Lặng lẽ nụ quỳnh

 

Bây giờ là gần nửa đêm, hội quỳnh đã tan, mọi người đã ngủ hết, trời vừa tạnh mưa, khí đêm mát lạnh, tiếng nước chảy róc rách đều đều, tiếng dế ngân vang, thỉnh thoảng có vài tiếng ếch nhái từ góc vườn vọng tới, chú tắc kè hoa cũng tham dự với những chuỗi âm thanh dài, không gian tĩnh tịch nhưng sinh động lạ thường, và chú đang ngồi một mình ngoài hiên, trước mặt chú là những đóa quỳnh mãn khai trắng tinh đang tỏa hương thơm ngát.

Chú mới vừa xả chân sau một lúc ngồi yên. Trên chiếc ghế sô pha bằng mây đặt trước những đóa quỳnh đang mãn khai, chú đã trải tọa cụ rồi xếp chân trên bồ đoàn và chưa bao giờ chú có cảm giác là hơi thở của mình “ngon lành” đến như vậy. Những đóa quỳnh được ba cây đèn thắp sáng và tất cả những đóa hoa đã được điều chỉnh để cùng quay về một hướng. Lâu lâu chú mới mở mắt ra nhìn rồi lặng lẽ mỉm cười trong bóng đêm với hơi thở ngọt lịm thơm tho.

 

 

Từ thiền đường về là anh em chú đã bắt đầu thiết kế ánh sáng cho các chậu quỳnh. Góc nào trong tăng xá cũng có quỳnh. Hiên Xanh của chú có chừng hai chục hoa và tất cả các bông hoa đều hướng về phía người ngồi ngắm với ánh đèn làm nổi bật những bông hoa trắng giữa nền lá xanh. Anh em chú ngồi quanh, rất gần với những đóa hoa đang bung từng cánh một. Chú còn thiết trí cái bàn nhỏ trước những đóa hoa, rồi lại thỉnh chậu hoa nước với tượng bồ tát Di Lặc ngồi giữa chậu đặt lên trên chiếc bàn nhỏ ấy, mặt bồ tát hướng về các bông hoa với tư thế đang ngắm hoa một cách trầm tư chăm chú. Đèn điện được tắt hết ngoại trừ ba bóng đèn chiếu vào hoa và đèn trong lòng hồ nước. Xong đâu đó rồi thì mới pha trà. Anh em chú ngồi yên lặng bên nhau uống trà ngắm hoa. Tiếng mưa, tiếng gió nhè nhẹ, tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng nước chảy, tiếng pha trà và tiếng thở tạo thành một bản hợp tấu lặng lẽ mà hùng tráng, bình dị mà linh thiêng.

Một hộp hạt điều rang muối được mang ra và mỗi người chia nhau một nắm nhỏ. Trà được châm thêm và những đóa hoa cũng từ từ mở ra, xòe dần những cánh trắng tinh khôi và rồi thì hiển bày cả lòng hoa vi diệu. Những cánh nhỏ ngoài cùng mảnh mai phớt hồng uốn ngược ra sau đến chạm cả vào cuống hoa. Những cánh trắng lớp ngoài lớn hơn một tí cũng vươn rộng ra, rộng hết mức có thể, như một người giang rộng hai cánh tay. Lớp cánh tiếp theo là một vành cánh trắng lớn hơn nhưng không dang rộng hết cỡ đôi tay mà hơi khép lại như thể đang chực ôm lấy không gian phía trước. Những cánh trắng lớp trong cùng là lớn nhất, không xòe hết mà chỉ mở vừa đủ như những cánh sen với hai lớp cánh trắng tuyền ôm lấy cả trăm nhụy hoa trắng phớt vàng xếp hàng thẳng tắp như những nàng tiên đang tung tăng nhảy múa. Nhụy cái vươn hẳn ra ngoài như những vũ công tung mình lên không trung xòe rộng những cánh tay thon dài mong manh trắng muốt. Gió rung nhẹ làm bật tung một cánh hoa, cả trăm cánh hoa liền bật rung theo rất đồng điệu.

Mãn khai rồi. Lúc lòng hoa hiển bày hết sự vi diệu cũng là lúc hương hoa tỏa ngát khắp không gian tịch lặng của Hiên Xanh. Những người ngồi bên hoa không ai là không trầm trồ kinh ngạc với sắc hương vi diệu ấy, duy chỉ có tôn tượng của đức bồ tát trầm tư là vẫn lặng lẽ trầm tư, không biểu lộ bất cứ một xúc cảm nào như thể vốn dĩ ngài là người luôn luôn an trú miên mật trong sự vi diệu ấy của chân hương diệu sắc. Sự sống vô tận như dừng lại miên viễn trong khoảnh khắc mãn khai của loài hoa mong manh ấy.

Quá nửa đêm rồi, đã qua ngày mới. Hơi lạnh rồi. Chú vừa phải kéo chăn phủ quanh vai. Một cơn gió lạnh thổi tới làm những đóa quỳnh run rẩy, xô những bông hoa nghiêng ngả giữa màn đêm. Ánh sáng từ những cây đèn, ngoài những đóa quỳnh trắng và những thân quỳnh xanh, chỉ đủ soi một vùng hẹp mờ ảo quanh Hiên Xanh với những thân trúc vàng ở góc hồ, với tượng Bụt đứng lặng yên bên mỏm đá, với ngọn tùng đổ xuống từ chiếc chậu cao, với thác nước chảy xuống từ tảng đá phủ rêu, với những giỏ lan khép nép lơ lửng giữa lòng hồ và với mặt hồ lấp lánh theo những cái quẫy đuôi của đàn cá chép đủ màu trong lòng nước. Còn lại là một vùng đen sâu thẳm vô tận, mênh mông, thâm u và bất trắc của một đêm khuya đầu tháng u ám không một vì sao.

Những đóa hoa hãy còn sung mãn, với những cánh hoa vươn rộng với những đài hoa vững chắc và với những cuống hoa uốn cong kiêu hãnh. Đẹp đẽ, huy hoàng, tinh khôi và viên mãn. Đó là những mỹ từ to tát nhất có thể được dùng, nhưng trong giây phút này, chúng bỗng trở nên nghèo nàn kinh khủng khi chẳng thể nào diễn bày được, dù là chỉ một phần nhỏ sự thật sống động về những đóa quỳnh đang lan tỏa hương sắc giữa lòng đêm.

Tiếng nước chảy như rộn ràng hơn. Dế không ngủ thì phải. Tăng xá lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Không gian cũng ngủ vùi trong màn đêm vô định. Nhưng những đóa quỳnh thì đang tưng bừng hiến tặng sự sống của mình, với hình dáng đoan nghiêm, với sắc màu tinh khôi, với hương thơm thanh khiết và với một tấm lòng mở rộng vi diệu nhiệm màu vô cầu vô nguyện giữa lòng đêm sâu thẳm, vô tận, mênh mông, thâm u và bất trắc. Chú đang thức hay ngủ? Chú đang hiến tặng gì đây? Tại sao chú cần thế nhân công nhận?

Bồ tát tự tại trầm tư vừa lặng lẽ mỉm cười. Chú cũng vừa lặng lẽ mỉm cười. Những đóa quỳnh cũng lặng lẽ mỉm cười. Và đêm thâu cô tịch, sâu thẳm, vô tận, mênh mông, thâm u và bất trắc ấy cũng vừa lặng lẽ mỉm cười.

 

Thầy Trung Hải