô cùng quan trọng, quý giá nữa mà tất cả những người trẻ đều cần và ngay chính con cũng vậy, đó là những người bạn trong sáng, những người bạn cho mình sự bình an và sự tin tưởng. Về đây các bạn tìm thấy được món quà quý báu đó, các bạn học được cách không những trở thành người bạn tốt cho mọi người xung quanh mà trước nhất phải học cách làm bạn với chính bản thân mình, tập hiểu mình hơn, thương mình hơn chút nữa, tập sống chung hài hòa với các bạn teens khác.
Anh chị em xuất sĩ chúng con tuy đứng vai trò chăm sóc các bạn nhưng tuổi của chúng con thì không lớn hơn các bạn bao nhiêu nên chúng con rất dễ dàng làm bạn với nhau. Là một người tu còn trẻ, trong con có đầy đủ mọi thứ của một người trẻ bình thường, có những bức xúc, những lên xuống, vui buồn vu vơ, sự bồng bột, thỉnh thoảng cũng thích làm theo ý mình. Nhưng nhờ biết thực tập và sống trong tăng thân nên con có thể chăm sóc được những hạt giống đó trong lòng, biết sử dụng năng lượng của mình đúng cách và cân bằng chúng trong cuộc sống. Khi con được nghe những nỗi khổ niềm đau của những bạn trẻ này, trong con có một niềm thương, chấp nhận và đồng cảm sâu sắc với những khó khăn mà các bạn đang phải đi qua. Con muốn giúp các bạn thật nhiều, con tự nói với chính con là làm được gì cho các bạn thì phải làm cho thật hết lòng.
Cũng là người trẻ như các bạn ấy nên chúng con thực tập, áp dụng được cái gì thành công, có lợi lạc, có chuyển hóa cho chính bản thân chúng con thì chúng con sẵn sàng, hết lòng lấy những kinh nghiệm thật đó để chia sẻ cho các bạn, để các bạn thấy gần gũi và dễ thực tập hơn. Cũng nhờ hiểu nhau, hiểu những khó khăn, vui buồn của nhau nên các anh chị em xuất sĩ chúng con có truyền thông rất tốt với các bạn teens. Và gia đình teenager chúng con đã có một khóa tu vô cùng ấm áp, cởi mở, vui tươi, có những giây phút thật hạnh phúc bên nhau, nó sẽ là những kỷ niệm thật đẹp để mình nhớ hoài, và ai cũng có nhiều lợi lạc đem về nhà và sống tốt hơn.