Kính thưa Đại chúng!
Ni chúng chùa Từ Nghiêm, xóm Mới thương tiếc báo tin đến Tứ chúng Đạo tràng Mai Thôn: Sư cô Chân Trăng Rừng Tùng đã qua đời lúc 17h chiều ngày 01 tháng 7 năm 2025. Trụ thế 43 năm, 7 năm tu học với 4 hạ lạp.
Sư cô Trăng Rừng Tùng với pháp danh Tâm An Phúc, thế danh Trịnh Thanh Bình sinh ngày 14 tháng 11 năm 1982 tại Thanh Hoá, Việt Nam. Sư cô xuất gia, thọ giới Sa Di Ni vào năm 2018 tại tu viện Vườn Ươm, Làng Mai Thái Lan trong gia đình cây Ngọc Lan và thọ giới lớn vào ngày 3 tháng 10 năm 2021 trong đại giới đàn Qua Bờ. Sư cô Trăng Rừng Tùng là đệ tử thứ 1053 của Thầy Làng Mai, thuộc thế hệ thứ 43 của tông Lâm Tế và thế hệ thứ 9 của phái Liễu Quán.
Sự ra đi của sư cô đã để lại nhiều niềm cảm thương, tiếc nuối cho cả hai dòng gia đình huyết thống và gia đình tâm linh, cho rất nhiều bạn bè và những ai đã từng có cơ duyên gặp gỡ bởi sự sống, sự biểu hiện rất đẹp trong cuộc đời mà sư cô đã hiến dâng. Nhớ về sư cô, mỗi người đều có một cảm nhận rất riêng, đầy trân quý nhưng có lẽ hình ảnh một dáng hình với những bước chân thảnh thơi, an nhiên; một đôi mắt sáng ngời chứa đầy tình thương, bao dung và đôi khi là cả sự tinh nghịch tinh tế như nhắn nhủ, khích lệ điều gì; tinh thần ham học hỏi, ham tu, luôn tinh cần thực tập và sẵn sàng với tinh thần phụng sự, giúp đỡ mọi người trong mọi hoàn cảnh không điều kiện là điều mà chúng ta không thể nào quên.
Khi có cơ hội nhìn lại những bức hình kỷ niệm, ta sẽ thấy rõ ràng một điều rằng sư cô đã sống một cuộc đời rất đáng sống: Trọn vẹn nghĩa tình; Tiếp nối và tận hưởng những pháp lạc trong đời sống tu sĩ; Tinh chuyên trong sự thực tập hàng ngày để chuyển hoá những tập khí, những khổ đau của tự thân cũng như biết chế tác những niềm vui, hạnh phúc và bình an từ những điều nhỏ nhất trở nên thân thương; Luôn có mặt, đơn giản chỉ là có mặt thôi cũng đã nuôi dưỡng và xây dựng tình huynh đệ; Biết thưởng thức những mầu nhiệm của thiên nhiên, của vũ trụ; Trân trọng những điều kiện hạnh phúc quanh mình và sống trọn vẹn từng phút giây sự sống cũng như chia sẻ sự bình an, yêu thương đó đến cho nhiều người. Sư cô đã luôn biểu hiện trong lòng đại chúng, và cuối cùng cũng ẩn tàng trong vòng tay của Tăng thân yêu quý, gia đình tâm linh mà sư cô đã chọn. Dường như những việc cần làm sư cô đã làm tạm xong với tất cả tình thương, làm một người tu có hạnh phúc nên hoá đổi một kiếp người cũng thanh thản ra đi.
Ra đi nhưng thật sự là một cuộc trở về. Sư cô đã trở về với Thầy Tổ, trở về với bản môn thong dong rong chơi khắp mọi nẻo trời phương ngoại. Còn chúng ta? Mỗi chúng ta cũng đang trở về, trở về với ý thức đong đầy về thực tại vô thường, để trân quý hơn những gì mình đang có. Cầu nguyện cho tất cả bình an!
Cảm niệm về sư cô Trăng Rừng Tùng
Gửi sư bạn thương,
Sáng nay khi mở sách một cuốn sách của Sư Ông, tôi tình cờ đọc được một đoạn Sư Ông nói về ngọn lửa trong hộp diêm:
“Ngọn lửa không phải từ không mà trở thành có đâu, ngọn lửa biểu hiện khi các điều kiện hội tụ, nhân duyên đầy đủ. Nhân và duyên đầy đủ thì nó biểu hiện, nhân duyên thiếu thì nó ẩn tàng. Bây giờ mình hỏi ngọn lửa: “Ngọn lửa ơi, em từ đâu tới và em đã đi về đâu rồi?”. Nếu mình lắng nghe với con mắt thiền, mình sẽ nghe tiếng trả lời của ngọn lửa: “Quý vị ơi, em đâu có từ đâu tới! Em không phải từ phương Nam, phương Bắc, cũng không phải từ phương Tây, phương Đông tới, hễ khi nào những điều kiện nó hội đủ thì em biểu hiện thôi!”. Đó là sự thật, một sự thật rất khoa học. “Hồi nãy tôi mới thấy em đó, em đã đi đâu rồi ngọn lửa ơi?”. Ngọn lửa trả lời: “Em đâu có đi đâu đâu. Em cũng không đi về miền Bắc, miền Nam, miền Tây, miền Đông. Khi nào điều kiện không hội đủ thì em không có biểu hiện nữa thôi, em không có đi đâu hết!”. Đó là sự thực không tới cũng không đi, vô khứ vô lai, bất sinh bất diệt.”
Đọc đến đó, trái tim tôi ấm lại. Tôi không rõ đây là một sự tình cờ hay là thông điệp mà sư bạn đang âm thầm gửi đến tôi. Nhưng điều chắc chắn là tôi đã thấy mình mỉm cười —và tôi biết sư bạn cũng đang mỉm cười.
Chúng ta cùng quê. Bạn xuất gia sau tôi, nhưng tôi luôn cảm nhận bạn như một người chị, một người bạn tinh thần thật sâu sắc. Bạn đã trải qua nhiều khó khăn để có thể thực hiện ước mơ trở thành một vị tu sĩ, và bạn đã đi đến cùng bằng tất cả trái tim mình.
Chúng ta đã sống những tháng ngày thật đẹp bên nhau — những buổi tập hô canh, thỉnh mõ, cùng nhau học kinh, học giới, cùng đi thiền hành, tập võ bên hồ Sao Mai, hay những buổi ngồi nơi góc của thiền đường Hương Cau cùng ngắm trăng. Tôi vẫn nhớ những ngày Tết — sau lễ giao thừa, mấy chị em rủ nhau đi cúng ông Táo, rồi ngồi quây quần bên nhau đốt nến, ăn bánh, uống trà. Và còn biết bao nhiêu kỷ niệm khác nữa. Giản dị vậy thôi mà giờ nhớ lại lòng bỗng nghẹn ngào.
Tôi nhớ dáng đi thong thả, từ tốn của bạn, nụ cười nhẹ và ánh mắt hiền. Sư bạn là một người tu rất đẹp – đẹp từ cách đi đứng, nói năng, đến cái tâm ham học, luôn lắng nghe và đầy cảm thông. Có lẽ ai sống gần bạn đều cảm được sự dịu dàng, khiêm tốn ấy.
Tôi vẫn nhớ hồi mới vào tập sự, bạn hay đi rất nhanh. Vậy mà chỉ vài tháng sau khi xuất gia, không ai còn thấy được cái vẻ vội vã ngày xưa nữa – thay vào đó là những bước chân khoan thai, chậm rãi, đầy chất thiền. Bạn đã thực sự chuyển hóa, và trở thành một phần thân thương trong lòng tăng thân.
Bạn đã sống hết lòng trong tăng thân, và cũng nhẹ nhàng trở về trong vòng tay của đại chúng. Với tôi đó đã là một sự thành công của một người tu rồi.
Cảm ơn sư bạn đã có mặt.
Cảm ơn vì sự hiện diện nhẹ nhàng và thầm lặng của bạn đã là một ngọn lửa ấm giữa đại chúng.
Tôi tin rằng bạn không đi đâu cả. Cũng như ngọn lửa trong hộp diêm, khi các điều kiện đầy đủ thì bạn biểu hiện, khi các điều kiện không còn thì bạn lại trở về trạng thái ẩn tàng — nhưng chưa bao giờ mất đi.
Tôi nhớ có một lần bạn hỏi một sư anh lớn: “Thưa Thầy, sau khi mất Sư Ông đi về đâu?”. Vị thầy đó trả lời: “Sư Ông đâu có đi đâu đâu. Sư Ông đang ở trong Rừng Tùng đó”. Ngày hôm nay, nếu có ai hỏi: “Sau khi mất, Rừng Tùng sẽ đi đâu?” thì sư bạn sẽ nói sao nè?
Bạn vẫn đang có mặt nơi đây — trong tôi và trong tất cả những người thân thương của bạn.
Tôi sẽ tiếp tục đi những bước chân bạn từng đi, giữ gìn nụ cười mà bạn từng để lại, và nuôi lớn ước mơ tu học mà bạn đã sống trọn.
Thương gửi bạn – không phải để nói lời chia tay, mà là để nói lời tiếp nhận. Tiếp nhận sự có mặt sâu sắc của bạn trong tôi, trong tăng thân này, và trong cả những bước chân sắp tới.
Nguyện cho sư bạn luôn được nâng đỡ bởi tình thương của tăng thân, ở bất cứ cảnh giới nào bạn đang có mặt.
Sẽ luôn là bạn đồng hành trên con đường hiểu và thương nhé, bạn của tôi.
Thương kính.
Sư cô Chân Trăng Học Chiếu
Thương hướng về sư em Chân Trăng Rừng Tùng
Mặt trời vừa xuống núi
Khép lại một cuộc chơi
Mây trở về cố quận
Vẫn mang theo nụ cười
Em đi trong mùa hạ
Sen nở cánh tinh khôi
Công phu người ở lại
Hát ru em giữa đời.
Đại Ẩn Sơn 01/07/2025
Sư cô Chân Tuyết Nghiêm