Tảo tháp chùa Tổ
Hôm qua, cả chúng Diệu Trạm chấp tác Tảo tháp chuẩn bị giỗ Tổ Khai Sơn (6/10 âm lịch) sắp tới. Tối về, ai cũng thấm mệt nhưng được tối làm biếng nên hạnh phúc hơn. Tôi đi ngủ sớm vì muốn buông thư sau cả ngày dài chấp tác. Sáng nay, thứ hai được làm biếng tiếp, tôi cố nằm yên thêm tí nữa nhưng cái gì thôi thúc bên trong khiến tôi xách gói trà nước tìm nơi uống trà, chơi và thưởng thức không gian yên ắng một mình.
Còn gì được hạnh phúc hơn khi được ngồi chơi bên khung cửa sổ phòng học nhìn ra hàng thông trong màn sương se lạnh lúc sáng sớm. Trời vẫn còn chập choạng tối. Tiếng mưa nhè nhẹ rả rích rơi trên mái tôn đều đều nghe quen thuộc lắm. Mùi hương trầm đâu đó phảng phất, thoảng qua khiến tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu vào buồng phổi như đang mang hơi ấm của tổ tiên tâm linh về có mặt lúc này. Chợt một câu hỏi thoáng lên trong đầu tôi “Mình vào Diệu Trạm được bao lâu rồi nhỉ?”. ”Hình như lâu lắm rồi phải. Ừ, lâu lắm rồi!”. Có những ngày, tôi thích thả bộ qua chùa Tổ chỉ để được đi trên mảnh đất thiêng liêng đó. Khi thì tôi viện cớ qua Thư quán mua ít đồ nhưng thực ra, tôi thích đi dạo trên mảnh đất tâm linh này. Chấp tác chùa Tổ đã khiến tôi góp nhặt không ít hành trang hạnh phúc cho riêng mình. Mấy ngày này, mảnh đất đó đã trở nên thiêng liêng trong tâm trí tôi. Nếu nhìn cảnh quang xung quanh chùa với từng lớp rêu phong bám qua thời gian thì chùa trở nên âm u cổ kính và có gì đó rất xưa, nhưng tại sao du khách vẫn cứ từng đoàn ghé ngang qua chụp hình rồi tham quan chùa trong sự tò mò kính ngưỡng. Tôi cũng tò mò không kém họ, nhưng cái tò mò muốn khám phá chất tâm linh trong tôi nó lớn hơn và mãnh liệt hơn nhiều. Bước qua lớp rêu phong ẩm thấp, âm u đó, tôi vào tận bên trong và bắt đầu công việc tảo tháp.
Xung quanh chùa, tháp mộ rất nhiều và tôi như đứa con tha phương bấy lâu nay được phước duyên về thăm chốn thâm sơn nên cái gì cũng thắc mắc. Tôi chấp tác dọn dẹp quét lá trong các tháp bằng cái tâm chân thành của người con xa quê mới trở về, nhưng tôi vẫn không biết những ngôi mộ này là của vị Tổ nào vì đa phần bia mộ viết bằng chữ Hán. Với cái tâm muốn tìm hiểu về cội nguồn, hôm sau, một Sư em dễ thương đã tận tình giới thiệu và làm hướng dẫn viên du lịch tâm linh cho tôi. Ra về mà trong lòng đầy mãn nguyện y như tâm nguyện bấy lâu nay giờ đã được viên thành.
Sáng nay, thức dậy thật sớm mà sao lòng tôi thấy bình an, nhẹ nhàng và sâu lắng lạ thường. Tôi pha một bình trà, ngồi thật yên để viết xuống những hoài niệm như cách tôi đang trân quý phút giây quý giá, mà tôi cho đó là giây phút hội ngộ hạnh phúc. Cái gì đang xảy ra trong tôi lúc này? ”Tiếng gọi của thinh không”. Trong từng mạch nhịp của hơi thở, tôi cảm được như mình đang xâu kết lại những quá khứ xa xưa mà tôi chưa hề chạm biết đến. Đây là tháp của Tổ Khai Sơn, đây là tháp của Tổ Đệ Nhị, đây là tháp của Sư Cố, đây là tháp của Sư Thúc… vẫn còn đang văng vẳng bên tai. Tôi càng thấy ngỡ ngàng hơn, khi giấc mơ hiện về trong tâm trí, thời gian tôi điều trị bệnh ở nhà cách đây vài tháng. Trong giấc mơ, tôi còn nhớ như in, có một vị trong hình tướng người tu có tên là Lương Duyên đã đưa cho tôi gói thuốc bảo: “Con hãy uống thuốc này để trị hết bệnh”. Thức dậy, tôi nhớ rõ tên vị thầy thuốc. Tôi mày mò tra cứu trên trang Làng về lịch sử các vị Tổ nhưng tài liệu lúc được lúc không nên tôi đành bỏ sang một bên. Vẫn mang theo giấc mơ đó đi vào Diệu Trạm, tôi âm thầm tìm hiểu lịch sử chùa Tổ qua sách vở cũng như qua các Sư em. Tôi hạnh phúc hơn khi biết một trong các vị đệ tử thân cận của Tổ Khai Sơn có tên là ngài Hải Thuận – Lương Duyên. Quá khứ giờ đây đang xâu kết thành từng chuỗi dài trong tôi, như cuống rốn của người con cùng tử nay đang được gắn liền về vùng đất Tổ thiêng liêng.
Mình cần làm gì đây để hạnh phúc đó được tiếp tục chắp cánh lên đường? Tự nhiên tôi muốn ôm cả Tăng thân Thái Lan vào lòng, nơi đã nuôi tôi lớn khôn về cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi muốn ôm cả núi đồi Khao Yai, ôm những con đường quanh co một thời mang tôi về lại thăng bằng qua những giờ phút chênh vênh. Lòng tri ân pha lẫn sự thương kính đối với các Sư Cha, Sư Mẹ bên đó đang tràn về trong tôi. Tình thương của các vị đã luôn có mặt bên cạnh yểm trợ dõi theo từng bước tiến tu của tôi để giờ đây cái tình Tăng thân như là hành trang cho tôi lên đường trong sứ mạng mới. Giờ đây, mỗi bước chân tôi đi thật sự chạm lên đất Tổ, là tôi đang mang hình bóng thân thương của Tăng thân Thái Lan trong mình. Tôi đang có trong họ và họ đang có trong tôi. Mỗi hành động cử chỉ chăm sóc các Sư em Diệu Trạm cũng mang dấu ấn của các Sư mẹ đã từng dạy dỗ nuôi lớn tôi nên người bằng cái tình thân thiết. Tất cả những dấu ấn này đang hiện hữu trong tôi như một sự tiếp nối đẹp và tôi nguyện mình cần phải làm gì để mang sự tiếp nối đẹp đẽ đó đi về tương lai.
”Tôi tảo tháp” cũng là cách tôi muốn trở về gột rửa thân tâm, tìm về chốn gốc rễ nguyên sơ. Tôi chợt nhận ra rằng các chư vị luôn còn đó trong mạch sống tâm linh như chưa hề dứt đoạn. Dòng chảy chánh pháp đã và đang được lưu truyền rộng rãi khắp năm châu, mà nhịp cầu mầu nhiệm cho tôi kết nối quá khứ hiện tại với tương lai là Sư Ông Làng Mai. Qua Sư Ông, tôi biết thêm về cội nguồn huyết thống dòng họ tôi đã từng xuất gia tại Tổ đình Từ Hiếu từ thế kỷ 20. Tôi biết ơn Sư Ông vô cùng, đã để lại cho con cháu hậu lai cả kho tàng lịch sử sinh động, làm khơi nguồn cảm hứng mạch sống tâm linh, khiến thời gian gần đây, tôi luôn thao thức muốn trở về, muốn gần đất Tổ để thực sự được chạm lên mảnh đất thiêng liêng này.
Những ngày này con cháu Tổ đình về giỗ Tổ càng đông. Tôi qua chùa Tổ chấp tác trong những bước chân hân hoan, là con thật sự đã về, đã tới. Đồi núi Dương Xuân hôm nao vẫn vang hùng tiếng kinh sớm khuya. Rừng thông trăm tuổi vẫn còn đó, reo mừng chào đón các con cháu xa quê trở về. Hồ Bán Nguyệt năm xưa vẫn uy hùng yên lắng trong tiếng chuông Đại Hồng sớm khuya. Hồ Sao Hôm vẫn kiên nhẫn nuôi những cành sen thơm ngát lúc hạ về. Giếng nước vẫn còn đó. Dòng suối reo vẫn còn đó. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như trong nhiều cuốn sách Sư Ông mô tả cảnh chùa Tổ thời Sư Ông còn là Sư chú Phùng Xuân. Quá khứ như chưa hề mất đi, nó đang tiếp tục lưu truyền trong hiện tại và cả mai sau nữa. Chỉ cần tôi thao thức muốn trở về thì quá khứ luôn hiển bày ở đó cho tôi chiêm nghiệm, giữ gìn và trân quý. Cái chất quá khứ uy hùng năm xưa đang làm nên chất hiện tại giàu có cho tôi làm hành trang mang về tương lai.
Tôi thấy mình thật may mắn khi Tăng thân Thái Lan cho tôi cơ hội chuyển chúng, để giờ này tôi được có mặt nơi đây hòa vào dòng chảy thiêng liêng trong những ngày giỗ Tổ, nếm được không khí chùa Tổ pha chút truyền thống tâm linh xứ Huế, để thấy rằng con đường Tăng thân mình đang đi rộng mở thênh thang.