Tết năm nay vui hơn năm qua
Từ dạo tuyết phủ trắng xóa cả mặt đất những ngày cuối năm, ông mặt trời cứ gọi là biệt tăm biệt tích sau những đám mây mờ xám xịt. Ấy thế mà sáng nay ông chợt xuất hiện làm cho lòng người cũng rộn rã, hân hoan. Nắng ấm áp, dịu dàng. Bầu trời trong xanh, cao ngút ngàn, không một gợn mây. Dường như những áng mây cũng không in nổi dáng hình trước sự vời vợi, bao la của đất trời. Ngước mắt nhìn lên không gian thênh thang ấy, mọi bâng khuâng, muộn phiền cũng biến mất. “Không khí này đúng là không khí của mùa xuân đây”, một sư cô đã thốt lên như vậy. Con mỉm cười: “Theo cách tính 3 ngày tết, 7 ngày xuân của ông bà thì hôm nay – mồng 10 – là ngày xuân cuối cùng rồi”.
Đây là cái tết thứ tư của con ở Làng và cũng là cái tết ít xuất sĩ nhất từ khi con có mặt. Các anh chị em người thì về thăm nhà, người về dự lễ tiểu tường Sư Ông. Các giới tử cũng chỉ ăn Tết một nửa vì phải bay qua Thái vào mồng 4 Tết để chuẩn bị thân tâm cho việc thọ giới lớn trong Đại Giới Đàn Trừng Quang sắp tới. Do vậy mà trước Tết mọi người bảo nhau rằng chắc Tết năm nay sẽ bớt vui hơn mọi năm. Có thật như vậy chăng?
Dù ít hay nhiều người, có những cái sẽ không thay đổi. Đại chúng vẫn cùng nhau dựng nêu, gói bánh, câu đối đỏ vẫn được những bàn tay khéo léo dán lên khung cửa, treo trên cành đào, nhánh mai. Lễ đón giao thừa vẫn hào hùng với tiếng chuông, tiếng trống. Giây phút thăm phòng, chúc Tết vẫn rộn rã niềm vui,… Đầu năm, được nói với nhau những lời dễ thương, chúc nhau những câu chúc an lành là một điều hạnh phúc. Lúc nhỏ, khi còn ở nhà, chúc Tết là để được nhận lì xì, còn bây giờ là cơ hội để con tưới thêm những bông hoa đẹp và bày tỏ niềm biết ơn với các anh chị em xuất sĩ. Con trân quý lắm nét đẹp này trong văn hóa ngày Tết.
Ít người cũng có cái hay: cho con cơ hội thấy được rõ ràng hơn sự mầu nhiệm của tăng thân. Tăng thân vận hành như những tế bào trong một cơ thể. Chỗ nào trống thì các tế bào khác tự động di chuyển đến và lấp vào thay thế. Có thể là không làm hay bằng các tế bào cũ nhưng con trân quý sự can đảm và tấm lòng của những vị đó. Con hay chọc các anh chị em con : “Thời thế tạo anh hùng”.
Năm nay, quý thầy cũng ít người, thế là quý sư cô xóm Hạ tự tập tành múa lân. Múa bài bản đến nỗi quý thầy nói rằng năm sau mời quý sư cô lên múa cho xóm Thượng luôn. Để có được hoa trái đẹp cúng dường đại chúng như vậy là cả một quá trình tập luyện, vượt qua những suy nghĩ của bản thân rằng mình không thể hay không muốn. Có khi thành công, có khi thất bại nhưng chỉ cần can đảm chấp nhận đối diện với những thử thách đến với mình, chúng ta sẽ có cơ hội học hỏi để lớn lên và trưởng thành hơn.
Sống trong tăng thân, không thiếu những thử thách. Chắc con sẽ nhớ mãi đêm nấu bánh chưng, bánh tét năm nay. Mọi năm, không khi nào con thức nấu bánh. Con nghĩ rằng mình không thể thức nổi. Tối đó, vì ham chơi, ham vui nên con thức đến ba giờ sáng. Không biết có phải ngạc nhiên với con mà ông trời bỗng nổi gió thật to. Gió thổi tung mái lều nấu bánh, quạt những chén dĩa bể tan tành. Con và sư em đứng níu giữ những chiếc cột trong lúc các chị em khác tìm cách gia cố lại lều.
Trời rất lạnh, tay con cứng đơ nhưng không than thở vì biết ai cũng đang cố gắng hết sức, làm điều tốt nhất mình có thể. Sư chị con nói mấy năm nấu bánh chưa bao giờ giông bão như hôm nay. Chắc vì thế mà có sự bất đồng ý kiến giữa sư chị và sư em con về cách thức gia cố lại lều. Lúc đó, con thấy rằng thử thách thật sự là hai chị em có giữ được hòa khí, buông được ý của mình xuống hay không. Sự thực tập của tự thân mỗi người đã tạo nên điều mầu nhiệm. Bên này căng thì bên kia chùng xuống, lùi một bước và sau đó chị em vẫn nhìn được nhau, vẫn cười nói với nhau. Điều đó làm con rất vui.
Con cũng học được cách im lặng, bình tĩnh lắng nghe. Nếu mình chưa có kinh nghiệm và đủ sáng suốt, lời nói của mình chỉ làm mọi thứ rối bời thêm. Có những lúc im lặng lại là cách yểm trợ tốt nhất. Con thấy hạnh phúc vì mình có mặt được với sư chị, sư em trong những giây phút khó khăn đó dù chẳng làm được gì nhiều. Tình huynh đệ nào đâu xa xôi, chỉ đơn giản là đồng hành với nhau vậy thôi.
Năm nay, dù neo người nhưng hội chợ xuân ở xóm Mới vẫn được chuẩn bị đâu vào đấy. Nhờ có quý thầy giúp làm vài món, quý sư cô xóm Hạ thì giúp đón khách, rửa dọn. Giây phút nhìn sư anh, sư chị, sư em đeo tạp dề và hỏi rằng giúp được gì cho con, con thấy ấm lòng. Thầy không còn biểu hiện nữa nhưng tình huynh đệ chính là điều giữ con lại với tăng thân. Tấm lòng rất đẹp của các anh chị em cho con thêm động lực để bước tới.
Sáng nay con thức dậy khi đất trời còn đang ngủ. Con thắp nến, pha đãi mình một bình hồng trà và ngồi ngắm những nụ đào phớt hồng đang dần hé cánh. Con trân quý từng nụ hoa nhưng không nghĩ rằng một bông hoa rơi xuống sẽ làm cho nhành đào biến mất. Tăng thân cũng vậy. Dù người đến, người đi nhưng tăng thân vẫn luôn được nuôi dưỡng bằng tình thương, lòng biết ơn và ngọn lửa bồ đề tâm nơi mỗi anh chị em chúng con.
Hương trà quyện tỏa với hương tâm
Nến ấm trà thơm thấm cõi lòng
Yên bình lặng ngắm nhành đào nở
Hàm tiếu hoa khai đóa ân tình.
Tết năm nay ít người, giản đơn hơn nhưng niềm vui đong đầy trong con với những trải nghiệm rất mới.
(Sư cô Chân Trăng Bồ Đề)