Lời nguyện cầu tìm đất sống


Lênh đênh ngoài sóng gió

Thuyền nhỏ giữa đại dương

Quyết tâm tìm đất sống

Đói lạnh bao ngày đường

Chúng tôi là bọt biển

Trôi giạt giữa mênh mông

Chúng tôi là hạt bụi

Trong không gian vô cùng

Tiếng chúng tôi lạc mất

Trong gió rít từng không

Trên thuyền không nước uống

Trên thuyền hết thức ăn

Con chúng tôi kiệt sức

Khóc rã và lịm dần

Chúng tôi khao khát Đất

Nhưng chẳng được tới gần

Mặc sức mà kêu cứu

Tàu bè vẫn dửng dưng

Bao nhiêu thuyền đã lật

Vì sóng gió bất thần

Bao nhiêu là mạng sống

Đã chìm lòng đại dương

Chúa Ki Tô có nghe

Lời nguyện cầu rướm máu ?

Phật Quan Âm có nghe

Lời kêu cứu không ngừng ?

Loài người ơi có nghe

Tiếng gọi từ hố thẳm

Đất liền ơi có biết

Tâm sự này hay không ?

Xin loài người có mặt !

Xin đất liền giang tay !

Cho chúng tôi tìm thấy

Hy vọng trên đất này !


Tịch tĩnh


Giấy thơm

Thấp thoáng pho huyền sử

Ly nước xanh

Cười nét mắt thủy tinh

Đã cao vươn từng lớp sóng bạc đầu

Và tảng đá lạnh

Gọi sương mù

Đỉnh cao gió thét

Tôi thức dậy

Chót lưỡi tê

Hạt sương ngọn cỏ trời khuya

Bỗng ánh sáng xuyên ngang

Lưỡi gươm lòe

Chớp giật

Những đám mây chạy mau

Phương đông giục giã tiếng kèn

Chiếc áo tơi năm nao

Gió đuổi lá bay

Nét bút anh

Màu nâu

Trên cánh tay nám màu sương gió

Màu nâu

Trên ruộng đồng năm nao

Mồ hôi tưới lúa

Giờ phút này, tinh cầu luân lạc giữa trời cao

Lay chuyển cánh chim bằng.

Không gian từng vũng tóe tung

Nổ vỡ

Một mặt trời đang ngụp lặn ngoài kia

Kình ngư mắt đỏ

Ống kính tôi

Thu hình tiền sử

Then cửa đã vừa bỏ lỏng

(Vạn kiếp xưa từng gài nẻo tương lai)

Sáng nay lối ra

Bên rừng chim hót

Em thoát về trên ngõ biếc

Những chồi non, nụ hoa, đọt mướp níu không gian

Bàn tay

Bàn tay nâng chiếc đũa người nghệ sĩ tài ba

Lùa vũ trụ âm thanh

Về ngưng tụ

Vào điểm không

Tịch tĩnh

Chói

(Lần đầu tiên đôi mắt trẻ thơ vào đời)

Tôi chợt thấy

Bà mẹ quê, củ hành búi tóc

Lá tre chiều gom đốt

Không gian un khói ấm

Phật cười sau mây hiền dịu :

Đêm nay tròn trăng.


Chúng ta hãy trả lời


Một bông sen nở trên đại dương

Bé sinh ra

Giữa muôn trùng sóng nước.

Giữa khuya này, đêm ba mươi tháng giêng

Hai trăm tám mươi mốt người trên thuyền lặng im

Nghe sóng đêm cầu nguyện

Tám người thủy thủ

Yên lặng cho thuyền hướng về phương Nam

Nước uống đã cạn rồi

Tàu chạy về gần cù lao Tiamen

Cầu cứu.

Biển đêm

Sóng vỗ mạn thuyền

Trăng lặn lâu rồi

Ánh sao soi đường cho bé vào đời

Dưới kia nhấp nhô đầu sóng bạc.

Một bà mẹ nằm trên boong tàu

Chuẩn bị cho bé vào đời

Cả thuyền không có một phòng riêng

Người bác sĩ

Cũng là giới lênh đênh bèo nước.

Tiếng khóc chào đời của bé

Bị át đi trong tiếng gió

Người mẹ mỉm nụ cười yếu ớt

Bác sĩ đứng lên loan báo tin mừng

Hai trăm tám mươi người vỗ tay

Vị thuyền trưởng hô to :

Chúng ta đi về phương Nam

Dân số chúng ta trở thành hai trăm tám hai

Xin mọi người cám ơn Trời Phật.

Chiếc máy điện thoại nối liền

Chuyển niềm vui lên lục địa

Khuya nay trên đất liền có người hay tin bé đã chào đời

Bé Rolanda Nguyễn Thị

Bé từ đâu tới nhỉ ?

Và bé đang đi về đâu ?

Tại sao lại chọn nơi ra đời giữa đại dương

trên chiếc thuyền lưu lạc ?

Bé không hỏi

Nhưng chúng ta hãy trả lời

Ai nỡ để bông sen hé nửa đêm

Chìm sâu lòng đại dương

Bạn ơi hãy trả lời cho chúng tôi

Chúng ta phải đem bé đi về hướng nào ?

Tôi cần bàn tay bạn.


Chân dung


Buổi sáng có mặt trời, ôi vũ trụ, ta muốn ôm ngươi vào hai tay. Buổi sáng có chim hót và chị bán xôi đi ngang ngõ trúc, ôi quê hương, ta muốn ôm ngươi vào hai tay. Buổi sáng có chợ họp, ôi thế gian, ta muốn ôm ngươi vào hai tay. Chỉ còn hai mươi giờ nữa thôi, tôi đã không còn có mặt ở đây. Tôi sẽ giao tôi cho lửa.

Buổi sáng có mặt trời, ôi quê hương, ôi thế gian, ôi vũ trụ. Hiện hữu đẹp vô ngần. Tôi luyến tiếc ngươi, tôi yêu dấu ngươi. Tôi nhớ thương ngươi. Tôi sẽ không mang theo được một lá cây nào, một hạt sỏi nào. Mỗi lá cây đều quý hóa vô ngần. Mỗi hạt sỏi đều quý hóa vô ngần.

Buổi sáng thức dậy, ô hay mình đã ngủ. Mình đã ngủ an lành. Buồn cười chưa, tôi như một trẻ thơ, ngủ ngon như người vô sự. Bàn tay ơi, có phải trách vụ ngươi là đúng sáng ngày hôm ấy sẽ gọi lửa về ? Bàn tay áp lên má tôi. Bàn tay ơi, ngươi là người cộng sự trung thành. Bàn tay kẹo bánh. Bàn tay bút phấn. Bàn tay tơ lụa. Bàn tay mái tóc cô nhi.

Buổi sáng thức dậy, ôi tôi muốn sống. Tôi muốn sống mãi, sống hoài. Mỗi buổi mai hồng, mỗi buổi mai sáng trong, mỗi buổi mai mở đầu cho một ngày đầy như một trang giấy trắng tinh đợi chờ chữ nghĩa. Tại sao vũ trụ đẹp lên kỳ diệu vô cùng ? Tại vì tôi sắp chết ? Tại vì tôi mở mắt ? Ôi những vì sao xa ơi, những vì sao xa.

Buổi mai thức dậy, da mặt tôi, bàn tay tôi và thau nước trong. Tôi muốn bơi trong dòng nước pha lê. Tôi muốn là con cá nhỏ. Buổi mai thức dậy, cửa sổ mở ra trên không gian thơm mát khí trời trinh nguyên. Tôi muốn tung bay nơi hư không. Tôi muốn là con chim nhỏ.

Buổi mai thức dậy, trời ơi, có lũ học trò qua ngõ, tíu tít như đàn chim. Các em hãy đi tới, hãy đi tới, hãy hướng về chân trời an lành nơi đó không có đau thương, không giết chóc. Phía sau này tôi lao mình vào ngăn lửa máu. Đi mau về phía trước, các em ơi. Phía sau này, núi đá, trường thành, rừng cây tuôn ra ngăn lửa máu.

Có một chị, có một anh, phía trước kia đang chờ. Lớp học sẽ thỉnh thoảng có chim bướm lạc vào, sẽ có hoa hồng leo cửa sổ đem hương theo quyến rũ. Kẹo bánh chuyền nhau dưới gậm bàn, anh biết vẫn mỉm cười, chị biết vẫn làm lơ. Bài chính tả đọc bằng giọng miền Nam, hỏi ngã mỗi khi viết sai chỉ tính bằng nửa lỗi. Tôi thương những mái tóc, tôi thương những cặp mắt, tôi thương cả những vết mực trên áo, trên mặt, cả những dòng mũi chảy thò lò.

Đường phố thiên hạ đầy người. Cô nghĩ chi, bác nghĩ chi ? Anh lo gì, chị buồn gì ? Mỗi người một nỗi lo, mỗi người một tâm sự. Mọi người đi theo công việc mình buổi sáng. Tôi cũng đi lủi thủi một mình. Tôi đi dưới đất mà là đi trên cao. Tôi còn ở đây nhưng tôi đã đi rồi. Hai mươi giờ đồng hồ còn lại. Tôi không hé môi tâm sự với một người nào. Tôi không cô đơn, tôi không cô đơn. Bạn bè ơi, loài người ơi, anh chị ơi, tôi thương. Tôi thương trái đất chúng ta, và nước mắt tôi tuôn trào. Tôi cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt. Tôi mỉm cười chữa thẹn. Tôi còn biết thẹn bởi vì tôi còn thương yêu, luyến tiếc. Một mình tôi, tôi đi.

Bạn bè ơi, thôi cho tôi xin đi, đừng giận dỗi. Xin đừng tiến lại gần. Xin hãy tránh xa đi để tôi được sống như điều tôi tâm nguyện. Tôi muốn ôm từng anh, từng chị, từng em mà khóc. Nhưng mà như thế thì hỏng hết, hỏng hết. Nước mắt sẽ làm tiêu tan hết chút ý chí cần thiết. Tha lỗi cho tôi, các bạn. Tha lỗi cho con, ba má nghe; tha lỗi cho em nghe, các anh chị; tha lỗi cho chị nhé, các em, các em mến yêu.

Dòng sông ơi, tôi còn nhớ câu chuyện dòng sông. Cho tôi làm người lái thuyền để mỗi sáng mỗi chiều nghe sóng xanh nói chuyện. Cầu ông Lãnh. Những chiếc thuyền chở khẳm nồi niêu đỏ chói. Những chiếc thuyền chở đầy những tỉn nước mắm. Những bà hàng bán cau môi đỏ như trầu, khăn rằn che tóc. Quê hương đẹp biết bao nhiêu. Ôi, còn nào chùa, nào lũy tre, nào vườn cau, nào giàn trầu, nào bến sông quen thuộc. Tôi muốn quay trở lui. Nhưng quay trở lui cũng không tìm thấy quê hương.

Đất quê hương, tôi đang đếm bằng những bước chân. Đất quê hương, bom đạn cày nát. Lời cầu nguyện cho những khu vườn xanh, có trúc đào, có xương rồng trước ngõ. Chắp tay tôi nhận chịu lửa đỏ như một lời cầu nguyện. Cho tôi thấy phố thấy nhà lần chót. Cho tôi thấy trời thấy nước thấy cây thấy cỏ lần chót. Cho tôi thấy trăng thấy sao. Cho tôi thấy người, thấy cô thấy bác thấy anh thấy chị thấy già thấy trẻ, thấy đồng bào cười nói. Cho tôi ôm tất cả vào hai vòng tay nhỏ. Tôi đã tìm thấy. Anh chị em ơi, tôi đi nhưng tôi còn ở lại. Sáng mai mặt trời mọc, thơ tôi sẽ tới với người.


Bé đã sinh ra rồi


Bé đã sinh ra rồi

Chân trời xôn xao dâng ánh sáng

Hoa cỏ ơi sống dậy

Núi rừng ơi sống dậy

Thật đã qua rồi đêm tối hãi hùng

Ánh sáng dồn

Trên cánh bướm mong manh

Hoa cải rực vàng

Trên lối cũ.

Cành mai ấy

Ngày tôi về trước ngõ

Có rưng rưng giọt ngọc nhìn tôi cười ?

Đất tái sinh

Cho sắc hương đoàn tụ

Cho nước non nầy

Lại thành cẩm tú

Hãy cho hết hai bàn tay anh

Cơ hội muôn thuở một lần

Níu sự sống trên vành nôi ươm biếc.


Bướm lạc quê hương


Lá tía tô

Hương mùa thu mới chín

Chim hót lá xanh

Trời mây bình lặng

Một buổi sáng hiền, chim câu xòe đôi cánh

Hòa bình

Trẻ thơ vươn tay ôm lấy

Nụ cây mừng giọt nắng

Hoe vàng sân cỏ rộng

Mười năm

Bướm lạc quê hương.


Mùa xưa


Cỏ dại lưng đồi

Khoai sắn nuôi em

Tuổi mười ba, mười bốn

Chiều về nắng gọi

Nương dâu xanh

Lá đỏ rụng đầy thềm

Mơ xưa tràn đầy gối mộng

Lúa tới mùa rồi

Tiếng hát vẳng thâu đêm.

Hộ niệm

 

Bên kia bờ biển Mã Lai

Bên ta châu Úc giữ hoài đêm đêm

Ước chi sóng lặng biển hiền

Buồm căng thuận gió cho thuyền tới nơi

Đất lành, chim đậu thảnh thơi

Cho trăng sáng lại, cho người thương nhau

Sóng kia cũng biết gật đầu

Sao kia cũng biết nguyện cầu sáng đêm.

Tươi son bền sắt


Trăng sao vẫn đẹp đêm Rằm

Bãi dương vẫn mướt, sóng tùng vẫn xao

Lòng quê dù có khát khao

Hoa mai vẫn cứ đồi cao gọi mời

Tháng tư lá lục hoa cười

Cho trăng thêm tuổi, cho đồi thêm xuân

Vườn xanh cây mướp trổ bông

Trẻ thơ đùa giỡn trước sân nắng đào

Chợ Văn bán sách lầu cao

Muối dưa đắp đổi hôm nào cũng vui

Xót quê lòng có ngậm ngùi

Tin quê dồn dập tới lui chẳng ngừng

Chùa xưa vắng tiếng chuông ngân

Trẻ kia cha mẹ gởi thân tù đày

Văn nhân nghệ sĩ bó tay

Con thơ nheo nhóc chẳng ai ngó ngàng

Sóng xô nghiêng vịnh Thái Lan

Bao nhiêu tuổi ngọc chìm làn nước sâu

Tấm thương, lòng vẫn nguyện cầu

Nỗi đau dường ấy, làm sao đỡ đần ?

Trước sau xin chớ ngại ngần

Những bàn tay ấy tình thâm vẫn tròn

Giữ cho bền sắt tươi son

Giữ cho tâm lặng giữa cơn ba đào

Còn đây nắng gọi đồi cao

Còn đây những gốc anh đào trước sân

Còn đây trăng đẹp đêm Rằm

Còn đây dương mướt sóng tùng năm xưa.


Wendy


Tuyết phủ đồi Phương Vân

Năm Rồng vừa chợt tới

Tin mừng vượt đại dương

Vườn xưa nở hoa mới

Thêm trầm trong lò hương

Lòng nhẹ như mây khói

Mọi người chắp tay mừng

Trà thơm bèn rót lại

Mặt trời rồi sẽ lên

Hoàng oanh trong liễu gọi

Gởi gắm nơi tương lai

Biết bao điều mong mỏi.