Niềm vui từ Pak Chong

Duyên lành gặp Thầy

Ở Làng Mai, con thích những buổi sáng nhất, bởi bầu không khí quá tuyệt vời khiến không ai muốn bỏ phí. Con đã nghe kể rằng có những buổi sáng ở Pháp, khi cùng với các học trò của mình đi thiền hành, Sư Ông thường dùng ngón tay đón lấy những hạt sương sớm mai trên lá thông và truyền tay từng người. Hay con còn nghe kể về những cuộc trò chuyện với cái cây hay bông hoa ở bên đường khi thiền hành. Còn con, con thích lần đi qua một con đường thiền hành cỏ mọc um tùm ở Làng. Con đã hạnh phúc lắm vì ở đây có mùi cỏ, và mùi của đất Mẹ mà đi đâu con cũng kiếm tìm.

Lần đó, con “đi bộ” trong tâm thái rất thong dong, rất bình yên và dù có bao nhiêu người đi xung quanh, con tập trung vào bước đi của mình và thi thoảng ngắm mây, ngắm trời, ngắm cây cỏ hoa lá (như con vẫn luôn thế) nên chẳng mấy chốc bị tụt lại tít phía sau. Đi được một đoạn khá xa, con thấy mọi người đằng trước tụ tập lại trước một ngôi thất và đồng thanh hát. Ban đầu, con còn nghĩ truyền thống ở đây là vậy, nhưng tiến gần hơn tới trước thất, con mới quan sát kỹ hơn và nhận ra… ngồi trên hành lang tầng hai của ngôi thất chính là… Sư Ông. Sư Ông ngồi đó trên xe lăn, tay trái cầm ly trà, lắng tai nghe đại chúng hát, bình yên thật là bình yên…

Nhiều người khi gặp Sư Ông đã vái lạy, nhiều người đã khóc. Nhiều người đã tu theo phép tu của Sư Ông từ lâu, con thì chỉ mới biết qua sách của Sư Ông, qua trang Facebook của Làng, nhưng khi nhìn thấy Sư Ông, con thấy xúc động khôn cùng. Con thấy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một con người đã dành bao nhiêu năm kêu gọi hòa bình và thức tỉnh nhiều người đến vậy. Lúc đó con chỉ biết nhìn Sư Ông, nhìn mãi, không rời mắt. Đến khi phải rời đi, con cũng chỉ biết ngoái theo, ngoái theo mãi, tay chắp búp sen chào Sư Ông. Cô giáo con đi cùng nói rằng: “Mọi người cúi lạy Sư Ông vì họ muốn tỏ lòng tôn kính, nhưng món quà ý nghĩa nhất dành tặng Sư Ông chính là sự tỉnh thức và sự thực hành của mình con ạ”. Con hiểu những điều cô nói và với cơ duyên được gặp cô, được gặp Sư Ông và tất cả những người khác trong lần đi Làng Mai, đó thực sự là thông điệp mạnh mẽ nhất để con tin tưởng và bước tiếp trên con đường hướng tới hiểu biết và yêu thương hơn.

Con mong Sư Ông mau khỏe lên nhiều vì thêm một người được gặp Sư Ông là thêm một người được yểm trợ bởi nguồn năng lượng tươi mát nơi Sư Ông, Sư Ông ơi!

Lớp học Lá  Bối

Không có nhiều từ mà vừa nghe đã thấy hay thật hay như “Lá Bối” – đại bản doanh, nơi tề tựu mỗi ngày của Gia đình Chồi Cúc.

Phòng Lá Bối của gia đình Chồi Cúc chắc là một trong những nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất ở đây. Theo suy luận địa lý của con thì phòng học hướng về phía Nam, một bên cửa sổ hướng về hướng Tây có mặt trời chiếu cuối ngày đẹp đến nao lòng người, bên còn lại nhìn ra đằng sau chánh điện (mà chánh điện cũng đẹp nao lòng nốt!). Và dù mình không có ý định bỏ thời khóa nào đâu nhưng ánh mặt trời đó vẫn luôn là một động lực để con đi tham dự gia đình pháp đàm.

Kỷ niệm vui nhất ở Gia đình Chồi Cúc và làm con rất yêu quý gia đình này có lẽ là trải nghiệm thỉnh chuông. Chuyến đi Làng Mai khiến con thấy tiếng chuông thật kỳ diệu. Từ tiếng chuông đồng hồ 15 phút một lần mà mỗi khi vang lên là tất cả mọi người dừng hết tất cả mọi hoạt động lại để theo dõi hơi thở, đến tiếng chuông, tiếng khánh trong thời khóa nhắc mọi người quay về với chính mình. Vì thế nên lúc được nghe dạy thỉnh chuông, con hào hứng lắm. Sau phần giảng là đến phần thực hành, mọi người cũng ngồi thành vòng tròn và chuyền chuông để lần lượt từng người thử. Đến lượt mình, con run quá mức, và con thỉnh chuông mắc cười ghê lắm. Sư cô vừa dạy rằng ai mà tươi mát, an lạc thì tiếng chuông sẽ thanh và rất vang, vậy mà con thỉnh ra một tiếng chuông dở quá. Nhưng sau khi được sư cô chỉ cho rằng con cầm dùi sai và chỉnh lại cho, thì con thỉnh đúng kỹ thuật và tiếng chuông cũng khá thanh và cũng hơi vang, còn được mọi người vỗ tay, khen: Hay quá! nữa.

Sau bữa đó, con rất thích đi sinh hoạt gia đình. Các giờ lao động chấp tác là vui nhất. Bây giờ về Hà Nội, con nhớ những bữa ngồi cắt rau húng hay những hôm đi bê rau được nửa đường thì phát hiện ra quên mất cặp vẫn treo ở cành cây, phải quay lại để lấy. Và tất nhiên nhớ nhất vẫn là bữa ngồi ở gốc cây đối diện nhà bếp mọi người vừa nhặt rau muống vừa ca hát. Nhưng vui nhất, chắc là khi cứ đến bữa ăn mà thấy rau mình nhổ hay nhặt là con lại quay sang chị Tuyến hãnh diện khoe: Rau này em nhổ đấy nhé!

Và tất nhiên con cũng thật nhớ buổi thiền trà chia tay của bữa sinh hoạt cuối cùng. Đó cũng là một ngày hoàng hôn thật đẹp, mọi người lại ngồi thành vòng tròn, ăn bánh, uống trà và trò chuyện. Rồi mọi người đọc thơ, có người hát và còn được tặng bookmark nữa. Hôm đó, con đã lại thật sung sướng được tắm nắng và lắng nghe mọi người. Những câu chuyện của các anh chị làm con thấy mình còn đang may mắn quá và sẽ còn thật nhiều điều đang chờ mình ở những năm tiếp theo. Từ câu chuyện của mọi người và từ những thực tập ở đây, khi về nhà có lẽ con sẽ sẵn sàng hơn để đón nhận những điều đang chờ mình ở phía trước.

Giống như Lá Bối được dùng để chép lại kinh Phật, thì phòng học Lá Bối hình như cũng ghi lại “hơi” nhiều những kỷ niệm, những câu chuyện của Chồi Cúc rồi.

 “Relax” là như thế chứ đâu!

Chuyến đi Làng Mai lần đó, con có mang theo một cuốn sách được một người ban tặng. Đó là cuốn “How to relax” của Sư Ông. Và cũng chính trong chuyến đi đó, con đã tìm thấy những giây phút, những công việc khiến mình phải thốt lên rằng: “Relax là đây chứ đâu!”

Điều đầu tiên con thích ở Pak Chong đó là thiên nhiên quá tuyệt vời. Khi về con có tìm hiểu và đọc được thông tin rằng vùng núi Khao Yai ở Pak Chong là một trong bảy vùng núi có năng lượng tốt nhất thế giới. Ngồi thiền ngoài trời hay là thiền hành ở đây thì không gì bằng! Mà ở Làng Mai, ai cũng tươi mát như một bông hoa, dễ thương vô cùng, mọi người ai cũng cười và chào nhau, dù chẳng quen biết trước. Thực sự có những ngày, chỉ cần ngồi cạnh nhà bếp nhìn mọi người cứ  ngồi không hoặc đi lại thôi cũng thấy thật yên bình rồi. “Relax” là như thế chứ đâu!

Ngày đầu con đến đây, con đã bất ngờ khi bỗng nhiên có tiếng đàn hát phát ra từ đâu đó. Ở đây vài ngày thì con thấy chuyện đó không còn lạ nữa, mà trở thành cái gì đó thật quen thuộc. Khi nào cũng có tiếng đàn hát, hoặc tiếng piano,… Và đến những ngày cuối, cứ khi không có thời khoá thì chính con cũng tự dưng ngâm nga một vài câu thiền ca, như là: “Khi yêu thương, lòng như đứa trẻ…” chẳng hạn. “Relax” là như thế chứ đâu!

Có một hôm khi mới đến, vì chưa có lịch trình gì nên mấy chị em con dắt nhau lên đồi chơi. Nói thiệt là khi con ngồi ô tô qua đây, trên đường đi qua biên giới Thái Lan con ngủ li bì nên chưa biết khung cảnh ở đây thế nào. Và bữa đó, sau khi leo những bậc đá xi măng lên cao cao đến một khoảnh đất bằng, con thích lắm vì khung cảnh trước mặt, có núi và nhìn thấy một phần xung quanh, toàn một màu xanh!!! Thậm chí, thấy đồi cao, gió mát, cảnh đẹp, con đã chỉ nghĩ được một chuyện: “Giờ mà ngủ ở đây thì tuyệt!” Và nghĩ xong phải làm ngay, con nằm ra đấy, gối lên cái cặp, úp cái mũ lên mặt và ngủ ngon ơ! Bên cạnh còn có cô giáo đi cùng ngồi hát hết bài này đến bài kia nữa. Bây giờ ngẫm ra thì đó chính là lần đầu con được hưởng thiền buông thư có hướng dẫn. Thật là “relax”!

Pak Chong đầy nắng và gió nên một vài cái xích đu được làm bằng gỗ với dây thừng gắn thật chắc chắn vào mấy cây me lớn là “số dzách”. Từ hôm mới đến, con đã để ý đến mấy em xích đu đó rồi, mà đến hôm cuối mới được đu đưa vì mấy bữa trước không tranh được với các em bé con. Mà hình như cứ ngồi trên xích đu thì ai trông cũng như trẻ con ấy. Hình như cứ ngồi lên xích đu là dù mới lớn hay… lớn lâu rồi đều sẽ tự nhiên mà gạt hết mọi thứ sang một bên và chơi như hồi mình còn bé con vậy!

Ở Làng Mai cũng có nhạc hội. Bình thường nghe “nhạc hội” là con nghĩ ngay phải có mấy màn nhạc sôi động mọi người nhảy múa. Nhưng Làng Mai mà, Làng Mai nên nhạc hội ở đây cũng cứ thật yên bình với toàn những bài hát thật nhẹ nhàng. Mọi người hát, biểu diễn, văn nghệ theo kiểu… rất Làng Mai… Con thích nhất tiết mục “Chú Cuội” với tiếng violin, tiếng sáo và tiếng guitar thật nhẹ nhàng mà bay khắp không gian trong một đêm trăng non thật mát và trong. Thú thật là sau đêm nhạc hội, con mới hiểu vì sao khu đất tổ chức nhạc hội đó gọi là Sân Trăng. Vì ngắm trăng từ đây đẹp quá mà! “Relax” là đây chứ đâu!

Con nhớ nhất ngày cuối ở Làng Mai, hai chị đi cùng đã về rồi, sửa soạn hành lý xong hết rồi, con thấy chị nào đó đang quét sân, mà quét sân quét lá là việc con rất thích nên con phải… chớp ngay cơ hội. Và thế mà con tung tăng đi quét sân, hết bên này đến bên kia với chị. Chỉ một việc bé tí teo thế thôi mà sao con thấy vui quá trời, và thấy bình yên lắm! Quét xong cái sân thật bự, hai chị em cười với nhau toe toét rồi tự khen: “Chị em mình quét sạch phết em nhỉ?!” (Nghĩ lại lại thấy vui!)

Yên bình “bị phá vỡ”

Làng Mai yên bình là thế, mà cũng có những khi cái yên bình đó “bị phá vỡ”. Có một hôm con cùng với mấy chị nữa ở Hà Nội qua đang ngồi nói chuyện ở lán gỗ gần khu lều, thì có một chiếc xe máy tiến tới, đi kèm với tiếng keng keng leng keng khá lớn. Mọi người dồn hết chú ý vào đó luôn. Một chị cất tiếng: “Như kiểu bán kem ở Việt Nam ý nhỉ?!”, thì hóa ra là xe máy bán kem thật.

Bữa đó thấy chú, cô giáo đưa con tiền rồi bảo: “Tiền lẻ này Chấu, con chạy ra mua kem đi!”

Và con, như một đứa trẻ được mẹ cho tiền, tung tăng hớn hở chạy ra mua kem.

Ở đây có hạnh phúc không?

Để kết lại, con xin kể một câu chuyện rằng có một hôm ở Làng Mai, khi con đang đi loăng quăng một mình hướng về lại phía lều thì gặp một sư cô cười rất tươi với mình (và khi con gặp quý sư cô, con cũng đều cười tươi đó) và sư cô gọi con:

“Ở đây có hạnh phúc không?”

Con cười lại (cũng siêu tươi) với sư cô và trả lời: “Dạ! Hạnh phúc lắm, sư cô!”

Tối hôm rời Làng về lại Việt Nam, khi xe nổ máy, con ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra cổng xóm Trời Quang mà thấy thật bịn rịn. Vì không muốn xa nên càng nhìn thì lại càng chẳng muốn rời và tự nhiên xúc động lắm. Nhưng cũng đâu thể nào khác được, chỉ biết mong lần sau lại có đủ duyên để quay lại và tự hứa về nhà phải thực tập làm sao cho tốt vì mỗi khi thực tập là mỗi lần nhớ về Làng và có thêm động lực để quay lại. Sáng ngày sau nữa, khi ngồi ăn một cốc mì úp nước sôi ở cửa 7Eleven lúc 05:30 sáng, con lại nhớ Pak Chong khủng khiếp. Nhưng nghĩ lại thì nỗi nhớ nào rồi cũng sẽ vơi và trước những sự thật thì điều tốt nhất nên làm có lẽ là chấp nhận và đối mặt với nó. Nhưng nỗi nhớ Làng Mai chắc chắn là không thể sớm mà vơi đi được, vì cảm giác muốn quay lại mạnh mẽ quá.

Một trong những bài hát yêu thích nhất mà con cứ hát đi hát lại khi ở Làng có câu:

“Khi yêu thương, lòng như đứa trẻ

Xin cho hoài không đắn đo chi

Tình thân quyến gặp trong mọi nẻo,

Và nơi chốn bình an là nhà…”

Nhận được sự yêu thương của mọi người, con cũng xin nguyện sẽ học cách “Hiểu và thương”, bởi:

“Có hiểu mới có thương

Hiểu càng sâu, thương càng rộng

Hiểu càng rộng, thương càng sâu…”

Viết xong bài viết này, con nhớ đến câu hỏi mà sư cô đã hỏi mình hôm đó: “Ở đây có hạnh phúc không con?” Và câu trả lời của mình thì vẫn luôn vậy: “Dạ! Hạnh phúc lắm cô!”.

Hà Nội, ngày 23/07/2017, một đêm mưa.

Chân Giang