Thông điệp của Chư Tổ: Chuyển hóa sợ hãi – Xây dựng tình thâm

Nghe Thầy kể chuyện về buổi Pháp thoại công cộng cho hơn 11.000 người tại chùa Bemeosa – Busan – Korea ngày 10.05.2013

Tuy chấp tác nhiều công việc, nhưng trưa nào đại chúng cũng được dùng cơm trưa chung với Thầy ở đại sảnh của Viện Phật Học. Thầy trò cùng ngồi quây quần bên nhau ăn cơm thật vui và ấm cúng. Thầy ngồi chính giữa rồi gọi các sư con ngồi gần lại, gắp cho các sư con từng miếng đậu hũ kho. Vừa dùng cơm, Thầy vừa mỉm cười, giây phút Thầy trò có mặt bên nhau thật là đầy đủ. Dùng cơm xong, Thầy dạy: “Thầy sẽ kể cho đại chúng nghe một câu chuyện bằng cả hai thứ tiếng, tiếng Việt và tiếng Anh để khỏi phải cần thông dịch”. Ngay lập tức, những ai còn đang bưng bát cơm thì đặt xuống liền, vì ai cũng biết câu chuyện của Thầy lúc nào cũng hấp dẫn nên không ai muốn bỏ lỡ một câu.

Dùng cơm trưa chung với Thầy

Thầy bắt đầu: Ở Đại Hàn, Phật giáo đang mất dần vị trí của mình. Nên ban tổ chức đã tổ chức một buổi pháp thoại công cộng cho khoảng 10.000 người ở thành phố Phủ Sơn (Busan) – Trung tâm Phật Giáo lớn nhất của Hàn Quốc. Việc thông báo cho buổi pháp thoại đã được chuẩn bị trước đó nhiều tháng. Và ban tổ chức cho biết sẽ có khoảng 11.000 người tới tham dự buổi pháp thoại này. Nhưng trước ngày pháp thoại công cộng Thầy đã bị bệnh nặng. Thầy nằm trên giường không thể trở mình dậy được. Chỉ có vài người trong ban tổ chức và quý sư cha, sư mẹ lớn mới biết được tin đó, ai cũng lo lắng cho Thầy.

 

Thầy kể tiếp, giọng Thầy thật đều đặn và ấm áp.

Thầy nhớ rằng Thầy đã nằm yên như vậy, đêm trước ngày cho pháp thoại Thầy nghĩ là Thầy sẽ chịu thua và sẽ không đến được buổi pháp thoại ngày mai. Hơn bốn mươi năm nay Thầy chưa từng bỏ một buổi pháp thoại nào. Cả hàng ngàn tình nguyện viên đã làm việc suốt mấy ngày đêm liền cho buổi pháp thoại, nếu Thầy không đến được thì biết bao nhiêu là tổn thất. Và lần này, Thầy thấy Thầy đã cố gắng tốt nhất, hết sức, hết lòng về phía Thầy rồi. Thầy thấy đau nhức trong người nhưng Thầy không khổ, không buồn. Ngày hôm đó, ba giờ chiều là Thầy cho pháp thoại, nhưng 1 giờ 30 phút Thầy vẫn còn nằm yên trên giường trong khi đó cần gần một tiếng đồng hồ để đi đến chùa Beomeosa nơi diễn ra buổi pháp thoại công cộng.

Đại chúng lắng yên nghe thầy kể tiếp.

Thầy nằm yên một hồi lâu rồi Thầy nói với chư Tổ rằng: “Chư Tổ muốn cho người dân Đại Hàn nghe con nói pháp thoại thì chư Tổ cho con mạnh lên, còn nếu không thì con đau cũng được, tùy ý chư Tổ”. Thầy thấy Thầy rất an lòng, không có lo lắng gì hết. Từ hơn ba mươi năm trước, mỗi chuyến đi Mỹ, Thầy phải cho pháp thoại cho hàng ngàn người tại những thính phòng rất lớn hoặc tại các trường đại học. Nếu Thầy bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ và sẽ làm cho không biết bao nhiêu người thất vọng. Vì vậy Thầy luôn thấy mình ái ngại. Mà tánh Thầy thì không muốn làm cho ai đau khổ và thất vọng hết. Thầy đã chuyển hóa hạt giống lo ngại trong Thầy sau đó vài năm. Tối hôm đó, Thầy chấp nhận và bình an với tình trạng sức khỏe của mình. Thầy đã làm tốt nhất những gì Thầy có thể làm được, còn lại Thầy xin giao cho chư Tổ. Thầy xin chư tổ giúp đỡ. Rồi bỗng nhiên Thầy nghĩ: “Mình muốn chư tổ giúp mình thì mình cũng cần giúp chư Tổ điều gì đó chứ!” Và Thầy gắng dậy. Thầy đi cạo râu.

Giọng kể chuyện của Thầy thật là hài hước và hấp dẫn khiến đại chúng vừa thở phào một cái, vừa cười một tràng.

Lúc đó Thầy nghĩ, Thầy cạo râu cái đã, còn đến đó được hay không thì tính sau. Sau khi mười phút Thầy trở dậy được, cạo râu xong, Thầy thấy trong người bắt đầu có năng lượng. Thầy nghĩ Thầy đi đến được nơi cho pháp thoại, còn nói pháp thoại được hay không cũng để tính sau. Hai giờ chiều Thầy lên xe cùng quý thầy, quý sư cô đến chùa Beomeosa.

Khi Thầy tới, Thầy trú trì chùa Beomeosa và các Thượng tọa đã làm lễ đón tiếp Thầy rất trang nghiêm. Thầy trú trì thỉnh Thầy chia sẻ trong buổi pháp thoại về buổi lễ cầu nguyện hòa bình cho Nam và Bắc Triều Tiên, sẽ diễn ra ngày 27 tháng 9 năm 2013. Quý thầy, quý sư cô được thông báo là Thầy sẽ chỉ tới cho pháp thoại thôi, nên sư cha Pháp Ứng đã lên ngồi trên bục giảng, dự định sẽ thỉnh chuông cho đại chúng tụng niệm danh hiệu Bồ Tát Avalokiteshvara trước khi Thầy cho pháp thoại. Nhưng khi Thầy tới pháp đường thì đại chúng vẫn chưa tụng kinh. Thầy cố gắng lên bục giảng và ngồi xuống, hướng dẫn đại chúng chỉ một hay hai câu về cách thực tập khi nghe quý thầy, quý sư cô tụng niệm danh hiệu Avalokiteshvara. Thầy để cho năng lượng tập thể ôm lấy Thầy và Thầy chỉ thở cho khỏe. Thầy rất ngạc nhiên là khi Thầy bắt đầu nói thì giọng nói của Thầy rất rõ ràng và rành mạch. Sau khoảng mười phút Thầy nói pháp thoại thì Thầy trông thấy từng khuôn mặt của quý thầy, quý sư cô bắt đầu thư giãn và tươi tắn lên. Mặc dù còn có vài vị vẫn ngồi khóc, nước mắt giọt ngắn, giọt dài, vì thương Thầy quá. Và có nhiều vị thiền sinh thấy quý sư cô khóc họ cũng khóc theo. Khi thầy kết thúc pháp thoại Thầy thấy quý thầy, quý sư cô đều mỉm cười, buông thư và hạnh phúc. Đó thực sự là một phép lạ.

Đại chúng niệm danh hiệu Bồ Tát Avalokiteshvara

Chư Tổ đã gửi thông điệp và muốn Thầy nói ra: “Rằng vũ khí nguyên tử hay vũ khí hạt nhân mà người Bắc Triều Tiên đang thử không phải là vấn đề mà vấn đề chính là nỗi sợ hãi. Tại vì người dân Bắc Triều Tiên rất sợ. Họ sợ nước Mỹ, sợ Nam Hàn và khối tự do chiếm đóng họ nên họ mới phải chế tạo vũ khí hạt nhân”. Vì vậy chủ đề của bài pháp thoại đó là: ‘Vấn đề then chốt không phải là vũ khí hạt nhân’. Nếu tổng thống Obama làm cho người ta hết sợ thì dầu có vũ khí hạt nhân cũng không có hại gì hết. Điều này cũng đúng cho Iran nữa. Chư tổ muốn Thầy nói thông điệp đó và Thầy đã nói được như vậy. Thầy nói về sự hòa giải trong gia đình. Lấy ra khỏi gia đình những cái giận, cái phiền, cái sợ thì tự nhiên hòa giải được và áp dụng vào vấn đề Nam-Bắc Triều Tiên. Người dân Hàn Quốc phải biết sử dụng gia tài đạo Bụt để làm an bình thân tâm, xử lý và làm chủ những cảm xúc lớn như giận dữ, sợ hãi. Phải tập lắng nghe nhau, hiểu và thương nhau để từ từ xây dựng tình thâm thành một khối.

Khi Thầy nói xong, Thầy trụ trì rất mừng và đã mời Thầy ở lại dùng trà nhưng Thầy từ chối để đi về nghỉ.

Thầy kết thúc câu chuyện bằng kết luận:

C Tổ đã giúp Thầy và Thầy cũng rất cẩn trọng. Thầy không nói dư một lời nào cả. Thầy biết Thầy có ít năng lượng nên Thầy phải sử dụng khéo léo và Thầy đã nói được hết thông điệp đó.

Buổi cơm trưa cùng Thầy thật là dễ thương, Thầy đã nạp năng lượng cho các sư con để chuẩn bị bước vào khóa tu lớn, phụng sự cho cả ngàn người sẽ về Học Viện tu học trong những ngày sắp tới.

EIAB ngày 31.05.2013 – Tâm Yên

 

Phật tử đại Hàn trong pháp thoại công cộng tại chùa Bemeosa, Busan