Nắng trên đồi thượng

Trên đỉnh cao của một trong những ngọn đồi hùng vĩ nhất chính là Xóm Thượng, nơi đang có nhiều người đến từ những vùng miền khác nhau rải rác khắp nẻo trên hành tinh này đang tụ hội an trú ở đây. Cả một vùng rừng rộng lớn chạy ôm bao quanh khắp các triền đồi. Và Đồi Thượng tự khi nào bỗng đã trở thành nơi an ổn tuyệt vời nhất dành cho những ai ưa thích nếp sống tịnh lạc, yên bình….”- Khiết Phong

Nắng trên Đồi Thượng

Tháng ngày thật êm đang khẽ lướt nhẹ trôi trên từng chiếc lá già đang phơi đầy sân trước hiên. Ta có thể nhìn thấy lá khô trải dài khắp hết dưới các tàn cây. Từng cơn gió đưa thoảng qua nhưng khi chạm tới những chùm lá chín kia đã khiến cho khắp vùng rừng bên đồi chỉ còn sót lại những nhành cây cao gầy khẳng khiu. Rừng lá chín vàng của ngày trước nay đã thu mình nằm yên trên con đường đi, chúng buông mình bay lả lơi khắp nơi trước khi chịu yên vị phần đời mình bên trời ngập nắng. Sáng nay trời trong và đầy gió, gió của mùa đông lại càng gay gắt hơn, nó như cố tình lách lỏi vào tận bên trong những sợi len của chiếc khăn choàng màu khói nhạt đang quấn trọn mình trên cổ áo của bạn tôi. Ngày nắng mùa đông thật đẹp.

Những hôm được rảo những bước chân đầu tiên đi bên rừng thông bên kia. Tôi đã không khỏi lặng đi vì kinh ngạc trước sự uy nghi của cánh rừng sồi quanh đồi thượng. Bao quanh rừng là những khoảng đất rộng thênh thang tràn ngập nắng. Trên những vùng đồi rộng thoáng và đẹp là những ngôi nhà thờ cổ không mấy người lui tới. Người dân ở đây không đi lễ rầm rộ như những nơi khác.

Và nhìn từ xa, trên đỉnh cao của một trong những ngọn đồi hùng vĩ nhất chính là Xóm Thượng, nơi đang có nhiều người đến từ những vùng miền khác nhau rải rác khắp nẻo trên hành tinh này đang tụ hội an trú ở đây. Cả một vùng rừng rộng lớn chạy ôm bao quanh khắp các triền đồi. Và đồi Thượng tự khi nào bỗng đã trở thành nơi an ổn tuyệt vời nhất dành cho những ai ưa thích nếp sống tịnh lạc, yên bình.

Thấp thoáng, những bước chân đầu tiên kia cũng đã đi gần hết các con đường nhỏ nằm ven quanh đây. Đi dần về những ngày cuối năm, rừng cây như đã gần trút sạch hết lá. Có những hôm lạnh, cỏ và nước trong hồ sen đã hóa thành băng. Màu băng tuyết hòa chung với màu bàng bạc của sương buổi sớm, cả khu rừng của đồi thượng như trở thành tiên cảnh khi chứng kiến những chùm mây mỏng, nhẹ đang bay theo là đà dưới những bước chân chậm rãi tiến về thiền đường. Tiếng chuông đại hồng vang lên từng hồi thong thả. Cây rừng vẫn chưa tỉnh giấc. Họ tiến về phía trước, không ai nói với ai lời nào, rất mực nhẹ nhàng, uy nghiêm và thanh thoát.

Càng đi dần về những ngày cuối năm không khí càng rộn ràng hơn. Anh em chúng tôi thường quay quần bên nhau vào những ngày này. Nhìn mặt anh em ai nấy đều hiện ra rõ nét tươi tắn rạng ngời. Có người tự nhiên nói: “Tết này có ai tặng quà cho mình không nhỉ?” Hỏi rồi tự mình tắc lưỡi, trầm tư. Hay có vài người nói chuyện với nhau: “Mình sẽ đợi cả phòng ngồi chơi với nhau rồi khui quà chung nhé”. Nghe cũng thú vị lắm.

Phần lớn những anh em người tây phương thì hoạt bát hơn trong giai đoạn này. Thoạt đầu, Noel và tết Tây đã không nằm trong quá trình suy tư của tôi. Nói đúng hơn là như thể noel và cái tết của lịch tây chẳng dính gì đến đời sống của tôi cả. Tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng, mình thì khác, nên mình không nhất thiết phải quan tâm đến Noel làm gì. Và người đông phương mình thì ăn tết mình là ngon nhất, không cần theo tây làm chi.

Ấy vậy, khi tôi nhìn thấy tinh thần và hình ảnh các thầy, các sư chú người tây phương hăng say chuẩn bị cho lễ hội này không khác gì cái sự háo hức chờ đợi đến đêm giao thừa và ngày mồng một tết ở quê mình, thì bao nhiêu tâm tư trước kia dần thay đổi. Một bầu không khí tươi vui được hòa chung với nhau đang trải dài trên khắp mảnh đất này. Các bạn thiền sinh đến từ Đức thích làm bánh Christstollen, người Pháp thì thích làm bánh mì, các bạn Mỹ và Anh thì đam mê trang trí.

Còn anh chàng Thụy Sĩ chung phòng với tôi thì mua thật nhiều Kukicha trà, bánh cookie, hoa lan và nhiều nến để dành đãi khách. Mọi thứ cần thiết gần như hoàn bị. Tôi cũng được hưởng lây không khí vui tươi này khi được tự mình chăm sóc giò lan màu hồng nhạt của anh bạn mới tặng tôi sáng nay.

Hoa được trưng bày khắp nơi vào dịp này. Hoa là sự biểu hiện của nét đẹp thuần khiết, là sự tượng trưng cho vẻ đẹp nhẹ nhàng, hiền hòa nên gần như phòng nào cũng có chưng một chậu hoa. Vì hoa đẹp nên ai cũng thích và phần đông người nào cũng yêu hoa. Vậy mới biết có một sự thật rất giản đơn rằng là tất cả chúng ta không khác biệt nhau gì mấy.

Chúng ta đang sống trên những nền tảng rất chung và điều này như thể là điểm tựa cho sự sống còn của tất cả muôn loài. Vì ngay trong tự thể của cái đẹp luôn hàm chứa những nội dung căn bản nhất của một con người. Nơi đây người ta rất mực cung kính đức chúa trời không khác gì người dân ở quê mình kính ngưỡng đức bổn sư Sakya Muni. Trẻ em ở đây thương ông già Santa không thua gì các em bé đông phương thích thú khi được nghe kể về hình ảnh những ông tiên tóc bạc trong truyện cổ tích.

Theo cái nhìn chung về tôn giáo thì chứng tích cho thấy sự phát khởi niềm tin của một con người bình thường đặt vào một tôn giáo nào đó được căn cứ ở nơi giá trị của sự nhận thức căn bản, mà nhận thức này được chi phối bởi tính cộng đồng hay năng lượng tập thể của chính vùng miền họ sinh ra.

Thế thì, khi lòng tin của con người được đặt vào bất kỳ tôn giáo nào, thì tôn giáo ấy sẽ không còn là một đối tượng nằm bên ngoài nữa, mà là một cái gì thật thiêng liêng nằm sâu trong bình diện nhận thức cộng đồng. Và cố nhiên phật giáo không chỉ là một tôn giáo. Cho nên có những người bạn của tôi đã bay nhiều giờ để đến đây với điều ước nguyện duy nhất là để được một lần chứng nghiệm sự an trú.

Gần đây tôi được gặp gỡ tiếp xúc với nhiều người bạn mới, nhiều thiền sinh đến từ những truyền thống hay trường phái khác nhau. Nhìn cách thức hành thiền hay sự biểu hiện lòng ham muốn được học hỏi và tu tập của họ, tôi không cho là thế giới này quá sức phức tạp như nhiều người khác vẫn nghĩ. Chắc chắn đang có rất nhiều điều gì đó thật đơn giản nằm sâu trong những ảnh tượng nhiêu khê bên ngoài mà ta chưa nhận chân ra được.

Cũng như nắng. Nắng mùa đông rất đẹp. Nắng được ví như một ổ bánh mì thật ngon lành “ce pain est le corps du cosmos”. Bánh Croissant hay bánh mì Baguette là những món đặc sản của đất nước này. Và nắng mai ở đây cũng đẹp như bất kỳ những cảnh tượng nào khác. Tôi đã nhiều lần là nhân chứng của những buổi bình minh nguy nga tuyệt đẹp nơi rặng cây mọc ven bên cốc ngồi yên của Thầy. Tôi không nghĩ mùa đông lại có được nhiều ngày nắng ấm áp như thế.

“Nắng mới về trong gió lạnh ngày đông

Cảo thơm hoa trắng thoảng hương nhẹ nhàng

Nắng in dấu giữa địa đàng

Rừng phong bóng nắng bụi vàng nguyên sơ”.

Khung cảnh dần tươi hẳn ra với những ngày mới tràn ngập nắng, màu nắng hiền nhẹ và êm mát nhưng không gắt như cái nắng của quê mình. Từng sợi nắng mỏng manh nhảy múa trên đám cỏ trắng đã bị đóng băng từ hôm qua. Những ngày nắng vào mùa này rất hiếm hoi như là món quà đắt tiền được ban tặng từ chính bàn tay của Thượng Đế cho những người dân rất mực ngoan hiền đang cư ngụ nơi đây.

Vào đông, chúng tôi không còn được nghe nhiều tiếng chim hót nữa. Phần lớn những loài chim đều đã bay đi trú đông. Chỉ còn sót lại vài con chim nhỏ xíu đang làm tổ trên góc mái hiên trước phòng tôi. Bên thềm lưa thưa vài chậu hồng màu phấn, nhành đào trụi sạch lá và một vài cây xanh mọc liền với nhau tạo thành hàng rào đang trổ bung những chùm hoa đầu tiên thật xinh đẹp. Mọi thứ được sắp xếp một cách ngẫu nhiên nhưng tuyệt đẹp như thế, cùng với những biểu hiện khác nhau của sự sống đang dàn trải khắp nơi trên mảnh đất của khu đồi thượng này. Gió tràn về từng cơn. Lạnh nhiều hơn. Anh em chúng tôi như khắng khít bên nhau thêm khi được co ro bên lửa đỏ. Thưởng trà và ngắm nhìn nắng lên. Nắng mai buổi sớm mùa đông thật đẹp.

Đồi thượng, Thenac Dec.13

Thầy cho pháp thoại Nole 2013

Sinh hoạt tại thiền đường Nước Tĩnh

Đêm văn nghệ