Nụ cười trên nẻo đường con đi
Nằm bẹp hai ngày vì bị cúm, chiều nay tôi thưởng cho mình một vòng chạy bộ quanh Xóm. Mấy hôm nay trời nắng đẹp, tôi nghĩ bụng thế nào bên mé rừng mấy cụm mai trắng cũng đã nở. Tôi chạy về hướng mặt trời lặn, cánh rừng phía Tây của Xóm Thượng. Chạy hết cái dốc thì đến cánh đồng lúa, nhưng năm nay người ta bỏ hoang chưa làm đất gì cả. Nhưng vui chưa, có một lối đi chừng hai mét, cỏ mới cắt. Tôi thích thú chạy trên con đường mới, nghĩ rằng chắc mình là người đầu tiên khám phá ra con đường này.
Đến giữa đồng tôi gặp hai chú thanh niên khiêng hai sọt rau. À, thì ra đây là con đường nối dài từ Xóm Thượng xuống nông trại Hạnh Phúc. Nhưng con đường không dừng lại ở đó, nó tiếp tục kéo dài về phía trước. Những cụm mai rừng trắng xóa như bông tuyết lộ ra trước mắt làm tôi không thể dừng lại. Tôi nghĩ, có khi nào đây là con đường đi bộ mới mở từ Xóm Thượng xuống Xóm Hạ không nhỉ! Có thể lắm chứ vì ngôi nhà mới mua chỉ ở gần đây thôi và đất ruộng này đã thuộc về Xóm Thượng rồi. Vui lắm, cứ như có một điều bí mật sắp được tôi khám phá.
Tôi chạy tiếp về phía trước. Không tưởng tượng được là bao nhiêu hoa mai rừng nở trắng xóa góc này góc kia. Con đường cứ uốn quanh thật nên thơ. Khen cho ai đã khéo vẽ nên con đường này. Sao mà đẹp thế không biết. Chạy hết cánh đồng lúa thì tôi lạc vào cánh đồng của những cây thistle. Bây giờ chưa phải là mùa hoa, chỉ còn là cây khô nhưng dáng rất đẹp, nếu đến mùa hoa nở thì đẹp biết chừng nào nữa. Tôi thích thú nhảy qua khe nước rồi chạy về phía trước. Băng qua mấy cụm mai rừng là đồng cỏ xanh mướt và trước mặt là cụm rừng sồi, ai đó cũng đã dùng máy cày mở một con đường băng qua cụm rừng đó.
Đến cuối con đường tôi quay trở lại, tôi muốn ngắm con đường này từ Xóm Hạ đi lên Xóm Thượng. Nếu đi từ Xóm Thượng về Xóm Hạ vào buổi chiều thì ta đón ánh nắng hoàng hôn; còn đi từ Xóm Hạ lên Xóm Thượng vào buổi sáng thì đó chắc là những giây phút rất mầu nhiệm để đón chào bình minh buổi sáng. Cánh đồng lúa đó là nơi có nhiều chú nai ra ăn cỏ, vào sáng sớm và lúc chạng vạng tối. Nếu khẽ bước thế nào cũng gặp chúng. Có rất nhiều heo rừngvà nai ở trong mé rừng phía Tây của Xóm Thượng. Đó là thiên đường của chúng, vì không ai xâm phạm được. Những cây bụi rậm rạp và gai, chỉ có chúng mới len lỏi được qua.
Khám phá ra một con đường mới, một điều lạ gì trên con đường cũng đều làm tôi thích thú. Tôi thích thú trong giây phút hiện tại và tôi cũng thích thú khi nghĩ về tương lai, nghĩ đến chừng vài tuần nữa, vài tháng nữa, rồi mùa Hạ, mùa Thu, mùa Đông đi qua, rồi các anh em tôi, các thiền sinh về Làng đi trên con đường ấy. Chắc họ sẽ vui lắm, vui nhiều lắm. Con đường này đẹp thế mà sao không vui cho được. Bất chợt tôi nghĩ đến một bài hát rất xưa của Làng. Bài này xưa lắm, tôi nghe pháp thoại rồi vô tình nhặt được:
Hôm nay em về Làng
Vui bên mẹ dịu dàng
Quanh em bao họ hàng
Thêm sư cô cười hiền, cười hiền.
Tung tăng trên đường làng
Hoa xinh hoa thơm lừng
Ô! Con chim trong rừng
Em nghe chuông đại hồng, vang vang
An nhiên em ngồi thiền
Tê chân em quay nhìn
Trông ai cũng hiền lành
Búp sen như cười chào em, chào em
Bài hát trở về với tôi một cách rất tự nhiên, như chính tôi là chú bé ấy đã về Làng mấy mươi năm về trước. Con đường Làng vẫn còn đó, nụ cười vẫn còn đó, chuông đại hùng, hoa rừng, tiếng chim hót, tất cả vẫn còn ở đó.
Xóm nào ở Làng cũng đẹp, tôi muốn ôm mảnh đất thân thương này trên mỗi bàn chân của tôi. Bất cứ lúc nào nếu mở cửa bước ra là tôi bắt gặp bầu trời xanh, bầu trời xanh đã đẹp lắm rồi mà có thêm vài cụm mây trắng nữa thì nền trời được pha loãng đi, đẹp và hiền lắm. Mỗi khi nhìn lên bầu trời tôi thấy khỏe, thấy nhẹ tênh.
Mỗi buổi sáng, mặt trời mọc ở cánh rừng phía Đông và mỗi buổi chiều mặt trời lặn ở cánh rừng phía Tây. Đứng từ trên Xóm Thượng nếu thích thì ai cũng có thể thưởng thức được những cảnh tượng huy hoàng và lộng lẫy ấy mỗi ngày. Chúng tôi thầm cảm ơn tổ tiên đất đai đã dành mảnh đất này cho chúng tôi và cho những ai muốn trở về nơi đây. Trở về nơi đây để cùng học làm một con người mới, con người hạnh phúc, con người tự do.
Chân Minh Hy