
Đi gặp mùa xuân là tập sách Tăng Thân Làng Mai thuật lại chi tiết nhất về hành trạng Sư Ông Làng Mai – Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Qua tập sách, chúng ta có thể thấy được cuộc đời của Sư Ông với tâm nguyện tu học và phụng sự ngay từ những ngày còn thơ ấu. Trải qua bao thăng trầm cùng đất nước và đạo pháp, chí nguyện ấy vẫn trung kiên và đã giúp bao nhiêu người chuyển hoá được những khổ đau, tìm thấy hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại.
Đi gặp mùa xuân là một tài liệu rất quý, không chỉ cho mặt tìm hiểu nghiên cứu mà còn cho cả sự thực tập. Chúng ta có thể vừa đọc vừa bước theo những bước chân của Sư Ông, thương quý hơn quê hương mình và trái tim chúng ta mở ra, tâm bồ đề có cơ hội được nuôi lớn lên mỗi ngày từ bóng dáng của những vị Thầy tâm linh. Sư Ông đã sống một cuộc đời như chúng ta.
“Hầu hết mọi sự cống hiến của Ngài trong việc chia sẻ với những người khác, cho thấy sự sống trong chánh niệm và với lòng từ bi không những góp phần vào sự an trú trong nội tại, mà còn phản ánh cách thức các cá nhân có thể dùng chánh niệm xây dựng hòa bình cho thế giới. Thiền sư đã sống một cuộc đời đầy trọn vẹn và tràn đầy ý nghĩa. (Đức Đạt Lai Lạt Ma).
Với cuốn sách này, chúng ta có niềm tin rằng chúng ta sẽ có đủ khả năng để trở thành sự tiếp nối đẹp của những bậc tiền nhân, như Sư Ông đã là sự tiếp nối đẹp của bao thế hệ tổ tiên đi trước.
Quý Thầy, quý sư cô lớn đã thay mặt Sư Ông làm lễ truyền Mười giới Sadi nữ và trao cho sư em pháp tự mới: Chân Trăng Thanh Hoà.
Nghe trọn bộ pháp thoại “PPCB – Trái tim của Bụt” của Thiền sư Thích Nhất Hạnh trên kênh YouTube Làng Mai:
tham khảo thêm sách “Trái Tim Của Bụt”
Thơ: Thiền sư Thích Nhất
Nhạc sĩ Anh Việt từng phổ nhạc bản tăng thân hay hát
Bản mà ca sĩ Ngọc Mai hát dưới đây là do Nguyên Phượng phổ nhạc
mười năm vườn xưa xanh tốt
hai mươi năm nắng dọi lều tranh
mẹ tôi gọi tôi về
bên bếp nước rửa chân
hơ tay trên bếp lửa hồng
đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống.
tôi không bao giờ khôn lớn
kể gì mươi năm, hai mươi năm, ba mươi năm
mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã
trong khu vườn cải hoa vàng
mẹ và em còn đó
gió chiều như hơi thở
mơ gì một mảnh tương lai xa xôi?
gió mang tiếng ca; ngày ra đi em dặn: “nếu ngày về thấy khung trời đổ nats, thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh”
tôi đã về. (có tiếng hát ca) bàn tay trên liếp cửa,
hỏi rằng: “có tôi hôm nay đây, tôi giúp được gì?”
gió thì thầm: em nên hát ca
bởi vì hiện hữu nhiệm mầu
hãy là đoá hoa, hãy là nụ cười,
hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch?
hãy thôi là nguồn khổ đau cho nhau
tôi tìm em. (như đêm giông tố loạn cuồng
rừng sâu đen tối
những cành cây sờ soạng
đợi anh chớp loè ngắn ngủi
thấy cần được hiện hữu bên nhau, tìm nhau)
em hãy là đóa hoa đứng yên bên hàng dậu,
hãy là nụ cười, là một phần của hiện hữu nhiệm mầu.
tôi đứng đây. chúng ta không cần khởi hành
quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ,
xin đừng ai xâm phạm-tôi vẫn còn hát ca.
đầu còn gối trên thánh kinh, sáng nay tôi nghe xôn
xao trong nắng mai vũ trụ đang được những con
ong vàng siêng năng bắt đầu khởi công tạo dựng
công trình xây dựng ngàn đời.
nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất
bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới
nắm lấy tay tôi, em sẽ thấy chúng ta đã cùng có
mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm mầu.
tóc mẹ tôi còn xanh, và dài chấm gót
áo em tôi phơi còn phất phơ bay trước dậu
nắng sớm mùa thu
tôi ở đây. chính thực vườn xưa
những cây ổi trái chín thơm
những lá bàng khô thắm
đẹp
rụng
còn chạy chơi la cà trên sân gạch
tiếng hát vẳng bên song
những gánh rơm thơm vàng óng ả
trăng lên, quây quần trước ngõ
vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua.
tôi không ngủ mơ đâu,
ngày hôm nay đẹp lắm, thực mà
em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ
chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa,
đến đây,
khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm, trong
ai nói cho em nghe rằng thượng đế đã bằng lòng
cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác
cùng người?
chúng ta đã từng nắm tay nhau từ muôn vạn kiếp
khổ đau vì không tự biết là lá là hoa
em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng dậu,
đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát
những ngôi sao trời không bao giờ xây ngục thất cho chính mình.
để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những
đoá hoa, chúng tôi đang ở trong cuộc đời –
mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy.
bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây chằng
thành khớp răng cưa
thành móc sắt
hiện hữu không kêu gọi tình thương.
hiện hữu không cần ai phải thương ai
nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca, không đắn đo suy tính
xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất cả chúng ta
và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo, như nhìn trăng sáng
em về, đưa mẹ về cho tôi thăm
cho tôi hát em nghe, để tóc em sẽ dài xanh như tóc mẹ.
Thơ: Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Nhạc: Sư cô Hoa Nghiêm
Giọng hát: Sư cô Thi Nghiêm
Có cây ngô đồng cho chim Phượng đậu
có người đứng đó cho tình thương sâu
luật lệ nhiều khi như màn lưới sắt
giam người trong kiếp trầm luân thương đau
nhưng lòng nhân ái như bàn tay Phật
phá tan địa ngục đập nát u sầu
thành phố sáng nay nắng lên bát ngát
có chim bồ câu bay liệng trời cao
tôi nhớ tới người tấm lòng cương trực
nụ cười mát dịu như nước nhiệm mầu
trẻ thơ nhớ người như hoa nhớ nắng
như nước nhớ nguồn, như trăng nhớ sao
tâm đã quyết rồi hiềm gì bạo lực
thân đi vào đời cưỡi trên ba đào
bắc một cây cầu từ hang địa ngục
lên tới cõi trời, mở hội ngàn sao.
Thơ: Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Nhạc và giọng hát: Camille Huyền
Mặt trời đã đi vào trong tôi
Mặt trời đã đi vào với đám mây và dòng suối.
Tôi đã đi vào dòng suối
Tôi cũng đã rủ mặt trời cùng đi
Chúng ta không lúc nào không tương nhập.
Trước khi mặt trời đi vào trong tôi
Tôi đã có mặt trời
Tôi đã có đám mây và dòng suối.
Trước khi tôi đi vào dòng suối
Dòng suối đã có sẵn tôi
Chúng ta không lúc nào không tương tức.
Bởi vậy chừng nào em còn thở
Thì em đừng bảo là tôi không có trong em.
Thơ và nhạc: Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Giọng hát: Sư cô Chân Không
Em là ngư dân trên biển sâu kéo lưới
Nước da em thơm mùi biển mặn
Những bắp thịt em cuộn tròn dưới nắng
Tôi là con cá thu vẩy vi lấp lánh
Giãy giụa tuyệt vọng cùng với hàng ngàn con cá khác
Trong lòng lưới em căng
Tôi nằm hấp hối trên khoang thuyền
Em phải bắt tôi vì sự sống của em.
Em cũng là một người thiếu phụ
Ở ngoài chợ xách giỏ đứng nhìn
Tôi đã chết rồi nhưng mắt tôi chưa nhắm
Thịt tôi còn thơm lắm
Mang tôi vẫn còn đỏ hồng.
Em mua tôi về chặt tôi ra làm nhiều mảnh
Bỏ vô nồi
Bữa cơm chiều ấm áp mùa đông.
Có tôi, em và các con em có mâm cơm nóng
Dưới mái tranh mọi người ấm bụng
Còn ai nhận được ra tôi nữa
Khi sắc-không ẩn hiện xoay vòng.
Một trăm ngàn kiếp làm thân con cá biển cá sông
Tôi đã vào ra bơi lội thong dong
Nhà cửa không gian có khi đẹp hơn là bích ngọc
Thế giới của tôi có đủ màu xanh, màu đỏ, màu hồng.
Và tôi đã học thuộc lòng
Bài học bỉ-thử dung thông
Để mỗi khi sa vào lưới
Được chết thong dong
Không hận thù, không tuyệt vọng
Bởi vì tôi biết sự sống làm bằng sự chết
Cái có làm bằng cái không
Mọi loài tương tức
Tôi và em dung thông.
Thơ và nhạc: Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Giọng hát: Sư cô Chân Không
Himalaya là dãy núi nào?
Trong tôi có một ngọn hùng phong đỉnh vươn cao trời mây khói
Hãy đến cùng tôi dưới chân hùng phong không tên gọi
Ngồi trên những tảng đá xanh không tuổi
Lặng nhìn thời gian xe từng sợi tơ óng ánh
dệt thành bức lụa không gian
Sông Cửu Long chảy nơi đâu?
Trong tôi có một trường giang cuồn cuộn,
không biết đã bắt nguồn tự chốn thâm sơn nào
Ngày đêm nước bạc phăng phăng cuốn về nơi vô định
Hãy cùng tôi tới thả thuyền trên dòng hung mãnh
Để cùng tìm về chung đích của vũ trụ bao la.
Andromeda là tên của đám mây sao nào?
Trong tôi có một tinh hà chuyển vận âm thầm
muôn triệu tinh cầu sáng chói
Hãy cùng tôi bay, rách lưới không gian, đường mây mở lối,
Tiếng đập cánh của anh sẽ gây chấn động tới mỗi vì sao xa.
Homo sapiens là tên giống sinh vật nào?
Trong tôi có một chú bé tay trái vén màn đêm,
tay phải cầm một bông hoa mặt trời làm đuốc
Hai mắt bé là hai vì sao, tóc bé bay cuồn cuộn
như mây trên khu rừng già giông bão
Hãy cùng tôi tới hỏi bé tìm chi và đang đi đâu?
Đâu là uyên nguyên? đâu là quy xứ?
đường về có những ngã nào?
Ô hay, bé chỉ mỉm cười
Bông hoa trên tay bé
Bỗng trở thành một mặt trời đỏ chói
Rồi bé một mình lững thững đi tới giữa những vì sao.