Nhật ký thị giả

Khóa tu tại Tu viện Bích Nham 2013

Sau khi kết thúc ngày quán niệm dành cho người Việt tại đại học Brock với khoảng 900 người tham dự. Ngày 20/08/2013, Sư Ông lên xe bus cùng với quý thấy, quý sư cô về Tu viện Bích Nham. Ngày 25.08 mới bắt đầu có khóa tu đầu tiên nhưng các thầy, các sư cô từ Mộc Lan, Lộc Uyển đã tới tu viện Bích Nham trước để có dịp gần gũi và chơi với Sư Ông, sau nữa là giúp một tay cho các khóa tu ở Bích Nham. Tôi được chơi với các anh chị sư em thật vui. Tăng thân xuất sĩ, gồm có 103 vị.

Quý thầy và quý sư cô  cùng 74 cư sĩ tình nguyện đảm đương từ khâu tổ chức đến việc lo mướn hotel, xe buýt để đưa đón 850 thiền sinh (325 người ở phòng và cắm lều quanh tu viện, 525 người ở ngoài hotel). Đến việc sắp xếp địa điểm ăn-ngủ và mọi sinh hoạt khác như nấu ăn, dọn dẹp, rửa nồi… cho 1042 (thiền sinh và xuất sĩ). Quả thật là tuyệt vời! Tôi thầm cảm ơn cha mẹ các em đã yểm trợ cho con mình nhập vào dòng sông lý tưởng. Toàn là những người con ưu tú của gia đình dòng họ.

Tổng số có 850 thiền sinh được khéo léo chia vào 43 gia đình để cùng pháp đàm và thực tập làm việc trong chánh niệm trong những giờ thiền làm việc. Có hơn 600 người trên danh sách chờ đợi (waiting list) nhưng phải đau lòng  mà từ chối vì cố gắng nhận 850 thiền sinh là con số quá tải của mình rồi.


Có rất nhiều chuyện quá vui trong khóa tu này mà Sư Ông dặn thị giả nhớ ghi lại kẻo quên. Nhóm pháp đàm của sư chú Pháp Triển nghe các em thiếu nhi và thanh niên nói: “Trời ơi, trong khóa này mình có một siêu sao (superstar). Sư cô gì mà quay như cái bông vụ, bay bay đẹp hết xẩy.” (Khi đó là lúc sư cô Chân Không đang dạy 5 thế Hy Mã Lạp Sơn, thế quay vòng tròn mà không chóng mặt). Trong ngày thực tập chánh niệm cũng có thanh thiếu niên nói: Thật là quá “ngầu”! Có một sư cô đó lớn cỡ bà ngoại mình, đi thanh thản vào bảo chúng mình nằm dài xuống buông thư. Mới năm phút sau, thiên hạ đã ngủ khò hết còn sư cô thì cầm máy phát âm lên hát để ru mình ngủ bằng cả tiếng Anh, tiếng Pháp và  tiếng Việt. Hay dễ sợ luôn! Khi mọi người thức dậy, sư cô lại dạy về phương pháp làm chủ cơn giận rồi tiếp xúc với tổ tiên huyết thống, tổ tiên đất đai và tổ tiên tâm linh nữa. Chúng tôi “thích sư cô ngầu” nầy nhất!”

Có một vị chia sẻ trong pháp đàm rằng: Năm nay ông đã 60 tuổi, sắp xin hưu trí vì thấy mệt mỏi với ngành dạy học sau 40 năm phục vụ. Nhờ sắp hưu trí nên mới đi khóa tu để giải khuây. Bỗng sáng nay nghe Sư Ông kể chuyện mục sư  Martin Luther King, Sư Ông nói: “Cái hồi đó đó, hồi mà tôi còn trẻ lắm, cách đây hơn 20 năm. Lúc đó, tôi mới có sáu mươi bảy tuổi thôi, tôi đã làm… gì đó. Ông nghe Sư Ông nói hồi Sư Ông còn trẻ lắm, mới sáu mươi bảy tuổi thôi mà làm biết bao nhiêu là việc phụng sự cho đời. Còn mình, bây giờ mới 60 tuổi mà đã than già, tính chuyện về hưu, nhất định kỳ này về sẽ để hết năng lượng vào vấn đề đưa cách dạy ứng dụng đạo đức toàn cầu cho học sinh trong lớp học. Ông nói: “ông đã làm việc lâu năm nên rất có uy tín trong trường, thế nào tiếng nói của ông cũng được lắng nghe”.

Trong nhóm pháp đàm của thầy Pháp Hữu có một cô gái 26 tuổi, mặt eo xèo, buồn bực và rất hay quạu. Ngày thứ nhất: Khi mọi người giới thiệu thì cô nói: “Tui không thích đi khóa tu này, tui bị mẹ tui ép đi, tui không thích cái gì ở đây hết.” Ngày thứ hai: cô ngồi yên, ít quạu hơn nhưng cũng ít chia sẻ. Buổi pháp đàm chót cô đã chia sẻ là cô làm việc cho một trại cai nghiện rất khó xử lý. Khi cô đi khóa tu nầy thì cô khóa điện thoại lại, không mở ra. Trước hai ngày kết thúc khóa tu cô mới mở điện thoại thì thấy toàn là tin xấu và rất bức xúc. Cô bực mình, giận phát run. Tự nhiên cô bắt gặp mình tự trở về hơi thở và nói: “Chào em, cơn giận của tôi, tôi thở đây!”. Trời! Cô buông rơi chiếc máy điện thoại, cô không tưởng tượng mình có thể phát ra câu này, cái câu mà trong khóa tu cô rất ghét, không thích nghe, cô không thích làm mấy điều Sư Ông nói. Và lạ quá, cô thấy mình có sự bình tĩnh sau khi nói và thở như vậy. Vì thế, vào ngày cuối của khóa tu cô đã nhận năm giới. Mặt cô tươi ra, không còn quạu quọ như ngày mới tới. Cô còn hẹn gặp lại các bạn trẻ Wake Up vùng New York City…

Trong nhóm pháp đàm Hoa Thủy Tiên của sư cô Chân Không, có bà cụ than lãng tai nặng quá không nghe gì hết. Đến giờ pháp thoại của Sư Ông bà đổi chỗ ngồi ba lần mà vẫn không nghe. Nhưng hôm sau trở lại bà vui hẳn ra. Hỏi bà đã nghe được chưa? “Chưa! Nhưng đâu có gì quan trọng, không khí tu tập ở đây khiến tôi vui quá chừng. Tôi thật là may mắn tham dự được khóa tu mà đáng lẽ đã hết chỗ từ lâu, tôi cứ đi liều đến dù điện thoại không ai trả lời. Thế rồi, tôi cũng có một chỗ ngủ trong phòng nhiều người. Niềm vui lớn! Tôi được học giáo lý của Bụt, chủ nhật thì đi nhà thờ Episcopal.

Trong khóa tu này ai cũng có chỗ đứng theo truyền thống tâm linh của mình, thật đẹp và lành hay thật là bao dung. Tôi vừa là con chiên vừa là Phật tử. Còn John thì khóc cả buổi, vợ nhất định ly dị nên anh cũng đành phải chịu nhưng rất thương hai đứa con. Sau khi nghe sư cô dạy về phương pháp làm mới, về khiêm cung, tìm hiểu cái tưởng sai lầm về mình và cái tưởng sai lầm về người kia, vì vậy mà mình làm cho nhau khổ đau, mắt anh sáng lên, như nắm được chiếc chìa khóa của vấn đề.

Khóa tu chấm dứt bằng buổi truyền 5 phép Tu Tập Chánh Niệm cho hơn 500 người.

Ngày chủ nhật 1/9/2013 là ngày chánh niệm gây quỹ cho Tu Viện Bích Nham. Mỗi người tham dự xin được đóng góp 35 dollars. Có hơn 2000 người ghi tên. Thế là Bích Nham sắp có 70 000 dollars để làm tường cách nhiệt trong phòng ngủ của các sư cô.

Một buổi sáng thật mầu nhiệm. Từ khi Sư Ông giảng sơ lược chương trình trọn ngày rồi dạy từng pháp môn cụ thể như thiền hành, thiền thở, cách nghe chuông hay ăn trong chánh niệm… Sau đó tăng thân xuất sĩ tụng kinh Nammo Valokiteshvaraya. Tập thể dục rồi mới thuyết pháp. Hôm nay Sư Ông nói về Bốn câu thần chú và thiếu phụ Nam Xương.

Đến thời khóa thực tập thiền hành phải chia thành hai nhóm vì có hơn 2170 người. Buổi chiều sư cô Chân Không hướng dẫn thiền buông thư làm cho nhiều người hạnh phúc. Một vị nói trong pháp đàm: “Lạ quá, sư cô vừa đi vào là bắt thiên hạ nằm dài xuống hết và sau đó hướng dẫn buông thư”. Ồ! mới năm phút thôi là thiên hạ đã rơi vào giấc ngủ. Mà vui quá mình còn nghe có cả tiếng ngáy nữa. Kế đó sư cô còn hát ru mọi người ngủ, giọng hát của sư cô nghe sao trẻ quá như cô gái 17 tuổi vậy. Lạ ghê!  Sau giờ buông  thư sư cô  mời mọi người ngồi dậy, rồi chia sẻ về cách làm chủ cơn giận. Trước tiên, sư cô nói chuyện chú bé 11 tuổi nổi giận vì là nạn nhân của tập khí do ba chú bé truyền lại. Rồi sau đó sư cô từ từ đưa mọi người vào cách lạy có chánh niệm để tiếp xúc với tổ tiên.

Bốn giờ chiều là vấn đáp với quý Thầy cô giáo thọ.Thầy Pháp Dung trả lời rất khéo về việc thèm ăn (craving) sô cô la của các sư em của thầy, cách trả lời chứng tỏ thầy có thực tu. Buổi vấn đáp ấy mọi người rất thích và mê cách quý thầy sư cô trả lời nữa. Chấm dứt một ngày chánh niệm hoàn mãn. Ai cũng hạnh phúc và gặt hái thật nhiều lợi lạc “Đi có một ngày mà mình được học nhiều thứ quá!”

Sau đó thầy Pháp Nguyện, sư cô Chân Không và sư cô An Nghiêm trả lời phỏng vấn cho tờ Wall Street. Cô này thích quá nói cô sẽ viết một loạt ba bài. Sư Cô Tùng Nghiêm cũng trả lời cô phóng viên của một tờ báo khác. Sư Ông cũng đồng ý tiếp các phóng viên của tờ Times Magazine cùng với sư cô Hiến Nghiêm và sư cô Chân Không.

Kết thúc khóa tu, hết ngày chánh niệm trời đổ mưa rất lớn. Sư Ông cầu nguyện cho tu viện Lộc Uyển (Deer Park) có mưa  để cho cỏ cây thêm tươi mát. Vì nghe nói lâu rồi không mưa!

Thị giả