Tĩnh lặng là một món quà
Sau giờ công phu tối thứ bảy, toàn thể đại chúng tại tu viện Làng Mai Thái Lan đã bắt đầu thực tập im lặng hùng tráng cho đến sau giờ ăn sáng thứ hai. Đây là một sự thực tập trong mùa an cư của đại chúng trong năm nay. Đồng thời cũng là sự phát nguyện của tất cả mọi người với ước nguyện cho Thầy có nhiều sức khoẻ và cũng là mừng ngày tiếp nối lần thứ 93 của Thầy vào ngày 11/10. Đại chúng đã cùng nhau phát nguyện không sử dụng các thiết bị điện tử, không đọc sách, chơi thể thao mà để thời gian cho sự thực tập thiền hành, ngồi thiền, thiền quán hay uống trà trong im lặng. Im lặng không chỉ là không nói gì mà còn là sự thực tập dừng lại mọi suy tư, dự án ở trong tâm nữa…
Đêm qua trời chuyển mưa, sấm chớp và giông liên hồi. Những cơn gió mạnh thi thoảng lùa vào khung cửa sổ khiến con giật mình thức giấc. Căn nhà mới Green Bamboo Guest House dành cho cư sĩ nữ với sức chứa hơn 200 thiền sinh trở nên quá rộng và thênh thang đối với con và một cô bạn volunteer ở chung phòng. Nhưng có lẽ sau nửa ngày đi đường thấm mệt nên con đã ngủ rất ngon cho đến khi trời chuyển mưa. Khi tiếng chuông đại hồng vang lên thì cũng là lúc cơn mưa ngớt dần. Con đi lên thiền đường lớn cho thời công phu sáng cùng với đại chúng và cảm nhận năng lượng hùng hậu, bình an và ấm áp. Lần đầu tiên con được ngồi thiền trong im lặng với đại chúng lớn trong suốt 60 phút mà không hề cảm thấy mỏi và tê chân. Ngồi ở dọc hành lang thiền đường, con cảm nhận rõ tiếng mưa rơi, gió thổi và chim hót líu lo xung quanh mình. Ngày mới trong trẻo mát mẻ càng giúp cho hơi thở của con mỗi lúc càng trở nên nhẹ hơn và sâu hơn. Rồi sau một lúc, con cảm nhận được nguồn năng lượng chánh niệm hùng hậu của đại chúng trong thiền đường, sự có mặt của Thầy, sự có mặt của những người con thương hiện hữu trong từng hơi thở của con. Và lúc đó trong con khởi lên tình thương và niềm biết ơn vô hạn …
Sau thời ngồi thiền sáng, con ngồi uống trà với quý sư cô ngay tại ban công phòng mình. Khung cảnh thiên nhiên nhìn từ trên cao trong buổi sớm mai thật là tuyệt. Cây xanh bao phủ xung quanh, xa hơn chút là dãy núi Khao Yai có mây trắng bay là đà. Nhìn lên cao là bầu trời trong xanh, chim chóc bay liệng và ca hót líu lo. Các sư cô thương nên mang lại cho con rất nhiều thứ cho một ngày thực tập im lặng hùng tráng. Mì ly, trái cây, bánh kẹo, sữa, hoa, trầm và cả nến. Nhưng đối với con ngày hôm nay món quà đặc biệt nhất mà mọi người tặng cho con chính là sự bình an, tĩnh lặng và tươi mát. Ngồi uống trà trong im lặng với nhau suốt một giờ đồng hồ nhưng con không hề thấy chán. Ngược lại chính trong khoảnh khắc đó con thấy sự sống được nâng niu và trân quý biết bao. Có những chú chim non hót líu lo, bay lượn và xà xuống đậu trên mái ngói như muốn cùng con thưởng thức cuộc sống. Ngay cả khi đại chúng khất thực xong đồ ăn sáng và ngồi vào bàn để thực tập ăn cơm trong im lặng, những chú chim cũng bay vào xà xuống bàn gõ gõ đớp đớp. Con thấy mình không còn là một thực thể riêng biệt nữa. Nhìn vào bát cơm sáng nay, cả một vũ trụ bao la có trong mình. Con cảm nhận không còn một ranh giới nào giữa con người, chim chóc, núi rừng và cỏ cây đất đá nữa. Con hạnh phúc khi cảm nhận niềm vui đang đến tự bên trong, lặng lẽ giản dị nhưng bền vững…
Sáng nay trời mưa nên đại chúng không đi thiền hành. Do đó sau khi ăn sáng xong, con lặng lẽ lên lại thiền đường để lạy Bụt và thực tập đi kinh hành. Con đã để cho bàn chân trần thực sự tiếp xúc với cái mát lạnh của nền gạch trong thiền đường. Mỗi bước chân là một hơi thở và cũng chính là sự trở về nhà. Trong thiền đường sáng nay, con thấy Bụt, gia đình tâm linh và gia đình huyết thống đang đi cùng con. Con đã mời mọi loài hữu tình hay vô tình có trong con, người thì đang bận rộn lăng xăng với những lo toan dự án trong hiện tại, kẻ thì vất vả với những đau khổ lỗi lầm trong quá khứ hay mộng mơ ảo tưởng tới tương lai, tất cả dừng lại cùng với con để thưởng thức cuộc sống mầu nhiệm qua từng hơi thở, từng bước chân, đồng thời ý thức rõ ràng sự có mặt của nhau để trân quý và biết ơn. Khi năm vóc sát đất quỳ lạy xuống trước bàn thờ Bụt, bàn thờ tổ tiên tâm linh và huyết thống, lòng con xúc động vô cùng. Năng lượng tràn trề đi lên trong con và chí nguyện sống sâu sắc, sống hết lòng, tập nhìn sâu để hiếu thấu và yêu thương…
Và thế là con đã được sống trọn vẹn hơn một ngày trong bầu không khí tĩnh lặng ấy của tu viện. Chỉ có tiếng chim hót, có tiếng mưa rơi, tiếng lá xào xạc và tiếng chuông ngân vang… Trong sự tĩnh lặng kỳ diệu đó, con đã hơn một lần bắt gặp một thứ âm thanh rất diệu kỳ, rất mầu nhiệm. Đó chính là hơi thở, là cuộc sống, là cái bản thể trong trẻo tinh khiết của chính con…
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hoa vạn thọ
Con xúc động muốn khóc khi Thầy đưa mắt nhìn con thật lâu lúc thấy con bước vào phòng. Con quỳ xuống bên Thầy rồi cùng với sư cô thị giả hát theo bài hát Tìm nhau được phát ra từ máy nghe nhạc đang mở ở trong phòng.
Là Thế Tôn đã có mặt nơi này…”
Con có một vị Thầy tâm linh đã dẫn lối cho con trong cuộc đời này. Và hằng năm, cứ đến tháng 10 con lại hạnh phúc khi biết rằng Thầy vẫn còn đó cho con!