Ngài dạy là thiền tập có thể đem lại sự nuôi dưỡng và hạnh phúc. Mỗi hơi thở vào có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc cho thân và cho tâm. Mỗi hơi thở ra có thể mang lại sự buông bỏ, thảnh thơi, nhẹ nhàng.
Khi con thở vào, có ý thức rằng đây là một hơi thở vào và con đang thật sự có mặt trong sự sống. Khi con thở ra, con biết là con đang thở ra và con nhận diện sự sống trong con và chung quanh con. Đó là một điều rất mầu nhiệm.
Khi con thở vào, con thở vào thong thả, và vì có tịnh lạc ở trong lòng nên hơi thở vào con càng ngày càng sâu. Khi con thở ra, vì con có sự thảnh thơi nên hơi thở ra con từ tốn, thong thả, không gấp gáp, càng ngày càng chậm lại. Hơi thở vào thì sâu và hơi thở ra thì chậm.
Khi con thở vào, con cảm thấy khỏe khoắn trong châu thân, từ trên xuống dưới, như được tắm trong một dòng nước trong. Và khi con thở ra, con cảm thấy nhẹ nhàng, không vướng bận. Thảnh thơi, khỏe nhẹ.
Khi con thở vào, con thấy tâm con tĩnh lặng như thân con. Hơi thở vào đem lại sự tĩnh lặng cho cả thân tâm và khi con thở ra, vì con có hạnh phúc cho nên con mỉm cười, nụ cười nó làm buông thư đem lại hạnh phúc, tĩnh lặng.
Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười.
Khi thở vào, con thật sự an trú trong giây phút hiện tại, con làm chủ được thân tâm một cách hoàn toàn. Và khi thở ra, con biết giờ phút ngồi thiền đây có thể là giờ phút hạnh phúc nhất của đời con, con không đi tìm hạnh phúc ở chỗ khác. Được ngồi đây trong tự do, trong thảnh thơi, trong tịnh lạc. Con thấy giờ phút con thở ra là một giờ phút hạnh phúc, không có gì vượt qua được.
Vào – ra
Sâu – chậm.
Thở vào con thấy khỏe, thở ra con thấy nhẹ.
Thở vào tâm con tĩnh lặng, thở ra miệng con mỉm cười.
Thở vào con an trú trong giây phút hiện tại. Thở ra con biết giây phút tuyệt vời.


Kính bạch Đức Thế Tôn, Ngài đã dạy cho chúng con biết sợi dây ràng buộc thứ tám là tà kiến. Đó là những cố chấp và những kiến giải sai lầm phá hoại nền tảng của đạo đức, của bình an và hạnh phúc; như tin rằng không có nhân quả, không có nghiệp báo. Tà kiến cũng là cái thấy không phù hợp với sự thật, trong khi sự vật vô thường thì nghĩ là thường, trong khi không có cái ta riêng biệt thì tưởng rằng có cái ta riêng biệt, và đối tượng mình theo đuổi đem lại khổ đau mà cứ tưởng là mình đang chạy theo hạnh phúc; những thực tập đem lại hạnh phúc thì mình nghĩ là khổ đau, cực nhọc. Đó gọi là những tà kiến điên đảo, ngược với sự thật. Chúng con xin nguyện quán chiếu để có thể cởi trói cho chúng con những ràng buộc đó.


