Trở về trong tình anh em
Cách đây 5 năm, cũng đúng tháng 5, Sư Ông có cho pháp thoại ở Jamsil Stadium, Seoul, về vấn đề làm sao giúp đem lại sự hòa giải giữa Bắc và Nam Hàn. Hơn 11.000 người từ khắp nơi đến nghe. Tựa đề là ” Stop and Heal” ( Hãy dừng lại và trị liệu). Hội trường lúc đó đông nghẹt người.
Tình hình Bắc và Nam Hàn vào thời điểm đó rất căng thẳng, ai cũng nghĩ chắc sẽ không tránh nổi chiến tranh xảy ra. Trước khi rời Hoa Kỳ qua Đại Hàn, gia đình và bạn con ngăn cản, khuyên không nên đi. Con còn đăng trên Facebook hỏi có nên đi không, đa số các bạn đều khuyên con đừng mạo hiểm. Nhưng con nghĩ nếu Sư Ông và tăng đoàn không sợ, con lại sợ chi?
Chuyến hoằng pháp của Sư Ông tại Hàn Quốc nằm trong chuyến hoằng pháp ở châu Á kéo dài hai tháng. Sư Ông khai mạc lễ khánh thành Làng Mai ở Thái Lan, hướng dẫn khóa tu, rồi đêm đó bay thẳng từ Thái Lan qua Đại Hàn, cùng tăng đoàn và khoảng 10 thiền sinh. Mọi người bay ban đêm vì vé rẻ và tiết kiệm thời gian, khoảng 6 giờ sáng thì đến Incheon, phi trường của Seoul. Thiền sinh đi trong đoàn đều đến một ngôi chùa để rửa mặt, đánh răng và ngồi chờ đến 12 giờ trưa mới làm thủ tục vào khách sạn. Con vào phòng tắm của chùa mà nhìn thấy mặt con trong gương hết sức mệt, như cá khỏi nước, hết năng lượng. Bay cả đêm, không ngủ được, vì bị thức dậy ăn hai cử ( ăn đêm và sáng) và họ thông báo đủ thứ cả đêm, và cũng vì sau vài tuần ở Thái Lan, con không ngủ được như ở nhà mình. Vì vậy mà con mệt lả, chỉ muốn vô khách sạn thật lẹ để ngủ một giấc. Nhưng rồi con thấy Sư Ông qua bàn ăn của các thiền sinh để hỏi thăm sức khỏe, và Sư Ông nói với đầy tình thương: ” Các con ăn có ngon không, cơm của Đại Hàn ngon dẻo quá phải không?”. Con nhìn mặt Sư Ông lúc đó….hết sức ngạc nhiên! Sao Sư Ông có thể tươi mát như rứa được???!!! Không có một chút mệt mỏi, nụ cười trên môi, còn có sức qua hỏi thăm thiền sinh nữa.
Con còn trẻ, đáng ra phải khỏe hơn Sư Ông chứ… Mấy tuần qua, con chỉ ăn, ngủ và nghe pháp thoại, trong lúc Sư Ông cực nhọc bao nhiêu, cho pháp thoại hằng ngày. Con còn nhớ có một bữa trưa nắng gắt, chúng con thiền sinh Việt Nam và Thái ngồi dưới túp lều nghe pháp thoại, ba mẹ thầy Pháp Siêu và con ngồi nóng quá, chịu không nổi, muốn xỉu luôn. Còn trong lúc đó, Sư Ông ngồi ngoài nắng mấy tiếng liên tiếp cho pháp thoại, không có một cây dù che nắng. Sau đó con nghe quý thầy bảo hôm đó là 400 C. Cái đó chỉ là một chi tiết nhỏ của bao nhiêu cực nhọc Sư Ông đã chịu đựng trong thời gian ở Thái, chỉ vì thương chúng con. Vì tu viện chưa xây nên nghe pháp thoại và ăn ngoài trời.
Con chỉ bay một đêm thôi mà giờ đây con cười cũng không nổi nữa. Lúc đó con mới hiểu được thiền định của Sư Ông thâm hậu cỡ nào, mặc dù trước đó mấy năm con đã chứng kiến Sư Ông khỏe ra sao khi đi hoằng pháp ở Indonesia và nhiều nước khác. Con là một người ít khi biết mệt vì quen đi du lịch nhiều tháng liên tiếp, nhưng trong thời gian ở Đại Hàn, con phải nằm bẹp trong khách sạn một ngày, không ra khỏi phòng nổi. Khi đi hai tháng liên tiếp theo Sư Ông, không có một ngày nghỉ.
Các ông chủ tập đoàn – CEO, CFO – bay từ Seoul đến Gangwon nói với con: “Chúng tôi đã kính xin Thầy về nước chúng tôi rất nhiều năm qua, mà Thầy không về đây được. Mặc dù chúng tôi có cả những công ty rất bận bịu, không có thời gian ăn ngủ nữa, nhưng phải lấy một tuần ra, bay về đây tham dự khóa tu. Vì chúng tôi đã chờ quá lâu và không biết Thầy có về lại đây được nữa không, nhiều khi 10 năm nữa Thầy cũng không có thời gian”. Con nghe mà xúc động, trân quý đến nhường nào.
Con biết Sư Ông, vì đi hoằng pháp mấy chục năm liên tục, không thích có quá nhiều máy ảnh, đầy flash chụp liên tiếp vào mặt, nhất là lúc đang cho pháp thoại, cứ bao nhiêu camera chụp tứ tung, làm Sư Ông bị chi phối. Nhưng nguyên một chuyến hoằng pháp ở Đại Hàn, có một đoàn quay phim của đài truyền hình Đại Hàn đi theo 24h để truyền hình trực tiếp cho người Đại Hàn coi, nghĩa là bao nhiêu máy quay phim và máy ảnh liên tục từ sáng đến chiều rọi vào mặt của Sư Ông.
Trở lại chuyện Sư Ông đến Jamsil Stadium thuyết pháp trước 11.000 người. Anh hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng con đến Jamsil Stadium, đi đến đó mất bốn tiếng mặc dù không xa khách sạn. Trong lúc kiếm đường dắt chúng con vào hội trường đông nghẹt, đường xá ở ngoài lẫn trong xe kẹt cứng, anh cứ tấm tắc với con: “Tôi không biết Thầy cô là ai trước đây, và cả bây giờ cũng chưa hình dung được, nhưng tôi chưa bao giờ thấy kẹt đường xá vào sân vận động Jamsil như vậy, chỉ vì một vị thầy thuyết pháp chỉ 30 phút”. Sau khi ngồi nghe khoảng 15 phút, anh ấy trở lại nói với con: ” Tôi thật ngạc nhiên về vị Thầy của cô, vì vị thầy của chúng tôi, rất nổi tiếng và được kính mến ở toàn Đại Hàn, mà chỉ ngồi ở bục thấp đằng sau, chỉ để…… thông dịch!”.
Câu đầu tiên Sư Ông nói trước 11.000 người Hàn là: ” Don’t sit there and pray!” (Các bạn đừng ngồi đó và cầu nguyện thôi). Tất cả mọi người trong sân vận động đều lặng im… Con thấy không khí tĩnh lặng quá nên run, nói với bác sĩ Đoàn ngồi bên cạnh là con run quá, sợ người Hàn phản ứng, vì họ có thưa với Sư Ông là họ tổ chức một buổi ngồi thiền và cầu nguyện cho Bắc và Nam Hàn không xảy ra chiến tranh sau đó. Bác Đoàn quay qua con và nói nhỏ ” Bác còn run hơn con. Vì bác còn bảo thủ. Sư Ông thì không”. Nhưng hơn 11.000 người đó lại vổ tay, cổ vũ Sư Ông dạy tiếp. Con thở phào bình an. Sư Ông dạy họ hành động, đừng ngồi đó chỉ thụ động: “Cầu nguyện thôi thì không đủ. Quý vị phải tu trước một tháng… phải mời những nhân sĩ, những người có lòng với quốc gia dân tộc đến tu tập thiền quán để đạt tới tuệ giác, phải làm sao chấm dứt tranh chấp giữa anh em Nam Hàn trước. Công giáo, Phật giáo đều thực tập hiểu và thấy giá trị của nhau. Đảng cầm quyền và đảng đối lập cũng phải tập chấp nhận giá trị của nhau. Miền Nam ổn định rồi thì sẽ liên hệ với miền Bắc từng bước một…”
Hôm nay Bắc và Nam Hàn trở thành anh em, con biết Sư Ông vui mừng lắm, vì đó là tâm niệm của Sư Ông bao nhiêu năm qua. Cách đây 5 năm, chắc cũng có nhiều người nghĩ Sư Ông không thực tế. Nhưng lúc chúng con ngồi đằng sau các vị quan chức trong chính phủ Hàn Quốc, họ ngồi lắng nghe Sư Ông giảng dạy rất chăm chú.
Sư Ông chỉ muốn trao truyền thông điệp hòa bình ở bất cứ nơi nào Sư Ông đi qua. Và Sư Ông vẫn tiếp tục trao truyền những bài học quý giá cho mọi người, qua hơn 100 cuốn sách Sư Ông viết trong hơn 50 năm – đã được dịch ra rất nhiều thứ tiếng – để mọi người có thể giữ tâm bình an. Tâm chúng con an, thế giới mới an. Chúng con thành kính tri ân Sư Ông, chúng con nguyện giữ chánh niệm mỗi ngày để không phụ lòng Sư Ông đã bỏ ra cả cuộc đời, cho chúng con và cho đời.
(Như Trang)
Nhân dịp này, BBT xin giới thiệu bài tường thuật của quý thầy, quý sư cô thị giả về chuyến hoằng pháp tại Hàn Quốc vào tháng 5 năm 2013:
Tối 30.04.2013, Sư Ông và 40 quý thầy, quý sư cô lên máy bay đi Hàn quốc. Vì bay suốt đêm nên tới đây Sư Ông khá mệt. Ngày hôm sau đi thăm Hòa Thượng Trưởng Phái Tào Khê và họp báo. Có hơn 30 ký giả. Nhiều bài báo đã được đăng khắp nơi bằng tiếng Hàn, nhất là bài viết rất dài trong nhật báo lớn nhất Choong An. Đài truyền hình BTN thu và phát hình cuộc đối thoại của Sư Ông Làng Mai và Thiền sư Mishan.
Thiền sư Mishan rất kính quý Sư Ông – nhân cơ hội phỏng vấn khá dài trên truyền hình này, Thiền Sư đã khéo léo hỏi những câu giúp Sư Ông giải thích cho thính chúng và Phật tử Đại Hàn hiểu rõ về Thiền Chánh Niệm Việt Nam có phải thuộc Đại Thừa không, sao không tu theo Công Án v.v. Buổi đối thoại thật súc tích và khai thông.
Chiều ngày 03.05.2013, hai chiếc xe buýt chở tăng thân và Sư Ông đi ngay lên núi có khóa tu cho 500 thiền sinh tại tu viên Nguyệt Tinh Cổ Tự (Woljeongsa-월정사-月精寺) ở Ngũ Đài Sơn. Sáng ngày 04.05 Sư Ông đã hướng dẫn cho 500 thiền sinh tại chùa và 500 người đi thiền hành. Sau đó đoàn thiền hành đã tiếp tục đi bộ trong rừng. Khóa tu đã kết thúc vào ngày 07.05. Ngày 07.05.2013 khóa tu tại trường Đại học Phật giáo Choong Ang Sangha, Soul. Khóa tu kéo dài hai ngày cho 300 học tăng nội trú và 200 xuất sĩ thuộc các chùa lân cận.
Sự trẻ trung của tăng thân Làng Mai khiến cho Hòa Thượng Mishan cũng vui lây và cũng đứng ra cùng hát chung với đàn hậu thế. Sau khóa tu xuất sĩ ấy, tăng thân chỉ ăn chiều bằng cơm hộp trên xe buýt để kịp giờ xuôi về miền Nam tỉnh Busan.
Ngày 10.05.2013, tuy tăng thân xuất sĩ ở chùa Hoằng Pháp, ngoại ô thành phố Phủ Sơn (Busan-부산-釜山), nhưng buổi thuyết giảng mà 10.000 người Hàn Quốc chờ đợi thiền sư giảng dạy là ở ngôi chùa cổ tên chùa Phạm Ngư vào lúc 3 giờ chiều. Vậy mà đã 1 giờ trưa rồi Sư Ông vẫn nằm bất động trên giường, không thể gượng dậy được. Cơn đau bụng và sốt đã làm Người cứ thiêm thiếp bất động. Sư Ông nằm đó và nghe ban tổ chức báo cáo là không phải 10.000 người như họ dự đoán, mà là 12.000 người đã có mặt rồi. Và người ta vẫn còn tiếp tục lũ lượt kéo tới hăm hở chờ đợi nghe Sư Ông thuyết giảng. Với đà này thì trong 2 tiếng đồng hồ nữa số người tham dự chắc chắn sẽ tăng đến 13.000 hoặc hơn vào đúng giờ khai mạc.
Làm sao Sư Ông có thể để cho 13.000 con người dễ thương ấy phải thất vọng ra về dù cơn sốt đang hoành hành làm cho cơ thể rã rời…Thời khắc thì cứ vô tình trôi qua, …13 giờ 30, …rồi 13 giờ 55… nhưng cơn đau vẫn bám lấy Người. Cuối cùng Sư Ông tự nhủ: “thôi thì để cho chư Tổ thuyết pháp thay mình vậy. Nhưng trước hết mình phải ngồi dậy, đi mặc áo tràng giùm Tổ thì Tổ mới lo được cho mình phần tiếp theo!”. Sau cái cố gắng ấy, Sư Ông gượng ngồi dậy được, Người theo dõi hơi thở và từ từ khỏe ra rồi thong thả lên xe đi đến nơi thuyết pháp.
Vừa tới nơi, quý Hòa thượng của Giáo hội Hàn Quốc vây kín Sư Ông và báo tin là: “Chúng con không ngờ thiên hạ quy ngưỡng Sư Ông và đến đông như thế. Chúng con xin Sư Ông vui lòng báo tin giùm là ngày 27.09 sắp tới Giáo Hội chúng con sẽ tổ chức Lễ Cầu Nguyện Hòa Bình cho toàn quốc Nam – Bắc Hàn, xin Sư Ông mời giùm mọi người nhớ đến đông đủ như hôm nay hoặc nhiều hơn”. Sư Ông bỗng lên tiếng sửa lại: “Cầu nguyện thôi thì không đủ. Quý vị phải tu trước một tháng… phải mời những nhân sĩ, những người có lòng với quốc gia dân tộc đến tu tập thiền quán để đạt tới tuệ giác, phải làm sao chấm dứt tranh chấp giữa anh em Nam Hàn trước. Công giáo, Phật giáo đều thực tập hiểu và thấy giá trị của nhau. Đảng cầm quyền và đảng đối lập cũng phải tập chấp nhận giá trị của nhau. Miền Nam ổn định rồi thì sẽ liên hệ với miền Bắc từng bước một…” Dứt câu Sư Ông lại mệt nhoài phải nhờ thị giả đưa vào phòng xoa dầu đánh gió 15 phút sau mới đỡ được phần nào. Khi ấy Sư Ông mới quyết định đứng dậy đi ra. Căn lều vĩ đại nhưng chỉ có mái che, bốn bề gió lộng khiến ban thị giả sốt ruột nhưng không biết làm sao che chắn được. Sư cô Mai Nghiêm cùng nhiều thầy, nhiều sư cô khác biết rõ tình trạng sức khỏe của Sư Ông hôm ấy nên cứ ngồi vừa niệm Bồ Tát vừa khóc. Sau thời Niệm Bồ Tát Quán Thế Âm, Sư Ông cầm máy phát âm. Và kỳ diệu thay! Gương mặt Người bỗng sáng lên!
Đại chúng người Hàn như đang tận hưởng từng giọt nước cam lồ sau cơn hạn hán. Bài giảng vẫn bắt đầu bằng những chỉ dẫn đơn giản như: “Chúng ta nên nhớ chúng ta là sự tiếp nối của cha mẹ, ông bà tổ tiên. Chúng ta và con cháu ta là sự tiếp nối của ta và những vị tổ tiên ấy. Làm bậc cha mẹ, chúng ta phải tập lắng nghe những khó khăn của con trai con gái mình. Các con tập lắng nghe học hỏi những tuệ giác kinh nghiệm của mẹ, của cha. Dù có giận con hay giận cha cách mấy thì cha con cũng tập nói những lời có nghĩa có tình, v.v.”
Sau đó Sư Ông dạy đến sự tập hiểu, tập thương những người trong đại gia đình, trong đoàn thể, trong những nhóm khác nhau về ý thức hệ. Tập lắng nghe nhau, thấy được cái khổ của nhau mà chấp nhận. Sư Ông thuật lại là tăng thân đã giúp các nhóm Palestinians và Do Thái hòa giải được với nhau sau ba tuần tu tập chung, v.v. Sư Ông cũng nhắc lại là: sau ngày 11.09.2000, khi hai tòa nhà thương mại tại New York bị đánh sập, Sư Ông đã cho hai bài thuyết pháp vừa cầu nguyện tại sảnh đường Berkeley cho 4000 người thiền sinh Mỹ đến nghe. Sư Ông nhấn mạnh là Bắc Hàn dọa gửi vũ khí nguyên tử cốt để che cái sợ, cái giận và mặc cảm. Ta phải thương và phải tìm cách lấy ra những chướng ngại ấy của đồng bào miền Bắc, để cho họ không cần phải chạy đua theo cơn giận và che giấu sự sợ hãi bằng sự dọa nạt dùng vũ khí hạt nhân…
Sư Ông nói tiếp: “Tôi biết ngày 27.09 năm nay quý vị sẽ tổ chức cầu nguyện Hòa bình. Nhưng cầu nguyện thôi thì không đủ. Quý vị phải tu trước một tháng… phải mời những nhân sĩ, những người có lòng với quốc gia dân tộc đến tu tập thiền quán để phát khởi tuệ giác, phải làm sao chấm dứt đao binh…” Lời nói chân thành đầy lòng từ bi của vị Thiền sư già khiến rất đông người như bừng tỉnh. Các đệ tử xuất sĩ cũng như cư sĩ của Sư Ông đều vui mừng. Không ai có thể ngờ một phép lạ mầu nhiệm như vậy đã đến với Sư Ông. Chỉ cách đây hơn một giờ thôi Sư Ông nằm bất động, không thể nhấc mình lên được mà giờ này có thể thấy gương măt hớn hở chờ đợi của hàng vạn con người tâm huyết của xứ Hàn mà Sư Ông khỏe ra từ từ. Ngày hôm sau Sư Ông lại phải có mặt cho ngày Quán Niệm ở Seoul. Để dưỡng sức cho buổi giảng lớn ngày 13.05 tại Jamsil Stadium với hơn 10. 000 người đã giữ chỗ trước ở thủ đô Séoul, Sư Ông chỉ ra chào đại chúng rồi giới thiệu hai vị Giáo thọ lớn thay Sư Ông hướng dẫn cho 700 thiền sinh.
Hôm sau nữa lại đến phiên giảng cho 10 000 người Hàn quốc ở miền Seoul thủ đô phía Bắc của Nam Hàn. Bài giảng này cũng sâu sắc và bổ túc cho bài giảng ở Busan nên dân Hàn mừng như được châu báu. Họ xin phép đánh máy bài giảng ra, nhập chung với bài ở Busan để làm thành một tập gọi là Kim Chỉ Nam cho dân Nam Hàn cũng như Bắc Hàn (nếu tìm cách gửi được ra Bắc), và sẽ in thành sách là cách dễ phổ biến ra toàn quốc.
Nghỉ ngơi vài ngày, Sư Ông và tăng đoàn lại tiếp tục thong dong qua Hồng Kông, và khắp nơi trên thế giới chỉ với một hạnh nguyện duy nhất là “Chuyển hóa khổ đau thành hạnh phúc, biến vô minh thành tuệ giác”. Một hạnh nguyện cao đẹp của một Thiền Sư.
(Để đọc toàn bộ bài tường thuật, xin xem tại đường link sau: https://langmai.org/cong-tam-quan/thong-tin-sinh-hoat/nam-2013/but-va-to-trong-ta/)