Hạnh phúc là khi…

Tịnh Ánh

“Nếu nỗi buồn là tài sản thì em là người giàu nhất thế giới này chị ạ!”

Lá thư em gửi cho tôi chỉ vỏn vẹn một câu và được viết bằng nét chữ nhỏ nhắn, tròn trịa của một người rất trẻ. Tôi biết, thời đại này chỉ cần nhấc điện thoại hay internet… gõ gõ và nhấn enter thì dòng chữ ấy sẽ được gửi mà không cần phải mất công ngồi viết và chờ khoảng một tuần sau người ta mới nhận được lá thư của mình. Thế nhưng em vẫn làm việc ấy tự nhiên như là một thói quen. Tôi biết bức thư này không chỉ  đơn giản là sự “trao và nhận” thông thường mà là một cuộc hóa giải nỗi lòng cho chính bản thân em. Nghĩa là viết cho tôi và cho cả em nữa.

Này em! Tôi đang nghĩ về em, cảm nhận nỗi buồn đang dâng lên trong em. Tôi chợt nhớ một đoạn thơ mà một người bạn đã đọc cho tôi nghe trong buổi thảo luận về cảm xúc lòng người…

Có những ngày hồn mình quá đỗi chông chênh

Thả rơi nỗi buồn trên từng con chữ

Đứng giữa mất – còn, buông hay níu giữ

Mới thấy chạnh lòng mà thèm khát những phút bình yên”

Tôi không biết chuyện gì xảy ra khiến cuộc sống em buồn như thế. Tôi khuyên em hãy đặt nỗi buồn xuống, nhận diện và ôm ấp chúng. Phải thương lấy nỗi buồn thì mới hóa giải được chúng. Em phải ngồi thật yên, chuyện trò với nỗi buồn, lúc đó ta mới nhận ra rằng nỗi buồn không phải đến từ bên ngoài, không phải do bất kỳ ai mang đến mà xuất phát từ chính bản thân mình. Chỉ vì trong tâm ta còn ấp ủ nhiều hạt giống giận hờn, ganh ghét, ích kỷ… mà thôi. Nếu những hạt giống ấy được ta gom góp lại, nâng niu, cất giữ cẩn trọng bằng chánh niệm thì khổ đau sẽ không có mặt và trái tim nhỏ bé  của em sẽ được tưới tẩm những hạt giống thương yêu.

Sáng nay, khi tôi thức dậy, cảm giác đầu tiên là thấy mình còn thở nhẹ nhàng, đang hít thở không khí trong lành của buổi sáng tinh khôi. Một cảm giác an bình lan tỏa nơi căn phòng nhỏ bé này. Đặt chân xuống giường cùng với những thói quen hằng ngày, tôi đến mở cửa và nhìn ra bên ngoài, thấy mọi thứ vẫn còn chìm trong tĩnh mịch.

Sự yên tĩnh của cảnh vật và cảm giác an bình trong tâm ùa về và hòa quyện lẫn nhau. Bỗng nhiên tôi biết ơn cuộc sống này biết bao. Nó đã đưa tôi đến đây, được sống giữa bao tình thương của Thầy, Tổ, huynh đệ và tình pháp lữ thân thương. Nó giúp tôi nhận ra hạnh phúc và khổ đau không phải là mặt đối lập của cuộc sống mà là sự hòa quyện lẫn nhau – “Phiền não tức bồ đề”.

Tôi khoác thêm chiếc áo bước ra ngoài, không gian càng trở nên yên tĩnh. Những hạt mưa cuối hạ lất phất rơi nhẹ bên thềm. Tôi tiến về Quan Âm Các, nơi Ngài vẫn đứng uy nghiêm,  kính cẩn đặt bút sen dưới chân Ngài và ngồi thật yên. Tôi thấy trân quý những phút giây mà mình đang có mặt nơi đây.

Tôi muốn nói với em rằng hạnh phúc ở cuộc đời này đơn giản lắm, không cần phải tìm kiếm đâu xa, nó ở ngay bên cạnh mình, trong những việc làm bình dị hàng ngày của em thôi. Em hãy buông xuống hết đi, em sẽ thấy hạnh phúc và khổ đau luôn song hành và tồn tại trong vòng sinh diệt của vạn pháp. Vì thế em hãy học cách chấp nhận khổ đau mới có thể chuyển hóa “rác thành hoa” được.

Cảm ơn những dòng thư ngắn ngủi ấy, cảm ơn em đã sẻ chia và đã giúp tôi trở về với phút giây hạnh phúc, bình yên ở chính mình. Hạnh phúc là khi mình biết ôm ấp khổ đau và trân quý những niềm vui đang hiện hữu phải không em!!!….