Chút tâm tình sáng ngày mưa

(Tâm Hiếu Thảo)

Thầy nói rằng: “Biết ơn là điều kiện của hạnh phúc. Chừng nào còn biết ơn chừng đó còn hạnh phúc”. Nhìn lại, con thấy năm tháng tu học của con là quá trình thực chứng những lời Thầy dạy…

“Sáng hôm nay

Tới đây

Chén trà nóng

Bãi cỏ xanh

Bỗng dưng hiện bóng hình em ngày trước”

( Trích bài thơ Tiếng gọi, Sư Ông)

Ngồi đây với tâm an bình, tĩnh tại, bỗng thấy những năm tháng đã qua như mây bay, nước chảy. Vui buồn, ganh tị, tủi hờn,…thoáng chốc không còn nặng nề và quá đỗi quan trọng. Tuy vậy không thể phủ nhận rằng chúng từng tồn tại trong tâm thức và còn sẽ có mặt dài dài trong tương lai.

Nhớ lại những thời điểm cảm thấy bị tổn thương, vật vã, lao đao, giống như cái cây trước giông bão không thể làm gì hơn ngoài việc cam chịu, con thường tự hỏi mình: “Có thể đáp trả lại bằng cách gây tổn thương cho người đó không?”. Câu trả lời từ sâu thẳm vang vọng lên là không muốn và cũng không làm được. Vậy thì cứ khóc thôi, cho bao nhiêu đau thương hoá thành nước mắt, chảy ra ngoài, lòng sẽ khoẻ nhẹ hơn. Mọi giông bão rồi cũng đi qua, bầu trời hết u ám, cầu vồng sẽ xuất hiện lại sau cơn mưa. Nhờ những bão giông, cây rèn luyện được sự kiên cường, vững vàng hơn theo năm tháng.

 

 

Ý chí kiên cường, mạnh mẽ là phẩm chất cần có ở người tu. Phẩm chất ấy giúp mình sống như một bậc trượng phu: hiên ngang, vô uý giữa đất trời. Có một ý chí mạnh mẽ, mình có khả năng giẫm ngang qua khó khăn để đi tới nhưng chính những cái thấy sáng mới thật sự giúp ta vượt thoát, chấm dứt sự lặp lại của khổ đau.

Bây giờ đây, khi nỗi buồn tủi dâng lên, nhận ra sự có mặt của nó, con bớt vật vã, lao đao, chỉ đơn giản vì biết rằng: “mình được thương”. Cảm giác cay đắng, tủi hờn chỉ xuất hiện khi dường như không ai hiểu, không ai thương, một mình mình cô độc giữa đất trời. Nhìn cho khách quan, cuộc sống là như vậy, có người vô tình đẩy mình ngã thì cũng có người chìa tay ra cho mình nắm lấy để đứng lên. Có người thương mình thì cũng có người không thích mình. Nước mắt tự nhiên không rơi nhiều như trước nữa.

Chặng đường tu học của con, khi nhìn lại, luôn có bóng dáng của những người anh, người chị, người em thân thương. “Một nắm khi đói bằng một gói khi no”. Họ là những người sưởi ấm trái tim con, dìu con qua những lúc nguy khó. Điều khiến con cảm động là dù bình thường con chẳng để tâm nhiều đến việc xây dựng mối quan hệ mật thiết với bất kì ai nhưng mỗi khi con cần giúp đỡ, các anh chị em vẫn sẵn sàng có mặt đó cho con. Chính trong tăng thân, con học được cách đối xử tốt với người khác vô điều kiện. Nếu ai đó cần mình giúp thì mình giúp thôi. Không phải vì thương mà hết lòng, không phải vì không thích mà hờ hững.

Giờ phút này con muốn gửi niềm biết ơn đến các người anh, người chị của con. Dù bận trăm công nghìn việc nhưng mỗi khi con bị vướng vào bụi gai nhỏ ven đường, các vị vẫn kiên nhẫn, tỉ mỉ gỡ rối giúp con. Và mỗi khi xá chào, các vị luôn nhìn con bằng ánh mắt trìu mến và nụ cười bao dung khiến con thấy an lòng, được chấp nhận. Con chỉ cần là chính con mà không cần trở thành một ai khác. Con trân quý nhiều lắm sự có mặt của các vị cho thế hệ trẻ chúng con. Con tin rằng phẩm chất này nơi các vị sẽ nuôi dưỡng được các thành viên trong tăng thân, giúp tăng thân tồn tại rất lâu về sau. Vượt lên trên những thành công, thất bại, công việc, đúng sai,…suy cho cùng chỉ có cái tình còn ở lại. Tình người là thứ người ta dễ lưu luyến nhất.

Niềm biết ơn cũng xin dành cho các sư em gần gũi với con trong đời sống. Cảm ơn vì đã hành xử dễ thương với con, khiến con thấy mình được tôn trọng. Cảm ơn đã dành cho con sự quan tâm, chăm sóc. “Có người gây khó khăn cho mình nhưng cũng sẽ có người đồng hành với mình trên con đường mình bước”. Đó là cảm nhận của con khi nhận được sự giúp đỡ từ các sư em.

 

 

Cũng có lúc vấp ngã, có bàn tay chìa ra, con lại lựa chọn không nắm lấy. Con muốn tự mình đứng lên. Điều đó không có nghĩa là con không cảm động và biết ơn bàn tay đã vươn ra trước mặt mình. Con cảm thấy an lòng và ấm áp. Đó là động lực để con mạnh mẽ hơn. Con thấy mình giống đứa bé lẫm chẫm tập đi, chẳng vững vàng gì, vậy mà vẫn kiên trì bước tới. Dù không quay đầu nhìn lại, bé biết không cần sợ hãi vì vòng tay người thân vẫn đặt hờ phía sau, sẵn sàng nâng mình đứng dậy, vỗ về, an ủi với tình thương không điều kiện.

Nhiều lúc con cũng tự hỏi không biết tại sao con thương các sư em mình đến vậy. Có cảm tưởng chỉ cần các sư em muốn thì ngay cả sao trên trời con cũng hái xuống được. Hoá ra đó là dòng chảy không ngừng của sự trao truyền và tiếp nối trong mỗi phút giây của đời sống. Những gì con biểu hiện ra đơn thuần là sự phản chiếu những gì con được nhận vào tâm thức.

Cảm ơn tăng thân đã giúp con nuôi dưỡng được tâm thương yêu ngày một lớn. Tâm thương yêu, ước muốn không gây ra khổ đau cho mọi người, mọi loài là nền tảng của đời sống an bình, hạnh phúc của con trong hiện tại.

Có lần, một sư chị chia sẻ với con rằng: “Tu tập là quá trình hiểu được bản chất của mình và đừng đi ngược lại với bản chất đó”. Những lời này ngay lập tức in dấu vào tâm thức con, gây nên một rung động rõ rệt. “Nhân chi sơ, tánh bản thiện”. Trực giác cho biết rằng khổ thọ con cảm nhận được dù lớn đến đâu cũng sẽ đi qua nhưng một lời nói, một hành động của con xuất phát từ ý muốn gây thương tổn cho người khác sẽ khiến con khổ hơn gấp nhiều lần không chỉ trong hiện tại mà sẽ dằn vặt con rất lâu về sau.

Con thừa hưởng ở các thế hệ tổ tiên phẩm chất biết giữ lời hứa. Một khi cam kết làm điều gì, con cố gắng tìm cách thực hiện cho đến cùng chứ ít khi bỏ cuộc giữa chừng. Điều quan trọng là con luôn tìm thấy niềm vui trong khi thực hiện những cam kết của mình. Tương lai là một mảnh bất định, chẳng ai nói trước được điều gì. Nếu có một lúc nào đó con lạc bước thì những người thương của con ơi, xin hãy giúp con lên tiếng gọi để con trở về. Nghe tiếng gọi, con sẽ lập tức quay đầu. Đó là lời con hứa….