Nắng ban mai tràn về

Vừa rồi về thăm Học viện EIAB (Học viện Phật học Ứng dụng châu Âu của Làng Mai tại Waldbrol, Đức) nhân dịp lễ Giáng sinh,  một sư cô hỏi con có muốn viết về kỷ niệm lần đầu tiên đến Làng Mai không, rồi sư cô gửi giúp cho. Con cười hì hì từ chối, sợ văn chương không hay mà “lỡ” đâu được đăng thật rồi mọi người đọc thì xấu hổ quá.

Miệng thì nói thế, chứ trong đầu con đã hiện ngay ra bài con viết trong blog sau lần đầu tiên được về Làng, lần đầu tiên con được biết thế nào là hạnh phúc ở đây và trong giây phút này rồi. Và giờ con ngồi gõ những dòng này, mong rằng nếu có bạn nào đó đọc được, cũng sẽ may mắn được biết về Sư Ông, biết về Làng và lối sống chánh niệm đầy hạnh phúc như con lúc này.

Con có duyên lành biết đến Làng Mai qua người bạn tri kỉ. Lúc đó con sang Đức được một năm, vẫn còn buồn bã vì nhớ nhà, lo âu chuyện học hành, chuyện tương lai. Đi du học mà lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhắn tin về Việt Nam, trò chuyện với các bạn để bớt cô đơn. Rồi con thấy bạn, sau khi đi khóa tu cho người Việt ở Làng Mai Thái Lan về thì yêu thương, hạnh phúc quá trời, con cũng vui lây. Mỗi lần nghĩ lại con thấy buồn cười lắm, vì con biết đến khóa tu sinh viên ở Viện Phật học Ứng dụng châu Âu (EIAB) là do bạn thông báo. Cách nhau hơn 8000 cây số mà bạn còn biết ở Đức có khóa tu sinh viên trước để thúc con đăng kí. Và thế là con đặt vé, bỏ lại hết mọi ngổn ngang dang dở để tìm đường “về nhà”.

Chắc hẳn, ai đến Làng Mai, khi nhìn thấy chiếc biển hiệu nho nhỏ: “Đã về, đã tới” cũng sẽ có cảm giác an tâm, cảm giác được về nhà. Con cũng vậy, và lần đầu tiên thì cảm giác đó lại càng rõ rệt hơn, bởi sau 12 giờ đi lạc tàu, thì thực sự con đã mừng rơi nước mắt khi tìm được đến Học viện! Mọi người chào đón con bằng những nụ cười hiền từ, những cử chỉ dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Đêm đó con biết mình đã ngủ bình yên lắm.

“Em cứ đi từ từ thôi, ở đây không cần chạy, không cần vội vã”.

“Con có biết sao đồ ăn ở đây lại ngon không? Vì đồ ăn được nấu bằng tình yêu thương của quý thầy, quý sư cô đó”.

“Em cứ khóc đi. Ở đây không ai đánh giá em, không ai ghét bỏ em, mọi người đều yêu thương em dù em có làm gì”.

Suốt thời gian tham gia khóa tu, con đã được học cách đi lại, cách ăn uống, cách ngồi thiền, học những điều con nghĩ rằng mình đã làm nhuần nhuyễn từ bé mà hóa ra chẳng phải. Cái đứa bé loắt choắt chân lúc nào cũng phải bước nhanh gấp đôi bình thường mới có thể đi ngang hàng với các bạn bây giờ đã có thể tận hưởng những bước chân chậm rãi, thảnh thơi. Và con cũng mê quá trời những món chay ở Học viện, những món chay đã khiến con dũng cảm “chia tay” các loại thịt, quyết định thọ giới không sát sinh. Và chắc cũng chỉ có ở đây, con mới cảm thấy bản thân sống trọn vẹn từng giây phút. Con cứ hay tự hỏi, sao mà năm ngày ở Học viện lâu đến thế, lâu đủ để con được làm quen với bao người dễ thương, để tạo nên bao kỷ niệm, để tự chiêm nghiệm bao điều, để biết và học thêm bao thứ. Miệng con cứ cười hoài …

Trước đây con hay thấy mình cô đơn, con hay buồn lắm; chỉ cứ băn khoăn tìm kiếm xem mình là ai, mình sống để làm gì, mình cống hiến được gì và thay đổi được gì. Rồi có đôi khi lại buồn thiu vì nhận ra xung quanh đầy rẫy nhưng bạo lực, bất công và lừa lọc. Đôi khi cái tính cứng đầu không cho con thỏa hiệp với những bất công, những tiêu cực ấy, mối hoài nghi về những gì chính nghĩa, cao đẹp và tràn đầy yêu thương luôn tồn tại trong con. Nhưng khi được “về nhà”, được nghe pháp thoại của quý thầy quý sư cô, con thật sự đã vỡ òa, thật sự rất hạnh phúc vì đã tìm thấy niềm tin, thấy không còn cô đơn trên bước đường này, lối suy nghĩ này! Giống như cái cảm giác đang quờ quạng trong đêm tối thì ánh nắng ban mai tràn về, như ngụp sâu dưới nước được kéo lên để hớp đầy một ngụm khí vậy đó.

Trong bài giảng về ý nghĩa cuộc sống, thầy Pháp Thiên có nói một câu: “Không phải được sống có ích, được giúp người khác là  cao đẹp nhất, mà cái đích cần đến chính là sự tĩnh tại trong tâm hồn, là biết dựa vào chính mình để tìm thấy bình yên. Mình không hạnh phúc sao có thể giúp người khác hạnh phúc?” Con ngẫm mà thấy đúng quá! Con cũng vẫn biết luôn có những người làm nhiều việc cho người khác nhưng bản thân vẫn băn khoăn, vẫn muộn phiền, vẫn không thực sự vui. Mọi người đuổi theo nghĩa cử cao đẹp, đuổi theo an nhiên thanh thản nhưng chính trong  khi đó lại đánh mất sự thanh thản cao đẹp”.

”Không có con đường đi đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường” (“There is no way to happiness, happiness is the way”)

Con ngẫm rồi nghĩ đến Chấu, nghĩ đến mình, nghĩ đến những anh chị ở đây, và những người trẻ khác chắc cũng đã tìm thấy niềm tin nơi Sư Ông, nơi đạo Bụt. Con thấy rạo rực quá, con thấy hạnh phúc ghê lắm. Đó là phần con đã không biết, là phần nhựa sống chuyển mình dưới lớp vỏ khô ráp, tràn trề, là nội lực, đẹp như thế mà bấy lâu nay con không hề cảm nhận được. Hóa ra trên thế giới còn thật nhiều yêu thương, yêu thương người và yêu thương nguồn cội. Con thấy không còn cô đơn nữa, vì con thuộc về một tập thể, một gia đình, cùng hòa chung trong không khí đó, cùng chuyển mình tốt đẹp hơn.

Con cũng đã rưng rưng khi nghe sư cô Trăng Sáng Soi trả lời câu hỏi trong thời khóa vấn đáp: “Trong mỗi con người đều có hạt giống thiện lương, hạt giống tích cực. Nếu nó được tưới tắm bởi tình thương, bởi những hành động tốt đẹp, bởi những người xung quanh thì chắc chắn nó sẽ nảy mầm, chắc chắn sẽ đẹp. Khi bản thân có những bi quan sầu muộn, làm sao có thể nuôi dưỡng người khác. Một ly nước nhỏ sao có thể chứa nổi dòng sông. Đừng cố lo lắng xa xôi mà hãy tin rằng thế giới này sẽ tốt đẹp hơn, đẹp hơn khi được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương…”

Ấy thế mà đã mấy tháng trôi qua. Lần thứ hai con về Học viện, đã không còn bỡ ngỡ nữa, đã nhớ được tên quý thầy, quý sư cô, quen với lối sinh hoạt trong chánh niệm của mọi người. Con nhớ trước ngày về, người ta đếm ngược ngày đến lễ Giáng sinh, còn con đếm ngược ngày để được trở về nhà, về với những phút giây an nhiên, bình lặng. Và trên chuyến bus 530 dài một tiếng ấy, con lại dè sẻn nhớ lại những kỉ niệm đáng yêu lần đầu về Học viện, những kỷ niệm sưởi ấm con trong những giây phút khó khăn và cổ vũ con cố gắng trong những ngày qua. Con biết mình đang sống có ý nghĩa.

“Cảm ơn Sư Ông đã giúp con cảm nhận được tình thương bao la, cảm ơn quý thầy, quý sư cô đã giúp con hiểu, cảm ơn gia đình luôn bảo vệ con, cảm ơn bạn bè luôn ở bên con, cảm ơn vì con được sống và cảm nhận cuộc đời xinh đẹp này. Con thấy hạnh phúc quá!!”

(Tâm Viên Từ)