Lễ đối thú khai mạc khóa an cư kiết đông 2015 – 2016

An cư kiết đông 13

Cứ mỗi mùa an cư về, Làng như ấm cúng hơn với sự có mặt của quý thầy, quý sư cô lớn cùng nhiều vị khách tăng và thiền sinh về quần tụ dưới mái nhà tâm linh. Mùa an cư năm nay, số người an cư tại đạo tràng Mai Thôn là 273 vị (186 xuất sĩ và 87 cư sĩ). Tất cả sẽ cùng an trú, tu tập miên mật trong 90 ngày. Lễ Đối thú an cư đã diễn ra tại thiền đường Nước Tĩnh, xóm Thượng vào sáng ngày 22.11.2015 với sự tham dự của tứ chúng Làng Mai.

An cư là  truyền thống của đạo Bụt từ 2600 năm về trước dành cho các vị xuất sĩ tại Châu Á trong ba tháng mùa mưa. Các vị xuất sĩ sẽ ở tại tu viện để tu tập mà không đi ra ngoài. Và an cư cũng là để tránh dẫm đạp côn trùng trên đường đi. Hồi Bụt còn tại thế, trong ba tháng an cư, các vị cư sĩ cũng có thể tới tu viện tu tập trong những ngày quán niệm. Còn tại Làng Mai, không những thiền sinh tới tu học với quý thầy, quý sư cô trong những ngày quán niệm mà mỗi năm còn có nhiều vị cư sĩ về an cư trong suốt ba tháng.

Chuẩn bị cho mùa an cư, từ hai tuần nay, các xóm của Làng đã họp chúng để chuyển phòng, đổi đội luân phiên và chọn cho mình một công việc để chăm sóc. Không khí thật rộn ràng và náo nức. Đây cũng là cơ hội để chúng xuất sĩ thực tập buông bỏ, buông bỏ những đồ dùng không cần thiết cho đời sống xuất gia và buông bỏ cả những buồn rầu, lo lắng, bất an để chuẩn bị thân tâm cho một mùa an cư hạnh phúc.

Trong lễ Đối thú an cư, thầy Pháp Cầu, sư cô Hội Nghiêm và sư cô Từ Nghiêm  thay mặt cho đại chúng – các vị tỳ kheo, tỳ kheo ni, thức xoa ma na, sadi, sadi ni, cận sự nam và cận sự nữ – của chùa Pháp Vân (xóm Thượng), chùa Sơn Hạ (Sơn Hạ), chùa Cam Lộ (xóm Hạ) và chùa Từ Nghiêm (xóm Mới) – thỉnh cầu Thầy Làng Mai (được đại diện bởi quý thầy, quý sư cô lớn trong đại chúng: thầy Pháp Đăng, sư cô Diệu Nghiêm và sư cô Bảo Nghiêm) làm chỗ nương tựa cho đại chúng trong ba tháng an cư kiết đông.

An cư kiết đông 8

Thầy Pháp Cầu, thay mặt cho thầy trụ trì chùa Pháp Vân (xóm Thượng) và chùa Sơn Hạ, dâng lời tác bạch: "Chúng con biết chúng con còn nhiều vụng về, yếu kém và sự thực tập của chúng con chưa thực sự miên mật. Nhưng đồng thời chúng con cũng nhận ra được rõ ràng rằng sự thực tập an trú trong tăng thân, sự thực tập trở về tiếp xúc với tự thân cũng như những mầu nhiệm xung quanh trong giây phút hiện tại chính là con đường để vượt thắng những hoang mang và lo lắng. Hơn lúc nào hết chúng con ý thức được sự nỗ lực trong sự tu tập, sự có mặt và sống hài hòa với sư anh, sư chị, sư em chính là cái gốc để góp phần vào sự vững chãi của tăng thân trong giây phút này. Những thực tập như hơi thở ý thức, bước chân chánh niệm, sự cởi mở, chấp nhận và nâng đỡ những thành phần khác trong tăng thân là những điều vừa thiết yếu, vừa giản dị, vừa thâm sâu. Chúng con nguyện thực tập, rèn luyện những điều ấy một cách nhu nhuyến, thuần thục để có thể mang lại nhiều lợi lạc và chuyển hóa cho chính bản thân cũng như cho tăng thân. Chúng con xin nương tựa vào tuệ giác của Sư Ông, xin nương tựa vào sự tận tụy, hướng dẫn, có mặt, sách tấn hàng ngày của các thầy, các sư anh cũng như toàn thể tấm lòng nhiệt thành và nâng đỡ từ mọi mặt trong đại chúng, mong rằng những bước chân sẽ làm nên cõi tịnh, giọt nước sẽ thành dòng sông, thảnh thơi trong tình huynh đệ trên con đường chuyển hóa và độ đời…"

Thay mặt Sư Ông Làng Mai, thầy Pháp Đăng có lời chia sẻ, sách tấn đại chúng: "Chúng ta rất may mắn là Thầy vẫn còn có mặt cùng chúng ta, tuy Thầy có bệnh nhưng Thầy vẫn còn đó. Sư anh đại diện Thầy kính chúc quý thầy, quý sư chú và các cận sự nam một mùa an cư rất vui, tinh tiến, vững mạnh và hòa điệu. Mỗi chúng ta đều phải tự hỏi là mình tới đây để làm gì? mình đi tu, mình tới tu viện để làm gì? mình muốn làm gì với đời mình? Thầy đã dạy rất rõ là mình muốn thực tập cho nên mình tới đây để tu tập, để xuất gia. Mình không muốn gì hơn nữa là sự thực tập, mình thực tập để chuyển hóa những khổ đau trong tự thân và những khổ đau của gia đình, dòng họ. Mình thực tập để nếm được pháp lạc thực sự. Vậy cho nên mình cần nắm vững những thực tập trong đời sống hàng ngày. Và nương tựa Thầy chính là nương tựa tăng thân, vì Thầy đã để hết cuộc đời của mình vào việc xây dựng tăng thân. Pháp môn Thầy đã trao hết rồi, vậy cho nên trong mùa an cư này mỗi chúng ta phải phát nguyện thực tập hết lòng pháp môn Thầy trao truyền và tham dự tất cả những sinh hoạt của đại chúng. Nương tựa tăng thân là theo đời sống của tăng thân, thực tập cùng với tăng thân. Làm được như vậy thì tăng thân sẽ mạnh và mình cũng sẽ mạnh. Mình sẽ đi ngang qua được những khổ đau của chính mình và tăng thân cũng sẽ hưởng được năng lượng thực tập của mình cũng như từng thành phần của tăng thân. Nếu không thực tập cùng tăng thân thì một ngày nào đó mình sẽ đánh mất tăng thân. Khi mình tu tập đàng hoàng thì mình có hạnh phúc, tự do, không chỉ cho mình mà còn cho ông bà, cha mẹ, tổ tiên…"

Có được 90 ngày để sống chung và thực tập chung với nhau là một hạnh phúc rất lớn của tứ chúng Làng Mai. Vì vậy, ai trong đại chúng cũng đều tâm niệm hết lòng thực tập, làm mới sức khỏe thể chất và sức khỏe tâm linh để nuôi dưỡng mình và nuôi dưỡng tăng thân, nguyện chế tác năng lượng của bình an, thương yêu và trị liệu để gửi đến Thầy, đến những người đang có nhiều khổ đau trên thế giới và cho cả hành tinh này.

 

Xem thêm hình Lễ Đối thú An cư 2015 – 2016: http://langmai.org/dai-may-tim/vien-anh/an-cu-kiet-dong/an-cu-kiet-dong-2015-2016?set_language=vi

Hành trình Bắc Mỹ 2015: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần cuối)

Con đường thơm

Tôi nhớ một lần Sư Ông đã mở đầu một bài pháp thoại như sau: “Sáng nay đi từ nhà Tùng Bút đến thiền đường, con đường rất là thơm”. Sáng nay tôi đi từ xóm Trong Sáng lên thiền đường, con đường cũng rất thơm đó bạn hiền. Đi một đoạn từ xóm Trong Sáng lên hướng thiền đường thì con đường trở thành con đường mà Sư Ông nhắc đến trong pháp thoại. Không hiểu sao trong nhiều năm qua tôi cứ cho rằng nhà Tùng Bút là ở tu viện Bích Nham. Thực ra nhà Tùng Bút là cốc của Sư Ông ở tu viện Lộc Uyển.

Đêm qua trời mưa nhẹ nên cây cối được tắm một ít nước mưa. Có lẽ vì vậy nên hương thơm có vẻ rõ rệt hơn những ngày trước. Tôi hạnh phúc hít đầy lồng ngực hương thơm tinh khiết đó. Ở đây mưa hiếm lắm. Hạn hán đã kéo dài rất lâu ở Escondido, nơi tu viện Lộc Uyển tọa lạc.

Tu viện Lộc Uyển đẹp quá bạn hiền ạ. Tu viện Bích Nham, tu viện Mộc Lan cũng rất đẹp. Nói theo cụ Nguyễn Du thì “mười phân vẹn mười” đó bạn hiền. Tuy nhiên, Lộc Uyển nằm trong một thung lũng, được bao quanh bởi núi đồi nên có một vẻ hùng vĩ đặc biệt, một nét đẹp riêng. Về đây, tôi thấy mình như một đứa bé, hơi khép nép, thấy mình như bị nhiếp phục trước sự  vững chãi và nghiêm trang, có một chút bí ẩn của núi đồi Đại Ẩn.

Trước khi đến đây, tôi đã được nghe nói nhiều đến rắn rung chuông, đến chó rừng, đến những bụi sage dại – những “đặc sản” của núi đồi Lộc Uyển. Có người còn kể những ngày đầu dựng chùa, có khi còn thấy cả sư tử núi nữa. Đôi khi có cảm giác đang đọc một quyển truyện đường rừng kiểu Lan Khai (tác giả này chắc bạn hiền không biết đâu, bạn hiền có thể Google chăng?), hay truyện về rừng tràm U Minh của Sơn Nam, vừa kỳ bí, vừa hoang sơ, vừa mạo hiểm.

Rồi mình lại đi chơi, lên đồi khi sương sớm

Nhìn xa qua mây núiVề Lộc Uyển, bạn phải leo lên Yên Tử, ngồi trên tảng đá và hát bài: “Rồi mình lại đi chơi, lên đồi khi sương sớm, lên mỏm đá cao ngồi, nhìn xa qua mấy núi, chỉ thấy mây mù thôi…”. Rồi bạn phải ghé thăm cốc Phù Vân, nơi có tháp của thầy Giác Thanh. Trong tháp có hình của thầy, có một số bồ đoàn, tọa cụ để ai muốn ngồi trong thảnh thơi, quay về tìm bản lai diện mục thì ngồi đó cùng thầy. Không gian tĩnh lặng, núi đồi thênh thang, xa xa có vài cụm mây trắng bay trên nền trời xanh trong, bỗng nhiên mình muốn trở thành hoặc là … thi sĩ, hoặc là hơi tham lam hơn một chút, trở thành thiền sư đó bạn hiền.  Nhìn qua bên kia thấy một dòng xe cộ của thành thị đang nối đuôi nhau trong yên lặng. Xa quá nên tiếng thị thành không vọng được tới đây.

Ở Lộc Uyển, như bạn hiền đã biết, xóm Trong Sáng là xóm của quý sư cô nằm ở dưới dốc, còn xóm Vững Chãi là xóm của quý thầy thì nằm trên núi. Hai xóm cách nhau một con dốc dài. Mỗi tuần, thiền sinh đến dự hai ngày tu chánh niệm, thứ Năm ở xóm quý sư cô, còn Chủ nhật thì ở xóm quý thầy. Thiền đường Thái Bình Dương là thiền đường lớn nằm gần xóm Vững Chãi. Trong các khóa tu lớn, tất cả mọi sinh hoạt thời khóa đều diễn ra ở thiền đường Thái Bình Dương và khu vực nhà ăn, nhà bếp của quý thầy. Vì vậy nên mỗi ngày tôi thấy mình leo dốc (tức là con đường thơm mà tôi nhắc đến ở trên) hơi thường xuyên. Ít nhất là 10 lần vừa lên vừa xuống đó bạn hiền.

Thú thật với bạn hiền là dù tôi đã thưởng thức thiền hành tối đa nhưng đôi chân đôi khi cũng mỏi. Vì vậy lâu lâu tôi đón xe để đi. Nhưng xe đây không phải là xe hơi đâu bạn hiền ạ. Xe này là xe mà người ta hay sử dụng trong các sân golf, dùng để cho những người chơi golf chở dụng cụ chơi golf ra sân. Nhìn tôi chắc cũng chưa lụm cụm lắm mà lại đón xe đi nên có người lâu lâu nhìn tôi cười một cái đầy ý nghĩa… Bởi vì bạn hiền biết không, ai ở đây lâu thì đôi chân cũng trở nên săn chắc. Ai ở đây cũng thích đi núi cả. Ngày làm biếng đố bạn hiền tìm được ai nghỉ ở nhà, phần đông ai cũng leo lên núi uống trà hết. Chỉ có tôi, chắc … vì tuổi tác cho nên hổng hiểu sao chân tôi cứ mỏi đều đều. Tôi đành tặc lưỡi, thôi thì ai cười cứ cười, mình phải để dành đôi chân quý báu này mới được. Mình còn cả hai khóa tu nữa để sử dụng đôi chân. Nhất là trong cả ba khóa tu sắp tới (một dành cho xuất sĩ, một dành cho những người nói tiếng Anh và một dành cho những người nói tiếng Việt), khóa tu nào trong thời khóa cũng có mục leo núi vào lúc 5h30 sáng để ăn sáng và ngắm mặt trời lên. Bạn hiền thấy tôi tính vậy có được không?

Trong khóa tu xuất sĩ, quý thầy, quý sư cô có dịp được tu học với nhau, xây dựng tình huynh đệ và có dịp nhìn sâu vào những vấn đề quan trọng mà chúng xuất sĩ cần quan tâm trong giai đoạn chuyển tiếp này. Cần nói thêm là ngày leo núi trong khóa tu xuất sĩ này, tôi đã bị … mỏi tay kinh khủng. Bởi vì tôi đã leo núi bằng … xe tải thùng (truck). Vì ngồi ở thùng xe và đường lên núi lông chông kinh khủng nên tôi phải bíu chặt vào thành xe. Ngại mỏi chân nên tôi bị mỏi tay. Biết làm thế nào được. Tuy mỏi tay vậy nhưng tôi thấy được an ủi rất nhiều bởi vì mặt trời lên thật đẹp, thật huy hoàng. Làm tôi nhớ đến câu thơ trong bài “Người hành khất năm xưa” của Sư Ông Làng Mai: “Người hành khất năm xưa vẫn còn trên Linh Thứu Sơn/ Thản nhiên ngồi nhìn mặt trời huy hoàng đang lặn…” Chỉ cần thay chữ “lặn” bằng chữ “mọc” mà thôi, bởi vì sự huy hoàng nào có kém gì đâu.

Gia đình Cây Thế Kỷ – Mừng ngày em biểu hiện

Buổi sáng cuối cùng của khóa tu xuất sĩ, khi thời thiền tọa vừa chấm dứt, đại chúng đã làm lễ Dẫn Thỉnh cho 3 giới tử (nam). Ngày hôm sau sẽ là lễ xuất gia.

Đúng 10h sáng ngày 23 tháng 10, đại chúng vân tập đông đủ ở thiền đường Thái Bình Dương để làm lễ xuất gia cho ba giới tử (hai vị quốc tịch Mỹ và một quốc tịch Việt Nam) gia đình Cây Thế Kỷ với sự chứng minh của Ôn Phước Tịnh. Nhìn các sư chú mới Chân Trời Minh Tâm, Chân Trời Minh Hóa và Chân Trời Minh Nguyên với gương mặt rạng rỡ, tôi thấy rất hạnh phúc, thấy tâm bồ đề của mình được tươi mới trở lại. Tôi như thấy lại hình ảnh của mình lúc mới xuất gia. Mặt hớn hở và miệng thì luôn mỉm cười. Tôi thầm nguyện cho quý sư chú tâm bồ đề dũng liệt và bền lâu, biết nuôi dưỡng mình và biết nương tựa đại chúng để cho những gương mặt tươi sáng, những nụ cười rạng rỡ đó không bao giờ phai nhạt.

Lễ xuất gia của gia đình Cây Thế kỷ

Hãy thở, rồi mọi việc sẽ ổn thôi! (“Breathe, It’ll Be Okay!”)

Đó là chủ đề của khóa tu dành cho người nói tiếng Anh tại Lộc Uyển diễn ra từ 27/10 – 1/11/2015. Chỉ trong một buổi chiều, khu vực cắm lều gần xóm Trong Sáng, nơi dành cho thiền sinh nữ đã trở nên đông đúc. Tôi được biết là ở Lộc Uyển trong 15 năm qua, mỗi khi có chuyến hoằng pháp của Sư Ông, thiền sinh khi đến tu tập đều cắm lều như vậy. Trên xóm Vững Chãi, nơi của quý thầy thì còn có một số phòng cư xá cho thiền sinh nam, còn bên nữ thì toàn bộ là cắm lều. Tôi rất cảm động và biết ơn tinh thần tu tập của thiền sinh. Những tiện nghi hàng ngày đã trở thành thứ yếu, nhường chỗ cho những bước chân an lạc, những hơi thở nhiệm mầu, những nụ cười thân ái trong giây phút hiện tại khi họ đến đây tìm lại chính mình.

Có một buổi sáng, tôi đứng tập một động tác khí công đơn giản trong khi chờ chuông báo ăn sáng. Tôi chỉ lặp đi lặp lại một động tác duy nhất đó thôi. Khi có chuông ăn sáng, tôi thong thả bước lên các bậc thang dẫn lên nhà ăn. Lên đến cửa, tôi được chào đón bằng nụ cười tươi của một cô thiền sinh. Cô ấy bảo rằng đã ngồi nhìn tôi tập một hồi lâu và đang ghi lại động tác đó. Tôi hơi bị bất ngờ. Đó chỉ là một động tác thật đơn giản thôi mà. Tôi thật sự rất cảm phục tinh thần học hỏi và sự khiêm cung của thiền sinh. Họ đã thực tập theo tinh thần: “Không bỏ dịp học đạo, tri túc và biết ơn…” trong kinh Phước Đức. Đúng là ba nghiệp của mình, dù là nhỏ nhiệm, luôn để lại dấu ấn. Thú thật là câu chuyện nhỏ này đã làm tôi suy nghĩ không ít đó bạn hiền.

Có vẻ như mọi người đã quen hơn và nhìn thấy rõ hơn sự tiếp nối của Sư Ông nơi tăng đoàn. Tôi nhận ra điều này khi nghe phản hồi từ thiền sinh về những pháp thoại của quý thầy quý sư cô giáo thọ trong khóa tu. Trong khóa tu tiếng Anh này, thầy Pháp Đăng, thầy Pháp Khôi, sư cô Tuệ Nghiêm, sư cô Đẳng Nghiêm đã thay phiên nhau cho pháp thoại. Có một ngày vấn đáp do thầy Pháp Đệ, thầy Pháp Lưu và sư cô Chân Không, sư cô Đào Nghiêm phụ trách với nhiều câu hỏi rất hay và những câu trả lời cũng rất ngoạn mục. Bạn hiền có thể theo dõi trên mạng những bài pháp thoại này. Riêng buổi chiều ngày cuối cùng, chủ nhật, ngày 1 tháng 11 còn có thêm một thời vấn đáp, bởi vì ngày Chủ nhật theo thông lệ là ngày quán niệm nên có thêm thiền sinh ở bên ngoài vào tham gia. Tôi thấy có khá nhiều người trẻ. Đội nấu ăn ngày hôm đó dĩ nhiên là cũng phải nấu nhiều cơm thêm một chút. Bạn hiền thấy không, đoàn thực, xúc thực đều được cung cấp đầy đủ cả.

Trong khóa tu này có một buổi lễ truyền 14 giới Tiếp Hiện và một buổi lễ truyền 5 Giới đó bạn hiền. Tôi không nhớ rõ là có khoảng bao nhiêu người nhận 14 Giới, hình như 23 hay 24 gì đó. Tất cả đều được mang pháp hiệu có chữ Uyển, cũng giống như ở Bích Nham, các tân Tiếp Hiện đều có tên mang chữ Bích. Cánh tay của Sư Ông, của đại chúng lại được nối dài hơn. Bạn hiền thấy có vui không?

Hết cơn bĩ cực đến hồi thới lai

Trong khóa tu, đại chúng có thời khóa đi núi ngắm mặt trời mọc. Rút kinh nghiệm bị mỏi tay lần trước vì đi leo núi ngắm mặt trời, lần này, tôi hăng hái đi ngay khi chuông vừa thỉnh. Đi bằng chân đàng hoàng đó bạn hiền. Tuy nhiên, khi vừa leo con dốc đầu tiên qua khỏi xóm Trong Sáng, tôi đã thấy mỏi chân, hơi hơi muốn bỏ cuộc. Đi thêm một chút nữa, ráng thêm tí nữa thì đến chân núi, lúc đó đi thấy dễ dàng hơn. À, thì ra nếu mình chịu khó một chút thì cũng sẽ đến lúc khá hơn. Như người ta hay nói: “Hết cơn bĩ cực tới hồi thới lai ( thái lai)”, hay là: “Vạn sự khởi đầu nan”. Lúc này trời hãy còn tối lắm, sao trên trời vẫn còn rất nhiều và sáng. Tôi thích ngắm bầu trời đầy sao và nhận diện các chòm sao mà mình biết lắm đó bạn hiền. Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi cùng các bạn thích nằm trên rơm khô ngoài cánh đồng, ngửa mặt nhìn lên trời đọc tên những chòm sao. Các chòm sao đã gắn liền với tuổi thơ êm đềm của tôi. Vì vậy ngắm sao đem lại cho tôi rất nhiều niềm vui, sự bình an và rất là nuôi dưỡng. Chỉ hơi tiếc một chút là tôi không biết nhiều chòm sao, tôi dự định khi nào có duyên sẽ tìm một quyển sách về sao để học thêm.

Đi được một lúc nữa thì thấy bên cạnh, sau lưng, trước mặt mình đều có người đang đi. Con đường trước mặt không biết là dài hay ngắn, dốc hơn hay là bớt dốc. Cứ bước tới, từng bước, từng bước nhỏ, và tự nhiên không thấy cần cố gắng gì nữa. Đâu đâu cũng có bạn lữ. Tu tập cũng vậy, đúng không bạn hiền? Có đôi lúc thấy mình không tiến bộ, nhưng nếu cứ đi trong dòng chảy của đại chúng thì dù sao đi nữa, những bước nhỏ cũng sẽ đưa mình đi tới phía trước. Có khi mình không nhận ra là mình đang đi tới, nhưng mình lại đang đi tới. Tôi biết lúc ấy nếu tôi vấp ngã thì sẽ có không biết bao nhiêu bàn tay ở chung quanh đưa ra nâng tôi dậy, kéo tôi lên. Vì vậy tôi không thấy mình lạc lõng, tôi tin rằng bao giờ cũng có những bàn tay chìa ra nâng đỡ khi tôi vấp ngã. Vấn đề là tôi có muốn với tay ra, tôi có muốn nắm lấy tay họ để đứng lên hay không. Hay tôi muốn nằm bẹp luôn như một người bỏ cuộc, như một nạn nhân để rồi bị bỏ lại phía sau.

Lễ trao giải “Hòa Bình trên Trái Ðất” (Pacem in Terris)

Vào ngày 31 tháng 10, Đức Giám Mục Martin Amos đại diện cho Tòa thánh Vatican đã đến Lộc Uyển để trao giải “Hòa Bình trên Trái Ðất” (Pacem in Terris) cho Sư Ông Làng Mai. Trước đó, tăng đoàn như thường lệ tụng bài “May the day be well” (“Nguyện ngày an lành”). Khi lên tụng kinh, tôi hoàn toàn không để ý tới Ngài, bởi vì tôi không nhìn thấy Ngài đang ngồi trên một chiếc ghế, ngay hàng đầu. Đến khi tụng xong, đi ngang qua chỗ Ngài đang ngồi thì tôi mới thấy. Tôi tự hỏi nếu biết Ngài ngồi đó thì mình có tụng khác hơn không.

Lễ trao giải “Hòa Bình trên Trái Ðất” (Pacem in Terris) tại Lộc Uyển

Lễ trao giải, nếu có thể gọi là “lễ”, diễn ra rất đơn giản và ngắn gọn. Hình của Sư Ông được phóng to ra trên màn hình với một nụ cười. Sư cô Chân Không và thầy Pháp Đăng đại diện nhận giải. Sư cô Chân Không phát biểu rằng Tăng thân là sự tiếp nối của Sư Ông nên giải này là dành cho tứ chúng. Sau phần trao quà lưu niệm, Đức Giám Mục cáo từ để ra sân bay cho kịp giờ. Sư cô An Nghiêm bèn nói: “Chúng con không thể để cho Ngài ra về mà không hát tặng Ngài hai bài hát Happiness is here and now và bài Dear friends được”. Đức Giám Mục hơi bất ngờ nhưng nét mặt Ngài lộ vẻ cảm động khi nghe nói như thế.

Mở lòng để sẻ chia

Bạn hiền có biết không, pháp đàm là một trong những pháp môn thực tập mà tôi thích nhất. Trong những khóa tu lớn như khóa tu này, nhờ tu chung một tuần, tôi được pháp đàm khoảng ba hay bốn lần với cả một gia đình mà những thành viên đến từ khắp mọi nơi và một vài thầy và sư cô mà hàng ngày tôi ít có dịp tiếp xúc. Pháp đàm làm cho mọi người thấy gần gũi, hiểu nhau hơn, biết được những thành công hay thất bại trên con đường chuyển hóa của nhau, học hỏi ở nhau những cái thấy, những phương pháp thực tiễn mà mọi người đã áp dụng khi đi qua khó khăn. Những chia sẻ từ trái tim thường sẽ mở cửa được trái tim, và đến cuối tuần thì mình thấy gần gũi nhau, hiểu nhau, cảm phục nhau, kính trọng nhau, có khi còn hơn trong gia đình huyết thống. Bạn hiền thấy có mầu nhiệm không?

Nhờ có pháp đàm mà tôi “biết” thêm nhiều về quý thầy, quý sư cô, bởi vì trong những buổi pháp đàm tứ chúng như thế này, có khi các vị chia sẻ những điều mà ngày thường mình hiếm có dịp được nghe. Đâu phải dễ gì mà người ta mở cánh cửa đi vào thế giới nội tâm của mình cho người khác có dịp đi vào, có đúng không bạn hiền? Mở cánh cửa nội tâm của mình ra đôi khi làm mình thấy rất mất an ninh, mình sợ bị người khác phê phán, sợ phơi bày sự yếu đuối của mình, sợ đủ thứ hết. Vì vậy bao giờ tôi cũng thấy mình rất biết ơn và vinh hạnh khi nghe người khác chia sẻ những tâm tư của họ, bởi vì họ đã hé mở cánh cửa cho tôi đi vào thế giới rất riêng tư, rất nhạy cảm và rất mong manh đó của mỗi người.

Trong pháp đàm, có một chú người Mỹ kể rằng năm đó, gia đình chú đến để dự khóa tu khi Sư Ông và tăng đoàn đến Lộc Uyển. Người vợ muốn ra về hơi sớm hơn một chút, cô ấy có vẻ không thoải mái lắm. Vì vậy hai vợ chồng chú dọn dẹp, chất đồ lên xe để ra về. Khi họ chạy xe từ phía cắm lều xuống bãi đậu xe để đón con thì thấy Sư Ông đang dẫn đại chúng đi thiền hành phía vườn sồi (the Oak Grove) ở cạnh xóm Trong Sáng. Và Sư Ông đang nắm tay ai bạn hiền có biết không? Nắm tay cô con gái nhỏ của họ. Sau đó họ “phỏng vấn” con gái có cảm tưởng gì khi được nắm tay Sư Ông đi thiền hành như thế. Cô bé đáp: “Tay Sư Ông ướt mồ hôi”. Rồi suy nghĩ một chút cô bé nói: “Nhưng con nghĩ hình như là tay con ướt mồ hôi thì đúng hơn”. Bé như thế mà “trái ý thức” của cô bé có vẻ đã hơi chín rồi. Bạn hiền có thấy vậy không?

Gặp nhau đây rồi chia tay

Khóa tu tiếng Anh đã chấm dứt. Chuyến hoằng pháp Bắc Mỹ lần đầu tiên không có Sư Ông đã khép lại bằng một khoá tu dành cho những người nói tiếng Việt. Pháp thoại nào trong khóa tu tiếng Việt cũng rất là hay, bạn hiền nhớ lên YouTube để nghe nhé. Tôi nhớ sau bài pháp thoại đầu tiên của thầy Pháp Đăng, trong pháp đàm, một cô đã chia sẻ là anh và chị dâu của cô là người Công giáo, lần đầu tiên theo cô đến dự khóa tu. Họ cứ thắc mắc là tại sao cô cứ phải đi dự khóa tu hoài. Đi một lần là đủ rồi, tại sao cứ phải lên Lộc Uyển hoài để làm gì. Sau khi nghe bài pháp thoại đầu tiên đó, người chị nói với cô rằng: “Bây giờ thì chị đã hiểu là tại sao cô cứ phải đi dự khóa tu hoài như thế.” Chị hỏi: “Chị có thể đi trở lên đây để tham gia những khóa tu kế tiếp hay không?”

Bạn hiền thương, lúc tôi mới đến Lộc Uyển, vì bị hạn hán đã lâu nên cây cối rất cằn khô. Những cây lớn nhờ có bộ rễ ăn sâu xuống đất nên còn cầm cự được. Những bụi cây nhỏ mới thật là tội nghiệp. Lá của chúng khô héo lại làm cho mùi thơm của lá càng đậm đà hơn. Mỗi ngày đi trên con đường thơm, tôi hay dừng lại một chút để trò chuyện cùng những bụi cây này. Bàn tay tôi vuốt dọc theo các cánh lá, lâu lâu bóp nhẹ một cái và thấy chúng dòn tan, bóp mạnh một chút là chúng sẽ vỡ vụn ra. Thương chúng nó nên tôi ít khi nào hái lá bẻ cành. Lá sage ở Lộc Uyển nổi tiếng là thơm, vậy mà tôi cũng không thấy hứng thú tí nào cả. Thấy xót xót trong lòng.

Chuyến đi Bắc Mỹ của chúng tôi vậy là đã hoàn mãn. Mấy ngày hôm nay,  quý thầy quý sư cô đã lần lượt từng nhóm nhỏ rời Lộc Uyển. Và cũng đã mấy ngày qua, hôm nào trời cũng đổ mưa. Buổi sáng đi dọc theo con đường thơm, tôi như nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của cây của lá đang đáp lại nụ cười cũng không kém phần rạng rỡ  của tôi. Cây lá ở Lộc Uyển và cây lá trong cánh đồng tâm của tôi đã được tưới mát bằng những cơn mưa pháp và những cơn mưa của đất trời.

Giờ đây chúng tôi mỗi người đi mỗi ngã, trở về trú xứ của mình. Tuy nhiên tôi biết là chúng ta vẫn cùng bước về một hướng, và điều đó làm cho tôi thấy có niềm tin.

“Mùa xuân nào gặp lại, cây trí tuệ nảy mầm, đầy hoa trái thương yêu. Những cơn mưa pháp tưới mát những khu vườn nóng bức khô cằn” (Trích lời trong bài hát “Thiền sư Khương Tăng Hội”)

Cảm ơn bạn hiền đã đồng hành với tôi suốt chặng đường từ New York đến đây. Mong rằng những chia sẻ lan man và có phần phiến diện của tôi có thể đem lại cho bạn một vài nụ cười và một chút nhẹ nhàng.

Thương quý!

Đọc thêm các bài có liên quan:

– Hành trình Bắc Mỹ: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 1)

– Hành trình Bắc Mỹ: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 2)

– Hành trình Bắc Mỹ: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 3)

– Hành trình Bắc Mỹ: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 4)

Hành trình Bắc Mỹ 2015 – Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 4)

Bạn hiền thương!

Vậy là bây giờ tôi đang ngồi viết cho bạn tại chùa Phổ Từ ở Hayward, San Francisco. Tôi cứ tưởng là mình đang mơ. Thầy Từ Lực – thầy trú trì chùa Phổ Từ, đã rất từ bi cho phép quý sư cô được ở tại chùa, còn quý thầy thì ở tại một nhà thờ cách chùa khoảng 10 phút đi bộ. Đây là một ngôi chùa rất dễ thương và khiêm cung nằm cạnh một trường tiểu học nên tôi rất thích khi nhìn các em nhỏ sinh hoạt, chơi đùa trong khuôn viên của trường. Có lẽ các em đã được thầy cô giáo dặn dò kỹ lưỡng nên không thấy các em chạy đến hàng rào để làm quen với chúng tôi, dù là đôi khi những cặp mắt của các em đã nói lên rất nhiều. Cũng có lẽ là các em đã quá quen thuộc với những chiếc áo nâu.

Thú thật với bạn hiền là khi đến thành phố nổi tiếng, nơi có nhiều thắng cảnh nổi tiếng đã từng được mệnh danh là “Cựu Kim Sơn” này, tôi thấy lòng mình rất bình an. Tôi không có nhu cầu viếng thăm những danh lam thắng cảnh. Chắc bạn hiền cười tôi đã “tắt lửa lòng” rồi có phải không? Không phải vậy đâu bạn hiền ạ. Lửa vẫn còn cháy mạnh lắm, có điều là cháy ở mấy chỗ khác thôi. Bây giờ lửa hay cháy ở chùa và mấy khóa tu hơn.  Tuy vậy, khi có đủ duyên thì tôi cũng đi chơi cùng đại chúng để có dịp trò chuyện với quý sư cô mà ngày thường ít khi gặp mặt. Như Sư Ông thường nói, là để xây dựng tình huynh đệ đó bạn hiền.

Cũng giống như chặng New York, quý thầy, quý sư cô chia nhóm tham dự các sinh hoạt khác nhau nên tôi chỉ có thể kể cho bạn hiền nghe về những sinh hoạt mà tôi được tham dự trực tiếp mà thôi. Vì vậy bạn hiền hoan hỷ cho cái thấy hơi phiến diện của tôi nhé.

Sinh hoạt tại Facebook

Chúng tôi đến chùa Phổ Từ chiều tối hôm thứ Ba thì thứ Tư có một buổi sinh hoạt ở Facebook. Tôi thuộc vào nhóm sinh hoạt với Salesforce – một một tập đoàn tiên phong trong công nghệ điện toán đám mây (cloud computing) – vào ngày thứ Năm nên thứ Tư được nghỉ ngơi và … đi chơi một chút với Ni sư Lưu Phương (thường được đại chúng Làng Mai thân mật gọi là “Sư O”, vì Ni sư và Sư Ông Làng Mai cùng là đệ tử xuất gia của Sư Tổ Thanh Quý Chân Thật) và một số huynh đệ khác. Chúng tôi ghé thăm quần thể 20 bức tượng của các danh nhân đã đóng góp cho những công trình về nhân bản và hòa bình của thế giới, trong đó có Sư Ông Làng Mai. Quần thể tượng nằm trong một công viên nhỏ lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng và những đường phố bận rộn như một bông hoa tỏa hương thơm lặng lẽ dành cho những tâm hồn tinh tế. Nếu quá bận rộn và hối hả, có lẽ bạn sẽ không nhận được món quà đẹp và ý nghĩa này.

Sáng thứ Năm, nhóm đi Salesforce thức dậy lúc 4h30 sáng. Đúng 6 giờ thì xe xuất phát. Chương trình bắt đầu lúc 8h30 nhưng chúng tôi muốn tránh giờ cao điểm, nếu bị kẹt xe thì mình cũng sẽ … kẹt lắm. Ngày hôm đó có khoảng 150 nhân viên của Salesforce đến tham dự trực tiếp một ngày chánh niệm trong thính đường, và có khoảng 450 người tham dự qua mạng, ngay tại bàn làm việc của họ. Ngày quán niệm tại Salesforce là một món quà mà ông Tổng giám đốc của tập đoàn này có nhã ý tặng cho nhân viên. Hiện giờ nhiều công ty đã nhận ra rằng chăm sóc sức khỏe tinh thần cho nhân viên rất quan trọng. Lương cao và điều kiện làm việc tốt không đủ để người ta sống hạnh phúc, khỏe mạnh và làm việc vui vẻ, nhiệt tình. Một đời sống tâm linh phong phú giúp ta tìm thấy ý nghĩa trong công việc và có thể thưởng thức công việc đó mà không phải là một sự cố gắng mệt nhọc.

Chương trình ở Salesforce tương đối đầy cho một ngày từ 8h30 sáng đến 4h chiều. Sau lời giới thiệu của một vị đại diện cho ban giám đốc Salesforce, thầy Pháp Dung và sư cô Bội Nghiêm đã chia sẻ những thực tập chánh niệm để bắt đầu một ngày cho đúng với nhân viên Salesforce.  Ai cũng được mời tắt điện thoại di động, I-touch, v.v… Bạn hiền biết không, phần lớn những người tham dự cho biết là họ phải làm việc chủ yếu trên mạng, cho nên rất nhiều người mới thức giấc là đã lên Internet để kiểm tra email rồi. Tắt nguồn điện thoại di động là một việc làm rất không bình thường tí nào của những người này.

Sinh hoạt tại Saleforce

Bạn hiền biết rồi đó, thông thường một ngày mới bắt đầu khi mình thức giấc, hay nói cho đúng hơn là khi mình mở mắt ra vào buổi sáng. Khỏi nói bạn hiền cũng biết là bắt đầu cho buổi sáng là … phòng vệ sinh. Rồi ăn sáng, mặc quần áo, ra garage để lái xe đến chỗ làm, hay đi ra ga xe lửa, xe bus để đến chỗ làm… (Bên này người ta ăn sáng ở nhà rồi đi làm chứ không ra tiệm ăn sáng như bên mình). Vì vậy nên có thiền trong phòng vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, nhìn vào gương, thiền ăn sáng, thiền lái xe, thiền ở ngay chỗ đèn xanh, đèn đỏ, thiền đi từ nhà ra trạm xe bus hay xe lửa.

Hướng dẫn tổng quát rất vui và sinh động, lại sát với thực tế nên ngay từ đầu đã thấy mọi người rất chăm chú và lắng nghe thật hết lòng. Tôi không biết mình có hơi thiên vị không khi nói rằng đây là một ngày quán niệm mà những người tham dự rất mở lòng. Cứ như thể họ là một miếng đất thật tơi và xốp nên khi mưa rơi xuống thì nước mưa có thể hoàn toàn thấm vào đất vậy.

Sau khi thầy Pháp Lưu và Kenley, một giáo thọ cư sĩ chia sẻ về thực tập chánh niệm ở sở làm, tất cả mọi người được mời tham dự thiền hành. Mọi người đi trong chánh niệm qua những con đường đông đúc ở trung tâm ra tới bờ vịnh San Francisco cùng đứng ngắm chim bay trên những lượn sóng nhẹ nhàng, cùng dừng lại giữa phố đông để lắng nghe chuông nhà thờ đổ đúng 12 giờ trưa. Sau đó cùng nhau trở lại Salesforce để ăn trưa trong im lặng.

Ăn trưa xong mọi người được mời lên chia sẻ những ấn tượng của họ về ngày thực tập. Có một chú nói là đã làm việc ở đây nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên chú nhận ra là có một tiệm … ở gần văn phòng, cũng là nhờ vào sự có mặt trong từng hơi thở, từng bước thiền hành. Chắc sau này chú sẽ ủng hộ cho tiệm đó bằng cách trở thành một khách hàng. Một chú khác nói chú đã trải qua nhiều lần giải phẫu và có nhiều đau nhức trong thân, trong khi thực tập thiền hành chú đã đem ý thức đến nơi đau nhức đó và sau đó chú thấy bớt đau nhiều và nghĩ là thực tập thiền hành là cái mà chú sẽ tiếp tục đầu tư.

Tiếp theo đó, sư cô Diệu Nghiêm chia sẻ về thực tập chánh niệm trong gia đình và cuối cùng mọi người được thực tập thiền buông thư với sư cô. Tôi phải thú thật là tôi buông thư cũng khá nên chỉ bị gục mấy lần. Giọng của sư cô thật êm nên tôi nghe có nhiều tiếng ngáy dù mọi người phải thực tập trong tư thế ngồi vì không có đủ không gian. Điều đó cho thấy là chúng ta ai cũng có khả năng buông thư dù là trong một tư thế không mấy thoải mái. Miễn là buông thư được cái đầu của mình thì một người tương đối khỏe mạnh có thể buông thư thân một cách khá dễ dàng. Thông thường chúng ta không buông thư thân được bởi vì đầu của chúng ta khá đầy và căng thẳng.

Bạn hiền tưởng tượng ở một công ty, nơi mà ai cũng giúp đỡ lẫn nhau trong công việc, trong việc thực thi một đề án, hoàn toàn không có sự cạnh tranh. Làm việc trong sự hòa điệu, thông cảm, thương yêu và hiểu biết. Bạn hiền có muốn làm việc trong một công ty như thế hay không? Đó là lời mời của thầy Pháp Dung gửi đến thính chúng. Trong một xã hội đầy cạnh tranh và xem lợi nhuận là trọng điểm thì đó thực sự là một thử thách. Phần chia sẻ của thầy Pháp Dung có chủ đề: “Một cách nhìn mới trong công việc”. Đến đây thì đầu tôi thật sự đã hơi đầy, vậy mà vẫn còn phần vấn đáp. Rất nhiều người vẫn còn nán lại trong thính đường dù là hơi bị lố giờ.

Ngày thứ bảy (mùng 10 tháng 10) có một buổi quán niệm tại Nhà hát Nourse ở San Francisco từ 15h30 đến 19h, trong đó có một buổi pháp thoại công cộng và một thời ngồi thiền ngoài phố (Flash Mob). Vì ở San Francisco dễ bị kẹt xe nên quý thầy quý sư cô đã đi rất sớm đến nhà hát. Chương trình là đến đó ăn trưa rồi quý thầy quý sư cô sẽ tập dượt lại bài niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm bằng tiếng Phạn. Sau khi tập xong, nghỉ ngơi một chút sẽ là Flash Mob.

Quý thầy, quý sư cô tập dượt lại trước khi niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm

Khỏi nói là tôi rất háo hức được dự cái Flash Mob đó bởi vì khi đó mình sẽ được ngồi với đại chúng, có quý thầy, quý sư cô và những người đến dự buổi quán niệm giữa phố “đông người qua”. Đó là chưa kể có khi những người đi dạo phố thấy hay hay ghé đến cùng ngồi với mình nữa không chừng. Bạn hiền có nhớ không, người ta hay nói tu giữa phố mà giữ được tâm thanh tịnh thì mới … là “thứ thiệt”. Cái gì mà “thõng tay vào chợ” đó. Bởi vậy khỏi nói bạn hiền cũng biết là tôi chờ đợi cái giờ phút ấy đến mức nào. Đó là dịp để tôi coi lại sức mình, coi mình đã gần thành “thứ thiệt” hay chưa.

Sau khi tập tụng kinh xong tôi xuống ngồi tạm nghỉ một lát chờ giờ đi Flash Mob. Tôi chỉ nhắm mắt buông thư một tí thôi, đâu có lâu gì, ấy vậy mà khi mở mắt ra, nghe nói người ta đã đi được 30 phút rồi. Hic! Bạn hiền đừng cười tôi nhé. Bởi vậy chuyện Flash Mob, tôi xin lỗi không thể chia sẻ gì nhiều với bạn hiền. Tôi chỉ có thể nói một cách “khiêm cung” là … hình như tôi đã gần thành thứ thiệt về phương diện ngủ quên.

Pháp thoại công cộng do thầy Pháp Hải và sư cô Thệ Nghiêm phụ trách. Qua pháp thoại của hai vị, thính chúng, trong đó có tôi đã có dịp đặt (lại) cho mình câu hỏi: “Tại sao mình lại ngồi đây? Tại sao mình lại chọn con đường (tâm linh) này để bước vào?”, “Cái gì là quan trọng nhất đối với mình?” và “Vô thường có ý nghĩa gì đối với mình?” Những câu hỏi này rất là quan trọng đối với hạnh phúc chân thật của mình nhưng thông thường mình lại hay quên mất chúng đi vì mình mải chạy theo những lo toan thường nhật.

Sáng hôm sau chúng tôi đắp y lên chánh điện chùa Phổ Từ để đảnh lễ Bụt và đảnh lễ tạ ơn Thầy trú trì cùng quý Phật Tử đạo tràng Phổ Từ đã từ bi hoan hỷ cho đại chúng nương tựa, cung cấp đồ ăn thức uống còn hơn cả chu đáo trong những ngày quý thầy quý sư cô ở San Francisco. Phật Tử ở đây đã cưng chúng tôi quá sức. Thầy  trú trì thật sự là bóng mát, là lượng cả bao dung. Thầy đã chăm sóc, nâng đỡ cho chúng tôi rất chân tình và rất hết lòng. Tôi đã đọc một số quyển sách của thầy nên gặp được thầy, tôi rất vui. Thấy rất bình dị, vững chãi, cởi mở, khiêm cung và rất dễ gần. Tôi được biết là gần đây thầy đã được Vatican mời sang dự một hội nghị cho những nhà lãnh đạo tinh thần có những đóng góp đáng kể cho người trẻ. Trong một bức ảnh kỷ niệm các hoạt động của những gia đình Phật Tử do thầy sáng lập và lãnh đạo tinh thần, tôi thấy có dòng chữ “Ở đâu có gia đình Phật Tử, ở đó có thầy Từ Lực”. Câu này đã gói gọn tâm huyết của thầy trong lãnh vực này cho nên chắc tôi không cần kể gì thêm.

Xin chân thành cảm niệm công đức của Thầy trú trì và Phật Tử đạo tràng chùa Phổ Từ. Cảm  ơn tất cả các bạn cư sĩ đã giúp liên lạc, tổ chức, nấu ăn, làm những việc lặt vặt và không lặt vặt để làm cho chuyến hoằng pháp này trở thành hiện thực.

Chúng tôi lên xe rời chùa Phổ Từ trong một niềm thương quý. Xin hồi hướng công đức cầu mong cho thầy luôn có nhiều sức khỏe, đạo tràng có nhiều bình an, hạnh phúc và luôn bền vững.

Trong khi chúng tôi lên xe về tu viện Lộc Uyển ở Escondido thì Sư cô Diệu Nghiêm, thầy Pháp Lưu, sư cô Hiến Nghiêm, sc An Nghiêm và thầy Pháp Mãn ở lại San Francisco để hướng dẫn tiếp một khóa tu đặc biệt dành cho những nhà lập trình và thiết kế mạng (Programmer và Web developers). Đây là một khóa tu thí điểm đầu tiên loại này nên nghe nói quý thầy và quý sư cô đã phải làm việc rất sát cánh với nhau. Thường thường sau một ngày hướng dẫn, quý thầy quý sư cô  phải ngồi lại với nhau để bàn bạc, lên kế hoạch cho ngày kế tiếp vì không thể lên kế hoạch trước được. Nghe nói thiền sinh đã được mời mang máy laptop theo đến khóa tu bởi vì quý thầy quý sư cô đã kết hợp công việc thực sự mà họ đang làm với các pháp môn thực tập. Những thiền sinh trong khóa tu này lại là những người mới tinh, họ chưa hề biết pháp môn tu tập chánh niệm là gì cả. Nghe hấp dẫn quá phải không bạn hiền. Tham dự hay hướng dẫn một khóa tu như vậy chắc là thú vị lắm lắm.

Các nhà lập trình và thiết kế mạng đang được hướng dẫn thực tập chánh niệm trong khi gửi email

Tôi hy vọng rằng một trong những vị đã hướng dẫn khóa tu này sẽ chia sẻ thêm nhiều chi tiết thú vị trong một bài viết cho Lá Thư Làng Mai 2016.  Bạn hiền nghĩ sao?

Hành trình Bắc Mỹ 2015 – Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 3)

Bạn hiền thương,

Như bạn đã biết, sau chặng New York, quý thầy quý sư cô Làng Mai tiếp tục chặng hoằng pháp ở Mississipi, nơi có tu viện Mộc Lan.

Vì có một chút chuyện cần làm ở Detroit, tôi và sư cô TN đã không cùng với đại chúng đi chung một chuyến bay từ New York đến Memphis, Mississipi. Chuyến bay mà chúng tôi đi thật là vắng vẻ. Thỉnh thoảng mới có một hay hai người ngồi ở các hàng ghế nên nhân viên trên máy bay không cần đẩy xe đi dọc theo hành lang chính giữa để phục vụ. Nói như thế để bạn thấy là máy bay “hoang vắng” đến cỡ nào. Nghĩ mà tội cho hãng máy bay, tôi chép miệng: “Không biết làm sao họ có đủ “sở hụi” để làm ăn lâu dài.” Có lẽ tôi thương hơi bao đồng một chút, bạn có nghĩ vậy không?

Đến phi trường Memphis khoảng 2 giờ chiều, chúng tôi ngồi chờ đại chúng để cùng được đón về Mộc Lan một lượt (vì ngày hôm ấy đại chúng từ New York đến sau chúng tôi khoảng 3 tiếng). Phi trường cũng vắng hoe không kém chuyến bay. Tôi có cảm tưởng sân bay cũng làm việc giờ hành chánh từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều vì ở đâu cũng thấy cửa đóng. Chỉ sinh động lên một chút ở khu vực lấy hành lý khi đại chúng đến. Cả khu vực đầy bóng áo nâu. Cũng an ủi được một chút.

Chúng tôi được đón về Tu viện Mộc Lan bằng xe bus, được chào đón bằng sushi kẹp chả chay, bằng trái cây, và đặc biệt là bằng những nụ cười ấm áp của quý thầy quý sư cô ở đây. Trời đã tối nên tôi không nhìn thấy gì nhiều, chỉ thấy bóng cây ở hai bên đường, rất gần. Thỉnh thoảng xe chạy qua những ngôi nhà nho nhỏ, hình như nhà nào phía trước cũng có vài ba chiếc xe hơi đang đậu. Tôi cố căng mắt để nhìn cho rõ. Thú thật với bạn là trong lòng rất háo hức bởi vì tôi rất có ý thức là mình đang được đến mảnh đất gắn liền với tên tuổi của một vị Bồ Tát mà Sư Ông đã nhắc tới rất nhiều lần, đó là Mục Sư Martin Luther King.

Xe chạy khoảng 1 tiếng đồng hồ thì tới tu viện. Ngồi trên xe, nhìn xuống đã thấy có mấy bóng áo nâu đứng đón. Xuống xe quay qua quay lại, mọi người đã được huynh đệ cùng phòng ra “nhận” và đón về hết rồi. Có ai đó kêu tên tôi. Đó là sư cô ở cùng phòng với tôi ra đón, bạn hiền thấy có vui không?

Nghỉ ngơi hai ngày thì đã tới khoá tu tiếng Anh. Thiền sinh đến từ nhiều nơi khác nhau như Lowa, Texas, Florida… Có cả Joe Reilly đến từ Detroit. Tôi bị mất bài pháp thoại đầu tiên của sư cô Tuệ Nghiêm trong khóa tu vì ngày đó tôi nấu ăn. Bài pháp thoại thứ hai là do thầy Pháp Dung. Bạn biết rồi đó, phong cách hài hước của thầy rất Mỹ. Thầy đã làm thính chúng cười không ngớt qua những thí dụ cụ thể và dí dỏm trong đời sống thực tập của thầy. Bài pháp thoại ngày hôm sau do sư cô Diệu Nghiêm (Jina) phụ trách. Thính chúng đã ghi chép rất nhiệt tình (một trong thính chúng đó là “tui” đó bạn hiền ơi) trong khi sư cô cho pháp thoại làm tôi nhớ đến Sư Ông. Người thường dạy rằng khi nghe pháp thoại mình nên để cho lời pháp thấm vào đất tâm mà đừng nên ghi chép. Tôi thực tập mãi mà vẫn chưa làm hay lắm trong việc này. Tôi vẫn ham ghi chép, nhất là khi đó là một bài pháp thoại hay. Mà bài pháp thoại nào với tôi cũng hay cả bạn ạ. Tôi tiết lộ cho bạn một điều bí mật này nhé, tôi thấy ghi chép trong pháp thoại giúp tôi thật sự có mặt cho lời pháp, giữ được sự tập trung, mà lại giúp cho tôi không bị con buồn ngủ (của bác Tôn Ngộ Không) đến quấy phá. Ngay khi nghe Sư Ông dạy là khi nghe pháp thoại đừng nên ghi chép tôi đã gân cổ lên giải thích với Sư Ông như vậy. Nghe tôi “lý sự”, Sư Ông nói: “Nếu có thì chỉ nên ghi lại một chút thôi”. Chính vì vậy mà đến bây giờ tôi vẫn còn là một người ghi chép (không phải một chút) mà có thể nói khá nhiệt tình trong pháp thoại (con xin sám hối với Sư Ông).

Ngày hôm sau buổi vấn đáp đã diễn ra rất ngoạn mục giữa thính chúng và quý Thầy Pháp Đệ, Pháp Biểu cùng quý sư cô Đoan Nghiêm và Đẳng Nghiêm. Các câu hỏi như: làm thế nào để làm một người độc thân hạnh phúc? làm thế nào để chuyển hóa tập khí sâu dày do ông bà tổ tiên trao truyền? làm thế nào để thực tập với hai gốc rễ tâm linh Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo? Nước mắt và nụ cười có vai trò như thế nào trong sự thực tập của quý thầy, quý sư cô?…Bạn có thấy hấp dẫn không?

Buổi ngồi chơi toàn chúng (Be-In) làm tôi cười mãi không thôi. Mà tôi đâu phải là người duy nhất. Cả thiền đường tràn ngập không khí vui tươi. Mỗi gia đình pháp đàm đều đóng góp một tiết mục. Phần lớn dựa vào công việc mà họ làm trong khóa tu. Mỗi lần Be-In như thế tôi đều cảm thấy rất ấn tượng bởi sự sáng tạo và giàu có của tứ chúng. Niềm vui thật đơn sơ, những “buổi tiệc chay” làm bằng những tiết mục phản ánh sự thực tập, sự hiểu biết của mọi người, bằng niềm vui và sự dí dỏm trong đạo vị, đối với tôi thật là một loại thức ăn thật bổ dưỡng cho cả thân tâm. Niềm vui ấy kéo dài rất lâu trong tôi, mỗi lần nghĩ đến là tôi lại thấy vui.

Buổi sáng cuối cùng của khóa tu mọi người được hướng dẫn thiền hành về phía tượng đài của Mục sư Luther King và Sư Ông Làng Mai. Khi đến nơi mọi người đứng vòng quanh để tham dự một buổi lễ khánh thành đơn giản mà cảm động. Tượng đài này vừa được hoàn thành không lâu, chỉ một hay hai ngày trước khi chúng tôi đến Mộc Lan mà thôi. Tượng đài này được dựng lên để kỷ niệm mối tương giao lịch sử giữa hai nhà hoạt động cho nhân quyền và tình thương, cả hai vị đã làm nên những ảnh hưởng rất đáng kể trong lĩnh vực này.

(Nguồn: Paul Davis)

Kinh Độ Người Hấp Hối có kể rằng lúc ông Cấp Cô Độc sắp qua đời, sau khi nghe thầy Xá Lợi Phất làm thiền hướng dẫn, ông đã cảm động đến rơi nước mắt, sau đó ông đã nhờ ngài Xá Lợi Phất bạch lại với Bụt, xin Bụt giảng về vấn đề sinh tử cho cư sĩ. Trong truyền thống của Làng Mai, bài pháp thoại cuối cùng bao giờ cũng có đề tài này. Sư Ông nói rằng đó là món quà của Làng Mai gửi đến mọi người dựa trên lời yêu cầu của ông Cấp Cô Độc trong kinh Độ Người Hấp Hối. Trong ngày cuối cùng của khóa tu này cũng có không ngoại lệ. Sư cô Chân Không đã cho bài pháp thoại về đề tài này.

Thiền sinh chia sẻ là họ không muốn ra về nhưng khóa tu nào rồi cũng đến hồi kết thúc. Mọi người nhắn nhủ nhau là bất cứ khi nào mình có ý thức về bước chân hơi thở là khi ấy Sư Ông, quý thầy quý sư cô sẽ có mặt với mình ngay lúc ấy.

Ngày hôm sau phần lớn quý thầy quý sư cô đi thăm Viện Bảo Tàng Civil Right của Mục Sư Martin Luther King. Một bảo tàng viện mà khi đến đây thì ai có quan tâm đến nhân quyền đều muốn đi thăm. Thật đáng tiếc là tôi đã không thể có mặt trong buổi thăm viếng đó.

Bây giờ thì khóa tu dành cho người nói tiếng Việt vừa mới bắt đầu. Đã hơn 10 năm rồi tôi mới được tham dự một khóa tu chỉ nói tiếng Việt nên tôi hạnh phúc lắm bạn ạ. Đầu khóa tu có nhiều người lớn tuổi. Đến cuối tuần mới có nhiều người trẻ về dự. Ngủ một đêm, sáng dậy thấy có nhiều khuôn mặt trẻ không thấy hôm đăng ký.

Tôi rất xúc động thấy các bác lớn tuổi, đi đứng lụm cụm mà vẫn đi khóa tu. Các bác mặc áo tràng lam theo truyền thống và thực tập tinh chuyên lắm. Ăn cơm im lặng, ngồi thiền, đi thiền hành, chấp tác… Nhiều bác đã mặc áo nâu từ những ngày đầu tiên khi Sư Ông mới lập nên dòng tu Tiếp Hiện, bây giờ đã hơn 80 tuổi mà tinh thần phụng sự, tinh thần dấn thân vẫn hừng hực như buổi ban đầu. Trong các buổi pháp đàm, chấp tác, ngồi chơi bên nhau, các bác lên hát, ngâm thơ (tự mình làm mới là … le chứ), phát biểu cảm tưởng rất khí thế, có khi còn không đủ giờ cho các bác, phải nhấp chuông mấy lần để nhắc hết giờ. Tôi thấy mình học hỏi ở các bác rất nhiều đó bạn hiền ạ.

Tu viện Mộc Lan còn cho tôi một kỷ niệm dễ thương khác là những buổi tối đi chờ ngắm … racoons (gấu trúc Mỹ). Bạn có bao giờ thấy một con racoon chưa? Trước khi tới Mộc Lan tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con racoon nào cả. Khi đến đây, nghe nói có racoon, tôi nhất định phải nhìn thấy nó một lần. Tôi đi vòng vòng trong vườn, ven rừng, đi đâu tôi cũng nhìn nhìn, biết đâu có một con racoon đang đi dạo đâu đó gần tôi. Chờ hoài không thấy, mà thời gian ở Mộc Lan thì sắp hết, tôi sốt ruột hỏi thăm thì được biết là thầy PC đã cho racoon ăn hai năm nay rồi nên thầy có thể giúp được.

Bạn hiền có biết không, tổng cộng là tôi đã đi ngắm racoon hết 4 lần. Lần đầu đến rồi về … mắt không. Bởi vì không có con racoon nào đến cả. Ngày hôm ấy tôi nấu ăn nên hơi mệt, không có đủ kiên nhẫn để ngồi chờ.

Mấy ngày hôm sau, may quá, lần nào các bạn racoon cũng đến. Ngồi nhìn racoon là một pháp môn thiền tập đó bạn hiền. Lúc ấy, tôi thấy mình rất hồi hộp, thỉnh thoảng tôi như muốn nín thở bởi vì có những con racoon rất nhút nhát, tôi có cảm tưởng như nếu tôi thở mạnh thì chúng nó sẽ bỏ chạy, mà như vậy thì buồn biết mấy. Ngồi theo dõi hơi thở, buông thư và quán sát năng lượng mà mình đang chế tác, tôi thấy em bé năm tuổi trong tôi đang hồi hộp, phấn khích, muốn chạy ra vuốt đầu con racoon một cái. Có những con racoon rất đói, rất muốn đến chỗ để thức ăn nhưng vì sợ mấy con khác, sợ những người đứng xung quanh, luôn cảnh giác và ở trong tư thế bỏ chạy khi có một tiếng động hay một sự chuyển động bất thường nào. Tôi thấy thương tổ tiên động vật trong tôi luôn phải sống trong sợ hãi, lo lắng và bị cái đói ám ảnh.

Tu viện Mộc Lan có một cái thiền đường mái đỏ như son. Nếu ai không thích có thể thấy một chút phản cảm. Có một bác đã chia sẻ là hai năm trước khi bác đến đây lần đầu, bác thấy thiên nhiên và sự vật ở Mộc Lan cái gì cũng hài hòa với nhau, ngoại trừ cái mái “đỏ chói” của thiền đường “Hải Triều Âm”. Bạn thấy cái tên đó đẹp và thơ không? Bác nói là bác đã góp ý với quý thầy và quý sư cô ở đây về chuyện “không được hài hòa” đó. Sau hai năm, lần này trở lại, bác thầm nhủ: “Nếu cái mái thiền đường không có gì thay đổi thì mình phải thay đổi thôi!”

Dĩ nhiên, không nói thì bạn hiền cũng biết là sau hai năm, cái mái vẫn đỏ như cũ. Có điều lần này bác không thấy nó đỏ chói nữa, mà bây giờ nó màu “sáng đỏ”. Chuyển hóa nằm ngay trong từ ngữ mà mình dùng chứ còn nằm đâu nữa. Bác thực tập dễ thương quá bạn hiền nhỉ?

Màu son đỏ trên mái của thiền đường Hải Triều Âm vẫn đang rất thắm tươi . Tứ chúng ở đây đang tiếp tục chế tác ra những sự chuyển hoá dễ thương như vậy để “Giữ cho bền sắt tươi son” đó bạn hiền.

Bạn hiền thương, bên Australia, vào mùa ấm các công ty du lịch thường tổ chức những chuyến đi ngắm cá voi trên biển. Tôi chợt nghĩ, mình có thể tổ chức khóa tu ngắm racoon lắm chứ. Bạn hiền có thể đến Mộc Lan để dự khóa tu và tiện thể ngắm racoon, hay là đến Mộc Lan ngắm racoon rồi tiện thể dự khóa tu… Cái nào là mục đích chính thì cũng được, bởi vì cái này nó có trong cái kia, cái kia nó có trong cái này. Bạn hiền thấy sao? Hẹn gặp bạn hiền ở Mộc Lan trong khóa tu tới hỉ?

(Nguồn: Paul Davis)

Thương quý.

Hành trình Bắc Mỹ 2015: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 2)

Bạn hiền thân mến,

Chặng hoằng pháp New York vừa được khép lại với buổi giới thiệu hai quyển sách mới ra lò còn nóng hổi, đó là quyển “Mindfulness as Medicine” (tạm dịch: “Chánh niệm – phương pháp trị liệu cho thân và tâm) của sư cô Đẳng Nghiêm – sư cô đã từng là một bác sĩ trước khi xuất gia, và quyển “Nothing to It” (giới thiệu mười cách thực tập để trở về và có mặt cho chính mình) của thầy Pháp Hải.

Bạn hiền có nhớ không, trong thư trước, tôi đã kể cho bạn nghe về khóa tu Bích Nham. Khóa tu kết thúc được một ngày thì ngày hôm sau, tôi đã khăn gói theo quý thầy quý sư cô lên New York để có mặt cho chương trình ở đó.

Để tôi kể bạn nghe nhé, ngày đầu tiên thôi đã có ba sinh hoạt: một pháp thoại và vấn đáp dành cho giới phóng viên và ký giả tại trường Đại học Báo chí Columbia (Columbia Journalism School). Nghe nói là phòng sinh hoạt hơi nhỏ nên chỉ có khoảng 60 người được tham dự (khoảng 30 người phải lên danh sách chờ đợi); một sinh hoạt khác dành cho sinh viên tại trường đại học New York (NYU) và sinh hoạt thứ ba là buổi hội thảo tại ABC Home với đề tài: “Sự tương tức giữa Tâm linh và Hành động trong cuộc đấu tranh cho bình đẳng chủng tộc – Tiếp nối di sản của Thiền sư Thích Nhất Hạnh và Mục sư Martin Luther King”.

Mục sư Martin Luther King và Sư Ông Làng Mai (hình chụp năm 1966)

Bởi vì ba sự kiện này cùng xảy ra trong một ngày nên tôi chỉ có thể tham dự buổi hội thảo tại ABC Home mà thôi. Trong ban thuyết trình có Sư cô An Nghiêm, người Mỹ gốc Phi, sư cô Zenju Earthlyn Manuel trong truyền thống thiền của thiền sư Suziki, cô Alycee J. Lane, tác giả của quyển “Nonviolence Now!” (“Bất bạo động ngay bây giờ”), Tiến sĩ Marisela Gomez, đệ tử của Sư Ông, tác giả của quyển “Race, Class, Power and Organizing in East Baltimore” (“Chủng tộc, giai cấp, quyền lực và vấn đề tổ chức ở Đông Baltimore”). Người điều khiển chương trình là cô Arthel Neville của đài Fox News. Điều thú vị là có tất cả năm phụ nữ ngồi trên sân khấu thì đã có tới bốn người là phụ nữ da màu.

Gần đây ở Mỹ đã xảy ra nhiều vụ thảm sát hoặc giết chóc có liên quan đến người da màu (tại Baltimore, Charleston, Ferguson…), gây hoang mang và mất lòng tin của nhiều người. Do vậy, dù 50 năm đã trôi qua nhưng thông điệp về bất bạo động và hòa bình, xây dựng một cộng đồng sống trong tình thương của Mục sư Martin Luther King và Sư Ông Làng Mai vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày hôm nay.

Bạn nhớ không, năm 1966, khi Sư Ông Làng Mai và Mục sư King gặp nhau, họ như tìm được người tri kỷ, bởi vì cả hai đều đi theo con đường bất bạo động và đều thấy sự cần thiết phải xây dựng nên những cộng đồng chung sống trong tình thương. Sư Ông gọi đó là tăng thân (sangha), Mục sư King gọi đó là cộng đồng yêu quý (beloved community). Sư Ông Làng Mai đã từng chia sẻ rằng: “Tôi đã nói với Mục sư Luther King là người Việt Nam xem Mục sư như một vị đại Bồ tát, một người suốt đời tranh đấu cho nhân quyền, cho công bằng xã hội. Tôi rất vui vì đã nói được điều đó với Mục sư Luther King, vì chỉ ba tháng sau đó thì Mục sư bị ám sát và không còn có thể tiếp tục sự nghiệp xây dựng tăng thân được nữa. Tôi đang ở New York thì nghe tin về vụ ám sát. Chuyện này làm cho tôi bị đau một thời gian. Và tôi tự hứa với mình rằng tôi phải tiếp tục sự nghiệp xây dựng tăng thân, không chỉ cho tôi, cho chúng ta mà còn cho cả Mục sư Luther King nữa”. Với tâm nguyện đó, Sư Ông Làng Mai đã từng bước, từng bước thực hiện giấc mơ xây dựng tăng thân với sự hỗ trợ của những người cùng tâm huyết. Cho đến hôm nay, tăng thân yêu quý đó đã có mặt ở khắp nơi trên thế giới, cả xuất sĩ và cư sĩ.

Tất cả các diễn giả đều nhắc tới Sư Ông và những lời dạy của Người trong việc thực tập trở về chăm sóc tự thân để có thể duy trì sự cống hiến của mình một cách lâu dài trong công tác thực hiện hòa bình và bất bạo động.

Nghe nói sinh hoạt với các nhà báo cũng rất thú vị bởi vì có rất nhiều người là phóng viên chiến trường, họ phải thường xuyên đối mặt với bạo động và sợ hãi. Quý thầy và quý sư cô đã có dịp chia sẻ và trao đổi với họ các pháp môn tu tập cụ thể như theo dõi hơi thở làm chủ cảm xúc vv…

Buổi chia sẻ với các nhà báo tại Đại học Báo chí Columbia

Tại Đại học New York, khoảng 300 sinh viên đã đến tham dự buổi sinh hoạt, cùng hát thiền ca, nghe chia sẻ về các pháp môn thực tập cụ thể để giảm stress, làm chủ cảm xúc và biết buông thư. Một người bạn Mỹ đã nói với tôi là khi cái gì trở thành thái quá thì tự nhiên người ta sẽ biết đủ và quay lại với những cái đơn giản ban đầu. Việc sinh viên Mỹ đến nghe những người tu nói chuyện là một bằng chứng cho thấy nhu cầu tìm về cái đẹp, cái lành khi mà khoa học kỹ thuật, vật chất và đời sống tiêu thụ đã kéo người ta đi quá xa.

Buổi sinh hoạt tại đại học New York

Ngày thứ hai trong chuyến đi New York là ngày quán niệm giới thiệu về thực tập chánh niệm cho sinh viên và nhân viên của trường Đại Học Columbia do khoa Thần học của trường kết hợp với Tu viện Bích Nham tổ chức. Trong ngày quán niệm, sinh viên, thầy cô giáo và nhân viên của trường đã được hướng dẫn thiền toạ, thiền hành, ăn cơm yên lặng, thiền buông thư, được nghe pháp thoại và có cả một thời vấn đáp.

Ngày hôm sau chúng tôi lại có một ngày quán niệm ở ABC Home và buổi ngồi thiền công cộng (Flash mob) ở Quảng trường Union, New York. Sau khi mọi người được nghe hướng dẫn tổng quát, đại chúng đã theo quý thầy, quý sư cô đi thiền hành qua đường phố và chợ đông đúc của New York ngày thứ Bảy. Đoàn thiền hành đi trong bình an dù là hai bên đường mọi người nhộn nhịp mua bán, đi lại, nói cười. Khi đến quảng trường, chúng tôi lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống tọa thiền. Phía trước chỗ chúng tôi ngồi là một đoàn biểu tình ủng hộ người tị nạn Syria. Chúng tôi ngồi thật yên, yểm trợ họ bằng cách chế tác bình an trong từng hơi thở chánh niệm, trong khi họ hô khẩu hiệu và lên tiếng kêu gọi nhà nước Mỹ mở rộng vòng tay đón những người tỵ nạn Syria.

Buổi ngồi thiền công cộng (flashmob) tại quảng trường Union, New York

Sau khi thiền tọa, mọi người ăn trưa trong yên lặng. Trong khi đó, buổi biểu tình vẫn tiếp diễn cho đến khi chúng tôi chấm dứt bữa ăn. Các bạn Wake Up bắt đầu hát thiền ca “Happiness is here and now”. Khi ấy, những người trong đoàn biểu tình bắt đầu để ý nhiều hơn đến chúng tôi. Thiền ca hay quá phải không bạn hiền? Tiếng hát không lớn, không có một chút cố gắng nào, bởi vì hát không để cho người khác nghe, hát để mà hát, vậy thôi. Tiếng ca như lọt thỏm giữa đủ loại tiếng động của phố phường, vậy mà năng lượng thật bình an mà hùng hậu. Năng lượng đó đã gây ra sự chú ý của người đang tham dự biểu tình. Nhiều người quay lại nhìn, những người khác lấy máy ra chụp ảnh.

Tối hôm ấy, tăng đoàn cho pháp thoại công cộng tại Tòa thị chính của thành phố (Town Hall). Có khoảng 500 người tham dự. Thầy Pháp Dung và sư cô Jina cùng cho pháp thoại. Pháp môn Làng Mai đã được chia sẻ một cách thật lòng và kết hợp khéo léo và dí dỏm. Kết thúc là một thời vấn đáp do thầy Pháp Dung, sư cô Jina, thầy Pháp Hải và sư cô Giới Nghiêm phụ trách. Khán phòng đã rộn lên những tiếng cười vui nhộn. Buổi pháp thoại công cộng đã khép lại chuyến hoằng pháp ở New York.

Sư cô Jina và thầy Pháp Dung cho pháp thoại công cộng

Ngày hôm sau có buổi giới thiệu sách mà tôi đã nhắc đến ở đầu lá thư này. Đó là chương trình ngoại khóa. Quý thầy và sư cô ở Mộc Lan lên đường trở lại Mộc Lan để chuẩn bị cho chặng thứ hai của hành trình hoằng pháp Bắc Mỹ.

Tôi đang ngồi trên xe bus trong một buổi sáng tinh mơ của New York. New York mà trước đây tôi chỉ thấy trên phim là một New York rất khác với New York mà tôi đang thấy. Chiều hôm qua, đi ngang một quán ăn đông đúc ở ngã tư đường, tôi thấy có một người đàn ông da màu đang lục từng bao giấy nâu mà ở Mỹ người ta hay dùng đựng thức ăn nhanh để tìm thức ăn còn sót lại.

Giờ đây, tôi thấy có những người vô gia cư đang nằm ngủ lăn lóc và co quắp trong các ngõ hẻm, trên nắp cống. Họ ăn mặc sơ sài, không mền không chiếu, cứ nằm chúi mặt xuống đường, co ro mà ngủ. Phần lớn là những người da đen, có một số người da trắng. Buổi sáng trời hơi có gió và hơi lạnh. Tôi nhìn họ mà lòng xót xa.

Họ đã nhắc tôi khi ăn trong chánh niệm nhớ đến những người kém may mắn, biết trân quý từng muỗng thức ăn. Họ đã nhắc tôi khi nằm trên giường biết tri ân mình đang có một mái nhà. Họ nhắc tôi rất là nhiều thứ đó bạn hiền thân mến ạ.

Bạn hiền thương, giờ này bạn đang làm gì? Đang dạy học, đang lái xe honda giữa phố phường đông đúc, đang ngồi trước máy vi tính, đang thao tác trên máy móc hay bạn là một người đang đổ rác? Cũng có thể bạn là một sinh viên đang ngồi trên giảng đường hay là một người đang moi óc tính chuyện làm ăn lời lỗ… Là ai đi nữa, những dòng này tôi đang viết để sẻ chia cùng bạn. Dù bạn có duyên đọc nó hay không, đây là món quà mà tôi tặng bạn. Tôi muốn gieo duyên cùng bạn để chúng ta có thể cùng tìm về một hướng, cùng đi trên một con đường, con đường của những bước chân an lạc, của những hơi thở ý thức để tìm lại chính mình. Để có mặt ở tại nơi mình ở, với cái gì mình đang làm, để có chủ quyền dù là mình đang đối diện với khó khăn của tự thân hay hoàn cảnh. Để chế tác hiểu biết và thương yêu. Để sống và để có mặt cho đời.

Thương mến

Bài viết có liên quan: Hành trình Bắc Mỹ 2015 – Phép lạ của sự tỉnh thức (phần I)

Giới thiệu sách mới

Buổi giới thiệu sách mới của thầy Pháp Hải và sư cô Đẳng Nghiêm với sự có mặt của nhà báo Jo Confino


Để biết thêm thông tin về chương trình hoằng pháp của tăng thân Làng Mai tại Mỹ, xin xem tại website: http://www.tnhtour.org/


 

Hành trình Bắc Mỹ 2015: Phép lạ của sự tỉnh thức (phần 1)

Bích Nham, ngày 5 tháng 9 năm 2015.

Bạn thân mến,

Sáng nay là lễ truyền Năm Giới, cũng là ngày bế mạc khóa tu đầu tiên trong chuyến hoằng pháp Bắc Mỹ năm nay của đại chúng Làng Mai. Bạn biết rồi đó, đại chúng Làng Mai không chỉ là ba xóm Làng Mai ở Pháp mà bao gồm quý thầy quý sư cô đến từ rất nhiều trung tâm và tu viện của Làng ở khắp nơi: Mỹ (tu viện Lộc Uyển, tu viện Bích Nham và tu viện Mộc Lan), Thái Lan, Thiền đường Hơi Thở nhẹ (Paris)…

Tôi lên thiền đường khá sớm, mang theo một xấp kinh “Tâm Kinh Tuệ Giác Qua Bờ” bằng tiếng Anh (bản Tâm Kinh mới do Sư Ông Làng Mai dịch lại vào tháng 8/2014). Tôi được dạy là mang kinh lên để ở đầu hàng mà quý thầy quý sư cô sẽ ngồi. Đột nhiên tôi nhận ra là mình đang muốn lấy một tấm để mang về chỗ ngồi. Thông thường khi mình đi phát một cái gì đó, mình hay có thói quen dành một cái cho mình trước. Tôi tự hỏi chẳng biết người khác có khuynh hướng ấy như tôi không. Ý thức về cái thói quen ấy đến với tôi ngay khi nó đến, và tôi hơi ngạc nhiên. Đương nhiên là tôi đã không đi theo cái thói quen đó. Tôi về chỗ của mình, ngồi xuống và mỉm cười với nó. Đây là một điều rất nhỏ nhặt, thậm chí chẳng có gì đáng chú ý, vậy mà nó làm cho tôi vô cùng thích thú khi phát hiện ra. Mình đang là một tế bào của tăng thân, mình đâu cần phải thủ trước cái gì đâu, dòng sông tăng thân sẽ đưa mình đi tới thôi. Thật vậy, ngồi một lát, xấp kinh đã dần dần chuyển tới từng người.

Bích Nham.1

Khoảng 100 thiền sinh đã thọ 5 giới trong khóa tu tại tu viện Bích Nham

Chuyến hoằng pháp năm nay ở Bắc Mỹ là chuyến đầu tiên không có Sư Ông. Nó có tên là “Phép lạ của sự tỉnh thức”. Có tên đó là vì năm nay quyển sách “Phép lạ của sự tỉnh thức” của Sư Ông được tròn 40 tuổi. Cái tuổi mà nếu là một con người thì cổ nhân nói là Tứ thập …

Đây cũng là lần đầu tôi được theo tăng đoàn đi hoằng pháp nên cái gì đối với tôi cũng mới tinh. Dù là ở tất cả các trung tâm của Làng Mai, mô thức tổ chức đều tương tự như nhau, nhưng mỗi miền đất, mỗi nước đều có văn hoá, luật lệ, lề lối đặc thù của nơi đó. Tôi thấy mình có cơ hội quan sát, lắng nghe và học hỏi.

Cũng như ở Làng Mai bên Pháp, buổi chiều thiền sinh đến thì tối có một buổi hướng dẫn tổng quát. Họ sẽ được cho biết là mình thuộc vào nhóm sinh hoạt (mà ở Làng gọi là gia đình) nào, trong một tuần lễ tiếp theo đó, họ sẽ cùng làm việc và pháp đàm với các thành viên trong gia đình đó. Trong khóa tu tại tu viện Bích Nham, hầu như mỗi gia đình như thế đều có hai vị giáo thọ hướng dẫn pháp đàm – một giáo thọ xuất sĩ và một giáo thọ cư sĩ.

Sau ngày khai mạc khóa tu, trời bỗng mưa một trận rất lớn. Đã lâu tôi chưa thấy có trận mưa nào to như thế. Rất giống mưa ở Việt Nam. Mấy năm nay tôi ở Pháp thấy mưa dù có lớn đến mấy cũng không có sự “rầm rập”, đều và nặng hạt như thế. Cứ như thể ông Trời giúp mình lau rửa, tẩy tịnh cho khóa tu vậy. Những ngày còn lại của khóa tu, trời rất đẹp.

Trong bài pháp thoại đầu tiên, tất cả đại chúng, xuất sĩ và cư sĩ, giáo thọ và không giáo thọ được mời thực tập thật hết lòng trong khóa tu này. Thực tập làm gì thì chỉ làm một việc mà thôi. Tiếng Anh gọi là mono-tasking. Trong thời buổi hiện đại này, ai mà có kỹ năng làm nhiều việc cùng một lúc (multi-tasking) thì sẽ có cơ may tìm được việc làm hơn người khác (và cũng dễ bị stress, bị hết xí quách – burn out hơn người khác). Vậy mà trong pháp môn thực tập của Làng Mai, mình lại có pháp môn thực tập mỗi lần một việc. Bạn có thấy mình đi ngược dòng không, có lạ không? Ấy thế mà các bạn thiền sinh đã cùng chúng tôi thực tập như thế trong khóa tu 6 ngày này. Đi thì chỉ đi, nói thì chỉ nói, không vừa đi vừa nói (lâu lâu cũng hơi quên một chút, làm sao mình hoàn hảo được phải không bạn?).

Tôi thích nhất là nhìn thấy những thiền sinh trẻ. Có người đến nhiều lần, có người mới đến lần đầu. Trong gia đình pháp đàm mà tôi tham dự, có một em rất trẻ mới đến tham dự lần đầu. Em cho biết em đã có một việc làm mơ ước với số lương mơ ước. Vậy mà em vẫn không hạnh phúc cho nên em đã bỏ việc. Lúc ban đầu em chia sẻ là em không biết việc pháp đàm này có lợi lạc gì, hát thiền ca và tụng kinh trước pháp thoại với em sao giống nhà thờ Công giáo, và còn một số các nhận xét tiêu cực khác nữa.

Bạn biết rồi đó, thực tập ở Làng Mai ít khi trong lúc pháp đàm mà người ta trả lời câu hỏi của bạn lắm. Câu trả lời sẽ đến với bạn trong khi bạn thực tập lắng nghe sâu khi người khác chia sẻ, khi bạn nghe pháp thoại, trong khi bạn thiền hành, trong khi bạn thở. Vì thế đã không có ai trả lời những câu hỏi của em ấy cả. Mọi người chỉ chia sẻ những kinh nghiệm thực tập của chính mình, trong hoàn cảnh của chính mình mà thôi. Và bạn biết không, em ấy chính là người chủ động xin emails của tất cả các thành viên trong gia đình và đề nghị mọi người giữ liên lạc với nhau. Trong buổi pháp thoại cuối cùng, em ngồi ghi chép từ đầu đến cuối những gì được dạy. Em đã đến tham dự buổi pháp đàm không có trong thời khóa mà gia đình tự tổ chức (không ai muốn chia tay nên mọi người đã quyết định có thêm một buổi pháp đàm). Em xá từng người một cách rất hết lòng khi họ kết thúc chia sẻ. Thú thật với bạn, đã có lúc tôi thấy hơi ngại cho em, bởi vì nhóm pháp đàm này phần lớn ai cũng từ 40 tuổi trở lên. Tôi nghĩ em nên ở bên gia đình Wake Up thì hợp hơn. Tôi đã hơi nhầm có đúng không hở bạn?

Có một bác năm nay đã trên 70 nói rằng bác ấy đã có rất nhiều ngại ngùng về khóa tu này vì sự vắng mặt của Sư Ông. Tuy nhiên sau hai bài pháp thoại, bác nói rằng Sư Ông đã đào tạo được những giáo thọ tuyệt vời, và bác tin rằng pháp môn của Làng Mai sẽ tiếp tục đóng một vai trò quan trọng của nó như nó đang là. Trước đây bác nghĩ là không có Sư Ông thì chắc là điều đó là không thể.

Ngày hôm nay khoá tu kết thúc. Mọi người đã ra về. Họ ra về với nhiều tâm trạng lắm, bạn có biết không. Có người thấy mừng vì khóa tu kết thúc để được trở về với những tiện nghi quen thuộc hàng ngày (đến đây ngủ lều, hay ở trong phòng cả chục người, dùng chung một phòng vệ sinh, phải thức dậy mỗi ngày vào lúc 6 giờ). Có người vừa vui vừa mừng lẫn lộn, bởi vì khi trở về nhà thì lại phải đi vào các vòng quen thuộc của cuộc sống hàng ngày với những lo toan thường nhật, trong một môi trường thiếu thực tập. Có người thì chẳng muốn về tí nào cả (dù cho có một ông bạn sống chung rất dễ thương cùng tu tập, làm cho ông ấy khi nghe thì hơi buồn một chút)… Nói chung, băn khoăn phổ biến nhất là làm sao để đem pháp môn về nhà, làm sao tiếp tục được sự tu tập ở nhà.

Thì đây, bạn không thấy sao, ai tới Làng cũng “bị bắt” không rửa nồi thì chùi toilet, không giúp cắt gọt thì sắp bồ đoàn tọa cụ cho thiền đường, không làm chuyển hóa rác thì cũng giúp lau bàn dọn chén, hoặc khử trùng chén bát. Ai đến đây cũng được tham gia vào những công việc thường nhật mà họ phải làm khi trở về nhà, ai cũng phải đi đi lại lại hàng ngày từ nơi này sang nơi khác. Vì vậy ngoài những lúc ngồi thiền trong thiền đường, ai cũng được khuyến khích tập thở, tập ý thức bước chân, ý thức đến những gì mình đang làm, mình đang nói hay đang nghĩ. Nghĩa là sống trong chánh niệm để khi về nhà, bạn cũng cứ vậy mà làm. Chỉ khác một tí là ra “ngoài nớ”, bạn sẽ thực tập không có sự yểm trợ trực tiếp của quý thầy quý sư cô. Vì vậy, bạn phải là một người chuyên cần và có con mắt hơi có khả năng nhìn sâu một tí. Có khả năng ấy, bạn sẽ thấy Sư Ông, quý thầy quý sư cô có mặt với bạn rất sâu sắc trong từng bước chân, từng hơi thở, trong chánh niệm.

Sẽ viết tiếp cho bạn trong những thư kế tiếp bởi vì Bích Nham chỉ là chặng đầu tiên của chuyến hoằng pháp Bắc Mỹ mà thôi.

Để biết thêm thông tin về các khóa tu do tăng thân Làng Mai tổ chức trong chuyến hoằng pháp tại Bắc Mỹ năm nay, xin mời bạn xem tại đường link: tnhtour.org

Thân mến thở và cười cùng bạn,

Tâm Trì Địa.

 

US Tour 2015