Chương trình Tu học 8.12. 2013 – 01.14

Chương trình Tu học  8.12. 2013 – 01.14

 


* 8.30 – 8.50: Ngồi thiền.

* 8.50 – 9.00: Xả thiền – xoa bóp

* 9.00 – 10.00: Nghi thức tụng kinh

– Dâng hương – Lạy Bụt

– Tụng bài kinh Bát Nhã

– Đọc bốn lời quán nguyện

– Niệm danh hiệu chư Bụt và Bồ Tát

– Tụng bài kinh ca tụng đất mẹ

– Tụng bài kinh “ Tưới tẩm hạt giống tốt”

– Tụng 3 sự quay về – hồi hướng

* 10.00 – 10.15: Giải lao

* 10.15 – 11.00: Hát thiền ca – chia sẻ tự do – bàn chuyến đi Thái Lan

* 11.15 – 12.15 : Ăn trưa im lặng – đọc ngũ quán

* 12.30 -13.30: Buông thư

* 14.00 – 16.00: Thiền trà chia sẻ – Chào mừng những bạn mới – Mừng Sinh nhật Chú Lộc

– Họp bàn tu học tháng 1 – 2014 : Dã ngoại Tiền Giang – Bến Tre

– Thông báo khóa tu Toàn Giác tuần đầu tháng 1 – 2014 (Quí sư cô tổ chức)

* 16.30: Chia tay ra về – hẹn gặp lại

 



 


Chấp tác:

Chủ Lễ: Chú Lộc

Chuông – Mõ: Chị Cúc – Chị San

Nấu ăn: Oanh – Quế

Cắm hoa – trang trí thiền trà: Hiền

Trà – bánh: Hội

Văn nghệ: Hiếu – Nguyên


Đây là giây phút hạnh phúc!

Thầy kính thương!

Mỗi khi con được về và thực tập với tăng thân, với gia đình tâm linh của mình là con được cùng thở, cùng cười, cùng có mặt cho nhau, và trao nhau năng lượng để cùng hạnh phúc “bây giờ và ở đây”. Và chắc là vì thế mà cả sau đó, lúc con đi về rồi, con cũng vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc.

Tình thương ta trao nhau

Con có được xem một số băng đĩa và sách của Thầy giảng về nhiều kinh pháp rất sâu xa. Con còn thấy Thầy đã nghiên cứu để hoàn thiện lại một số kinh sách đã bị thất lạc, mai một do thời gian nữa. Con rất cảm phục sự uyên bác của Thầy. Con thấy Thầy như một nhà khảo cổ, một kho tàng kiến thức lớn lao của nhân loại vậy. Và con cũng thấy có nhiều người ca ngợi Thầy, Watkins còn “xếp hạng top ten” cho Thầy là “một trong mười vị lãnh tụ tinh thần có tầm ảnh hưởng nhất thế giới” chung với Dalai Lama, với Đức Giáo Hoàng … Con tự hào lắm vì đất nước nhỏ bé của mình lại sinh ra một người vĩ đại như thế.

Nhưng mà điều làm con luôn nhớ đến Thầy là một câu nói rất giản dị của Người: “Đây là giây phút hạnh phúc!” Con tu tập còn nhiều vụng về nên dù xem nhiều, đọc nhiều kinh sách nhưng con chưa nhớ, chưa thuộc được nhiều. Vậy mà thật lạ, câu nói này của Thầy luôn ở đâu đó với con. Mỗi lúc con gặp khó khăn như áp lực công việc, kẹt xe trên đường, … mỗi lúc trái tim con đập nhanh hay mặt con nhăn nhó, con lại nhớ: “Đây là giây phút hạnh phúc!” và con hít một hơi dài, và con nở một nụ cười nhẹ. Thế là con đã được nghỉ ngơi, được thoát khỏi cái hoàn cảnh khó khăn đó, dù chỉ là trong một hơi thở. Khi con nhận biết được như vậy, thì với con, câu nói đó đã thành một câu thần chú để mở ra cánh cửa của “ngôi nhà hạnh phúc”.

Và từ từ, con làm theo những gì Thầy nói. Con tập để biết mình đang làm gì: mình đi thì biết là mình đang đi, mình uống nước thì biết là mình đang uống nước. Nhờ đó mà khi con cáu giận, con biết mình đang cáu giận, khi con buồn, con biết mình đang buồn. Mỗi lúc như thế, con lại đọc câu thần chú của Thầy: “Đây là giây phút hạnh phúc” và thế là con hạnh phúc liền giây phút đó. Và bây giờ thì con đã biết rồi, để có hạnh phúc thì đơn giản thế thôi: cứ thở, cứ cười và cứ lặp lại câu thần chú ấy. Và con cũng biết rồi: hạnh phúc lâu bền chỉ là một chuỗi kết nối dài của từng giây phút hạnh phúc lại với nhau thôi. Nếu con thực hành nhiều và thật nhiều để từng giây phút hạnh phúc đơn lẻ được liền mạch, được xâu chuỗi lại thì con sẽ có được hạnh phúc dài lâu.

Chỉ nhờ bài tập nhỏ, giản dị này thôi mà con nhận được cái tâm thay đổi liên miên của mình. Và con đã hiểu: tâm càng ít thay đổi thì niềm hạnh phúc mình tạo được càng được kéo dài hơn. Con cũng đã có nhiều bài giảng của Thầy về làm thế nào để “an” tâm mình, điều phục tâm mình. Con cũng đang tìm hiểu và từng bước thực hành theo nhưng con xin được ngưng chia sẻ tại đây. Vì nếu cứ viết tiếp, viết tiếp mãi thì con sẽ thành miên man và không thể nào kết thúc được. Con có quá nhiều điều để nói, để chia sẻ với Thầy kính yêu của con. Con muốn nói là bây giờ con rất hạnh phúc và biết ơn về những gì có được, và con đang bước tiếp một cách đầy tư tin về phía trước, với sự chỉ dạy của Thầy và hỗ trợ của tăng thân.

Đây là lần đầu tiên con viết thư cho Thầy và nhân ngày tiếp nối của Thầy, con xin chia sẻ là: con đã có Thầy trong nụ cười và hơi thở của mình. Và Thầy là phần quan trọng nhất trong đó vì Thầy đã chỉ cho con biết thở, biết cười một cách có ý nghĩa cho con và cho mọi người. Cuộc sống của con đã có nhiều thay đổi từ đó. Con vô cùng biết ơn Thầy. Và con xin nguyện góp phần để đưa câu thần chú của Thầy tới với tất cả mọi người: “Đây là giây phút hạnh phúc!”.

Con xin kính chúc Thầy nhiều sức khỏe. Và dù cuộc sống còn nhiều khó khăn và vất vả, con xin nguyện được thở và được cười với Thầy nhiều và nhiều hơn nữa mỗi ngày.

Sen Quế

Con yêu má nhất trên đời

Má thương! Con còn nhớ rất rõ, từ hồi con còn bé tí, má đã phải đi làm ở một nơi rất xa. Một tuần hay có khi đến cả tháng má mới về thăm chúng con được một lần. Nhưng không vì vậy mà chúng con thiếu thốn ‘tình Mẹ’ mà thấy thương má nhiều hơn. Vì chúng con luôn cảm nhận được tình thương yêu và nỗi nhớ của má. Má luôn hướng về chúng con, đàn con thơ dại của má đang ở nhà trông đợi.

Má ơi! Trong cuộc sống của má, má luôn phải chịu sự đối xử không tốt từ bên nội, nhưng chính điều đó đã khiến cho má kiên cường hơn, yêu thương chúng con nhiều hơn. Vì có lẽ với má, chúng con là thứ quý nhất trên cuộc đời.

Má thương yêu của con! Con biết nói gì để diễn tả được tâm tư và lòng ăn năn của con. Khi con bước vào tuổi mới lớn, trong con có những nhận thức và những  suy nghĩ của một đứa trẻ mới lớn đầy háo thắng, ngang bướng và ích kỷ…

Má biết không! Có lẽ là do hai má con không sống cùng nhau nên việc chia sẻ tình cảm, tâm tư suy nghĩ là một việc hết sức khó khăn. Chính vì lẽ đó mà con đã nhiều lần làm cho má buồn.Thường là sau những cuộc tranh cãi nảy lửam con thấy lòng con rất buồn bực và luôn tự trách mình. Nhưng vì cái tính ngang bướng và sĩ diện của một đứa trẻ mới lớn mà con không thể mở miệng ra để nói lời “xin lỗi” với má.

Con biết “Mẹ nào lại chẳng thương con…”, nhưng suốt 23 năm trôi qua mà con vẫn chưa làm được gì để báo hiếu cho má. Ngoài những cuộc điện thoại hỏi thăm thì con chưa làm được gì cả. Cứ mỗi lần về thăm má con thường lặng lẽ ngồi nhìn má thật lâu từ đằng xa. Nhiều lần con muốn nói: “Con yêu má nhiều lắm!” Nhưng sao trong con như đang có cái gì đó cứ ngăn con lại. Con biết đó là sự vụng về của mình trong việc biểu lộ tình cảm với người thân. Con cảm thấy rất có lỗi, con sẽ cố gắng khắc phục nó và về thăm má nhiều hơn nữa. Mong má hiểu cho lòng con. Từ tận sâu trong đáy lòng mình, con xin gửi lời “BIẾT ƠN VÀ XIN LỖI” đến Má. Con yêu Má nhất trên đời.

Nhân ngày lễ Vu Lan, con xin gởi đến mọi người niềm hạnh phúc của con. Vì con đang ý thức má con đang còn sống bên con. Con cũng chúc mọi người sống thật hạnh phúc và an lạc trong từng phút giây của cuộc sống, hãy tận hưởng tình thương yêu mà mẹ dành cho ta nữa.

Cám ơn mọi người đã cho con có cơ hội chia sẻ về người Mẹ của con.

Vui!!!

Con Minh Châu.

Ai cũng hiền và dễ thương

Ngày 10/08/2013

Ngày con được cô Oanh thông báo cho con cùng đi dã ngoại và tu tập với gia đình Búp Sen ở biển Vũng Tàu, lòng con nao nức chờ đến ngày đi chung với mọi bông hoa trong gia đình. Con là búp sen nhỏ mới trong gia đình, con được sự dẫn dắt của bé Gà cho con đến với tăng thân Búp Sen.

Buổi sáng ngày 10 cô Cúc có gọi điện cho con thông báo bé Gà không đi được. Cô hỏi con xem con có tham gia với gia đình được không? Cô sợ con đi mình buồn do không ai chơi với con. Cô nói con có thể mời bạn con đi cùng cho có thêm năng lượng, nhưng con không có sức thu hút mấy bạn nên không ai đồng ý đi với con hết.

Ngay lúc đó trong con hiện lên hai ý niệm, tập khí làm biếng của con đi lên, nửa con muốn đi, nửa con lại không muốn đi. Con mà không đi con thấy có lỗi với các cô chú, các anh chị trong gia đình nhiều lắm. Nhưng con đi thì con sẽ không có ai chơi với. Con đấu tranh tư tưởng khoảng vài phút và quyết định cuối cùng con sẽ đi để được hưởng năng lượng bình an từ các cô chú, các anh chị.

Trưa, cái nắng Sài Gòn làm bỏng rát đôi chân của bao người, ai ra đường cũng kín mít như “ninja”, con cũng nằm trong số đó. Xe cộ chạy không ngừng, người đi không ngớt, con đi từng bước thật chậm lên chỗ trạm xe đợi. Con lên tới nơi nhìn quanh chưa thấy ai hết, con đi lòng vòng quanh đó và gặp được mấy cô là bạn chị Hoàng Lan cũng đi Vũng Tàu dã ngoai cùng gia đình mình.

Ngồi đợi xe mà con lại đi đếm từng chiếc xe lớn, xe nhỏ chạy ngoài đường làm con quên phắt đi bao nỗi mệt mỏi, khó chịu của mùi khói xe.

Xe đến bao buồn phiền, mệt nhọc của con rớt xuống lòng đường để cho những đợt xe chạy qua cuốn đi. Con thấy vui lạ thường bao nhiêu lo âu trong lòng giờ đây không còn chút nào nữa. Nụ cười của cô chú, của anh chị tiếp thêm cho con nguồn năng lượng mới.

Trong chuyến đi này không phải mình con nhỏ nhất có hai bé nhà cô Chi dễ thương, xinh xắn. Bé Mai có nụ cười rất đẹp, bé Mi ít nói nhưng dễ thương lắm. À còn có cháu ngoại của cô Cúc nữa. Có ba em nhỏ con như đang được trở về với những ngày ấu thơ của con.

Hơn bốn tiếng đồng hồ xe đã đi gần tới biển, từng đợt gió biển phả vào người. Cả đoàn được ở một ngôi biệt thự quay mặt ra bờ biển, phía bên này là ngọn núi cao cao.

Khi được nhìn thấy biển là con muốn hét: “Biển ơi! Ta lại được trở về với biển, được trở về với cát, trở về với những con sóng, biển ồn ào mà lặng lẽ, âm thầm và dịu êm”.

Con nhắm mắt lại tận hưởng những cơn gió biển, con ngửi được mùi cát biển, mùi hải sản ở biển. Cả nhà vui đùa trong tiếng cười nói pha lẫn vào với tiếng nước biển.

Con được tận mắt trông thấy đoàn thuyền đánh cá trở về sau một ngày. Trên khoang thuyền chở đầy ắp cá tôm. Bữa cơm chiều diễn ra trong không khí đầm ấm, con như đang được sống trong tình thương yêu của cả gia đình dành cho con.

Đề tài chia sẻ tối nay “đây là giây phút hạnh phúc”. Đối với con giây phút hạnh phúc là được ngồi chung với gia đình, được nghe những lời yêu thương từ mọi người, lắng nghe những niềm vui và nỗi khổ của từng người. Con thấy các cô chú, anh chị ai cũng tươi như những bông hoa, còn con thì vẫn còn nhiều yếu kém trong việc tu tập, .

Ngày 11/08/2013

“Sáng an hòa như mây”.

4h45 thức chúng để mọi người có thời gian chuẩn bị cho giờ công phu buổi sáng. Sáng nay con thấy khỏe, ngồi thiền con không buồn ngủ, con ngồi theo dõi hơi thở vào – ra của con. Con thấy nhẹ và an lắm.

Lần đầu tiên con được đi thiền hành trên bờ biển với đôi chân trần. Từng hạt cát trắng len lỏi dưới chân làm con thêm thích thú. Mặt trời đang dần lên cao, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt biển. Bữa sáng đơn giản nhưng rất ngon, trong đó chứa bao tình thương của chú Hiếu dành cho cả nhà.

Hơn ba giờ đồng hồ sau, giờ ăn trưa lại đến. Cả gia đình đều ăn cơm trong im lặng. Lúc này, con nhận biết được sự sống đang có mặt trong con từng giây, từng phút. Con hạnh phúc biết bao, con thầm cám ơn sự có mặt của cả gia đình. Có những gương mặt con chưa gặp qua nhưng sao con không hề thấy lạ lẫm. Ai cũng hiền và dễ thương quá chừng.

Sau giờ thiền buông thư là lễ cài bông hồng. Mở đầu của buổi lễ, chú Vinh xướng tụng kinh. Ôi giọng chú nghe sao mà ấm áp! Anh Phong và chị Thảo cùng đọc bài “Bông hồng cài áo” do Sư Ông viết về mẹ. Trong lúc hai anh chị đọc, từng dòng, từng chữ thấm vào con, làm con không cầm được nước mắt, con đã bật khóc, con khóc nhiều lắm.

Con được giao đọc bài “Thể hiện cảm niệm về mẹ”. Con run lắm, con nói không nên lời. Đây là nguyên văn bài cảm niệm của con.

” Mẹ! Một từ đơn giản nhưng linh thiêng, trong đó chất chứa bao yêu thương của mẹ dành cho con. Từ khi con cất tiếng khóc chào đời, con đã được âu yếm trong vòng tay của mẹ. Hai mươi năm con được mẹ che chở, yêu thương và nâng đỡ, mẹ luôn dành cho con bao ấm áp, bao hy vọng. Mẹ nuôi con khôn lớn không quản “một nắng hai sương”, thức khuya dậy sớm. Hai mươi năm trôi qua, mẹ dành cho con bao điều tốt đẹp nhưng hai mươi năm đó mẹ chịu bao cực khổ vì sự ganh ghét và đố kỵ của mọi người nhưng mẹ cam chịu và vượt qua hết.

Mỗi năm trôi qua, tuổi của mẹ ngày càng cao, nếp nhăn ngày một nhiều trên vầng trán cao của mẹ. Mẹ làm rất nhiều việc, ít có được thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc thân thể nên so với tuổi bây giờ, mẹ của con trông già hơn nhiều. Mẹ dù có ra sao mẹ vẫn là mẹ của con, đối với con mẹ là đẹp nhất. Con là một đứa trẻ khó nuôi, những lúc được mẹ ôm trong vòng tay, mẹ thường hay nói “Ngày trước sinh con cực lắm không ai ở bên chăm mẹ hết, con lại là con đầu nên sinh rất khó. Người khác sinh con ra mong con khỏe mạnh nhưng con không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Con có chút xíu, quấn nguyên cái khăn bông mới nặng được 1,4kg. Đã vậy, con còn khóc suốt ngày suốt đêm không cho mẹ ngủ, nửa đêm mẹ phải thức dậy ru con ngủ. Vậy mà giờ đây con đã lớn khôn rồi.”

Tóc mẹ nay đã điểm thêm vài sợi tóc pha sương, sức khỏe lại càng yếu đi. Trái gió trở trời mẹ lại bị đau, nhưng mẹ không nghỉ mà vẫn đi làm. Sao những lúc như thế con chưa làm được gì cho mẹ. Mẹ nói: “Không cần con làm gì cho mẹ, chỉ cần con chăm ngoan, lễ phép và ân cần học hỏi những điều hay lẽ phải là mẹ vui lắm rồi.”

Mỗi lần xem tivi con thấy những mảnh đời thiếu thốn tình thương của mẹ, bơ vơ không nơi nương tựa, lang thang ngoài đường nơi đầu đường xó chợ. Con thấy con thật may mắn biết bao khi con còn đủ ba mẹ. Con rất sợ, sợ một ngày nào đó cả ba và mẹ đều rời xa chúng con giống như trong bài hát “Mừng tuổi mẹ”, con sợ lắm mẹ ơi.

“Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con thời mồ côi. Mồ côi khổ lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo…”

Con tự hứa với lòng, con sẽ trân quý và gìn giữ những phút giây ở bên mẹ. Con không làm cho mẹ buồn lòng, không ương bướng và không làm trái lời mẹ nữa. Con sẽ làm mẹ vui, cho mẹ bớt một phần cực nhọc trong cuộc sống hàng ngày.

Con được tiếp xúc với pháp môn, với tăng thân là do mẹ dẫn đường chỉ lối cho con đi. Con còn nợ mẹ một lời cám ơn mà con chưa nói thành lời, một lời xin lỗi cho những việc làm sai trái của con. Con hạnh phúc khi con có mẹ, mẹ luôn có trong con và con cũng có trong mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm.”

Con thật may mắn và hạnh phúc khi con được chọn là người cài bông hồng lên áo của mọi người. Con, chị Hiền, chị Châu và bé Mi là bốn người được phân công cài hoa cho từng người.

Người đầu tiên con cài hoa là cô Sang, con nhìn cô Sang rất lâu, con thấy trong con có cô và cô cũng có ở trong con. Con có hỏi cô xem cô chọn bông hoa nào, con thật bất ngờ khi cô còn đủ hai bông hoa màu đỏ, con vui và hạnh phúc lắm. Cô ôm con vào lòng, cô khóc cùng với con.

Người cho con sự cảm động thứ hai là chú Hiếu, mặc dù ba mẹ chú không còn nhưng chú vẫn bảo cài cho chú hai bông hoa màu đỏ. Chú nói: “Ba mẹ trong chú vẫn còn, chú chưa bao giờ từng nghĩ chú đã mất ba mẹ. Ba mẹ vẫn sống nơi chú.”

Từng bài hát về mẹ vang lên trong khung cảnh yên tĩnh mà chứa nhiều cảm xúc và yêu thương.

Thiền ôm là thể hiện tình thương của mọi người, thể hiện với những người mình thương. Bé Mi lên làm thiền ôm với cô Chi, con thấy bé và cô hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay. Bé Mai ngồi dưới thấy ai cũng khóc, bé cười nhưng cho đến khi thấy bé Mi khóc, bé Mai cũng òa khóc theo. Ba mẹ con ôm nhau khóc trước bàn thờ Bụt.

Bích và cô Cúc

Con thật có duyên với cô Cúc, lúc ở Toàn Giác con và cô quấn chung một cái mền, ở Pháp Vân con được cô ru con ngủ và hôm nay con được làm thiền ôm với cô. Cô như một người mẹ thứ hai của con trong gia đình tâm linh. Cô làm mẹ con để con thổ lộ tâm tình của con dành cho mẹ. Con nói xin lỗi và cám ơn mẹ. Và con cũng cám ơn cô trong thời gian qua đã yêu thương con thật nhiều. Cô chỉ bày cho con những lời con chưa nói được với ba mẹ con, cô ôm con vào lòng hai cô cháu cùng khóc. Con nhận được tình yêu thương rất lớn trong cô.

Con búp sen nhỏ của gia đình

Bé Bích

THỜI KHOÁ DÃ NGOẠI “ BIỂN& EM”

THỜI KHOÁ DÃ NGOẠI “ BIỂN& EM”

TĂNG THÂN BÚP SEN – NGÀY 10, 11/08/2013

Chương trình ngày 10/08/2013

13.00 –  14:00:        Tập trung và khởi hành đi Vũng Tàu

17.00 – 17.30:         Đến nơi – cất hành lý – ổn định chỗ ở

17.30 – 18.30 :        Vui chơi ngoài biển

18.30 – 20.00:         Ăn tối im lặng tại nhà hàng

20:00 – 22:00:         Trà đàm + thắp nến + ngắm biển + ngắm trăng non

–         Giới thiệu làm quen với nhau các thành viên

–         Hát thiền ca

–         Chia sẻ sự có mặt “đây là giây phút hạnh phúc”

–         Tặng cho nhau những bài thi kệ để nhắc nhở thực tập

–         Tặng quà sinh nhật cho bé Thanh Nga

22:00              :        Chỉ tịnh

 

Chương trình ngày 11/08/2013

4:45 – 5:00 :            Thức dậy.

5:00 – 5:30 :            Ngồi thiền

–         Hô canh (bạn Vinh)

–         Đọc bài kinh thương yêu (Bé Thảo)

–         Đọc bài kinh phúc đức (Bé Chi)

5.30 – 6.30 :            Thiền hành ngắm mặt trời lên dọc theo bờ biển

6.30 – 8.30 :            Ăn sáng + cà phê…

8.30 –  11.00 :                    Sinh hoạt tự do (tắm biển, leo núi, shoping…)

11.30- 12.30:          Ăn cơm trưa im lặng tại nhà hàng

12.30 – 13.15:         Thiền buông thư

13.30 – 15.00:         Lễ cài hoa hồng nhân mùa Vu Lan báo hiếu

– Khai Thị (Chú Lộc)

– Đọc đoản văn Bông hồng cài áo (Giọng nữ: Bé Song Châu; Giọng Nam: Phong)

– Hát bài  “Bông Hồng cài áo” để nhớ đến công ơn của mẹ (Bạn Vinh)

– Hái bài hát “ Tình Cha” để nghĩ tưởng công ơn của cha (Bạn Hiếu)

– Bé Gà, Châu, Bích sẽ đi cài hoa cho từng người

Thiền trà chia sẻ niềm vui được sinh hoạt chung với nhau trong chuyến đi.

15:00 – 15.30 :        Hoàn mãn, dọn dẹp vệ sinh và lên xe về lại tphcm

18.30 – 19.00:         Về tới tphcm – chia tay ra về – kết thúc chuyến đi.

Biển và em

Gia đình Búp Sen kính thương!

Thế là mình đã có một chuyến đi thật vui và nuôi dưỡng. Anh chị em cùng các cháu trong đoàn đều được hưởng năng lượng bình an và hạnh phúc. Lòng con cảm thấy vui hơn vì Búp Sen đi dã ngoại lần này hoành tráng hơn so với những lần trước. Riêng con, con cũng thấy rất vui, có nhiều lợi lạc trong sự thực tập.

Gia đình biết không, khi ra đến biển thì bao nhiêu ký ức lại đi lên, vì ra biển là ra xứ sở của hải sản. Người người ăn hải sản, nhà nhà bán hải sản. Và con đi đâu cũng ngửi mùi hải sản bốc lên thơm phức, mùi nướng mùi nấu thật hấp dẫn. Đôi lúc con lại bị các hương vị ấy kéo đi, nhưng rồi  con nhận diện được hạt giống thèm thức ăn ấy trong con đang trỗi dậy. Vì đời sống trước đây của con, con cũng đã từng ăn những thức ăn này và ăn thấy rất ngon miệng. Nhưng lần đi chơi này, anh chị em gia đình Búp Sen quyết tâm chỉ dùng những thức ăn thật lành và nuôi dưỡng. Con ý thức được con đang đi cùng đoàn và đã ký kết là thực tập hết lòng cùng nhau.

Khi nhận thấy như vậy, tự dưng trong lòng con dâng lên một niềm hạnh phúc vô biên, đặc biệt khi nghĩ đến việc thực tập được giới thứ nhất trong năm giới quý báu (ý thức được khổ đau do sự giết hại gây ra). Vì con đang không đóng góp vào việc sát hại sự sống của những sinh mạng khác, niềm vui của con được trọn vẹn hơn.

Buổi sáng, cả gia đình được ngồi thiền chung trong một căn hộ thật đẹp, thật bình yên. Rồi tất cả cùng đi thiền hành với nhau, đón mặt trời lên dọc theo bãi biển. Bản thân con không được sự ưu ái đó vì con lo bữa ăn sáng cho các bạn. Nhưng các bạn đã đi cho con. Do vậy, con chỉ đứng trên lầu nhìn ra biển, thấy mặt trời ửng lên sát với mặt nước biển tạo nên một màu vàng cam thật đẹp và thật êm ả.

Lòng con cảm thấy ấm lên, con thưởng thức sự thú vị của biển và của gia đình. Khi cả nhà tay trong tay bước những bước chân bên nhau, có mặt cho nhau, sao mà đẹp và hạnh phúc đến vậy!

Gia đình Búp Sen ơi! Kể làm sao hết những hạnh phúc mà mình đã cho nhau. Ấn tượng nhất là buổi lễ cài hoa hồng nhân mùa Vu Lan về. Gia đình mình gần như ai cũng còn mẹ, nhưng sự quan tâm và có mặt cho mẹ thì hầu như ai cũng quên lãng vì mãi lo cho công việc.

Đoản văn “Bông Hồng Cài Áo” năm nào con cũng được nghe nhưng lần nào cũng có nhiều cảm xúc. “Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho ta… thương mẹ không phải là vấn đề luân lý đạo đức mà thương mẹ là vấn đề hưởng thụ, mình không hưởng thụ sự có mặt của mẹ còn đó cho mình thì bản thân mình bị thiệt thòi…”

Trong không khí thiêng liêng của buổi lễ, con thấy mình thật sung sướng khi còn được cài một bông hoa màu đỏ. Mỗi khi nghĩ lại con thấy mình thật có lỗi vì không sống gần mẹ và cũng ít quan tâm điện thoại thăm mẹ, trong khi mẹ luôn dành những món ăn ngon nhất cho con, trông con từng ngày để được gặp mặt. Thế là những giọt nước mắt cứ trào ra, nhìn xung quanh con thấy hình như ai cũng có những giọt nước mắt hạnh phúc hoặc nuối tiếc lăn dài trên má.

Con tự nhủ với lòng là phải quan tâm, có mặt cho cha mẹ và hưởng thụ sự hiện diện của cha mẹ cho con. Buổi lễ cài hoa đã khơi lại tâm thức của các bạn trẻ vì mãi bận rộn với công việc và lo cho cuộc sống mà quên đi sự hiện diện của cha mẹ.

Các bạn cũng hết lòng chia sẻ cảm xúc của mình. Con thấy mình thật vui, thật hạnh phúc khi được đi chơi với nhau mà tu học và nuôi dưỡng nhau như vậy.

Gia đình Búp Sen thương! Dường như theo sự cảm nhận của con, gia đình Búp Sen ai cũng dễ thương, dễ gần làm cho các bạn mới đi chung với chúng ta lần đầu cũng không thấy lẻ loi vì sự thân thiện của mọi người. Hơn nữa, anh chị em rất hết lòng thực tập xây dựng nên một năng lượng tập thể, giúp đỡ thương yêu và ý thức bảo vệ hạnh phúc, bình an cho nhau. Con chân thành tri ân sự thực tập của các anh chị em trong đoàn. Trong lòng con luôn thầm nghĩ: “Gia đình Búp Sen của chúng ta sao mà đáng yêu đến như vậy!”

Thương quý và tin cậy.

Thu Oanh

Chương trình tu học mừng năm năm biểu hiện

– 7.00 – 7.30: Tập trung đại chúng

– 7.30 – 8.00: Đi thiền

– 8.15 – 8.30: Ngồi thiền

– 8.40 – 9.30: Nghi thức tụng kinh: (Thầy Chỉnh Long chủ lễ)

+ Dâng hương, lạy Bụt;

+ Tụng bài kinh Bát nhã, Bài tụng Hạnh Phúc;

+ Đọc 4 lời quán nguyện;

+ Tụng 3 sự quay về – Hồi hướng.

– 9g30 – 9.45: Giải lao

– 9h45 – 11.15: Bắt đầu nghi thức sinh nhật.

+ Đại diện gia đình BS phát biểu (Oanh)

+ Thắp nến + Dâng lời khấn nguyện (Bé Nguyên);

+ Đại diện BS chia sẻ quá trình 5 năm tu học với nhau (Chị Cúc);

+ Cả nhà BS cùng nhau thổi nến và cắt bánh sinh nhật;

+ Mời quí Thầy, quí sư Cô chia sẻ.

– 11:15 – 11.30: Khất thực

– 11.30 – 12.30: Ăn chánh niệm có đọc ngũ quán (Quí Thầy cô)

– 12.30 – 12.45: Rửa chén trong chánh niệm

– 13.00 – 13.40: Thiền buông thư (bé Gà + Bé Chi)

– 14.00 – 16.00: Thiền trà + văn nghệ.

Chia sẻ niềm vui, những khó khăn gặp phải và kinh nghiệm tu tập để có hoa trái trong thực tập.(Búp Sen và các Tăng Thân cùng đóng góp).

– 16.30: Hoàn mãn.

 

Mừng Năm Năm Ngày Tiếp Nối (26.05.2013)

Hôm nay, gia đình Búp Sen chúng con làm lễ kỷ niệm lần thứ năm, mừng ngày “Tiếp nối” kể từ khi thành lập tại tu viện Bát Nhã năm 2008 – 2013. Khoảng thời gian 5 năm đó chúng con đã cùng nhau tu học, có mặt cho nhau thương yêu nhau và cùng nhau chia sẻ những niềm vui, những ngọt ngào hay những vui buồn trong cuộc sống. Lại cùng nhau vượt qua những khó khăn, những thăng trầm trong lúc sinh hoạt. Có những lúc tưởng chừng như đã tan rã, nhưng bằng tình thương, bằng nhiệt huyết chúng con vực dậy rồi duy trì đến hôm nay. Tuy những thành viên trong gia đình không nhiều nhưng mỗi khi đến với nhau chúng con luôn chế tác được niềm vui, sự nuôi dưỡng. Chúng con cảm nhận được niềm hạnh phúc khi sinh hoạt chung. Cũng từ đó tình huynh đệ có sự gắn kết, chúng con coi nhau như là anh chị em một nhà.

Trong năm qua, gia đình Búp Sen đã cho ra đời một đóa sen đẹp. Nay đã biểu hiện thành một sư cô dễ thương và luôn gửi nhiều tình thương về cho chúng con. Đây là một món quà quí giúp cho chúng con có thêm năng lượng để đi tới.

Hành trình năm năm cũng không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn. Chúng con đã bước được những bước chân vững chãi và tập trở về với hơi thở ý thức nhiều hơn. Biết dừng lại và sống chánh niệm trong cuộc sống bận rộn của mình, hay quan tâm và chia sẻ với nhau những khó khăn mỗi khi có ai gặp phải.Tuy nhiên vẫn còn nhiều hạn chế.

Chúng con ý thức được rằng: chúng con rất cần một gia đình tâm linh như thế để trở về nương tựa. Càng ngày anh chị em càng hiểu nhau và thương nhau nhiều hơn. Thời gian qua sau khi tham dự khóa tu ở Thái Lan về. Chúng con cảm nhận được tình thương của sư ông dành cho chúng con rất lớn. Cho nên, anh chị em trong gia đình càng phải tu học thật giỏi để đền đáp công ơn của Người. Hay để những hạt giống thương yêu, hiểu biết trong chúng con có cơ hội được lớn lên. Nhằm góp phần cho tăng thân nhiều năng lượng tươi mát, để giúp cho tự thân, cho gia đình và cho nhiều người khác nữa.

Hôm nay, nhân kỷ niệm ngày “Tiếp Nối”, chúng con kính dâng lên Sư ông lòng biết ơn sâu sắc nhất. Chúng con nguyện cùng nhau đi như một dòng sông. Chúng con xin Tri ân đến quí thầy, quí sư cô luôn luôn có mặt đó cho gia đình Búp Sen, động viên và khuyến khích chúng con tu học. Chúng con cũng xin tri ân đến các cô chú tăng thân Tiếp Hiện Sài Gòn luôn hết lòng yểm trợ. Nhất là chú Lộc đã sâu sát hướng dẫn chúng con suốt chặng đường vừa qua. Chúng con cũng xin tri ân đến chị Cúc người chị cả của Búp Sen luôn thương yêu và có tấm lòng muốn xây dựng một tăng thân vững mạnh. Cuối cùng con cũng xin tri ân đến tất cả các thành viên Búp Sen đã góp mặt làm nên một hồ sen tươi mát như hôm nay./.

Nguyên Tường


Một số hình ảnh gia đình Búp Sen trong ngày tiếp nối:


Xem thêm: Chương trình tu học mừng năm năm ngày biểu hiện

Tiếp theo: Lá thư tu học tháng 5 năm 2013

Lá thư tu học tháng 5 năm 2013

Sài Gòn đã bước vào tháng của những ngày mưa, ai cũng vui vì nắng bớt dần…

Cái oi bức của nắng tuy làm người ta cảm thấy khó chịu nhưng nhờ có nắng mà cây mới có sự sống, nhờ có nắng mà lúa mới trổ bông, nhờ có nắng mà gạo đã trở thành bát cơm ngon. Mưa thấm đất, mưa làm cho nắng dịu nhẹ đi, mưa làm mát mẻ hồn người. Cứ như thế, mưa và nắng cùng có mặt cho nhau, thay nhau đem đến sự mầu nhiệm cho cuộc sống. Sài Gòn tháng 5, ta càng thấy sự hiện diện của nắng và mưa một cách rõ rệt. Kì diệu thay, tháng 5 này cũng có một sự biểu hiện lành cùng với đất trời đó_ Ngày Tiếp Nối của tăng thân Búp Sen.

Nắng lên, chim chóc đâu đó ca mừng cho một ngày đặc biêt: Ngày 26 tháng 5 năm 2013, ngày Biểu hiện 5 năm thành lập và tu học trên con đường Hiểu và Thương của tăng thân Búp Sen. Lễ kỉ niệm được diễn ra từ sáng tới chiều tại chùa Lá Pháp Vân. Có quý thầy nghiêm minh chứng giám là thầy Chỉnh Long, cùng với sự có mặt của các bạn đồng tu từ nhiều tăng thân khác đến. Mọi người trong tăng thân Búp Sen ai cũng thấy niềm hạnh phúc và an lạc tràn dâng. Đây không những là dịp để chúng con ghi lại hành trình tu học mà còn là cơ hội để chúng con ngồi lại, nhìn vào những ngày hôm qua, nhìn lại sự thực tập lâu nay của mình, xem đã thật sự được chuyển hóa, được nảy mầm và được kết hoa hay chưa. Trong ngày Biểu hiện này, Búp Sen đã có rất nhiều sự hiến tặng. Từ việc lên kế hoạch, tổ chức của các Sen đi trước có nhiều kinh nghiệm đến việc phân công và thực hiện. Sen nào cũng hoan hỉ và hết lòng san sẻ thì giờ và năng lực cho nhau. Sen cô Cúc và Sen chú Lộc với những kinh nghiệm tu học vững chãi của mình đã làm nơi nương tựa cho các Sen xanh. Sen chú Nguyên tài tình và hợp lí đã sắp xếp công việc rất cụ thể. Sen chú Vinh với đôi bàn tay cũng là hoa đã biến căn phòng thành hồ Sen rộng lớn. Bao nhiêu là búp Sen đẹp được kết thành tràn hoa tươi mát. Niềm biết ơn từ đất mẹ qua các món ăn được Sen chú Hiếu nhẹ nhàng thể hiện cùng với sự có mặt của các Sen trong gia đình đã hiến tặng Giây phút hạnh phúc cho nhau. Trong giây phút đó, chúng con là những búp Sen trong bùn có cơ duyên may mắn được Sư Ông, quý thầy, quý sư cô chỉ dạy về cách thực tập làm sao để xây dựng tăng thân, để thực tập tốt pháp môn và để làm rộng lớn thêm con đường Hiểu và Thương. Chúng con được tưới tẩm và nuôi dưỡng nhiều lắm từ sự chia sẻ của các bạn đến từ tăng thân Xuân Phong, tăng thân Sân Mây, Trăng Rằm và Không Tên nữa. Sự có mặt và yểm trợ của mọi người là nguồn năng lượng lớn cho Búp Sen chúng con trên bước đường tu học.

 

Đã 5 năm trôi qua, một khoảng thời gian chưa dài nhưng cũng không phải là ngắn. Có những khó khăn, đau khổ, vướng mắc, giận hờn đã vô tình trồi lên trên mảnh đất còn đang mới vừa cuốc xới nhưng chúng con vẫn đón nhận để thực tập chuyển hóa, bởi vì chúng con ý thức rằng không có rác làm phân để bón cho đất thì làm sao những hạt giống tốt nảy mầm được, không có bùn thì làm sao có sen, không có khổ đau thì làm sao có hạnh phúc? Tuy con không có mặt trong ngày hôm qua, trong hành trình 5 năm trước của các cô chú, tuy con chỉ được nghe kể lại những câu chuyện về sự thực tập ngày ấy nhưng con cũng đã cảm nhận được phần nào. Với con 5 năm là khoảng thời gian dài lắm so với năm tháng chập chững bước chân vào tăng thân Búp Sen của con. Những hạt giống mà các Sen cô, Sen chú, Sen anh, Sen chị đã gieo là chất liệu nuôi dưỡng, tưới tẩm cho sự thực tập còn non yếu của con. Con có được cơ duyên cùng thở, cùng cười, cùng tu học, cùng làm việc, cùng rong chơi với tăng thân, đó là một sự nhiệm mầu. Để giờ đây, nhờ sự tin tưởng mà các “đóa Sen đã nở” trao truyền, con mạnh dạn viết ‘Nhật kí tu học’ cho gia đình.

Vào ngày Biểu Hiện đẹp trời, mỗi Búp Sen đều mang một tâm niệm an lành và vững chãi cùng ngồi xuống nhìn lại chặng đường tu học đã qua để làm mới lại thân tâm cũng như phương pháp thực tập. Đề ra những cách thức thực tập cụ thể như dành thêm nhiều thì giờ hơn để cùng nhau thở; dành thêm một buổi trong tuần để dâng tặng sự có mặt cho nhau; lập đệ nhị thân để cùng sách tấn, nương vào nhau tu học. ‘Khi có tập khí lười biếng tu tập trỗi dậy trong mình, hay tập tính ham chơi còn đang rong ruổi nơi nào đó, thì xin hãy nhớ rằng mặt cười sẽ có mặt trong tăng thân Búp Sen khi mình xuất hiện, và mặt méo khi mình vắng mặt nhé’. Điều đó làm cho những tập tính ấy dần dần mất đi vì nếu mình có mặt, mình sẽ toàn nhìn thấy mặt cười thôi. Đôi khi mình cũng muốn làm trẻ con nhận phiếu bé ngoan cho mình, nhưng đôi khi mình cũng nên nghiêm khắc với bản thân một chút!

Búp Sen bây giờ trưởng thành hơn vì ai cũng thấy rõ con đường đi của mình. Kế hoạch dự định của Sen cô Chi là sẽ tổ chức lễ đặt tên cho các Sen trong tăng thân rất dễ thương và ý nghĩa. Ví như mình đang bị lạc ở một nơi nào đó, trong rừng sâu hay đồng hoang, nếu có ai đó gọi đúng tên mình và mình để cánh cửa của trái tim để mở, bất giác mình sẽ quay về với tự thân mình ngay. Năm nay, Búp Sen có thêm nhiều bạn trẻ tìm đến và hướng tâm thực tập theo pháp môn, trong đó có cả con nữa. Chúng con tuy vụng về, tu tập còn yếu kém, bản tính bay nhảy còn nhiều nhưng với sự yêu thương, dìu dắt và yểm trợ của các Sen cô Sen chú Sen anh chị đã giúp chúng con hiểu biết thêm ra, làm lớn hơn chí nguyện của mình. Với tất cả niềm biết ơn đến Sư Ông, đến quý thầy, quý Sư Cô, đến tăng thân khắp chốn và đặc biệt đến gia đình Búp Sen, thế hệ trẻ chúng con hôm nay nguyện tu học hết lòng, làm thế nào để tạo hạnh phúc cho mình và cho mọi người.

Mừng ngày Biểu hiện 5 năm của tăng thân Búp Sen_ Đây là giây phút hạnh phúc!

Con đang thở thật bình an!

Bé Gà                



Tăng thân Búp Sen

Lá thư tu học tháng 5 năm 2013

Mừng Năm Năm Ngày Tiếp Nối (26.05.2013)

Những chặng đường đã đi qua

Chương trình tu học mừng năm năm biểu hiện

Ngày 26/05/2013 tại Thiền Đường chùa Pháp Vân

Biển và em

THỜI KHOÁ DÃ NGOẠI “ BIỂN& EM”

Ai cũng hiền và dễ thương

Nhật ký dã ngoại biển và em

Con yêu má nhất trên đời

Đây là giây phút hạnh phúc!

Bây giờ thì con đã biết rồi, để có hạnh phúc thì đơn giản thế thôi: cứ thở, cứ cười và cứ lặp lại câu thần chú ấy. Và con cũng biết rồi: hạnh phúc lâu bền chỉ là một chuỗi kết nối dài của từng giây phút hạnh phúc lại với nhau thôi. Nếu con thực hành nhiều và thật nhiều để từng giây phút hạnh phúc đơn lẻ được liền mạch, được xâu chuỗi lại thì con sẽ có được hạnh phúc dài lâu…

Chương trình Tu học 8.12. 2013 – 01.14

Nội dung sinh hoạt của Gia Đình Búp Sen

Sài Gòn những ngày cuối năm

Sáng nay, được ngồi thiền chung với tăng thân mình, con như cảm được một nguồn năng lượng bình an lạ thường đang diễn ra trong tâm thức con. Con mỉm cười ý thức về điều đó. Con ngồi thật yên mà không cảm thấy tê nhức chân. Căn phòng nhỏ thật ấm cúng cho con có cảm giác an toàn. Con mở lòng ra để tiếp nhận tình thương mà cả gia đình đang chế tác “- Sen Bé Bích