Quan tâm

(Thầy Chân Pháp Khả)

 

 

 

 

 

 

 

 

Những lúc nào, muốn trở thành bé lại
Để cuộc đời đừng chấp kẻ thơ ngây
Để nắng chiều phả hơi ấm đôi tay
Và mong mỏi của tuổi xanh đường đột.

Những lúc nào, em muốn cùng trăn trở
Ngủ an lành trong diệu vợi bình an
Sớm mai về trời đất hóa thênh thang
Nghe chim hót líu lo niềm vui sống.

Những lúc nào, muốn cùng người tao ngộ
Giữa lưng đồi thả mắt với không gian
Chén trà thơm thoang thoảng với đại ngàn
Đời chầm chậm chuyển xoay trong kỳ lạ.

Những lúc nào, bên mái hiên nắng gội
Đất Mẹ nằm gọn ghẽ ở trong nôi
Tấm chân tình em cất tiếng à ơi
Và thỏ thẻ buông những lời tri kỷ.

Những lúc nào, muốn trần gian là biển hát
Là biển cười, hay là biển văn thơ
Cho những người sành sỏi hóa ngu ngơ
Quăng kinh nghiệm qua bên lề thế kỷ.

Đến với nhau tự nhiên và nguyên ủy
Bằng nguồn vui rào rạt ở bên trong
Để hồn nhiên ở mãi với núi sông
Núi nhiêu tuổi, thì hồn nhiên nhiêu tuổi.

Những lúc nào, muốn mình ghi nhớ lại
Đặt vào lòng những nghĩa cử hôm nao
Nghĩa cử nào đầy ắp ánh trăng sao
Nghĩa cử nào còn thô sơ, chấp chặt.

Không biện hộ, tự cho mình trong sạch
Không nặng nề, hoặc tỏ vẻ không sao
Dù đôi lần trong những giấc chiêm bao
Mơ em đến phá bức tường tri giác.

Những lúc nào, ngồi nghe cây cỏ hát
Lòng thảnh thơi dịu nhẹ tựa hư không
Dựa lưng vào bên bờ đá rêu phong
Ngắm mây nước, một tình yêu tuyệt đối.

Lễ xuất gia Cây Xích Tùng – Red Cedar (18.12.2022)

Tăng thân Làng Mai vừa chào đón 20 thành viên mới, thuộc gia đình xuất gia Cây Xích Tùng.

Sáng ngày 17/12 là buổi lễ Dẫn Thỉnh và sáng ngày 18/12 là buổi lễ Xuất Gia và sau đó là buổi Có mặt cho nhau, được tổ chức tại Tu viện Vườn Ươm – Làng Mai Thái Lan.

Sau một thời gian tập sự sống đời sống giản đơn, 20 gương mặt mới dũng mãnh phát nguyện đi trên con đường giải thoát, thực tập bước chân và hơi thở, đem lại niềm vui cho mình và cho người. Các sư chú, sư cô mới của Tăng thân Làng Mai đến từ năm quốc gia khác nhau: Việt Nam, Indonesia, Thái Lan, Hàn Quốc, và Pháp.

Quý sư chú và sư cô mới được Quý thầy cô Giáo thọ đại diện Tăng thân gửi gắm những cái tên mới, gồm có (5 Sư chú) Sư chú Chân Nhất Thể, Chân Nhất Đạo, Chân Nhất Đăng, Chân Nhất Chiếu, Chân Nhất Thừa, và (15 Sư cô) Sư cô Chân Lạc Hạnh, Chân Pháp Hạnh, Chân Bi Hạnh, Chân Phước Hạnh, Chân Giới Hạnh, Chân Tuệ Hạnh, Chân Nhân Hạnh, Chân Xuân Hạnh, Chân Quang Hạnh, Chân Khiêm Hạnh, Chân Bảo Hạnh, Chân Bối Hạnh, Chân Dung Hạnh, Chân Phổ Hạnh, Chân Tường Hạnh.

Lễ xuất gia Cây Xích Tùng (Red Cedar)

Sáng sớm ngày 18/12/2022, tại tu viện Vườn Ươm, Làng Mai Thái Lan đã diễn ra lễ xuống tóc và truyền thọ giới Sadi và Sadi nữ cho 20 sư cô và sư chú mới trong Gia đình xuất gia Cây Xích Tùng. Các giới tử lần này đến từ những trung tâm Làng Mai quốc tế tại Pháp, Việt Nam và Thái Lan. Các em đều là những người con trai lành và con gái lành đến từ các quốc gia như Pháp, Việt Nam, Hàn Quốc, Indonesia,…

 

 

Giữa tiết trời se lạnh của một buổi sáng mùa đông nơi núi rừng Khao – Yai linh thiêng hùng vĩ, những người con đang mang trong mình nguyện ước sống đời tỉnh thức đã cùng vân tập về thiền đường Voi Trắng để chứng minh và hộ niệm cho buổi lễ. Đại chúng ngồi thật yên, chế tác năng lượng niệm và định, cùng đồng thanh xướng tụng bài Đầu cành dương liễu trong lúc quý thầy, quý sư cô lớn làm lễ xuống tóc cho các giới tử.

Từng giọt nước mát của tình thương rưới lên mái đầu xanh như gội đi những phiền não, những lầm lỡ, tiếc thương quá khứ để mở đầu cho một sự tái sinh mới. Nguồn năng lượng hùng tráng đã chạm đến những gì sáng trong và thánh thiện nhất trong lòng mỗi giới tử. “Bao nhiêu trần lụy tiêu tan hết, đàn tràng thanh tịnh ở ngay đây”. Trên gương mặt các giới tử, dù cho là nụ cười hay những giọt nước mắt đều toát lên sự nhẹ nhàng, thanh thoát của niềm vui và hạnh phúc.

 

 

 Những sợi dây phiền não phần nào đã cắt xuống, giọng thầy Pháp Niệm trầm hùng vang lên, đánh thức các giới tử có mặt trọn vẹn trong giờ phút long trọng của sự tiếp nhận giới pháp: “Xin các vị giới tử lắng nghe, mười giới sa di và sa di ni là cửa ngõ lớn đưa vào đại chúng những người xuất gia, làm nền tảng cho giới lớn Ba la đề mộc xoa sau này…”. Với mỗi giới tướng được tuyên đọc, các giới tử đều lạy xuống trước Tam Bảo, phát lời nguyện dũng mãnh tiếp nhận và hành trì trong suốt cuộc đời xuất gia.

Nghi thức truyền giới đã hoàn mãn, các vị sa di và sa di nữ mới tiếp nhận những lời chào mừng và khích lệ về sự may mắn khi được sinh làm người, được có duyên lành hạnh ngộ Tam bảo cũng như nhắc nhở về sự vô thường của thời gian và tuổi trẻ để các vị xuất sĩ mới thêm chuyên cần trong sự tu học.

Sau khi đảnh lễ Tam Bảo, các sư cô, sư chú mới đã tiếp nhận y của mình với tất cả sự trân trọng và niềm hân hoan:

“Đẹp thay áo giải thoát

  Áo ruộng phước nhiệm mầu

  Con cúi đầu tiếp nhận

  Đời đời nguyện mang theo”

 

 

Các sư cô, sư chú trong Gia đình xuất gia cây Xích Tùng thuộc thế hệ truyền thừa thứ 44 của tông Lâm Tế và thế hệ thứ 10 của phái Liễu Quán. Mỗi vị là một sự tiếp nối của Thầy với pháp tự mang chữ Nhất cho các sư chú và chữ Hạnh cho các sư cô: Chân Nhất Thể, Chân Lạc Hạnh, Chân Pháp Hạnh, Chân Bi Hạnh, Chân Phước Hạnh, Chân Giới Hạnh, Chân Tuệ Hạnh, Chân Nhân Hạnh, Chân Xuân Hạnh, Chân Quang Hạnh, Chân Nhất Đạo, Chân Khiêm Hạnh, Chân Nhất Đăng, Chân Nhất Chiếu, Chân Bảo Hạnh, Chân Bối Hạnh, Chân Dung Hạnh, Chân Phổ Hạnh, Chân Tường Hạnh, Chân Nhất Thừa. Những tên gọi đều rất đẹp và đồng thời chuyển tải được khí phách hiên ngang, kiên cường của một vị xuất sĩ hệt như hình ảnh những cây tùng vươn mình đứng thẳng trên đỉnh núi cao.

Xích Tùng là một loài tùng quý hiếm được trồng trên đỉnh núi thiêng Yên Tử-nơi Phật hoàng Trần Nhân Tông tu hành và sáng lập ra Thiền phái Trúc Lâm. Xích tùng tượng trưng cho “sức sống mãnh liệt, khí phách hiên ngang và chính trực của người quân tử”. Với tâm bồ đề kiên cố và ngọn lửa nhiệt huyết tu tập và độ đời, các sư cô, sư chú của thế hệ xuất gia mới sẽ đem sức sống mới đến cho đạo pháp. Nhờ đó, những tuệ giác của Thầy biểu hiện qua các pháp môn tu học Làng Mai sẽ tiếp tục tuôn chảy mạnh mẽ hơn về tương lai.

 

 

Vào chiều cùng ngày, đại chúng đã có một buổi thiền trà ấm cúng mừng ngày biểu hiện của những cây Xích Tùng trong vườn hoa tăng thân. Các sư cô, sư chú có cơ hội chia sẻ niềm hạnh phúc được gia nhập vào gia đình áo nâu. Đồng thời, cũng gửi gắm niềm biết ơn đối với tăng thân, đối với sự có mặt đầy năng lượng từ bi, thương yêu của Sư cô Chân Không trong buổi lễ xuất gia qua những lời ca, tiếng hát của mình .

 

 

Trước đó, sáng ngày 17/12/2022, sư cô Hội Nghiêm đã đưa các giới tử trình diện trước Tam Bảo để thỉnh cầu đại chúng được xuất gia cũng như bày tỏ nguyện vọng được đi cùng tăng thân trong suốt chuyến hành trình tâm linh của mình.

 

 

 

 

 

 

Lễ Tự tứ kết thúc An cư kiết thu 2022

Sáng 13/12/2022, bốn chúng đã vân tập tại thiền đường Nước Tĩnh, xóm Thượng, Làng Mai Pháp để làm Lễ tự tứ kết thúc An cư năm 2022.

Năng lượng chánh niệm hùng tráng của tăng thân như lan tỏa ra cả không gian bên ngoài, xua tan bớt cái buốt giá của những ngày đầu đông. Tiếng chuông trống Bát nhã trầm hùng khiến lòng người lắng lại những lao xao, trở về tiếp xúc với suối nguồn bình an sẵn có nơi tự thân. Sau ba tháng công phu miên mật, giờ đây nét mặt ai cũng rạng ngời sức sống, toát lên sự nhẹ nhàng và phảng phất một niềm vui thanh thoát.

Niềm vui đó đã nở rộ thành những đóa hoa trong giờ phút quý thầy, quý sư cô đón nhận Thư soi sáng. Mỗi năm, trong ngày Tự tứ, những lá thư này là sứ giả mang thông điệp tình thương của đại chúng đến với từng người. Nhờ tuệ giác tập thể, mình có cơ hội thấy được bản thân rõ ràng hơn để từ đó chuyển hóa những tập khí xấu và vun bồi thêm những hạt giống đẹp trong tâm thức. Qua từng mùa an cư, vùng trời tâm linh của những người con Bụt lại sáng bừng với ngọn lửa bồ đề tâm và nhiệt huyết phụng sự.

Dưới đây là một vài hình ảnh của buổi lễ:

Sư cô Chân Không nhận bằng Tiến sĩ danh dự tại Thái Lan

Vào ngày 10 tháng 12 năm 2022, Viện trưởng trường Đại học Phật giáo Hoàng gia Thái Lan (Mahachulalongkorn Rajavidyalaya University-MCU) đã trao bằng Tiến sĩ danh dự trong lĩnh vực công tác xã hội cho Ni Trưởng Làng Mai-Sư cô Thích Nữ Chân Không để vinh danh những đóng góp của Sư cô vì hạnh phúc và lợi ích cộng đồng cho đất nước Việt Nam cũng như trên toàn thế giới.

Sư cô Chân Không sinh ngày 9/4/1938 tại Bến Tre, miền đồng bằng sông Cửu Long, Việt Nam. Sư cô được xuất gia với Thiền sư Thích Nhất Hạnh năm 1988 trên núi Linh Thứu, Ấn Độ. Từ khi còn là cư sĩ, Sư cô đã tích cực trong các hoạt động xã hội và công tác từ thiện giúp người nghèo và trẻ em cơ nhỡ. Sau khi xuất gia, Sư cô tiếp tục hạnh nguyện giúp đời của mình qua Chương trình Hiểu và Thương với những chương trình xây cầu, đào giếng, làm nhà và trường học tình thương, cứu trợ lũ lụt,…Nay ở tuổi 84, Sư cô đang làm đẹp cho cuộc đời bằng chất liệu vững chãi, thảnh thơi và sự có mặt đầy bình an, thương yêu của mình.

 

 

Trong bài diễn văn tại buổi lễ, Viện trưởng Phra Phromwachchirathibodhi thay mặt Ban Giám học của Trường phát biểu rằng: “Từ năm 1969 đến năm 1972, Sư cô đã làm việc cùng với Thiền sư Thích Nhất Hạnh để tổ chức Phái đoàn Phật giáo Việt Nam ở Paris, Pháp nhằm vận động cho hòa bình ở Việt Nam. Sau đó, cùng với Thầy, Sư cô thành lập cộng đồng tu học đầu tiên mang tên Phương Vân Am và tiếp đến là Đạo tràng Mai Thôn vào năm 1982. Sư cô luôn là cánh tay đắc lực hỗ trợ Thầy trong công việc hoằng hóa khắp nơi. Ngoài ra, Sư cô còn tổ chức những công tác từ thiện ở Việt Nam bằng cách gửi những gói thực phẩm cứu trợ cho trẻ em nghèo và thuốc men cho người bệnh cũng như giúp thiết lập các chương trình tu học ở Làng Mai. Sư cô đã gìn giữ và góp phần nâng cao vị thế của người phụ nữ trong xã hội. Sư cô giữ kỉ luật nghiêm túc và hành xử ngay thẳng, thực tập hạnh từ bi, rộng lượng, bình đẳng đối với tất cả mọi người, mọi loài.”

 

 

Trên phương diện một người thầy tâm linh, bằng hoa trái của sự thực tập, Sư cô cũng cống hiến nhiều phương pháp thực tập thiết thực, cụ thể để giúp con người của thời đại mới đối diện với những khó khăn, tìm thấy hạnh phúc trong đời sống. Sư cô là tác giả của những cuốn sách như Làm mới, Bốn bước để thiết lập lại truyền thông, 60 năm theo thầy học đạo và phụng sự,…

Với những đóng góp của Sư cô cho đạo Bụt và xã hội, Hội đồng Trường đại học MCU đã đồng lòng trao cho Sư cô Chân Không bằng Tiến sĩ danh dự về Công tác xã hội.

 

 

Trường đại học cũng bày tỏ lòng trân trọng bằng việc cử người đại diện đến đón mừng Sư cô tại Sân bay Quốc tế Suvarnabhumi, Băng Cốc.

 

 

 

Kệ truyền đăng năm 2022 tại Tu viện Bích Nham

Vào ngày 03 tháng 09 năm 2022, tại Tu viện Bích Nham, sư cô Chân Không đã thay mặt tăng thân trao kệ truyền đăng cho hai vị xuất sĩ là sư cô Chân Nhất Nghiêm và sư cô Chân Trăng Thủy Tiên. Buổi lễ đã diễn ra trang nghiêm và ấm cúng với sự có mặt của tứ chúng.

Dưới đây là kệ truyền đăng của hai vị:

Sư cô Chân Nhất Nghiêm

(Lê Thị Thanh Nhàn

Pháp danh: Tâm Phước Thiện)

Nhất tâm hướng Bụt

Hộ trì nghiêm thân

Báo ân phụ mẫu

Tạ nghĩa bốn chúng

Ngày ngày không quên

Sư cô Chân Trăng Thủy Tiên

(Trần Dạ Thụy Vy

Pháp danh: Tâm Hạnh Khương)

Tâm sáng tỏ tựa Trăng Rằm

Thủy triều vang tiếng pháp âm Bi Từ

Tiên đan cứu giúp muôn người

Sá chi mệt mỏi đường đời quanh co

 

Lễ truyền đăng tại tu viện Bích Nham tháng 9 năm 2022

Vào ngày 03 tháng 09 năm 2022, tại tu viện Bích Nham, Làng Mai Mỹ đã diễn ra lễ truyền đăng cho hai sư cô Chân Nhất Nghiêm và Chân Trăng Thủy Tiên. Trong buổi lễ, sư cô Chân Không thay mặt tăng thân trao đèn và kệ truyền đăng cho hai vị tân giáo thọ. Hai vị tân giáo thọ đã chia sẻ bài pháp thoại đầu tiên trong niềm hoan hỷ của đại chúng.

Dưới đây là vài hình ảnh trong ngày vui của đại chúng Bích Nham: 

 

Lễ xuất gia cây Tùng Lọng

Có rất nhiều vị đã từng hỏi và vẫn còn nhiều người còn đang thắc mắc rằng: sau khi Sư Ông Làng Mai viên tịch thì ai sẽ là người tiếp nối của Sư Ông? Trong một thời vấn đáp, Sư Ông mỉm cười và trả lời cho chính vị đã đặt câu hỏi rằng con chính là sự tiếp nối của Thầy, tăng thân là sự tiếp nối của Thầy.

Mạch nguồn chánh pháp vẫn lưu chuyển dù Sư Ông, Thầy Bổn Sư của quý thầy quý sư cô Làng Mai đã ẩn tàng dưới nhiều hình thức khác. Vừa qua, ngày 12 tháng 6 năm 2022, tăng thân tu viện Vườn Ươm tại Thái Lan đã có lễ xuất gia cho ba người con trai tóc còn xanh, tuổi còn trẻ. Họ đã trở thành sư chú Chân Nhất Nguyện, Chân Nhất Niệm, Chân Nhất Lưu với sự chứng minh và hộ niệm của toàn thể đại chúng xuất sĩ. Lễ xuất gia này đánh dấu một bước đi mới của toàn thể đại chúng Làng Mai, là sự tiếp nối đẹp đẽ của Thầy. Ba sư chú đã có thời gian tập sự xuất gia để được học hỏi, quan sát và sống nếp sống thiền môn cùng với tăng thân trong thời gian khó khăn của đại địch Covid 19 và cùng tham dự đại lễ Tâm Tang của Sư Ông. Trải qua bao nắng mưa, tâm bồ đề càng được nuôi lớn trong tình thương và sự nâng đỡ của tăng thân. Nay quý sư chú với nụ cười an nhiên rạng rỡ đã khoác lên mình chiếc áo của vị “xuất trần thượng sĩ”, cạo bỏ mái tóc để phát nguyện dứt hết phiền não, độ thoát cho đời.

Tại Làng Mai, lễ xuất gia thường được tổ chức cho ba vị, năm hay bảy vị, cho vài chục vị hay nhiều hơn thế nữa thì những vị ấy được gọi chung bằng một gia đình xuất gia và được tăng thân đặt tên cho gia đình ấy. Gia đình xuất gia này mang tên Cây Tùng Lọng, đây là một loài cây cao, vững chãi, với tán lá xoè ra rất rộng như một tán lọng che mát. Tên gọi của mỗi gia đình xuất gia đều mang theo niềm tin yêu, những gửi gắm của Thầy và tăng thân. Cầu chúc quý sư chú tu tập gặt hái được nhiều hoa trái, và đem yêu thương hiến tặng cho đời. 

 

 

Áp dụng pháp môn vào đời sống

(Trích pháp thoại ngày 14 tháng 08 năm 1997 của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

Trong các pháp môn thực tập, chúng ta có thiền tọa, thiền hành và nhiều pháp môn khác. Khi tới Làng Mai, quý vị học được cách ngồi thiền, đi thiền, cách ăn cơm, lắng nghe và nói năng có chánh niệm. Những phương pháp đó chúng ta phải học và phải nắm cho vững. 

Theo kinh nghiệm của những người thực tập ở đây thì ngồi thiền không đủ sức để chuyển hóa tập khí của mình, dù cho mỗi ngày mình ngồi 4-5 giờ. Đó là điều chắc chắn. Vì nếu ngồi 5 hoặc 6 giờ một ngày mà những giờ còn lại không thực tập thì những tập khí vẫn thúc đẩy, dẫn dắt mình đi theo những nẻo xấu như thường. Có những người ngồi thiền rất gắt, rất nghiêm túc, ngồi như một tảng đá, nhưng đến khi hết ngồi thiền thì họ lại lăng xăng như cũ. Dường như sự sống trong giờ ngồi thiền không ảnh hưởng gì đến sự sống trong những giờ không ngồi thiền. Muốn cho sự thực tập có chuyển hóa, chúng ta phải thực tập cả 24 giờ một ngày và thiền tọa chỉ là một phần nhỏ của sự thực tập mà thôi. Cơ thể chúng ta có nhiều tư thế. Chúng ta có thể đặt cơ thể trong tư thế ngồi, nằm, đứng, đi hay làm việc. Bất kể trong tư thế nào cũng phải có sự thực tập. Chỉ thực tập cả ngày mới chuyển hóa được bởi vì tập khí và thói quen trong ta rất mạnh. 

Thực tập trong mỗi giây phút

Những người học trò biết thực tập cả ngày là những học trò thương của tôi. Đó là những người trong khi đi, đứng, làm việc đều theo dõi hơi thở, có thực tập quán chiếu cảm thọ, tri giác của mình. Tôi không tin lắm vào những người chỉ ngồi thiền mà không thực tập trong các giây phút khác của đời sống hằng ngày. Những người nào nghe lời Thầy mà thực tập thiền hành, theo dõi hơi thở trong lúc làm việc trong bếp, ngoài vườn hay trong văn phòng thì những người đó là những người được Thầy tin cậy nhất tại vì người đó sẽ đi tới chuyển hóa được. Có những người có thể rất đảm đang, làm việc rất giỏi, ngồi thiền và tụng kinh rất nghiêm túc, nhưng nếu những người đó không thực tập trong đời sống hằng ngày thì tôi không tin tưởng những người đó mấy. Vì tôi biết rằng thực tập 2, 3 hay 5 giờ đồng hồ một ngày không đủ để chuyển hóa. Vậy nên nếu quý vị muốn đi tới sự chuyển hóa trong chiều sâu tâm thức của mình thì không thể nào thực tập sơ sơ, mỗi ngày ngồi thiền nửa giờ, một giờ hoặc là hai giờ được. Quý vị phải thực tập lái xe, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, lên hay xuống cầu thang trong chánh niệm thì mới có thể đạt tới sự chuyển hóa.  

 

 

Nếu may mắn có một tăng thân hay một gia đình cùng thực tập với mình thì quý vị có thể đi đến chuyển hóa rất mau chóng. Còn nếu quý vị “đơn thân độc mã”, thực tập một mình thì trong một vài tuần hoặc vài tháng, quý vị sẽ rơi vào quên lãng và bị kéo theo nếp sống gọi là thất niệm của xã hội mà thôi. Quý vị đã tới Làng, sau một tháng những tâm tư trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều và nghĩ rằng về nhà mình có thể giữ được sự nhẹ nhàng, sự chuyển hóa đó nhưng cũng chưa chắc. Ở đây mọi thứ đều dễ dàng vì người nào cũng biết đi thiền hành, thiền tọa và giữ năm giới. Không ai buông lung cho những hình ảnh hay âm thanh trái với chánh pháp xâm nhập lỗ tai và con mắt của mình, thành ra mình thực tập giống như chơi. Khi về tới nhà, năng lượng mình có do thực tập với tăng thân có thể giúp mình an trú được trong vài tuần nhưng từ từ mình bị những thứ trong đời sống hằng ngày kéo đi. Mình đánh mất sự thực tập trong vài tháng sau. Cho nên thực tập với tăng thân rất quan trọng.

Chúng ta phải tổ chức đời sống sao cho cả gia đình cùng thực tập và duy trì sự thực tập thì mới mong đạt tới sự chuyển hóa lâu bền và sâu đậm. Mình biết rằng phải hiểu mới thương được nhưng đâu phải chỉ muốn là được. Muốn hiểu được người kia mình phải có công phu, phải sống ngày này qua ngày khác, phải quán chiếu, tìm tòi và nhìn sâu để hiểu tại sao người đó có tật xấu, có thói quen đó và nó bắt đầu từ lúc nào. Mình nhận diện những thói quen, tật xấu của người kia và đồng thời thấy được những thói quen, tật xấu của chính mình. Mình phải nói với người kia rằng: “Em đang có những thói quen, tật xấu như vậy và em đang cố gắng để chuyển hóa. Mỗi lần anh thấy thói quen, tật xấu đó của em hiện ra thì anh hãy giúp em bằng cách giơ ngón tay lên và mỉm cười thì em sẽ biết. Em cũng rất muốn chuyển hóa nó nên thay vì trách móc thì xin anh hãy làm như vậy để giúp em ngừng lại. Em sẽ trở về ôm lấy nó để chuyển hóa.” Đó là phương pháp rất hay. Mình là người thương của nhau, muốn giúp cho nhau thì mình phải làm một cách thông minh như vậy. “Em cũng hứa rằng khi thói quen, tật xấu của anh bắt đầu hiện ra thì em sẽ không buồn, không la lối hay phản đối mà em sẽ giơ ngón lên và mỉm cười để giúp anh”.

Đem tuệ giác áp dụng vào đời sống 

Khi nghe Thầy giảng, ta có thể hiểu và bớt khổ liền lập tức. Điều đó có thể xảy ra vì chúng ta bắt đầu có tuệ. Tuệ tức là những cái thấy sáng. Nhưng mà chỉ thấy thôi vẫn chưa đủ. Chúng ta phải đem chúng áp dụng vào đời sống hằng ngày. Những cái thấy đó phải được sống trong lúc mình rửa chén, nấu cơm, làm vườn hay lái xe. Nhờ sự thực tập trong đời sống hằng ngày mà mình đi tới sự chuyển hóa vững chãi. Không chỉ nghe và hiểu được những lời Thầy giảng, cởi mở được trái tim là đã đủ. Tập khí có thể trở lại và làm mất đi tuệ giác, mất đi sự giác ngộ của mình. Trong lúc mình đọc kinh, nghe băng giảng, nghe Thầy giảng hay đi thiền hành mà có một cái thấy nào đó đi lên thì mình phải lập tức viết cái thấy của mình lại. Tuệ giác đó là một điều rất cụ thể. Ví dụ mình đang có khó khăn, khổ đau khi sống với một người nào đó. Hôm nay đi thiền hành, mình thấy ra rằng nếu mình nói năng, hành xử với người đó theo cách khác thì sẽ bớt khó khăn cho đôi bên, giúp người đó và mình bớt khổ. Thấy được như vậy thì mình phải lập tức viết cái thấy đó xuống một trang giấy. Cái thấy đó có thể cứu mình ra khỏi tình trạng khó khăn của bản thân. Mỗi buổi sáng mình có thể đem nó ra đọc hoặc trong giờ ngồi thiền có thể đem ra để ôn lại. Mình quyết tâm sống ngày hôm nay theo đúng tuệ giác mà mình đã thấy khi đọc kinh hay ngồi thiền. 

 

 

Nhiều khi sự giác ngộ đó có thể không phải do Thầy nói mà do chính mình tìm ra. Nhưng dù cho cái thấy đó là từ tâm phát ra mà mình không đem áp dụng vào đời sống hằng ngày thì cũng không có sự chuyển hóa. Thấy đạo nhưng phải hành đạo. Thấy thôi thì chưa đủ. “Kiến đạo” cần đi kèm với “tu đạo” rồi mới “chứng đạo” được. Ví dụ khi sống với một người, thỉnh thoảng mình hay bực bộivới lời nói và việc làm của người đó. Hôm nay, lúc đang rửa chén trong chánh niệm mình tìm ra cách là mỗi khi người đó nói mà mình thấy hơi bực thì mình lập tức thở, không tiếp tục suy nghĩ đến lời nói của người đó nữa. Chỉ thở và mỉm cười. Có những bài hát có thể giúp mình thực tập như bài “Quay về nương tựa”. Khi thấy sự bực bội bắt đầu nhen nhóm trong tâm, mình có thể thở theo bài hát:

               Quay về nương tựa hải đảo tự thân

                 Chánh niệm là Bụt soi sáng xa gần…

Hay:        Thở vào, thở ra là hoa tươi mát..

Nếu nắm được lời của bài hát mà thở thì mình không nói ra những điều tai hại có thể làm đổ vỡ mối liên hệ của mình và người đó. Trong khi rửa chén mình quyết định như vậy thì lúc rửa chén, lau tay xong, mình viết và bỏ vào trong túi, để nó làm vật tùy thân như là chiếc đồng hồ của mình vậy. Mỗi khi người đó nói hay làm một điều gì khiến mình bực thì mình lấy nó ra, nhìn vào những gì đã viết và mỉm cười. Người đó không biết là tại sao mình mỉm cười và mỉm cười với cái gì. Người đó chỉ thấy rằng sau khi mỉm cười thì mình bắt đầu thực tập thở. “Thở vào, thở ra là hoa tươi mát”. Chúng ta có thể ngồi đó hay là đi ra ngoài vườn để thực tập. Thực tập như vậy là thực tập Ba La Mật và mình vượt ra khỏi sự bực bội trong tâm. Nếu làm được thành công một lần rồi thì mình có thể làm lần thứ hai. Mình có thể bỏ miếng giấy đó trở lại vào túi để mỗi khi cần thì lấy ra lại. Giống như mỗi khi đi làm về, mình lấy chìa khóa ra mở cửa và vào nhà, miếng giấy nhỏ đó cũng là một loại chìa khóa giúp mình mở cửa bước vào căn nhà “vô sân”, nghĩa là căn nhà của sự không sân giận. Cái đó gọi là tụng kinh. Mỗi khi người đó tưới hạt giống giận của mình thì mình nhắc người kia: ”Anh đã được nghe Thầy giảng rồi mà, nếu anh thương em thì đừng tưới hạt giống đó của em”. Sau khi nhìn vào tờ giấy, sự sân giận đã dịu bớt, mình ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói như vậy với người kia thì mình tước khí giới của người kia liền lập tức vì người kia cũng đã được nghe giảng, cũng đã biết sự thực tập rằng thương nhau thì không nên tưới tẩm hạt giống tiêu cực của nhau. Sống với nhau mà mỗi ngày mình tưới tẩm hạt giống giận cho nhau thì không thể ở với nhau lâu dài được. 

Thiền lái xe và thiền rửa chén

Những cái thấy, những tuệ giác đó nhiều khi mình có nhưng mình không sống được với nó. Lâu lâu tới chùa để nghe Thầy giảng cho bớt khổ nhưng nếu chùa hơi xa, Thầy hơi xa thì mình than phiền rằng mười mấy năm nay Thầy hứa mà Thầy không trở về nước Úc gì cả. Kỳ thực Thầy nằm ở trong túi mình đó. Mỗi khi muốn có Thầy thì lấy tờ giấy ấy ra, nhìn vào, thở và mỉm cười thì Thầy có mặt với mình ngay lập tức và mình giải quyết được vấn đề. Mình không cần phải chạy đến Làng Mai mới giải quyết được. Làng Mai nằm trong túi của mình, nằm trong trái tim của mình. Vì vậy phải tổ chức đời sống một cách thông minh. Khi từ Làng về tới thành phố, về tới nơi ở rồi, mình ngồi xuống và làm ra một phương án để áp dụng những gì đã học được vào đời sống. Ví dụ mỗi khi lái xe đến ngã tư, gặp đèn đỏ, thay vì bực bội, mình ngả lưng ra ghế, buông thư hai chân và hai tay, mỉm cười với đèn đỏ và thở theo bài “Quay về nương tựa hải đảo tự thân”. Thầy đã dạy như vậy rồi mà. Có những người nhìn đèn nhấp nháy của xe trước mặt thấy như là Thầy đang nháy mắt với mình, đang ra hiệu cho mình thở. Có những người thực tập được như vậy thì tại sao mình không thực tập như vậy. Ban đầu khi chưa nhớ thực tập, mình có thể dán một tờ giấy với dòng chữ “Đèn đỏ thì thở” trên vô lăng hay trên kính xe. Mỗi lúc gặp đèn đỏ, nhìn miếng giấy đó, mình nhớ thở. Mình làm cho đến khi nào việc thở khi gặp đèn đỏ trở thành một thói quen thì mình lấy miếng giấy đó xuống và bỏ đi. Mỗi khi tới một cái đèn đỏ là mình có cơ hội để thở. Những lúc như vậy thì Thầy ngồi bên cạnh mình chứ không đâu xa.

Thầy cũng dạy cho mình cách rửa chén sao cho có an lạc và hạnh phúc ngay trong khi rửa chén. Mình có thể rửa chén lâu hơn một chút nhưng trong đó có sự sống, có an lạc. Nếu trong lúc đó mà bực bội, giận hờn, buồn bã thì mình đang đánh mất và tiêu diệt sự sống, đánh mất sự an lạc của mình. Như vậy là mình chưa học được gì từ Thầy. Khi đã ý thức rồi thì mình bắt đầu rửa chén một cách kính cẩn như là đang tắm cho một đức Bụt sơ sinh. Mình có an lạc, hạnh phúc ngay trong khi rửa chén. Ngày xưa Thầy rửa chén cho đại chúng một trăm người mà không có nước nóng hay xà phòng, chỉ có tro bếp và xơ dừa thôi. Bây giờ mình rửa chén có xà phòng, nước nóng, có đủ thứ hết mà tại sao không có hạnh phúc trong lúc đó. Nếu mình tự hỏi câu hỏi đó thì rửa chén trở thành ra một phương pháp thực tập. Mình có thể viết một mảnh giấy nhỏ “Rửa chén cho có hạnh phúc” ngay nơi rửa. Chỉ khi nào đạt tới thói quen rửa chén có hạnh phúc rồi, mình mới gỡ tờ giấy ấy ra. Thực tập được như vậy thì bất cứ lúc nào mình mở nước ra chuẩn bị rửa chén thì Thầy, Bụt cũng đứng đó rửa chén với mình và mình có hạnh phúc.

 

 

Thiền điện thoại

Thầy đã dạy và mình đã học được phương pháp nghe chuông điện thoại. Mỗi khi có người gọi đến là một cơ hội cho mình dừng lại để thở, mỉm cười. Khi về nhà, mình nên tìm cách thuyết phục mọi người thực tập chánh niệm khi nghe chuông điện thoại. Nếu thực tập được điều này trong gia đình thì chỉ nội trong vài ngày không khí gia đình đã dễ chịu hơn rồi. Khi chuông điện thoại vang lên thì tất cả mọi người đều ngồi yên tại chỗ của mình. Người nào cũng thở và mỉm cười hết. Và nếu trong nhà của mình đang có một người khách, người đó có thể sẽ ngạc nhiên và hỏi rằng tại sao tiếng chuông điện thoại vang lên mà ai cũng ngồi yên, không nói năng gì cả. Mình có cơ hội giải thích cho người đó về thiền điện thoại. Lần tới, khi người đó gọi đến, nghe tiếng đổ chuông thì biết là mọi người trong gia đình đang thở. Vào lúc ấy, người ấy cũng sẽ thở vì biết rằng trước khi ba tiếng chuông kết thúc thì sẽ không ai nhấc máy lên. Ai cũng thở và mỉm cười thì tại sao mình không làm tương tự? Và sự thực tập sẽ lan tới những người khác.

Trong một khóa tu trước, Thầy có kể chuyện về cái cầu thang. Nhiều sư cô, sư chú ở Làng đã kí Hiệp ước với cái cầu thang. Mỗi khi đi lên hay xuống cầu thang là họ đi trong chánh niệm. Đi từng bước thong thả để có sự sống, an lạc, thanh tịnh và sự dừng lại. Nếu đi nửa chừng mà biết rằng mình đã bước một, hai bước trong thất niệm thì không bước tiếp nữa, đi trở lui xuống để bước lên lại. Nếu nhà mình không có cầu thang, mình có thể kí hiệp ước với một đoạn đường nào đó. Mỗi khi đi trên đoạn đường đó, mình phải đi những bước có chánh niệm, thảnh thơi và vững chãi. Nếu đi được nửa chừng mà mình thấy phẩm chất của những bước chân không được như vậy thì mình không đi tiếp nữa mà quay trở lui lại về nơi bắt đầu để bước lại những bước chân thật sự có ý thức. Sau một thời gian thực tập, đi bất cứ đâu mình cũng bước được những bước chân vững chãi như vậy, nắm được thân và tâm của mình. Thầy cũng kí hiệp ước với cầu thang và thực tập đi như vậy trong suốt hai mươi năm mà chưa bao giờ phản bội lời ước nguyện của mình với cái cầu thang cả. Đi đâu Thầy cũng đi thảnh thơi, an lạc, không chạy như bị ma đuổi nữa vì Thầy đã thành công trong hiệp ước với cái cầu thang. Nhà nào không có cầu thang, ít nhất cũng có con đường đi từ ngoài cổng vào nhà. Tại sao mình không dùng để làm nấc thang cho con đường chuyển hóa của mình? Đừng nói rằng ở chỗ của tôi không tu được. Chỗ nào cũng tu được.

Chúng ta để cho ai quản lý cuộc đời của mình? Cuộc đời chúng ta, chúng ta phải tự quản lý. Chúng ta phải dùng hết tài năng, sự thông minh để tổ chức cuộc đời của mình. Chúng ta không thể đi tìm sự giải thoát ở một nơi nào khác. Trong gia đình không có hạnh phúc nên mình tìm tới học đường. Ở học đường không có hạnh phúc, mình tìm tới nhà thờ. Tới nhà thờ không có hạnh phúc, mình tìm đến chùa. Nếu tới chùa không có hạnh phúc nữa thì mình đi đâu? Bất cứ trong một trường hợp hay hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải phá một đường thoát, tìm nó ngay trong hoàn cảnh đó chứ đừng chạy trốn. Nếu chúng ta chạy quanh thì chúng ta sẽ đi về đâu? Chúng ta sẽ không đi về đâu hết. Khi về tới nhà chúng ta tổ chức như thế nào để có thể tiếp tục áp dụng những pháp môn mà chúng ta học được ở Làng Mai như thiền điện thoại, thiền lái xe, thiền hành vào trong đời sống hằng ngày. Nếu biết tu thì bất kì một gốc cây, tảng đá, một con đường hay một mảnh trời xanh đều có thể trở thành ra một phương tiện cho mình tu học cả.

 

 

 

 

Kệ truyền đăng trong khóa tu An cư 2022 tại Làng Mai Pháp

Lễ Phó pháp truyền đăng là một truyền thống sinh hoạt rất đẹp, rất đặc thù và có ý nghĩa trong đạo Bụt. Ở Làng Mai, trong buổi lễ này mỗi vị giáo thọ đắc pháp đều được nhận một cây đèn và một bài kệ truyền đăng. Cây đèn tượng trưng cho ánh sáng chánh pháp, là ngọn đèn tuệ giác chư Bụt, chư Tổ và Thầy trao truyền lại. Bài kệ với tên của người được truyền đăng là những hạnh nguyện, những lời gửi gắm, nhắn nhủ từ Thầy và tăng thân đến vị giáo thọ mới. 

Dưới đây là những bài kệ truyền đăng trong khóa tu An cư diễn ra vào ngày 13 tháng 11 năm 2022 tại Làng Mai Pháp: 

 Sư cô Chân Trăng Tin Yêu

(Bong Suryati

Pháp danh: Deep Communication of the Heart)

Trăng quê hương vẫn sáng

Chí nguyện chưa từng quên

Niềm Tin không phai nhạt

Đem Yêu thương mọi miền

       Chân Quang Trang
 (Bar Zecharya
Pháp danh: Harmonious Service of the Heart)
 
Understanding is the clear light
 
That dispels all hatred and fear
 
 It adorns the untended garden
 
 Where all beings can enjoy the fruit.
 
      
         Chân Hạnh Toàn 
 
 (Hélène Prost
 Pháp danh: Océan de Qualité du Coeur)
 

Tấm lòng hiếu hạnh vẹn toàn 

Nguyện theo gương sáng theo dòng Tổ tiên

Không bùn không đóa hoa sen

Trời xanh mây trắng thênh thang đường về
 
 
         True Source of Listening
 
 (Maya Brandl
 Pháp danh: Karuna-Maya des Herzens)
 
By listening to the cries of the world 
 
Drops of compassion well up at the source
 
 By transforming mud into lotuses
 
Faith in the three precious jewels deepens.
 
       
            Chân An Đạo 
 
(Hélène Nardot
Pháp danh: Pluie Vivifiante du Coeur)
 

 An ban thủ ý phá tâm nghi

Lắng nghe, nhìn thấu đạo thâm sâu

Một tâm bước vững vào rừng tía

Vượt sóng ba đào như dạo chơi