Tôi cần em hát ca

 

Chào Sư em!

Lâu ngày quá! Tôi đã hứa nhiều lần là sẽ viết thư cho em, vậy mà đến hôm nay tôi mới làm được. Tính tôi cứ quen dây dưa như vậy đó. Nhưng hôm nay tôi sẽ viết, sẽ kể cho em nghe những điều đơn giản, vì biết em chỉ cần điều đó. Em nói, hãy viết về bầu trời, về mùa xuân nơi tôi đang ở. Tôi mỉm cười vì chỉ có trẻ con mới còn những ước mong như thế. Bầu trời, có lẽ đây là điều mà tôi cảm thấy khó viết nhất. Sao em lại biểu tôi nói về một cái to lớn như thế chứ? Những gì tôi sắp viết xuống đây không thể nào diễn tả hết cái lồng lộng của nó. Tôi viết có bao nhiêu xin em nhận bấy nhiêu, vậy nhé!

Hoa của trời

Làng Mai những ngày này, trời trong thăm thẳm không một gợn mây, nắng như có hương thơm, và mùa xuân đang vào thời tươi sắc nhất. Mùa này rừng đẹp lắm, bách bộ giữa rừng em sẽ được tắm mình trong thế giới của màu xanh non. Rừng cây luôn huyền nhiệm không khác gì một gia tài tâm linh em ạ. Lòng em có rộng rãi đến mấy vẫn cảm thấy không đủ chỗ cho nó đi vào. Hoa thì nở đó đây, đủ màu. Đa số hoa ở đây đều là hoa dại. Người xưa nói, hoa dại là hoa của Trời. Tôi tin vào điều đó. Bông hoa nào cũng là sứ giả, cũng có một nụ cười riêng. Tôi biết em yêu thích thiên nhiên, nên khi đọc những dòng này chắc em vui sướng lắm! Vậy thật tốt, em đi đến đâu thì nơi ấy cũng dễ trở thành quê hương. Cây anh đào (cherry) bên mái hiên đã cho hoa trắng toát, mỗi ngày tôi đều dành chút thời giờ để nhìn ngắm chúng khi nắng chiếu qua. Hai cây anh đào cạnh thiền đường Nước Tĩnh cũng đã mãn khai, và tỏa hương thơm ngát. Mỗi trưa đều có các thầy đến ngồi quanh hai gốc anh đào, có mặt, thưởng hoa. Tôi cũng thế, cũng tập cho mình một thói quen, không lỗi hẹn với những nhiệm màu. Làng Mai Xóm Thượng là một thiên đường. Điều này rất rõ. Trưa hôm nay, lúc đi từ thiền đường về, những bước chân tôi bỗng trở nên cẩn trọng hơn, vì cảm thấy mỗi bước chân là một phép lạ. Không phép lạ làm sao khi quanh mình là những nụ mới, là trong trẻo tiếng chim, là rừng sồi với những chồi lá xanh non tưng bừng nhựa sống. Mắt và nắng đang vẽ ra một bức tranh bình yên nơi tâm thức. Nền trời xanh là bức bình phong cho bức tranh kia.

 

 

Nơi hẹn về

Em từng nói với tôi rằng mình chưa may mắn được đọc một đoản văn hay bài thơ nào diễn tả hết được cái lồng lộng của bầu trời. Người ta chỉ viết vài dòng về trời xanh, hoặc chỉ tạt nhẹ vài câu để chuyển tải cảm xúc hay một thông điệp khác. Có lẽ họ cảm thấy không cần thiết, hoặc chưa đủ nhân duyên và nguồn cảm hứng để viết xuống cái khôn cùng của bầu trời. Tôi nghĩ người ta đúng, làm sao mà cái hữu hạn có thể diễn tả hết cái vô hạn, phải không em? Em thử nhìn đi, ngước mắt lên nền trời mênh mông, em sẽ hiểu được thế nào là vô tận. Nhưng ở nơi cái khoảng không ấy, chính là nơi mà mắt ta thấy thỏa mãn nhất. Ta không thể tìm ra điểm tận cùng. Người ta nói, giấc mơ của tuổi trẻ cũng phải bất tận như thế! Người ta làm khó mình quá, phải không em?

Nhìn bầu trời xanh, đôi mắt thường sáng lên đầy hy vọng. Cái màu xanh ấy luôn tạo cho mình rất nhiều sự lạc quan. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, có khi nào em cảm thấy có chút gì như vô vọng không? Tôi hỏi thật đấy. Vì bản năng sống luôn thúc đẩy mình tìm một điểm tận cùng ở đâu đó, đơn giản chỉ để chinh phục, hoặc là để cảm thấy có bờ bến, nhờ đó mà thấy an tâm. Nhưng bầu trời xanh thì vời vợi, nằm ngoài khả năng thấy biết của con người. Nó phá sập hết những ý niệm mà chúng ta có về phương diện không gian. Vì nó nên những câu hỏi như: vũ trụ rộng đến đâu, bắt đầu từ khi nào, đâu là điểm tận cùng của miền hư không ấy…? đã thôi thúc người ta tìm kiếm từ rất lâu rồi. Trong vòng xoay của ý niệm không gian, họ cứ tìm kiếm mãi. Họ vẫn xem họ là chủ thể, và đang đi tìm cái đối tượng bên ngoài, cái gọi là biên giới của hư không. Họ chưa chịu thừa nhận rằng tâm thức và không gian biểu hiện cùng một lúc, không gian cũng chỉ là sản phẩm của tâm thức họ. Hôm nay, mình đừng nói gì thêm về những điều đó nữa, vì nó dông dài và chắc cũng không cần thiết là bao! Mình chỉ tập cảm nhận cái vi diệu của bầu trời mà không cần dựa vào ý niệm không gian. Tuổi trẻ của mình cần điều đó hơn, em nhỉ? Bầu trời cho em biết về sự rộng rãi, một cái gì không biên giới mà năm giác quan đơn sơ của em không thể nào thấy hết được. Em sẽ biết khiêm cung với những gì mình từng học và biết. Chúng không hẳn là tất cả, vì em còn chưa biết hết về bầu trời cơ mà. Nhưng, em sẽ thấy quý đôi mắt, chúng còn tươi sáng đủ để nhìn trời xanh. Đời sống con người dễ làm tâm ta chật hẹp lắm, và khi đó bầu trời xanh cao sẽ là nơi cho chúng ta hẹn về. Mỗi lần ngước nhìn lên, thở vài hơi thôi sẽ thấy lòng thênh thang trở lại. Đôi mắt như chiếc cầu, nó mang bầu trời vào trong tâm thức. Em trở thành một với bầu trời, trở thành linh thiêng và vô biên như nó. Nó và em cùng biểu hiện một lúc với nhau. Em muốn bỏ qua những điều nhỏ nhặt, vì muốn lòng cũng được rộng rãi như bầu trời. Em sẽ nhìn bầu trời với rất nhiều sự biết ơn.

 Em bé và bầu trời

Chắc là em cũng đã quên rồi, như tôi, cái ngày đầu tiên chúng ta nhìn thấy cái khoảng không trong xanh ấy. Ngày đó, chắc chúng mình còn bé lắm! Em và tôi, chắc còn chưa biết nói, còn chưa biết đi cơ. Nhưng lúc đó ta đã có một đôi mắt sáng, và đã nhìn thấy bầu trời. Ta nhìn thấy nhưng không hề nhận biết được đó là bầu trời, thú vị quá đúng không? Giây phút đó, mặc dù có thể hai ta đều đã quên, nhưng tôi nghĩ là chúng ta đã sung sướng lắm! Sung sướng vì lần đầu tiên gặp gỡ một khoảng không mênh mông, mà không hề biết rằng: cái đó – người lớn gọi là bầu trời. Nhìn thấy, cảm được mà không hề có ý niệm, nên chúng ta có thể đã thấy được thực tại của bầu trời. Cái gọi là bầu trời, thực ra chỉ là cái ý niệm của người lớn, tôi nghĩ thế! Cái ý niệm đó chưa hẳn là thực tại, nhưng khi em bé lần đầu nhìn lên khoảng không mà không hề biết nó là gì, đôi khi lại là thực tại của bầu trời. Em và tôi đều đã trải nghiệm những phút giây thú vị như thế đấy! Trẻ thơ luôn sẵn có những điều thật phi thường.

Đôi khi, tôi cũng nhìn trời xanh ở Làng Mai với nhãn quan của một em bé. Với tôi đó cũng là sự thực tập. Thế giới mình đang sống được hình thành dựa trên những ý niệm, tôi nghĩ cũng cần thiết, nhưng nhiều quá thường làm chúng ta mệt và dễ mắc kẹt. Những tư duy phân biệt thường quấy rầy chúng ta, em nhỉ. Tôi hy vọng mỗi khi buồn giận, trách cứ ai, tôi sẽ không quên sự thực tập này. Làm mới tự thân bằng cách tiếp xúc với trời xanh bằng đôi mắt bé thơ. Chỉ nhìn và trực cảm, chẳng cần đặt nó một cái tên. Như vậy chúng ta sẽ có được những giây phút lặng yên và chuyển hóa, và hình hài năm uẩn của ta với hư không cũng sẽ hòa làm một…

 

 

Trong tôi có một em bé, trong em cũng có một em bé. Trong tôi có một bầu trời, và trong em cũng có một bầu trời. Vì vậy, trong em cũng có tôi. Ta trở thành nhau tự hồi nào, tôi cũng không biết nữa. Cứ truyền thông với em bé và bầu trời trong mình mỗi khi cần, em nhé!

Làng

Mấy ngày này, Làng vắng lắm! Rất dễ cảm nhận cái mát lạnh của cơn gió, rất dễ nghe cái âm nhạc của rừng cây. Trời trong nên ban đêm sao cũng nhiều vô kể. Người ta nói một tư duy an lành sẽ phát sáng ra vũ trụ và lấp lánh như một vì sao. Làng vắng nhưng sinh động. Chưa bao giờ tôi thấy Làng hiu quạnh cả, ngay cả những khi vắng người như bây giờ. Ở Làng, ngóc ngách nào cũng linh thiêng. Giờ này đang là mùa xuân, những phiến lá non trên hàng cây là biểu hiện rõ ràng cho điều ấy. Tôi có tạo một góc trà nhỏ dưới mái hiên, để thi thoảng ngồi yên uống trà. Chính vườn cây trước mặt là niềm cảm hứng cho tôi làm điều đó. Có nhiều người bạn đã đến đây ngồi chơi với tôi. Những lúc một mình, tôi cũng thích ngồi nhìn ra khu vườn, nơi có những chiếc lá xanh non. Mình phải biết tranh thủ chứ em, vì những chiếc lá kia đâu có tươi xanh cho mình hoài mãi. Hơi thở một hồi cũng hòa vào hơi thở của lá, nụ hoa hay hòn sỏi. Chúng từ từ đưa tôi vào với sự sống thênh thang. Tôi có một niềm tin lớn vào sự sống, dù điều gì xảy ra cũng không thể làm cho nó dừng lại. Muốn cho nó dừng lại, hình như là điều không thể. Sự sống luôn tiếp diễn, sinh động như những chiếc lá mới kia, muôn hình vạn trạng. Ngồi yên, tôi thấy Làng bình yên và màu nhiệm. Những hiện hữu, lớn như cánh rừng phía trước, hay bé như cánh hoa bồ công anh bay lơ lửng trước mắt tôi, và ngay cả chính tôi đây; đều rất lạ kỳ.

Tôi cần em hát ca

Cuộc sống vô thường thật em nhỉ. Nó vô thường trên cả khả năng lường đoán của chúng ta. Thế sự như đại mộng, chúng ta đâu ngờ rằng đại dịch lại xảy ra vào thế hệ của anh em mình cơ chứ! Sự ra đi của đời người xảy ra chỗ này chỗ kia do dịch bệnh khiến những ai dù hờ hững đến đâu cũng sẽ nảy sinh lòng trắc ẩn. Em có thấy mình có liên hệ gì với những con người kia không? Tôi thì thấy tất cả chúng ta đang trải qua chung một niềm đau lớn. Thử đặt mình vào trong hoàn cảnh ấy, nhiễm dịch với thân thể già yếu, hay một cơ thể bệnh tật, em sẽ thấy việc ngồi yên ngắm những chiếc lá xanh non trở nên mầu nhiệm biết chừng nào! Món quà ấy từ sự sống, tôi nghĩ em sẽ nhận nó với tất cả sự nâng niu. Dịch bệnh như một tiếng chuông lớn, cảnh tỉnh và nói với chúng ta thật nhiều điều. Một trong số đó là nhờ đại dịch mà sự tiêu thụ năng lượng và nguồn tài nguyên được giảm, nhờ đó Đất Mẹ được nghỉ ngơi và chữa trị phần nào. Đã lâu lắm rồi, Đất Mẹ chưa được nghỉ ngơi. Ai cũng thấy thương và mừng cho Đất Mẹ quá! Vậy sự ra đi của những con người ấy đã đóng góp âm thầm vào việc kéo dài sự sống, vào sự tiếp diễn nhiệm màu của hành tinh, em thấy như thế không? “Sự sống làm bằng sự chết, cái có làm bằng cái không” là điều gì đó rất dễ nhận ra vào lúc này. Nhưng tôi nghĩ ý của câu đó muốn nói đến cái chết trên bề mặt hiện tượng, cũng như cái gọi là sự sống trên hành tinh này cũng là trên bề mặt hiện tượng. Với mình, cái gì đóng góp vào sự lưu chuyển nhiệm màu của cuộc đời thì không bao giờ chết cả. Không thể nào một cái “chết” vĩnh cửu mà có thể đóng góp được vào cái gì “sống” được. Cho nên, những nạn nhân của đại dịch chưa bao giờ mất đi, họ vẫn còn đó trong đại thể, trong dòng chảy rộng lớn. Những gì tôi đang viết cho em đây chỉ là suy đoán trí năng, hoặc chỉ lặp lại lời của ai trước đó. Muốn thấy biết được chúng, mình phải để tâm quán chiếu. Nhưng dù sao, hãy nhìn những nạn nhân của dịch bệnh với thật nhiều tình thương và sự biết ơn, em nhé!

Bây giờ, chúng mình cần ngồi lại và hát ca. Mùa xuân đẹp thế mà không hát thì uổng lắm! Tôi cần em hát ca, lâu rồi tôi chưa được nghe em hát. Viết xong thư cho em, tôi thấy mình nhẹ hẳn. Lòng tôi đã khoáng đạt cho mùa xuân đi vào. Biết đâu trên cuộc đời này, tiếng hát là thứ gì quý nhất mình có thể cho đi. Ai đó đã lấy mất đi rất nhiều sự bình an của mọi người ngoài kia rồi, trong này mình mà còn bị đánh cắp bình an nữa thì thật vô lý quá. Khi mùa dịch qua, tôi sẽ viết thư cho em trở lại. Còn bây giờ, tôi hẹn em nơi góc trà dưới mái hiên, em hãy hát cho tôi nghe nhé!

 

 

Chân Pháp Khả