Tôi về lật lại trang xưa


Bỗng nhiên tôi đón tôi trở về

Dấu vết cứ điểm không còn

Giấc mơ hôm qua lung linh ngàn ảo tượng.

Những bức tường che gió sương

Tạo thành một không gian góc ấm

Lửa nến lung linh

Cười nhẹ hương trầm ngày nguyên đán

Một bữa cơm trời mưa

Hương tía tô

Thu tóm quê nhà, sắc, hương, hơi thở,

Biên giới tháo tung

Bàng hoàng

Một buổi trưa giông tố về, chớp lòe trình bày hiện thể

Mặt trời hôm nay có còn mặt trời hôm nao

Hoàng hôn – chim về bóng in

Hai mối thời gian nối nhau

Đẩy tôi nhẹ nhàng thoát ra

Ngõ mới

Màn lưới giăng trời buông bắt hư không

Bỗng nhiên rủ thành tơ liễu

Mấy cụm mây chiều kéo nhau

Về đỉnh núi

Tôi về lật lại trang xưa

Lửa đốt mảnh chứng thư

Bùa phép trần gian trước sau vẫn là vô hiệu

Gió thổi mau

Xa tít biển khơi, cánh chim nào vội vã

Ta ở đâu ?

Điểm quy tụ là nhớ thương

Nhà

Ôi quê hương tuổi nhỏ đồi xanh um cỏ dại

Lá tía tô thơm

Hương mùa thu mới chín

Bàn chân nhỏ lá non giọt sương

Lá thư gởi về, tiếng trống cầm canh

Một trời hoa vàng trong hạt cải

Chắp tay tôi để hoa nở trên bút tuyệt vời.


Từ bi quán


Tịnh thủy trong bình

Từ trên tay bồ tát

Rót trên sa mạc

Thành biển xanh

Mông mênh.

Trời phương ngoại


Người đi trên đất mắt nhìn trời

Chim liệng từng không mây trắng bay

Một bàn tay đưa cho nắng ngọt

Một bàn tay giữ con đường mây

Lá xanh tháng tư mặt trời lọc

Đi qua rừng cây mà không hay

Búp tay hoa sen vừa hé mở

Vũ trụ sáng nay đà ngất ngây

Trà khuya bay khói, thơ không chữ

Thơ chở trà lên tận đỉnh mây

Núi cao mưa tạnh vùng biên ải

Vi vút sau đèo gió gọi cây

Đỉnh tuyết trời quang bừng cõi mộng

Giác ngộ tung về đóa mãn khai.

Đất xa mầu nhiệm thơm tình mẹ

Hoa nở trần gian ước kịp ngày.

Thương Bé bơ vơ mùa loạn lạc

Sen vàng bướm gửi khắp trời Tây

Tờ hoa nhạc hội bừng chiêng trống

Xóm dưới thôn trên dán chật đầy

Mắc nối đường dây trăm xứ lạ

Ân nghĩa bên trời mãi dựng xây

Ngục thất ba trăm còn tuyệt thực

Mòn chân du thuyết hết đêm ngày.

Tháng tư đồng nội trăm hoa nở

Mong ước ôm đầy hai cánh tay

Sắc Xuân rực rỡ trời phương ngoại

Thơ hát yêu thương rộng tháng ngày

Gối mộng mây xa về lối cũ

Ngược dòng sông lạ đến tìm ai.


Trái ý thức chín rồi


Tuổi trẻ tôi

Trái mơ xanh

Vết răng của em

Gây thành thương tích nhỏ

Những chân răng rúng động

Và nhớ hoài

Nhớ hoài.

Nhưng từ thuở yêu em

Cánh cửa tôi mở rộng trước gió

Thực tại kêu gào cách mạng

Trái ý thức chín rồi

Cánh cửa

Không thể nào còn khép lại

Lửa

Lửa cháy tràn thế kỷ

Loang lổ núi rừng hoang

Gió thét ngang tai

Bão tuyết bên trời quằn quại

Vết thương mùa đông

Vết thương mùa đông nằm nhớ lưỡi thép lạnh

Bồn chồn, trăn trở,

Nhức nhối

Thâu đêm.


Ngày nào tôi tháo được trái tim

 

1-
Người anh em (da nâu) của tôi đói.
Địa ngục sát ngay một bên.
Tôi ngẩn ngơ ngơ ngẩn làm sao, để cho ông chiếm mất miếng thịt bò.

2-
Người anh em (da vàng) của tôi khốn cùng.
Đứa con anh buổi sáng không có củ khoai vào bụng, xỉu ngất trên ghế nhà trường.
Tôi còn lo tranh đấu để chủ nhà đừng tăng tiền nhà, thì ông đã trang bị được máy mới rồi, và tôi thất nghiệp.

3-
Người anh em (da đen) của tôi thiếu ăn mà không ngớt sinh con đẻ cháu.
Anh ơi, sinh ra nhiều quá cơm gạo đâu mà nuôi.
Nhưng anh biết làm sao.
Người vợ không có sữa có cơm, ẵm con bỏ bên vệ đường, hy vọng có người động tâm đem về nuôi dưỡng.
Mười hai triệu trẻ em chết đói tại các nước chậm tiến mỗi năm.
Tôi ngày đêm tranh đấu để tăng đồng lương smic.
Tôi ngày đêm tranh đấu để chống giá sinh hoạt vọt cao.
Thì giờ đâu mà lo lắng cho người anh em khốn khổ.

4-
Người anh em (da trắng ) của tôi làm 3 x 8, ăn ngủ thất thường, từ nhà máy về nổi dóa đập vợ la con.
Địa ngục là ngay đây.
Chúng tôi bận tranh đấu ngay tại nơi này, thì giờ đâu lo cho người anh em chúng tôi nơi khác ?

5-
Ông bảo vì quyền lợi quốc gia, không thể ngưng đà phát triển kinh doanh.
Ông muốn thu dụng tôi vào xưởng chế tạo đạn bom cung cấp về các nước Á Phi chậm tiến.
Tôi thất nghiệp, đói mèm, thiếu điều đưa tay cho ông ràng trói.
Người anh em tôi bên đó thiếu gạo thiếu cơm, nào phải cần đạn cần bom để tương tàn tương hại ?

6-
Vì tôi ngẩn ngơ, ông đã chiếm mất miếng thịt bò.
Vì tôi ngẩn ngơ, ông đã chiếm cái tivi màu, chiếc xe Mustang, ngôi nhà nghỉ mát bên bờ biển.
Ông bảo tôi muốn có nhà có tivi có xe hơi không khó; chỉ cần ký giấy làm việc chung thân.
Tôi đã bị ràng buộc nhiều rồi, không dám theo ông đi vào mê lộ.
Ông bảo tôi gàn dở, phận ốc gánh cái vỏ cứng của mình chưa nổi mà cứ nghĩ chuyện đỡ núi Thái Sơn.

7-
Vốc hạt có thể đem cứu đói người anh em tôi, ông đã dùng chế tạo nên miếng thịt bò.
Đống thịt bò đã cao bằng trái núi. Trái núi che khuất mặt trời, không thấy người thương.
Vốc hạt có thể đem cứu mạng đứa bé giờ này đang nằm thiêm thiếp ở Ethiopie, đã đem làm thành chai rượu.
Rượu tưới lên đống thịt bò. Máu tưới trên người đồng loại.
Ngày nào tôi tháo được trái tim, tôi sẽ nắm được phần thắng trong tay.


Bắc một chiếc cầu

 

Có cây ngô đồng cho chim Phượng đậu

Có người đứng đó cho tình thương sâu

Luật lệ nhiều khi như màn lưới sắt

Giam người trong kiếp trầm luân thương đau

Nhưng lòng nhân ái như bàn tay Phật

Phá tan địa ngục đập nát u sầu

Thành phố sáng nay nắng lên bát ngát

Có chim bồ câu bay liệng trời cao

Tôi nhớ tới người tấm lòng cương trực

Nụ cười mát dịu như nước nhiệm mầu

Trẻ thơ nhớ người như hoa nhớ nắng

Như nước nhớ nguồn, như trăng nhớ sao

Tâm đã quyết rồi hiềm gì bạo lực

Thân đi vào đời cưỡi trên ba đào

Bắc một cây cầu từ hang địa ngục

Lên tới cõi trời, mở hội ngàn sao.


Babita

 

Hai mắt mở tròn

Chưa đủ thì giờ để ngạc nhiên

Babita đã nằm trong vòng tay tôi

Toàn thân Babita

Run rẩy

Tiếng khóc như tiếng rên

Babita không dám khóc to

Vì Babita đột nhiên

Rơi vào vùng xa lạ

Babita đột nhiên

Lọt vào đền thánh uy nghiêm

Hai bàn tay tôi run theo

Trên mái tóc non

Miệng tôi nói những lời trấn an

Mà Babita không hiểu

Nhưng rồi Babita nằm yên

Babita nằm yên

Ôi tôi muốm ôm vào hai tay

Tất cả những em bé mồ côi hai tuổi rưỡi

Họ bỏ Babita ở đây

Để còn lo cách mạng

Babita có thể chờ

Những tháng ngày không sữa

Những ngày dài bò trên sân nắng

Trộn nước mũi với bùn đất

La lết bên đống phân

Babita còn trẻ

Babita có thể chờ

Ngày cách mạng thành công.


Những hàng đậu mới


Tôi là tôi của đất

Đất là đất của tôi

Tôi gửi tôi cho đất

Đất gửi đất cho tôi

Những hạt đậu sáng nay

Nẩy mầm thành những hàng dài

Hai chiếc lá non chắp tay trên đầu

Chào ánh sáng.

Giây neo


Cành lá thì thào

Rồi cành lá lặng yên

Thuyền tôi cập bến trăng sao

Hơi thở là giây neo

Tôi duy trì vũ trụ

Mây trắng thong dong


Nhớ thuở xưa – khi ngươi còn là đám bạch vân bay thong dong

Ta theo nguồn múa ca đi về đại dương mênh mông,

Ngươi lưu luyến chốn đỉnh cao, lắng tiếng reo cười ngàn thông

Ta nhấp nhô trên sóng bạc, lên xuống vào ra muôn trùng.

Kịp đến khi thấy trần gian quằn quại lệ chảy thành dòng

Thì ngươi biến thành mưa, nhỏ giọt tuôn tràn đêm đông

Mây đen mịt mờ một phương chừ, mặt trời hấp hối

Ngươi gọi ta về, cùng nhau giăng tay nổi trận cuồng phong.

Lòng thảnh thơi đâu, khi hoa ngàn cỏ núi còn rên siết hận bất công,

Ngươi đưa hai tay thiên thần, quyết tâm tháo bỏ cùm gông

Trong khi bóng tối phủ đầy, họng súng đen ngòm bạo lực

Xương dồn thành gò cao chừ, trong khi máu đã chảy dài thành sông.

Hai bàn tay ngươi dập nát, thương ôi, xích xiềng vẫn chưa tháo được

Ta gọi sấm sét về bên ngươi, quyết cùng bạo lực mở cuộc thư hùng.

Gan dạ hơn người, trong đêm ngươi hóa thành Sư Vương rống lớn

Hàng vạn loài ma quái nghe ngươi, đã cầm cập run trong đêm sương.

Hiên ngang không lùi bước chừ, dù phía trước dày đặc hầm chông,

Ngươi thản nhiên đưa mắt nhìn bạo lực chừ,

như nhìn vào khoảng không

Sống Chết là chi chừ, ép uổng nhau sao được ?

Ngươi gọi tên ta mà cười chừ, không một lời rên siết,

dù tra tấn cùm gông.

Bây giờ thoát đi, xiềng xích chẳng còn buộc nổi chân thân,

Ngươi trở về kiếp xưa mây trắng, thảnh thơi trên bầu mênh mông ;

Đến, Đi, tự ngươi – đỉnh cao nào thích thú thì ngươi dừng lại,

Cưỡi trên sóng bạc đầu chừ, ta hát ru ngươi khúc hát bi hùng.