Mừng ngày Tiếp nối của Thầy

 

Thầy ơi,
Con đã đi tìm Thầy từ muôn vạn kiếp trước
Con đã đi tìm như thể đó là lời hẹn ước
Từ thuở nước non đang còn tuổi sơ sinh
 
Thầy ơi, 
Con đã đi tìm Thầy khi mặt trời vừa rạng ánh bình minh
Hay trong đêm tối con bàng hoàng thức giấc
Con đã tìm Thầy từ khi con còn là đất,
Là núi, là mây, là cây cỏ chốn rừng thiêng.
 
Con đã tìm Thầy như đi tìm chốn bình yên
Trong những nỗi khổ đau cùng cực nhất
Và rồi khi hạt mưa xuân thấm nhẹ trên mặt đất,
Con đã thấy Thầy trong hơi thở, bước chân con.
 
Thầy ơi, Thầy vẫn lặng lẽ ngồi thật yên, 
Cạnh bên con trong những lần con chênh vênh cùng tột.
Thầy đã bao giờ bỏ mặc con đâu.
(thơ – sư cô Trăng Từ Hiếu)
 

Ngày quán niệm Chủ nhật 13/10, Tứ chúng Làng Mai đã cùng có mặt với nhau mừng Ngày Tiếp nối của Thầy. Giờ phút này, chúng con bày tỏ niềm biết ơn sâu sắc đến Thầy. Người đã dạy cho chúng con nghệ thuật thương yêu và đã soi sáng con đường của nếp sống chánh niệm, tỉnh thức. Ngồi ở đây, chúng con cảm nhận nguồn năng lượng vững mạnh tuôn chảy êm đềm, nhẹ nhàng trong mỗi chúng con. Năng lượng của Thầy, tình thương và ước mong của Thầy vẫn còn đó rất rõ ràng. 

Thiền đường Hội Ngàn Sao như sáng hơn, đẹp hơn và ấm áp bởi nhiều bàn tay chăm sóc, trang trí của quý sư cô. Những quyển sách của Thầy với nhiều ấn bản ngôn ngữ khác nhau được triển lãm rất khéo léo và phong phú. Bên trái thiền đường là góc triễn lãm thư pháp, nhiều bức thư pháp tiếng Việt, tiếng Anh và tiếng Pháp được trưng bày rất thiền vị, hòa nhã. Cạnh đó là chiếc bàn viết thư pháp với các dụng cụ và lọ hoa nhỏ xinh đặt trên bàn. Bức hình vẽ Thầy cầm trên tay bông hồng vàng tươi, tô điểm phía sau. Thầy đã để lại cho chúng con vô vàn di sản quý giá qua các quyển sách, những bài pháp thoại và thiết thực nhất là Tăng thân.

 

 

“Có khi nhìn trời, nhìn trăng, nhìn sao, nhìn cây, nhìn cỏ, nhìn các sư cô, sư chú, Thầy thấy rằng: Thực tại đẹp hơn bất cứ giấc mơ nào mà mình có thể mơ tưởng. Thấy rõ ràng rằng sự thực tập của mình, con đường mình đi đã đem lại cho mình rất nhiều hạnh phúc. Được sống với tăng thân, được sống với các bạn từ mấy mươi nước tới, được sống với người tại gia và người xuất gia, cùng nhau thực tập con đường của vững chãi, của an lạc, của thảnh thơi, đó đã là một nguồn hạnh phúc lớn. Nó có thể lớn hơn bất cứ một ước mơ nào, vì đây không phải là ước mơ, đây là sự thực.”

Chúng con nguyện duy trì con đường ấy qua từng hơi thở, từng lời nói, cách suy nghĩ và hành động của chúng con. Sự có mặt của Thầy vẫn luôn luôn còn đó trong chúng con.

Có mặt cho nhau – Có mặt cho Thầy

Trong không khí ấm ấp quây quần bên Thầy, đại chúng đã mời Ni Trưởng Chân Không – một trong những sự tiếp nối đẹp của Thầy. Ni Trưởng là người đệ tử xuất gia đầu tiên của Thầy và đã đi theo con đường của Thầy hơn 60 năm. Ni Trưởng đã tiếp nối Thầy qua sự thực tập hướng dẫn pháp môn Làm mới và Thiền buông thư và đặc biệt là giọng hát của Ni Trưởng. Trong nhiều buổi pháp thoại công cộng và hội nghị, diễn thuyết, Thầy đã từng mời Ni Trưởng hát và bây giờ đại chúng xin mời Ni Trưởng cất tiếng hát để cúng dường lên Thầy và tăng thân. Ni Trưởng đã hát bài “Ý thức em mặt trời tỏ rạng” – bài hát Thầy tự sáng tác trong thời gian kêu gọi hoà bình và có nhiều đau khổ, tuyệt vọng từ bên ngoài. Bài hát này chỉ có những hình ảnh đẹp và thanh bình, sự tươi mát và những mầu nhiệm của cuộc sống sẽ tiếp tục nuôi dưỡng và trị liệu những thương tích trong lòng.

“Thức dậy hôm nay em thấy trời xanh
Chắp tay em cám ơn đời mầu nhiệm
Cho em hăm mươi bốn giờ tinh khôi
Cho em bầu trời bao la…” 

 

Sự có mặt của Ni Trưởng như cây đại thụ, luôn bao dung và che chở cho đại chúng được nương tựa nơi bóng mát từ bi. Giọng hát ngọt ngào, êm dịu của Ni Trưởng như dòng suối mát khiến cho mọi người cảm thấy rất gần gũi với Thầy. 

 

 

Sau đó, đại chúng mời thầy Pháp Hữu chia sẻ – người đã có nhiều cơ hội thân cận với Thầy trong nhiều năm. Thầy Pháp Hữu mở lời: Thầy luôn dạy rằng trong những ngày tưởng nhớ, chúng ta nên thực tập như thể thấy người mình thương vẫn đang hiện diện, không phải trong quá khứ mà là ngay trong giây phút hiện tại. Vì vậy, hôm nay con xin phép được nói chuyện với Thầy, vì Thầy đang có mặt trong từng hơi thở của tăng thân.

Con muốn bắt đầu với sự chánh niệm. Dù được ở bên một thiền sư, Thầy chưa bao giờ tạo áp lực hay ép con phải giống như Thầy. Người ta có thể tưởng tượng rằng khi ở gần Thầy, mình sẽ cảm thấy không đủ tốt, hoặc phải cố gắng để hoàn hảo. Nhưng điều Thầy luôn trao cho con là sự chăm sóc dịu dàng và một cách hiện diện rất nhẹ nhàng.

Một trong những việc đầu tiên mà những người thị giả phải học là pha trà. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng tâm trí của chúng con thường làm cho mọi thứ trở nên phức tạp. Con nhớ có một lần, Thầy bảo: “Pháp Hữu, pha cho Thầy một ấm trà.” Trong lòng con rất muốn làm một thị giả hoàn hảo, nên con vội vàng làm thật nhanh, và khi chuẩn bị rót trà, Thầy ra hiệu dừng lại. Ngay lúc đó, trong đầu con nảy ra những suy nghĩ như: “Mình không đủ giỏi, mình không chánh niệm.” Nhưng Thầy chỉ nhẹ nhàng nói: “Pháp Hữu, ấm trà cũng cần ngồi thiền. Bất cứ thứ gì ngồi thiền đều tốt hơn.” Rồi Thầy và con cùng ngồi với ấm trà, thở chánh niệm. Sau một lúc, Thầy nói: “Giờ thì được rồi. Đã có tuệ giác.” Chúng con cùng thưởng thức trà, và Thầy bảo con hãy nhớ khoảnh khắc này mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn. “Chỉ cần nhớ đến ấm trà. Bất cứ thứ gì ngồi thiền đều tốt hơn.” 

Thưa Thầy, qua bao nhiêu tháng năm ở trong tăng thân – tác phẩm tuyệt vời của Thầy – con đã nhìn thấy vẻ đẹp trong niềm tin của Thầy vào pháp môn, và cũng là trong chính bản thân con. Mỗi khi con đứng trước quyết định khó khăn, bị cảm xúc hay tức giận chi phối, con nghe giọng Thầy nhắc nhở: “Chỉ cần lắng nghe và để mọi thứ lắng xuống để con có thể nhìn rõ hơn.”

Và thưa Thầy, Thầy biết không? Con vẫn ở đây, 23 năm sau. Điều con trân quý nhất ở Thầy là sự bình dị. Chúng ta có thể có hình ảnh về một vị thiền sư vĩ đại, nhưng con yêu quý nhất những khoảnh khắc Thầy rất đời thường và vui vẻ. Sau một buổi giảng pháp kéo dài hai tiếng, Thầy trở về am thất và nói: “Thầy cần đi vào ‘happy room’,” rồi Thầy còn nói đùa với con về sự kiên nhẫn của Thầy. Những khoảnh khắc ấy, dù rất đơn giản, nhưng lại khiến con cảm thấy thật gần gũi với Thầy.

Chính qua những hành động bình dị đó, con nhận ra rằng những điều bình thường nhất lại là điều phi thường nhất. Nhiều khi con tự hỏi làm sao Thầy có thể hiền lành đến vậy, ngay cả khi đối diện với những học trò cứng đầu, hay những tình huống khó khăn. Có lúc, chính con cảm thấy tức giận thay cho Thầy vì nghĩ rằng chúng con chưa đạt tới tiêu chuẩn mà Thầy mong muốn. Thế nhưng, Thầy vẫn luôn chọn lòng từ bi. Dù trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống, Thầy vẫn không chọn con đường cay đắng, mà luôn chọn tình yêu làm nền tảng.

Khi lớn lên bên Thầy, con không thực sự tin vào hòa bình, nhưng nhờ cách sống của Thầy, nhờ những hành động đơn giản mà Thầy đã trao truyền, con bắt đầu tin tưởng vào hòa bình. Ngay cả khi chúng con làm trái quy tắc, như khi chúng con tám chuyện trong lúc đi thiền hành cùng Thầy, sau 10 bước chân chánh niệm đầu tiên. Thầy cũng không la mắng mà lại dùng sự dịu dàng để chuyển hóa năng lượng, dạy chúng con biết yêu thương và hướng dẫn một cách nhẹ nhàng.

Thầy đã nhắc chúng con rằng giấc mơ của Thầy không chỉ là của riêng Thầy, mà Thầy đã trao truyền nó cho tất cả chúng con. Con cảm ơn Thầy vì đã cho chúng con được sống trong giấc mơ của Thầy, và cũng cho chúng con không gian để có giấc mơ của riêng mình. Thầy đã khuyến khích chúng con là chính mình, đón nhận sự độc đáo của mình, và trở nên xinh đẹp theo cách của riêng mỗi người.

Thầy ơi, con nghĩ rằng con có thể đại diện cho Thầy trong một câu nói: Chúng con sẽ tiếp tục cố gắng hết sức để nuôi dưỡng nhau và cùng nhau xây dựng tăng thân này.

 

Chúng con sẽ tiếp tục cố gắng hết sức để nuôi dưỡng nhau và cùng nhau xây dựng tăng thân

 

Có rất nhiều vị thiền sinh đã thay đổi cuộc sống của họ khi đưa sự thực tập vào cuộc sống hàng ngày, bạn Albert là một trong số đó. Albert chia sẻ: Tôi muốn dành vài phút để chia sẻ về sự chuyển hóa trong cuộc đời tôi và cách tôi gặp Thầy, trong bối cảnh mối quan hệ giữa tôi và ba tôi, Henning Karcher, người đã qua đời năm ngoái.

Chính ba tôi là người đầu tiên giới thiệu tôi đến Làng Mai và pháp môn của Thầy khi ông tặng tôi một trong những cuốn sách của Thầy, You are here. Đó là lúc tôi bắt đầu tự mình thực tập. Lớn lên ở nhiều quốc gia khác nhau vì công việc của bố mẹ – bố tôi là người Đức, còn mẹ tôi đến từ Philippines – câu hỏi về sự thuộc về hay không thuộc về luôn tồn tại trong tôi. Pháp môn của Thầy đã giúp tôi bắt đầu trở về với chính mình, tìm nơi nương tựa ở Tăng thân và cuối cùng là ở chính bản thân mình.

Tôi bắt đầu thực tập với các Tăng thân Wake Up ở Boston và New York. Vào năm 2018, tôi vô cùng biết ơn khi được gặp Thầy trực tiếp tại Làng Mai Thái Lan. Sư cô Chân Không cũng có mặt và đã mời các bạn cư sĩ dùng bữa sáng với Thầy, đó là một trải nghiệm rất xúc động đối với tôi.

Sau đó, để kỷ niệm 10 năm của EIAB, tôi đã tham dự một khóa tu cùng ba, nơi chúng tôi cùng trải nghiệm pháp môn của Thầy. Đó là một trải nghiệm rất mạnh mẽ khi được nghe giáo lý của Thầy bằng tiếng Đức, được dịch sang tiếng Anh, và chứng kiến sự nhiệt tình của ba tôi khi dịch từ tiếng Đức sang tiếng Anh.

Năm 2021, ba tôi bị bệnh và không bao giờ hồi phục hoàn toàn. Sự suy sụp của ba rất khó khăn, nhưng tôi đã chăm sóc ba với rất nhiều tình yêu thương. Trong những ngày cuối đời của ba tại bệnh viện, tôi đã mở bài niệm Bồ tát Quan Thế Âm để yểm trợ ba trong những ngày tháng cuối đời. Giờ đây, trong khóa tu mùa an cư này, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn khi được đến Làng Mai, nơi năng lượng từ bi của Thầy vẫn luôn hiện diện để hướng dẫn và yểm trợ cho chúng tôi.

 Thầy luôn có mặt để giúp chúng con vượt qua những thời khắc khó khăn, để yểm trợ chúng con, và để dạy chúng con cách yêu thương và ôm ấp chính mình. Thầy thường nói: “Nếu con muốn khóc, hãy khóc, và Thầy sẽ khóc cùng con. Những giọt nước mắt của con sẽ chữa lành tất cả.” Những lời này như thể hiện tinh thần của bài thơ Nhất Như mà Thầy đã viết: 

“Em hãy nhìn
Để thấy tôi có mặt
Nếu muốn khóc
Em hãy khóc đi
Biết rằng
Tôi cũng đang khóc cùng em
Nước mắt ấy
Sẽ chữa lành thương tích
Nước mắt em
Cũng là nước mắt tôi.”
 

Giây phút này, chúng con tràn ngập niềm biết ơn, vì chúng con may mắn đã có con đường và vẫn luôn có Thầy trong tăng thân. Có mặt cho Thầy cũng là cơ hội chúng con có mặt cho nhau. “Đã về, đã tới. Bây giờ ở đây…”