Bụt ơi!

Hồ Bé Linh

Kính bạch Đức Thế Tôn!

Đêm nay, khi con đọc lại Sám Pháp Địa Xúc, con thấy như tìm được giọt sương  rơi trên bờ môi khô khan, thấy biển thương tràn về xua tan khổ đau, sợ hãi, lỗi lầm và giận hờn trong lòng con. Đặt bàn tay lên ngực, con chạm được từng nhịp, từng nhịp thở đều đặn, dịu dàng và thuần chất…

Con nhắm mắt lại, thế giới bên trong con dừng lại và lắng nghe trái tim tâm tình:

“Con ý thức được rằng những vết tích khổ đau, sợ hãi, lỗi lầm và giận hờn mà con đã có trong quá khứ vẫn còn đọng lưu trong con. Con hiểu rõ tất cả chúng có thể tàn hoại giây phút hiện tại đẹp đẽ của con.Con hiểu rõ tất cả chúng đang biểu hiện và kéo con rơi xuống vực khổ đau, chìm trong dòng chảy sầu bi một lần nữa.

Bụt ơi, con đang tập nhận diện, tập ôm ấp, tập chuyển hóa, tập Thở-Cười với chúng. Ngài đã dạy mọi thứ khổ đau, sợ hãi, lỗi lầm và giận hờn đều sinh ra từ Tâm, cũng do Tâm mà chuyển hóa. Con cúi lạy Bụt và xin thiết lập vững chãi lời phát nguyện của con: Hôm nay con nguyện sẽ tu tập tinh chuyên, gạn đục khơi trong Thân Tâm, để những vết thương ấy bắt đầu lành, không còn sưng tấy, mưng mủ nữa…”

Mỗi lúc con đi xe đạp, từng vòng từng vòng xe tiếp xúc mặt đường thì những câu từ này cũng tiếp xúc với lòng con rất nhẹ và an:

“Bao nhiêu lầm lỗi cũng do tâm

Tâm tịnh còn đâu dấu lỗi lầm

Sám hối xong rồi, lòng nhẹ nhõm

Ngàn xưa mây bạc vẫn thong dong”.

Con ngước nhìn sự sống đang trổ sức tươi xanh…con nhìn thấy vạt cỏ Kusa và dấu chân Bụt in trên đường xưa mây trắng để rồi hạnh nguyện mang niềm vui đến cho người và giúp người bớt khổ trong con thêm rộng lớn.

Con xin lạy xuống trước Đức Thế Tôn – Bậc Tỉnh Thức Toàn vẹn.

Con,

Hồ Bé Linh (Chuông Mây) kính,

4/3/2014.