Tưởng niệm Sư Tổ Thanh Quý – Chân Thật
Xuất gia tuổi nhỏ
Đến đi thong dong
Thể chất hoan hỷ
Hình dáng kiêm cung
Tâm bi hiển lộ
Lượng từ bao dung
Cao siêu mật hạnh
Vô úy đại hùng
Gậy trúc chống xuống
Đạo tổ hưng sùng
Cháu con bảo hộ
Sáng chói tông phong
Kính bạch Sư Cố! Với tất cả lòng biết ơn, chúng con xin hướng về Người.
Thở vào, con biết là Sư Cố đang có mặt đó trong dòng sinh mạng tâm linh của chúng con.
Thở ra, con cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
Chúng con đã vân tập về đây, để có mặt cho nhau và tập nhận diện sự có mặt của Người trong mỗi chúng con, trong từng hơi thở bình an, trong thế ngồi vững chãi và nụ cười tha thứ bao dung.
Kính thưa Sư Cố! Cả cuộc đời của Người là một mùa xuân rất ấm áp và bình an. Luôn hiến tặng đến cho mọi người cái tình thương vô úy. Những đức hạnh ấy đã thấm vào lòng người, trong mỗi học trò của Người. Những hạt giống tốt lành đó đã đi vào đất, bay theo gió khắp mọi nơi. Để rồi khi mùa xuân về chúng con lại có dịp trở về nguồn cội, thăm lại mảnh vườn xưa.
Chúng con đang có mặt đây và đang tập tiếp xúc với Người. Sư Cố luôn dành một tình thương to lớn; chia sẻ sự có mặt của mình đến với những người học trò yêu quý. Cứ mỗi khi đại chúng làm việc, thì Sư Cố cũng mang nón, chống gậy đi thăm hết nhóm này, nhóm kia. Có khi Người cũng dừng lại và làm việc chung với các chú, các điệu. Có một lần đó, đang cuốc đất với các chú sau vườn, trời nắng làm cho ai cũng mệt, Sư Cố dừng lại một chút, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, rồi nhìn các sư chú mà nói:
– Chắc chết rồi thì mới hết mệt, phải không con?
Các sư chú mỉm cười, rồi mấy thầy trò tiếp tục cuốc đất. Một lúc nữa, Người dừng lại, đưa mắt về một sư chú trẻ và hỏi:
– Nhưng chết rồi thì ai hết mệt?
Câu nói tuy đơn sơ, nhưng vô hình đã thẩm thấu và đào xới mảnh vườn tâm, khơi nguồn cho dòng suối tuệ giác nơi những người học trò.
Có lần khác, một sư chú làm thị giả cho Người vì sơ ý cho nên đóng cửa không được nhẹ nhàng cho lắm, Sư Cố liền nói:
– Con hãy đi đến đó, rồi mở cửa và đóng lại thêm một lần nữa. Lần này thì nhớ đóng cho đàng hoàng hơn.
Sư chú đi đến, đặt bàn tay cẩn trọng lên liếp cửa và nhẹ nhàng đóng lại. Sư chú đâu có biết rằng đó là chánh niệm. Nhưng một điều mà sư chú biết chắc rằng, đây là sự sống của sư chú, là công phu tu tập hằng ngày. Bàn tay mà Sư Cố đã trao truyền ngày xưa ấy, hôm nay chúng con vẫn đang được tiếp nối. Chúng con thấy mình cũng là một với sư chú kia, hàng ngày vẫn thường luôn thất niệm, nhưng nhờ bàn tay của Bụt, của Sư Cố mà chúng con đang mở dần cánh cửa của thực tại, để được sống thảnh thơi trong từng giây phút của sự sống hàng ngày. Người không có một bài pháp thoại nào để lại cho chúng con, nhưng những lời dạy ấy lại là những bài thuyết pháp bất diệt, nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Kính bạch Sư Cố! Tuy Người đã lớn tuổi, nhưng Người vẫn cảm thấy thích thú tự tay làm lấy những công việc hàng ngày. Hồi đó chưa có máy giặt, cũng chẳng có nước máy. Những bộ đồ được thay ra, Người đã xếp lại rất đẹp và gọn gàng, làm cho các sư chú thị giả không biết đó là đồ dơ. Đợi đến trưa, khi mọi người đã đi ngủ hết, Sư Cố lặng lẽ một mình đi xuống suối và tự tay giặt lấy. Người làm việc ấy trong niềm vui và tự do của mình. Công việc tuy đơn giản mà khó làm biết bao.
Còn một câu chuyện khác mà Sư Thúc – một người học trò yêu quý của Người, đã kể cho chúng con nghe, khi chúng con được ở bên cạnh Người. Có lần đó, Sư Cố được mời dùng cơm trong một đại giới đàn, Người từ chối vì không phải trong hàng Tam sư nhưng vì mâm cơm đã dọn sẵn bốn cái chén, cho nên cuối cùng Người bị mời dùng cơm chung với ba vị Hòa thượng khác. Có lẽ đây là đại giới đàn ở Huế, vì trên mâm cơm có một vài đĩa bánh lọc và bánh nậm. Sư Cố dáng người nhỏ con, Người lặng lẽ bóc từng chiếc bánh ra ăn và sau đó gấp lại những chiếc lá chuối, đặt chúng trên một cái đĩa đã hết thức ăn. Trong khi đó thì các vị khác không làm như vậy, như muốn để cho các điệu được ăn mày công đức dọn dẹp. Nhưng cái hình ảnh nhẹ nhàng ấy của Sư Cố đã đi vào trong lòng các vị và các chú thị giả trưa hôm ấy làm cho ai cũng mến phục đức tính khiêm cung nơi Sư Cố. Cả một đời, Người chẳng muốn làm phiền lòng ai, dù là việc rất nhỏ mà vốn dĩ Người không cần phải làm.
Kính bạch Sư Cố! Lại một mùa xuân nữa lại về và chúng con lại có dịp quây quần bên nhau, ôn lại những kỷ niệm đẹp về Người. Để rồi từ đây, trên bước đường tu học hình bóng người luôn mãi trong trái tim của chúng con.
Xin cho chúng con đem hết lòng hướng về Sư Cố với tất cả niềm biết ơn của chúng con.
Xin Sư Tổ chứng minh cho tấm lòng thành của chúng con.
Những bài có liên quan:
– Tưởng nhớ Sư Tổ Thanh Quý Chân Thật (trích pháp thoại của Sư Ông Làng Mai): https://langmai.org/cong-tam-quan/thong-tin-sinh-hoat/sinh-hoat-nam-2014/tuong-nho-su-to-thanh-quy-chan-that
– Sư Cố Thanh Quý Chân Thật (Sư Thúc Chí Mậu chia sẻ) : https://langmai.org/tang-kinh-cac/la-thu-lang-mai/la-thu-lang-mai-28-2005-1/su-co-thanh-quy-chan-that