Góc bàn học

  Góc bàn học
  góc an vui
  có Bụt mỉm cười 
  có trầm nến đợi
  có cỏ hoa, có bạn hiền 
  và trà trong màu nắng

  Góc bàn học
  góc ngồi chơi 
  Lặng ngắm…
  từng giọt trên thân gầy 
  hồn nhiên tỏa sáng 
  bình an tan chảy
  Khiêm tốn một đời 
  Nến – Tôi.

  Góc bàn học
  buổi sớm khuya….
  Nhỏ nhắn những ước mơ 
  bên trang sử thơm hào hùng Trí Tuệ
  những tinh hoa ngàn đời hiện hữu 
  cạnh hương thiền Đức Hạnh của Tổ Sư.

  Góc bàn học
  góc thảnh thơi 
  Tôi về cúi nhặt
  rải rác những giọt trong
  còn vương…. 
  những bước qua !

  Góc bàn học
  góc bình yên 
  Trở về 
  Chắp lại đôi tay 
  và con tim 
  bỗng vui chắp cánh
  Thênh thang 
  Nhẹ nhàng 
  về giữa lòng trời xanh.

Con đã có đường đi

Nhìn lại để thương

Đã hai mươi mấy năm trôi qua, cứ ngỡ như tiếng thở phào nhẹ nhõm của ba mẹ ngày nào đã đi vào quá khứ, nhưng không ngờ nó vẫn còn mãi đó với thời gian. Chỉ cần trở về tiếp xúc là mọi chuyện cứ sống lại như mới xảy ra hôm nào.

Hồi đó quê tôi còn nghèo lắm, nhà nào cũng phải trộn thêm khoai sắn vào nồi cơm mới đủ no. Kinh tế nghèo nên nhận thức cũng còn lạc hậu. Tư tưởng trọng nam kinh nữ vẫn âm thầm len lỏi trong cuộc sống của người dân quê tôi. Dạo ấy nhà nào chưa hoặc không có con trai thì phiền muộn lắm bởi không ai mà không nói rằng: gia đình đó bạc phước nên mới không có con trai để nối dõi tông đường. Bao nhiêu tội lỗi cũng đều do người phụ nữ hết vì họ là người trực tiếp sinh ra những con người mà không phải là những người đàn ông. Người nào trong xóm cũng nghĩ như thế nên ba tôi cũng không ngoại lệ. Sinh con khó nhọc thiệt đó nhưng ba tôi chưa bao giờ cảm thấy hài lòng và hạnh phúc về sự ra đời của hai chị tôi. Hạnh phúc sao nổi khi xung quanh ai cũng nhìn ba bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: đồ bạc phước không có con trai để thừa tự. Bao buồn phiền mà làng xóm đem lại, ba tôi đều trút hết lên đầu mẹ tôi mỗi lần ông về đến nhà. Thương nhất vẫn là hai chị của tôi. Bởi đeo mang một tư tưởng tụt hậu như thế nên mỗi lần có đồ ăn ngon ba đều cho con trai nhà cô bác chứ không cho hai đứa con gái của mình bởi xung quanh ai ai cũng nghĩ và nói rằng:con gái là con người ta chứ không phải con mình vì thế nào nó cũng đi lấy chồng.

Chọn Một Con Đường

Không trực tiếp sống những tháng ngày đó nhưng tôi luôn tin rằng ngày tôi chào đời, ba tôi nhẹ nhõm lắm. Bởi nó không đơn thuần là chuyện chồng lo lắng cho vợ lúc sinh nở mà còn cả chuyện danh dự của ông trước mọi người. Ông có thể chứng tỏ với mọi người rằng ông không bạc phước, rằng ông cũng có thể có con trai như bao người khác. Từ đây ông không phải cúi đầu e thẹn trước hàng xóm mỗi lần họ nhắc đến chuyện sinh con trai, con gái nữa. Nhưng, hơn ai hết người hạnh phúc nhất vẫn là mẹ của tôi, nạn nhân vô tội. Ai có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc khi bồng trên tay đứa con trai mà bao đêm mẹ hằng mong ước và chờ đợi. Rằng đứa con này sẽ một phần nào làm nhẹ đi gánh nặng mà xã hội và chính chồng mình đã đặt lên đôi vai nhỏ bé của mình. Những ánh mắt đổ lỗi và kỳ thị không còn hướng về phía bà nữa. Và từ nay gia đình sẽ có cơ hội ấm cúng hơn khi mà vợ chồng không còn cự nhau về chuyện nối dõi tông đường. Dù chưa một lần nói ra nhưng tôi luôn có cảm giác rằng mẹ tôi đã hạnh phúc thật nhiều khi sinh ra tôi. Tôi như sống lại những tháng ngày mà mẹ đã đi qua. Dù chỉ nghe kể lại thôi nhưng tôi cũng bực mình đến nỗi có lúc muốn đánh tay đôi với ba mỗi lần nghe kể những thái độ mà ba đã đối xử tệ với mẹ thời gian đó. Đó là những cảm xúc lúc tôi còn nhỏ.

Lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ với thêm ba em trai nữa lần lượt ra đời sau đó, tôi đóng vai người anh lớn trong nhà, tất nhiên còn có hai chị gái của tôi nữa. Cuộc sống tưởng chừng như sẽ êm đềm hơn khi mà có tới tứ quý của ba mẹ theo nhau chào đời. Cứ nghĩ ba rồi sẽ thay đổi nhiều lắm, sẽ bớt áp lực lên mẹ tôi. Nhưng sự đời không bao giờ như chúng ta hằng mơ ước. Nếp sống thiếu chất liệu tâm linh của gia đình nào rồi cũng đưa đến những vui buồn lẫn lộn, chưa nói đến khổ đau nhiều hơn hạnh phúc có lúc làm cho chúng ta mệt mỏi và chán chường tột độ. Bản thân tôi chứng kiến nhiều lần nước mắt của mẹ lăn dài trên đôi má gầy guộc với đôi mắt sưng cùng với vài nếp nhăn ẩn chứa niềm lo lắng cho đàn con nhỏ. Tôi đã nhiều lần tự nhủ mình sẽ phải làm gì đó để cho cuộc sống gia đình thêm hạnh phúc, mình không thể cam chịu như thế mãi được. Ý chí thay đổi hoàn cảnh gia đình đã thôi thúc tôi tìm đến đạo Phật với một niềm tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Có những lúc tuyệt vọng tôi chỉ biết niệm danh hiệu Phật để cho niềm đau khổ vơi đi chút nào. Nhưng sâu thẳm niềm khắc khoải và khát vọng tìm ra đường hướng thực tập luôn thúc tôi tìm đến một nếp sống thực tiễn hơn là chuyện hứa hẹn. Và tôi đã chọn con đường sống chánh niệm của người xuất gia để từ từ giải quyết những nút thắt trong lòng.

Bước Tới Thảnh Thơi

Ngày tôi đi xuất gia, tôi mời ba mẹ ngồi lên ghế để tôi lạy mỗi người ba lạy trước khi rời nhà. Ba tôi buồn lắm bởi bao kỳ vọng vào đứa con trai trưởng của ba đều tan vỡ, nhưng ý tôi đã quyết và tôi xác định được sứ mạng của mình. Bởi lúc đó tôi đã thấy được rằng tiền tài và lợi danh không đóng vai trò then chốt trong việc đem lại hạnh phúc cho gia đình nên tôi phải ra đi để đem lại cho gia đình thêm một khía cạnh nữa của hạnh phúc thực sự. Đó là nếp sống tâm linh song hành cùng cuộc sống vật chất. Chuyện đi tu của tôi không làm cho mẹ tôi quá ngạc nhiên bởi mẹ vẫn hay được tôi báo trước nhiều lần về quyết định đó. Hay chính xác hơn, những niềm đau nỗi khổ của mẹ đã đi qua, một phần đã tạo động lực cho tôi có một bước ngoặc, lập một sứ mạng khác của đời mình mà không phải xuôi dòng thế tục: thi vào đại học, ra làm việc, và…chăm mấy đứa nhỏ!

Đi tu là xách gói đi thôi chứ tôi không biết chính xác ai sẽ là thầy của mình và cuộc đời tu hành của mình sẽ ra sao. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đi tu mới giải quyết được những khao khát của mình, mới giúp mình thực hiện được sứ mạng lớn lao hơn mà mình đã xác định. May mắn thay tôi được trở thành đệ tử của Thầy, làm con của Tăng thân. Tôi như được đổi đời, từ con trai của một gia đình nhỏ trở thành con của mọi nhà, được thương yêu, được học hành và đặc biệt nhất là được rèn luyện để thực sự sống và trị liệu; giúp gia đình huyết thống cũng như cùng Tăng thân giúp những người còn đau khổ.

Cuộc sống không bao giờ trải đầy hoa hồng dù đó là con đường xuất gia nhưng tôi không ngại bởi pháp Bụt do Thầy trao truyền lại luôn đưa tới con đường giải thoát tốt đẹp nhất và ít ngờ tới nhất. Tôi có niềm tin rằng cuộc sống sẽ dạy cho tôi biết khổ đau để rồi biết đồng cảm và yêu thương con người nhiều hơn và hun đúc cho mình cái thấy: mình có trong tất cả và tất cả có trong mình.

Sống và tu tập trong Tăng thân giúp tôi nhận ra rằng cuộc sống đem tới cho mình nhiều thứ nhưng cũng lấy đi biết bao điều. Khi chợt tỉnh ra thì mình đã chậm trễ rồi. Tiếc nuối chỉ làm mình thêm đau khổ nên tôi tự nhủ mình phải sống với hiện tại nhiều hơn để khi cái gì đó nữa phải rời xa thì mình sẽ không còn hối tiếc. Sự mất mát ai cũng ngại phải đối mặt nhưng nó luôn âm thầm nhắc chúng ta về sự vô thường của cuộc sống. Bây giờ hoặc không bao giờ là cả một thông điệp lớn mà cuộc sống dạy cho chúng ta.

Có khoảng thời gian, hầu như ngày nào tôi cũng xuống bếp để nấu ăn. Nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ nấu ăn liên tục và kéo dài như thế nên nhiều lúc cơ thể rất mệt mỏi vì phải đứng cạnh bếp ga nhiều giờ. Nhiều lúc mệt nhoài tôi chẳng muốn ăn uống gì nữa, nấu ăn xong là chỉ muốn thoát khỏi cái bếp càng sớm càng tốt. Những lúc như thế, chợt nhớ đến mẹ, lòng tôi tràn đầy niềm thương cảm bởi như nhiều người phụ nữ khác mẹ tôi cũng mấy mươi năm quần quật bên bếp củi từ ngày này qua tháng nọ mà không hề kêu ca gì. Có khi nghĩ đến những vị xuất sĩ nữ tôi thầm mừng cho họ bởi cuộc sống xuất gia đã đem lại cho họ nhiều không gian và thời gian thênh thang để họ có thể làm chính họ. Mẹ tôi không có cái diễm phước đó nên hôm nay tôi nguyện sống một đời thảnh thơi, không buộc ràng cho mẹ.

Con Đã Có Đường Đi

Xuất gia được hai năm thì nghe tin mẹ bị bệnh, tôi và người em trai kế, cũng đã xuất gia, được Tăng thân cho về thăm nhà. Vốn liếng tu học chăm chỉ trong hai năm đã giúp tôi có mặt với gia đình, giúp ba mẹ tập sống với nếp sống tâm linh nhiều hơn. Cả nhà tập ăn chay trường. Ba nghỉ nghề đánh bắt cá dưới biển để chuyển qua nghề khác hiền thiện hơn. Hằng ngày ba mẹ tôi đều tập ngồi thiền tụng kinh chung với nhau. Kể từ ngày anh em tôi đi tu, tự nhiên ba mẹ ý thức tu nhiều hơn bởi nói gì và làm gì ba mẹ cũng đều nghĩ cho chúng tôi. Tôi nghe ba thường nói: nhà mình có hai đứa con đi tu nên sống làm sao cho đúng với gia đình có người đi tu. Chỉ có suy nghĩ đó thôi mà ba tôi đã ầm thầm tu sửa nhiều hơn; biết chăm sóc cơn giận nhiều hơn và không nói những câu làm tổn thương người thân nữa, nhất là mẹ tôi. Bây giờ gia đình không còn ở chung như xưa nữa nhưng ai cũng cảm thấy gần nhau hơn bởi cả nhà cùng đi chung trên một con đường tâm linh.

Ngồi nhìn lại quá khứ gia đình, tôi biết ơn và quý đời sống xuất sĩ thật nhiều bởi nếu ngày trước tôi không quyết định đi tu thì không biết giờ đây gia đình của tôi đã như thế nào rồi. Và lý tưởng của người tu đâu chỉ có đem lại hạnh phúc cho bản thân và gia đình huyết thống thôi, còn biết bao gia đình vẫn đang ngóng chờ những người con có trái tim thương yêu lớn, có tu có học, đi vào cuộc đời để tiếp tục sự nghiệp của Bụt. Dẫu biết rằng mọi thứ đều mới bắt đầu nhưng tôi luôn có niềm tin nơi con đường của Bụt, của Thầy và Tăng thân đã và đang đi. Tôi tin rằng:“Đã có đường đi rồi con không còn lo sợ”.

Trung tâm Làng Mai Quốc Tế Thái Lan

Vườn Ươm Trời Phương Ngoại

Tu viện Làng Mai Quốc Tế Thái Lan đang bước vào tuổi lên ba, được Sư Ông thương, đặt nơi đây một Vườn Ươm có cốc tre Nhìn Xa và thiền đường mái lá Trời Phương Ngoại. Đây là nơi đang có hơn 160 quý thầy, quý sư cô chung sống tu học giữa hai xóm Trời Quang và Trăng Tỏ. Mỗi ngày ở đây, đại chúng đang được Sư Bá, quý sư cha, sư mẹ nuôi dưỡng, cùng quý sư anh, sư chị, sư em đang ươm mầm và nuôi lớn sự vững chãi. Nơi đây các sư em như những chồi non bồ đề nhỏ nhất, đông nhất và nhiều người trẻ nhất đang tiếp nhận nguồn năng lượng bình an từ Sư Ông để nuôi lớn hạt giống hiểu thương trong mình và hiến tặng hạnh phúc cho đời mỗi sớm mai. Cánh Đại Bàng đã cất cánh tung bay trên Bầu Trời Phương Ngoại. Làng Mai Quốc Tế Thái Lan là mạch chảy tiếp nối của tăng thân từ Việt Nam ra Châu Á và đi khắp nơi.

Năm 2007, trong chuyến hoằng pháp về Việt Nam, Sư Ông đã cùng 80 vị xuất sĩ đặt chân đến Thái Lan dự lễ VESAK thế giới. Sư Ông và tăng đoàn đã tiếp tục gieo xuống mảnh đất này những bước chân thảnh thơi, hơi thở chánh niệm nhiệm mầu. Hai năm sau, khi nhân duyên hội tụ đầy đủ, vào ngày 9.9.2009, sư cô Linh Nghiêm – người Thái Lan đang tu học từ Làng Mai Pháp Quốc – được Sư Ông và tăng thân cử về Thái Lan cùng với năm thầy và năm sư cô khác từ Việt Nam sang để xây dựng trung tâm tu học mới trước nhu cầu khao khát lớn của những cư sĩ Thái Lan muốn được thực tập pháp môn của Làng Mai ngay trên đất Thái, một đất nước có truyền thống Phật Giáo Theravada lâu đời. Mười vị xuất sĩ đầu tiên ấy là các thầy Pháp Toàn, Pháp Toại, Pháp Tánh, Pháp Anh, Pháp Xứ và các sư cô Hạnh Nghĩa, Tịnh Chánh, Dung Nghiêm, Cẩm Nghiêm và Đài Nghiêm.

Luộng Pi Niramisa

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống Phật giáo tại Bangkok – Thái Lan, sư cô Linh Nghiêm lúc còn là em bé bảy tuổi, trong lễ đám tang của bà nội, lần đầu tiên được nhìn thấy hình ảnh của những nữ tu sĩ Phật giáo Trung Hoa (ở Thái Lan người nữ xuất gia rất hiếm), em bé ấy thấy lòng mình chấn động mạnh trước vẻ đẹp hiền từ trong sáng, được gieo vào lòng giọt thanh lương cam lộ. Lên 16 tuổi, cô bé đam mê về sách tâm lý học, triết học và may mắn được tặng cuốn sách “Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức” của Sư Ông. Nào ngờ cuốn sách ấy đã có công năng chỉ dẫn cô bé suốt con đường sống với lý tưởng của mình.

Tốt nghiệp ngành Y Tá, cô bắt đầu phụng sự cho người nghèo, người đói, người tha phương tỵ nạn, trẻ em Lào, Campuchia, Việt Nam. Bốn năm sau, cô sang Mỹ theo học thạc sĩ chuyên ngành giáo dục mầm non và tiếp tục phụng sự cho trẻ em trong bảy năm sau đó. Năm 1993, lần đầu tiên cô được gặp Sư Ông tại Đức và năm1994, cô đến được với Làng Mai. Ba năm sau, ngày 4.2.1998 thì cô chính thức được làm con gái của Sư Ông Làng Mai với pháp tự là Chân Linh Nghiêm trong gia đình xuất sĩ Cây Táo cùng tám vị trẻ tuổi khác.

Năm 2001, sau năm năm tu học tại Làng Mai, sư cô Linh Nghiêm lần đầu tiên được về thăm gia đình tại Thái. Hành trang mang về thăm nhà ngoài Y, Bát là cả tấm lòng mong muốn hiến tặng bước chân, hơi thở chánh niệm cho ba mẹ, anh chị em, bạn bè và người Thái thân thương. Chí đã dựng thì nguyện sẽ đạt, sư cô gặp được những người bạn cư sĩ Thái đã từng đến thực tập và yêu thích pháp môn Làng Mai, những người muốn đem pháp môn của Làng đến với nước Thái. Vì vậy mà từ đó, năm nào họ cũng tổ chức những khóa tu học theo pháp môn Làng tại Thái cho đến ngày…

Hội ngộ của 11 vị khai sáng của Làng Mai Quốc Tế Thái Lan

Ngày 9.9.2009, sư cô Linh Nghiêm được Sư Ông và tăng đoàn cử về Thái Lan từ Pháp, cùng với mười sư em đến từ Bát Nhã để bắt đầu “khai sơn lập địa” trên đất Thái. Chân bước đi mà lòng ngậm ngùi, đó là tâm trạng của quý thầy, quý sư cô từ Việt Nam trong giai đoạn này. Họ vừa thương mấy trăm anh chị em mình bên nhà không biết có được cùng tu chung với nhau không, vừa thương mình chân ước chân ráo trên đất khách quê người, tuổi tu còn nhỏ mà tuổi đời chẳng cao.

Ba tháng đầu, có biết bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn giữa sư chị người Thái chưa thông thạo tiếng Việt và các sư em người Việt chưa thông thạo tiếng Thái. Nhập gia tùy tục, mười một sư chị sư em mỗi ngày cùng dắt nhau đi đảnh lễ chư vị tôn túc truyền thống Thái khắp nơi, đảnh lễ Ngài Tăng Thống, tổ chức khóa tu cho cư sĩ, mở ngày quán niệm, cho pháp thoại… Khi trở về xóm, tuy ít người, nhưng thời khóa tu học miên mật mỗi ngày như: ngồi thiền tụng kinh, thiền hành, ăn cơm, nghe pháp thoại, học tiếng Anh, tiếng Thái và chấp tác đều đặn. Những ngày quán niệm thứ năm, chủ nhật hằng tuần cho hai xóm, lúc này gọi là Xóm Do Me (quý thầy) và Xóm Pun Lư (quý sư cô) là cơ hội cho mười một chị em cùng tu, cùng học, cùng ăn, cùng chơi, cùng hiểu, cùng thương nhau.

Nhờ năng lượng tu học tinh chuyên, nhờ giữ vững được hơi thở, bước chân qua những cơn sóng, nhờ tình thương và tâm Bồ Đề mà anh chị em đã ôm ấp được những khổ đau cũ của Bát Nhã, những thách thức ban đầu cho tu viện mới, mặc dù thỉnh thoảng hoặc đêm đêm, đâu đó còn có tiếng nấc vang lên, còn những giọt ngắn giọt dài. Thương và trân quý các sư em, sư chị Linh Nghiêm cùng nhiều cư sĩ Thái Lan đã đưa quý thầy, quý sư cô đi du lịch khắp nơi trên đất Thái trong mỗi chuyến đi ra.

Một sư cô đã chia sẻ: “Mười mấy người đi đâu cũng dắt nhau cùng đi, làm gì cũng cùng làm, ăn cùng ăn, bệnh cùng bệnh, khóc cùng khóc, cười cùng cười, giống nhà con đông mà ba mẹ đi vắng, tự thương nhau, tự nuôi nhau, nếu có lỡ làm nhau đau thì biết được liền, làm mới liền, chuyển hóa liền. Cho nên dù lúc đó thử thách nhiều nhưng tình thương cũng nhiều, ấn tượng lắm.”

Tăng Xá.jpg

Các Vị Cấp Cô Độc – Những người bạn tâm giao

Trời còn để có hôm nay…

(Truyện Kiều)

Những gì diễn ra trên đất Thái như là phép nhiệm màu, ắt phải đã do chư Tổ sắp đặt, chư Bụt dang cánh tay từ bi nâng đỡ. Thế mới biết chỉ có tu thôi, chỉ cần tu thôi thì sẽ còn nhau mãi mãi, sẽ gặp lại nhau. Bác Pun Lư, là tiếng gọi thân mật mà quý sư cô gọi vị Cấp Cô Độc Thái Lan giàu lòng từ bi, đã dang tay đón nhận hơn một trăm sư cô đến vườn nhà bác chung sống và tu học trong lúc tăng thân chưa hề có được mảnh nào để “cắm dùi”. Ngoài chỗ ở, bác đã cúng dường toàn bộ trái cây ngọt lành từ mảnh vườn 13 hécta, nào là xoài, dừa, nhãn, me… cho đại chúng. Như một cơ duyên tiền định, trước đó một năm, tự dưng bác bỏ ra một khoảng tiền lớn để tu sửa lại các gian nhà trong khu vườn của gia đình từ 30 năm nay vốn ít được ngó ngàng tới, mà cũng chẳng biết tu sửa để làm gì vì nhà chính của bác ở Bangkok, thỉnh thoảng bác mới xuống Pakchong này.

Xóm Do Me là nơi có căn nhà nghỉ dưỡng của gia đình sư cô Linh Nghiêm, được sử dụng để quý thầy, quý sư chú đến ở và tu học. Tuy không lớn bằng xóm Pun Lư nhưng cũng đủ không gian để quý thầy đi thiền hành, chơi thể thao, v.v…

Hai xóm cách nhau bởi con đường thiền hành dài chừng 3km rất đẹp, đi ngang qua những bãi mía xanh um.

Thêm vào đó, sẽ không thành công nếu không đủ bốn chúng cùng tu học nhưng may mắn thay, Tăng Thân Làng Mai Quốc Tế Thái Lan đã có được những vị cư sĩ nam nữ và 14 vị Tiếp Hiện rất giỏi, ham tu, hết lòng phụng sự Tam Bảo, chăm sóc quý thầy, quý sư cô, giúp đại chúng xuất sĩ hòa nhập được với truyền thồng văn hóa Thái Lan và người dân Thái. Trong tăng thân đã bắt đầu được xuất hiện những bài hát, vũ điệu, những lễ hội mới rất Thái như điệu múa Lòi Cà Thòng, Lễ Tạ ơn nước, Tết Thái… cùng với truyền thống văn hóa Việt.

Dang cánh tay từ bi cứu độ

Khi sự kiện Bát Nhã đi đến hồi bi kịch, tuy cha già ở xa nhưng may thay anh chị em gần kề, mười một vị ấy nay có cơ hội đón anh chị em mình đến Thái. Lúc đó dù chưa có gì, chưa biết phải làm sao, chỉ biết đi tới, cứ giữ cho hơi thở yên, chỉ mong còn tu chung với nhau được ngày nào quý ngày đó, dù ngày mai chưa biết sẽ ra sao.

Nhóm Cam (tức là từ Campuchia), tên gọi thân thương đại chúng dành cho hơn mười quý sư cô lưu lạc cuối cùng của Bát Nhã được sư mẹ Chơn Đệ và sư mẹ Hạnh Liên ôm ấp, rồi cũng về hội tụ ở Thái vào tháng 10/2010. Vậy mà trên chặng đường các sư con lưu lạc, Sư Ông vẫn cho ra đời mười sáu sư em cây Sen Xanh giữa lòng Pakchong Thái Lan với thế hệ mới, mở đầu cho những Bầu Trời với Ánh Trăng, khép lại Pháp và Nghiêm.

Sư Ông về- Sư Ông tiếp tục sinh sư em

Ban đầu, thiền đường là căn phòng nhỏ, nhà mẹ sư cô Linh Nghiêm. Khi quý thầy, quý sư chú qua đông thì một thiền đường nhỏ đã được dựng lên nhanh từ những chiếc chõng tre lều bạt. Đêm sương ngày nắng, quý thầy quý sư chú đều ngồi thiền tụng kinh hay buông thư cũng tại chỗ ấy. Thiền đường này có cái tên rất vui là Hội Ngàn Đinh (thay vì Hội Ngàn Sao như ở Xóm Hạ), do khi ngồi xuống rất dễ bị mấy cây đinh nổi lên trên thân tre móc rách áo quần. Thương tình, Bụt Tổ cho xây thiền đường ván gỗ Tình Huynh Đệ để đại chúng cả trăm vị được vào mùa An cư năm 2010, đồng thời cũng có thêm mấy gian nhà tranh vách cói để tránh nắng mưa, tiếp tục để cho quý thầy tu học.

Tháng 10 năm 2010, được tin Sư Ông về Thái Lan thăm các sư con, những sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị lớn từ Pháp, Mỹ, Đức… khắp nơi về thăm các sư em, và sẽ mở những khóa tu cho cả trăm người đến tham dự. Mọi người nhìn nhau: Chỗ đâu mà ngồi, mà tu nhỉ? Cái khó lại ló cái khôn. Thiền đường Trời Phương Ngoại nền đất, cột cây, vách liếp, mái lá ra đời rộng hơn, đẹp hơn để đón Sư Ông về, đủ sức chứa cho 500 người. Bất cứ ai đến nhìn cũng thấy thương mà hạnh phúc. Đó mới đúng là đời sống đơn giản đầy thiền vị của những người con Bụt.

Sư Ông về Cốc Nhìn Xa, ngồi chơi với các sư con, rồi Sư Ông lại cho ra đời các sư em Trời với Trăng. Anh chị chưa kịp lớn, chưa hết những xao xuyến nhớ quê hương, mà sư em thì cứ tiếp tục ra đời. Từ khắp ba miền đất nước, các tăng thân cư sĩ như Về Nguồn, Xuân Phong, Mây Thong Dong, Hiểu Và Thương, Thiện Tài Đồng Tử… các bạn trẻ tiếp tục náo nức xin tập sự xuất gia, các thầy cô trẻ tiếp tục… bồng em.

Sư Ông cho ra đời các sư em Trúc Vàng giữa khóa tu Xuất Sĩ ngày 17.10.2010 với 10 Trăng và 3 Trời. Cuối tháng 3/2011 Sư Ông lại về thăm Thái Lan, Sư Ông tiếp tục cho ra đời 13 sư em Trúc Xanh, rồi lại 13 Trúc Tím. Sắp sửa Sư Ông cho ra đời các sư em Cúc Đại Đóa tháng 1/2012. Phần lớn các sư em tương lai sẽ được “lọt lòng” tại Thái Lan, không có Sư Ông nhưng các em may mắn sẽ được Sư Bá đón chào trong ngày ra đời. Nhiều Sư em còn nhỏ mới tu, xa Sư Ông, xa quê, xa gia đình, tập khí còn nhiều, cứ phải gõ cửa nương tựa Sư Bá, sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị hoài hoài. Sư Ông đã cho ra đời ở đây nào là Trời Độ Lượng, Trăng Thanh Lương, Trời Tinh Khôi, Trăng Tuổi Thơ, Trăng Huyền Không,Trăng Xóm Mới, Trời Bao Dung, Trăng Đầu Non, Trời Thảnh Thơi, Trăng Tùng Hạc, Trăng Yên Tử, Trăng Đoàn Tụ…

Đất Mới

Con đông nhưng may mắn có nơi tạm trú an ổn, thấy mình phước báu còn tràn trề nhờ ơn đức của Sư Ông. Tuy vậy Làng Mai Quốc Tế Thái Lan vẫn để tâm tìm đất xây Tu viện mới. Quả là một thử thách không nhỏ, nhưng nhờ đại chúng hết lòng tu tập nên tuy có khó khăn trong ngoài, đại chúng Thái Lan đã được chư Tổ phù hộ, cuối cùng cũng mua được mảnh đất mới đẹp, nằm trên vùng đất rộng, có tầm nhìn phóng xa thấy cả rặng núi Khảo Dài trước mặt. Mảnh đất gác lưng bên ngọn đồi nhỏ đón sương, đón gió của vùng núi cao, rất chi là hợp với… tu thiền. Sư Ông về và buổi lễ Sái Tịnh cho Đất Mới được diễn ra, chính thức đặt tên mới là: Làng Mai Quốc Tế Thái Lan.

Cùng tu cùng chơi

Đại chúng Thái Lan đều đặn tổ chức những khóa tu cho người trẻ, khóa tu gia đình, khóa tu trẻ em, ngày quán niệm mỗi tháng tại Bangkok, chương trình Wake Up, cứu trợ lũ lụt cho nước Thái… Đây là cơ hội để anh chị em được ra ngoài để thực hiện lý tưởng phụng sự độ đời, con đường mà Bụt Tổ và Sư Ông đã và đang đi. Những sinh hoạt thời khóa hằng ngày của đại chúng vẫn đều đặn, ngày Sadi được tổ chức hằng năm vào tháng 12, cũng như các lớp học Phật Pháp Căn Bản mở ra thường xuyên, lớp tiếng Thái, tiếng Anh hay là những chuyến đi chơi, đi biển toàn chúng để đại chúng được thay đổi không khí…

Những con chim nhỏ vẫn hát ca, tập thỉnh chuông mõ, hô canh, dâng hương đều đặn dưới những gốc dừa, gốc me, hồ súng, để luôn được nuôi dưỡng và chóng trưởng thành. Em bé Thái Lan chưa đầy ba tuổi, mỗi ngày vẫn đang từng bước đứng lên, bước đi trên đôi chân nhỏ bé của mình, được Sư Ông nắm tay, được các sư anh, sư chị, sư em từ khắp nơi: Hong Kong, Việt Nam, Đức, Mỹ, Úc, Pháp… cùng nắm tay hát ca và dạo bước rong chơi Trời Phương Ngoại.

Đại Chúng Thái Lan

Trời Quang- Trăng Tỏ

Làng Mai Quốc Tế Thái Lan (Thai Plum Village International Practice Center)

PO Box 23

Pak Chong District

Nakhon Ratchasima 30130, Thailand

Địa chỉ email: visitus@thaiplumvillage.org

Liên lạc với Học Viện AIAB

Chùa Trúc Lâm (Chu Lam Ching Yun)_quý Thầy

House No 41, Ngnong Ping Village, Lantau Island, Hong Kong

Điện thoại: +(852) 2985_5033

 

Chùa Liên Trì (Lotus Pond Temple)_quý Sư cô

Ngnong Ping Village, Lantau Island, Hong Kong

Điện thoại: +(852) 2985_5281

+(852 3012_9832

 

Emai: aiab@pvfhk.org

Trang nhà: www.pvfhk.org

Viện Phật học ứng dụng Châu Á (AIAB)

Viện Phật Học Ứng Dụng là một trong những ước mơ của Thầy, Thầy đã bắt tay xây dựng từ lâu lắm rồi và cuối cùng nó cũng đã trở thành hiện thực. Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Âu (EIAB), trung tâm tại Đức đã đi vào hoạt động vài năm trước đã đánh một dấu mốc quan trọng trong việc xây dựng đạo đức con người trên Thế giới ngày nay. Vài năm sau, với sự yểm trợ của nhiều người và đầy đủ duyên lành, Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Á (AIAB) được ra đời, trung tâm ở tại Hong Kong. Sự ra đời của hai trung tâm này cũng là sự chuyển mình của Làng Mai sau 30 năm hoạt động, mong muốn mang những lời dạy của Bụt được ứng dụng vào đời sống, đem lại bình an và hạnh phúc cho mọi người.

Tháng 5 năm nay (2011), Tăng Thân Hong Kong lại một lần nữa may mắn đón chào Thầy và Tăng Thân sau chuyến hoằng pháp tại Thailand và Taiwan. Tháng 11 năm trước Thầy và Tăng Thân cũng đã có chuyến hoằng pháp lớn tại đây sau các nước Đông Nam Á. Năm nay Thầy đến Hong Kong không tổ chức sự kiện gì như năm ngoái, nhưng sự có mặt của Thầy đã đặt nền tảng cho sự ra đời của Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Á (AIAB). Tại ngôi Chánh Điện Chùa Liên Trì, ở đảo Lantau xinh đẹp này, ngày 1 tháng 5 năm 2011 Thầy đã giảng bài Pháp Thoại đầu tiên, bắt đầu cho sự hoạt động của AIAB. Sau bài pháp thoại là buổi lễ cúng dường Tu viện dựa trên chuyện Vua Tần-Bà-Sa-La cúng dường Tu Viện Trúc Lâm cho Tăng đoàn của Bụt ngày xưa, các vị Thí chủ cúng dường Chùa đã rưới nước rửa tay cho Thầy để công bố sự hoạt động củaTăng thân Làng Mai tại đây được bắt đầu trước sự chứng kiến và niềm hân hoan của tứ chúng. Đến nay cũng gần 8 tháng trôi qua, chương trình tu học được tiếp tục duy trì từ ngày ấy. Mỗi ngày lại có thêm nhiều người biết đến và thực tập hơn và đã xây dựng được một Tăng Thân cư sĩ thực tập vững chãi, yểm trợ cho chúng xuất sĩ trong những hoạt động dưới sự hướng dẫn của Thầy Pháp Khâm và Đại chúng ở đây.

Hong Kong là một nước nhỏ có diện tích 2,916 km2 với số dân tương đối đông khoảng 8 triệu người, được xem là một trong những nước có nền văn minh tiên tiến và hiện đại nhất Châu Á. Với những tòa nhà cao chọc trời nằm san sát nhau, ấy vậy mà 75% diện tích là thiên nhiên được bảo vệ. Trung Tâm Tự Tại, tên của trung tâm Làng Mai tại Hong Kong nằm tại Tsim Sha Tsui ở trung tâm Kowloon. Gần ba năm trước, chúng tôi sang đây để bắt đầu thành lập chúng xuất sĩ với năm thầy để xây dựng chúng ở Hong Kong. Trung Tâm Tự Tại nằm tại trung tâm thành phố , nghe thật là hoành tráng nhưng thực ra nó chỉ là căn hộ nhỏ, nằm ở tầng một của một tòa nhà (Building) mười bốn tầng, có không gian làm Thiền Đường đủ chỗ cho khoảng ba mươi người ngồi, dài theo phía sau là nơi làm việc, phòng ăn và chỗ sinh hoạt của quý thầy. Hằng ngày quý thầy thực tập theo thời khóa của một Tu viện, giờ thiền hành chúng tôi đi ngoài công viên, đi dọc theo Cảng Victoria, nơi mà khách du lịch thường xuyên lui tới thăm viếng. Được sự nâng đỡ của quý vị cư sĩ nên những hoạt động khóa tu và sinh hoạt được duy trì thường xuyên nên từ từ được nhiều người biết đến và tìm về với Tăng thân, mặc dù chỉ là một trung tâm nhỏ nhưng những hoạt động trong gần ba năm qua cho thấy sự có mặt của trung tâm và pháp môn thực tập ở đây đã giúp ích và mang lại hạnh phúc, sự bình an cho nhiều người, đặc biệt là cho những người có đời sống khá nhanh, có quá nhiều lo toan và căng thẳng như ở Hong Kong. Sau thời gian gần hai năm sinh hoạt, nhân duyên đầy đủ, Thầy và Tăng Thân có chuyến hoằng pháp tại đây, chúng ta đã có một trung tâm sinh hoạt mới do quý vị Thí Chủ có lòng hảo tâm cúng dường.

Chỗ tôi đang ngồi viết đây là một khu nhà tên là Trúc Lâm Tịnh Uyển, đây là nơi sinh hoạt thường trú của quý thầy, có khuôn viên nội viện với hàng cây và hoa, ngôi nhà có một lầu, phía trên là Thiền đường và dãy phòng sinh hoạt, phía dưới là phòng học, thư viện và nhà ăn. Hầu hết các lớp học của chương trình Học viện đều diễn ra ở đây. Nhìn sang hướng trước mặt là tượng Bụt lớn của chùa Bảo Liên, đây là nơi mà nhiều khách du lịch đến viếng thăm mỗi ngày. Phía bên kia là Chùa Liên Trì, nơi sinh hoạt của quý sư cô, khuôn viên chùa rộng hơn Trúc Lâm, có bãi cỏ xanh phía trước cốc của Thầy, được làm bằng gỗ rất đẹp, có nhà ăn chứa khoảng bảy mươi người, có chánh điện trang nghiêm, đây cũng là nơi quý thầy quý sư cô chia sẻ pháp thoại vào mỗi chủ nhật hàng tuần. Hai xóm cách nhau khoảng 50m, bao quanh vùng này là những dãy núi và biển, có thể đi bộ và uống trà ngắm cảnh trong những ngày làm biếng.

Hiện tại xóm quý sư cô có chín người và một vị tập sự, xóm quý thầy chỉ có sáu người, vì nhân duyên chưa đầy đủ nên chỉ mới có hai người sang, hi vọng trong thời gian tới sẽ đón chào thêm quý thầy, quý sư cô từ nơi khác sang để yểm trợ. Thời khóa sinh hoạt của hai xóm được sắp xếp thực tập chung như ngồi thiền buổi sáng, thiền hành, các lớp học…nên có nhiều cơ hội để thực tập, làm việc và nuôi dưỡng tình huynh đệ. Với chương trình đào tạo theo Phật Học Viện nên các lớp học cho chúng xuất sĩ được bắt đầu từ các Kinh căn bản theo trình tự với sự hướng dẫn của quý thầy và quý sư cô Giáo thọ qua các băng giảng của Thầy. Mỗi sáng trong tuần đều có các lớp học ngôn ngữ, tiếng Anh, tiếng Việt và tiếng Quảng Đông, sau đó là các lớp học nội điển hoặc các lớp khác như Giới luật, văn hóa địa phương, sức khỏe, nghi lễ… mà đặc biệt là lớp học Toastmaster – Cách chia sẽ trước công chúng. Các lớp học đã tạo hứng thú cho sự thực tập và nuôi dưỡng các anh chị em, buổi chiều thì chấp tác riêng mỗi xóm. Ngày thứ Năm và Chủ nhật có quán niệm chung. Riêng ngày Chủ nhật có cư sĩ lên tham dự và có chương trình đặc biệt riêng cho mỗi Chủ nhật trong tháng. Chủ nhật đầu tiên trong tháng có ưu tiên cho thiền sinh người Việt và đặc biệt là có chương trình cho trẻ em,. Chủ Nhật của tuần thứ hai đặc biệt cho nhóm người trẻ và xây dựng nhóm Wake up ở Hong Kong. Chủ nhật tuần thứ ba cho nhóm Tăng Thân cư sĩ xây dựng Tăng Thân và tụng 14 giới Tiếp Hiện và Chủ Nhật cuối tháng là sinh hoạt chung, có Be-in hoặc tổ chức Thiền trà. Ngoài những ngày sinh hoạt bình thường tại đây, còn có những khóa tu định kì ba tháng một lần. Vì nhu yếu thực tập của mọi người nên đại chúng ở đây duy trì những sinh hoạt thực tập tối thứ Sáu và các Ngày Quán niệm cho những nơi như: Học Viện Giáo Dục (HKIED), các trung tâm thực tập, Trường học hoặc Bệnh viện. Đó là những thời khóa và sinh hoạt trong chúng.

Được sự yểm trợ của những vị Thí chủ nên chỗ ăn chỗ ở của các vị thiền sinh đến tham dự khóa tu tại chùa được quan tâm và mở rộng. Hiện nay có chỗ ở cho khoảng sáu mươi người, đó cũng là sự quan tâm nỗ lực lớn để yểm trợ cho sự thực tập được thuận hơn, mang lại hạnh phúc cho nhiều người.

Sau Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Âu và hiện nay là Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Á đã và đang đi vào hoạt động. Mặc dù vậy, nhìn lại vẫn còn thiếu nhân lực và đang cần thêm quý thầy quý sư cô hướng dẫn. Nhưng hiện chưa đủ người nên các anh chị em ở đây phải tự đứng lên để từ từ từng bước làm vững chãi, xây dựng cho Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Á được mở rộng, thực tập để chuyển hóa nội tâm và hướng dẫn cho mọi người tiếp tục theo con đường chư Bụt chư Tổ đã đi. Ước mơ của Thầy đã và đang trở thành hiện thực là xây dựng Đạo Đức Toàn Cầu. Chúng ta cũng tiếp tục công việc của Thầy, bàn tay tiếp nối bàn tay, từ Âu sang Á và khắp mọi nơi. Ba mươi năm Làng Mai, một thành quả lớn lao mà Thầy cùng Tăng Thân đã xây dựng, mang lại ánh sang cho nhân loại, chúng ta sẽ tiếp tục đi hoài và đi mãi.

Chân Pháp Chứng
Tháng 12.2011