Bông hoa đẹp giữa đời

Lê Minh

Cách đây đã mấy năm, khi đọc những cuốn sách của Thầy Thích Nhất Hạnh, tìm hiểu về thân thế cùng những lý tưởng của Thầy,  và nhìn những bức ảnh đầy vui tươi, hạnh phúc của tăng thân của Làng Mai bên Pháp, tôi đã ao ước sẽ được tới Làng để sinh hoạt và tu tập cùng anh chị em. Tôi muốn được hưởng sự an lạc, đơn giản nhưng diệu kỳ và mầu nhiệm ấy. Nhưng mà tu viện của Thầy toàn bên Pháp, bên Mỹ, thành ra ước mơ ấy xa vời quá. Nó lắng dần vào một góc nhỏ trong tim tôi nhường chỗ cho các dự định, kế hoạch khác sắp tới.

“Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửasẽ mở cho”. Lời Chúa Jesus còn đó và quả thật đến hôm nay tôi lại được chứng nghiệm điều đó. Được tham dự khóa tu Wake Up do Làng Mai Thái Lan tổ chức thông qua sự hướng dẫn đăng ký từ thầy Từ Thông là một kỷ niệm không bao giờ quên đối với tôi. Nơi đây như một cộng đồng yên bình giữa một thế giới 24/7 toàn loan tin về những tin tức không mấy tốt lành. Đến với Làng, không phải ta trở nên cô lập với thế giới để an vui với các bạn đồng đạo; đơn giản chỉ là quay về với thiên nhiên, lọc sạch tiếng ồn ào huyên náo, trở về với nội tâm mình để cùng nhau thực tập những phút giây hạnh phúc.

Thực tập thì không khó, nhưng bền bỉ, liên tục, ngày qua ngày, từng giờ, từng phút từng giây thì quả là một thách thức. Vì thế các sư cô, sư thầy ở đây đã tổ chức rất nhiều hoạt động cho các bạn trẻ, để lúc nào mọi người cùng có cơ hội thực tập chánh niệm, có nhiều trải nghiệm phong phú và hứng thú. Hòa mình một cách tự nhiên vào các hoạt động như thế chưa bao giờ là một thói quen của tôi. Nhưng ở đây, tôi cảm thấy mình đã bị cuốn hút nhẹ nhàng như vậy. Khi hứng thú lên cao có lúc tôi đã cố gò mình thực tập hoàn hảo tất cả cho bằng được, vậy thì mệt quá, thế là tôi tịnh tâm để thư giãn, trở về tự nhiên, tự tại của chính mình, và rồi tôi lại tìm thấy mình yêu nơi đây theo một cách khác, tự do là chính mình trong một môi trường tôn trọng sự tự do ấy.

Có lẽ thoải mái và tuyệt vời nhất chính là được nhìn những gương mặt yêu mến, hạnh phúc, thoải mái của các sư cô, sư thầy, từ nhỏ tuổi đến lớn tuổi, ai ai cùng đều thật dễ thương và mình thì lúc nào cũng muốn dừng lại để chào hay mỉm cười với họ. Ôi, cuộc sống thường ngày, hiếm có làm sao những khoảnh khắc, những nụ cười chạm mặt chớp nhoáng như thế. Không phải nhìn thấy sự nhăn nhó, đăm chiêu, nặng nề là may lắm rồi; chứ còn lơ đãng thì… cứ như ở đô thị người ta đều mơ ngủ…

Tuyệt vời nhất là khi về đến nhà, những gì đẹp trong mình đã tưới tắm vẫn còn. Nụ cười của mình vẫn còn, dù nó hơi khó nở vì môi trường không còn thuận tiện nữa. Nhưng mà mỗi khi nhớ lại các bạn, tăng thân của Làng Mai và tự nhủ : “Nếu không ai cười thì mình cười để tự làm một bông hoa đẹp giữa đời vậy”. Chủ đề khoá tu: “Ta có là ta, ta mới đẹp ” mà.

Biết ơn Bụt, biết ơn Thầy, biết ơn tăng thân Làng Mai Thái Lan nói riêng và tăng thân Làng Mai nói chung, cùng các quý sư cô, sư thầy, các bạn trẻ Việt Nam và cả Thái Lan đã trao cho tôi những ngày tu tập, những ngày sống thật ý nghĩa. Và cũng thật tự hào khi tôi đã đón nhận nó hết sức mình và chia sẻ được với những người bạn của mình để hiểu thêm lẫn nhau, hiểu thêm hạnh phúc và truyền đi hạnh phúc và trí tuệ ấy cho những người mà mình thương yêu.

Mong cho pháp môn thực tập của Làng Mai lan tỏa tới người dân Việt Nam và rồi cả thế giới, chỉ một chút quán hơi thở, một tiếng chuông – tiếng của Bụt thôi cũng được rồi…

​Xem thêm bài viết có liên quan:

Wake Up Asia: Những giọt nước mắt hạnh phúc