Thiền cho tuổi thơ
Thầy Chân Pháp Đăng
Tuổi thơ
Thiền cho tuổi thơ là em hãy sống vui, sống cho mạnh khỏe. Sống vui là nếp sống lành mạnh, trong sáng và yêu thương. Tuổi thơ là tuổi hồn nhiên và vô tư. Thiền cũng là hồn nhiên và vô tư. Nhìn bông hoa, thấy bông hoa. Ăn cơm thì cảm thấy ngon. Uống nước thì nếm được vị ngọt. Đau nhức biết đau nhức. Giận hờn biết giận hờn. Vui biết vui. Buồn biết buồn… Sống hồn nhiên, sống thật lòng, không làm bộ, không che dấu là lối sống tuổi thơ. Cho nên, tuổi thơ là thiền. Thiền là tuổi thơ. Ai giữ được sự hồn nhiên thì người ấy có thiền, có niềm vui và có hạnh phúc. Thiền giúp tuổi thơ thông minh hơn, sáng suốt hơn và mạnh khỏe hơn. Các em thân mến! Bây giờ, chúng mình cùng nhau khám phá vẻ đẹp của thiền, tức là sống vui, sống khỏe, biết chơi, biết thương, biết cảm, biết buồn, biết vui… Chúc các em thành công.
Chúng mình đi chơi
Các em thương mến! Hôm nay là ngày đẹp. Chúng mình đi chơi nha. Đi chơi vui lắm! Các em không cần suy nghĩ gì cả! Các em chỉ đi chơi thôi. Đi cho vui, đi cho khỏe, đi cho thoải mái, đi cho an nhàn. Chúng mình học cách đi của con mèo nhé. Bước chầm chậm, đi uyển chuyển, dáng thong dong, mà vẻ oai hùng. Chúng mình chú ý tới mặt đất, có mặt cho đôi bàn chân. Có mặt nghĩa là chúng mình để sự chú ý, cẩn trọng và yêu thương tới đối tượng, mà đối tượng của chúng mình ở đây là đôi bàn chân, là mặt đất… Bây giờ, chúng mình thử đi chơi với nhau nhé.
Thở vào, bước này thảnh thơi.
Thở ra, bước này mỉm cười.
Thở vào, thảnh thơi.
Thở ra, mỉm cười.
Thở vào, thảnh thơi.
Thở ra, mỉm cười.
“Từng bước chân thảnh thơi,
mặt trời như trái tim đỏ tươi.
Từng đoá hoa mỉm cười
nụ cười tươi thắm trên làn môi…”
Các em thấy gì?
– Ôi! Thoải mái ghê! Bước chân thật nhẹ. Thảnh thơi vô cùng. Hai bàn chân dễ thương. Hai bàn chân mạnh khỏe đưa chúng em đi chơi mỗi ngày. Xin cảm ơn đôi bàn chân nhiều lắm. Và, thật tình xin lỗi hai bàn chân một ngàn lần, bởi chúng em nhiều lần quên đi sự có mặt của em. Chúng em cứ bước đi, cứ chạy chơi, cứ nhảy múa mà không hay biết rằng đôi chân rất quý.
Hay quá! Các em thấy gì nữa?
– Ồ! Chúng em thấy được dấu chân của mình trên mặt đất. Dấu chân sao thân thương và xinh đẹp quá! Dấu chân này giống hệt dấu chân của mẹ. Hạnh phúc quá! Cám ơn dấu chân đưa chúng em về gặp mẹ.
– Xem kìa! Chúng em thấy đàn kiến. Đàn kiến oai phong ghê! Đàn kiến đi một hàng dài vô tận.
– Chào các anh kiến! Các anh làm gì mà đi có hàng, có lối như thế?
– Chào các em! Chúng tôi đang tha thức ăn về tổ.
– Các anh biết lo xa đấy. Các anh thông mình và giỏi giang quá chừng. Chúng em phục các anh hết sức.
Các em còn thấy gì nữa?
– Chúng em thấy lá xanh óng lên màu của nắng. Đẹp vô cùng!
– Lá ơi! Chúng em chào lá. Cám ơn sự mát mẻ của lá nhé. Suốt mùa hạ, lá thường che nắng cho chúng em. Lá thở ra dưỡng khí cho chúng em đưa vào hai buồng phổi để dòng máu nuôi dưỡng chúng em thêm tươi. Lá không làm gì hết, vậy mà lá thật giỏi, thật dễ thương. Lá nuôi dưỡng chúng em từng giây phút. Ai có thể ngờ lá quan trọng đến thế!
– Cám ơn mặt trời gởi nắng xuống cho lá thêm xanh, giúp lá thở nhiều khí ôxy cho trái đất không khí trong lành. Ban đêm khi mặt trời đi ngủ, dường như tất cả lá trong vườn biến thành màu đen. Trái đất tối âm u. Dễ sợ quá! Sợ bóng đêm, nên chúng em cũng đi ngủ như mặt trời và lá. Nhờ mặt trời đi ngủ cho nên chúng em được yên giấc. Mỗi sớm mai, chúng em thức dậy cùng mặt trời, cùng cây lá trong vườn. Thật sung sướng vô cùng!
– A, xem bên kia! Có vài chị bướm vàng đang lượn tung tăng trên cành cây. Chào các chị bướm. Chúng em đang đi chơi đây. Các chị có muốn đi chơi không? Cám ơn các chị đã tô đẹp cho cuộc đời bằng đôi cánh mong manh mà rực rỡ của các chị. Vườn hoa thiếu hình bóng các chị thì mất đẹp biết chừng nào. Các chị là những bông hoa tuyệt vời. Hoa biết bay mới lạ lùng chứ.
– Ồ! Không khí sớm mai sao thật trong lành. Thở ngon và khỏe ghê! Có lần đi phố với mẹ, chúng em thở toàn khói xe nên không cảm thấy dễ chịu chút nào. Cám ơn không khí nhá. Không khí nuôi dưỡng, không khí trị liệu. Không có không khí thì làm sao chúng em thở để duy trì sự sống mầu nhiệm này! Chúng em thương không khí lắm.
Bây giờ chúng mình dừng lại. Lang tập cho các em hát bài “Từng bước chân thảnh thơi” của chị Tịnh Thủy nhé.
“Từng bước chân thảnh thơi
Mặt trời như trái tim đỏ tươi
Từng đóa hoa mỉm cười
Ruộng đồng xanh mát như biển khơi
Cùng gió ca lời chim
Từng bước chân thảnh thơi
Đường dài em bước như dạo chơi.
Từng bước chân thảnh thơi
Nụ cười thắm trên làn môi
Từng đám mây ngang trời
Là dòng sông chảy ra biển khơi
Nguồn khổ đau dịu vơi
Từng bước chân thảnh thơi
Cùng người em bước đi mọi nơi.”[1]
Vui quá. Hãy nở một ngàn bông hoa bằng hai bàn tay! Các em hát hay lắm.
– Tại sao chúng mình không vỗ tay, hởi anh Lang?
Đưa hai bàn tay lên, xoay qua xoay lại, như hai bông hoa đang nở là vỗ tay rồi đấy. Vỗ tay kiểu này thanh thoát và yên tỉnh hơn. Hơn nữa, chúng mình đâu có muốn làm các bông hoa tím ở dưới hồ Sao Mai giật mình.
[1] Mở thêm rộng lớn con đường — Tịnh Thủy
(Còn tiếp)
Nguồn: Phù sa