Ký sự khóa tu “Phép lạ của sự tỉnh thức”

Nguyễn Mai Phương

Làng Mai Thái Lan, tháng 6 năm 2017.

Tháng sáu, khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, thay vì đưa con đi những khu nghỉ dưỡng ở biển như mọi năm, tôi lại dắt người bạn tám tuổi đến khóa tu ở Làng Mai Thái. Tôi chỉ là một người hay đọc sách của Sư Ông chứ chưa thực sự tham gia một khóa tu nào cả, cũng như chưa từng tham gia thực tập ở đâu. Vì đi lần đầu, lại dắt con theo nên cũng có nhiều thứ để lo lắng trước khi đi. Ngay trước khi đi thì sếp ở nhà lại yêu cầu sửa báo cáo và phải nộp gấp cùng với việc chuẩn bị cho những chuyến đi công tác dày đặc sau khóa tu khiến tôi vừa đi vừa ôm laptop làm việc. Trong lòng không khỏi lo lắng làm sao có thể làm xong mà tập trung vào khóa tu. Đúng là quá nhiều thử thách, để xem tôi có buông bỏ hết mà học thiền hay không?

Khóa tu năm nay rất đông người tham gia. Mọi người được chia vào ở những khu khác nhau, có người ở cư xá, có người ở lều. Vì đi hai mẹ con nên tôi được ở lều bé để đi ra đi vào đỡ phiền đến người khác. Trong lều có đệm, gối và chăn mỏng rất rộng rãi, thoải mái. Buổi tối trời đêm se lạnh nên không cần quạt hay điều hòa gì cả. Và trong lều thì đương nhiên không có ổ điện, không wifi, muốn có internet thì phải đi bộ ra cổng làng khá xa. Đêm đầu tiên hai mẹ con thao thức khó ngủ vì xung quanh toàn tiếng dế kêu, rồi nhìn ốc sên bò qua bò lại trên thành lều thích quá cứ ngắm mãi. Không gian này, âm thanh này thực sự rất quý với những người chỉ ở thành phố như chúng tôi.

Lều nhỏ được dựng sát nhau thành từng cụm, đối với chúng tôi thì ở lều thích hơn là ở nhà nhiều ^.^

Từ cửa lều nhìn ra là trời xanh, mây trắng tươi xanh và bình yên

Trên đầu là cây sa kê trĩu quả

Tôi nhớ lắm buổi sáng đầu tiên thức dậy từ bốn giờ sáng, dò dẫm bước ra khỏi lều, không khí ở ngoài mát lạnh, trong lành và tinh khiết. Bước từng bước trên cỏ còn đẫm sương, ngẩng đầu lên nhìn trời còn tối nhưng đầy sao lấp  lánh. Tiếng chuông chùa từng nhịp ngân vang từ phía thiền đường. Chậm rãi hít thở, chậm rãi bước vào thiền đường, chậm rãi chắp tay xá tượng Bụt, chậm rãi ngồi xuống và nhắm mắt lại để tận hưởng không khí buối sáng vô cùng tĩnh lặng. Sau khi ngồi thiền và tụng kinh sáng, chúng tôi đi thiền hành một vòng quanh núi, qua đồng cỏ, qua vườn xoài, qua cư xá nơi Sư Ông ở. Cảm giác nhìn thấy Sư Ông trước mắt thật xúc động, không chỉ là quyển sách tôi vẫn mang theo đọc trong mỗi chuyến đi công tác, không chỉ là giọng nói từ các bài pháp thoại tôi vẫn hay nghe từ Youtube, mà là con người thật, trước mắt tôi, trong hiện tại này. Cái không khí lúc ấy, những cảm nhận ấy tạo ra một thứ năng lượng tươi sáng và mạnh mẽ đến nỗi sau này khi về rồi tôi vẫn thấy nhớ vô cùng.

Có một thời khóa tôi rất thích vào các buổi trưa sau khi ăn là thiền buông thư. Giờ thiền buông thư, thích nhất là được nghe quý thầy chơi đàn và hát với một chất giọng rất trầm ấm, ngọt ngào. Nghe sư cô Chân Không nói chuyện và hát cũng rất thích vì giọng sư cô hay vô cùng với những bài hát ru giống của mẹ thời thơ ấu. Tôi không ngủ trưa bao giờ, cũng chẳng thích ngủ trưa. Thế nhưng nằm nhắm mắt, thư giãn, hít thở, thấy gió thổi mát rượi, nhìn bầu trời xanh ngắt, mây từng cụm trắng xốp, nền nhà bóng như mặt hồ phản chiếu nền trời xanh, thấy đẹp quá, hạnh phúc quá. Sau này khi về rồi, tôi vẫn cố gắng duy trì thiền buông thư bằng cách cho mình 5-10 phút thả lỏng sau giờ ăn trưa. Tôi luôn lưu trong điện thoại file mp3 bài giảng thiền buông thư của sư cô Chân Không, để lúc rảnh rỗi lại nghe và thực tập.

Những gì tôi nhận được từ chuyến đi này nhiều không kể hết được, đúng nghĩa là thanh lọc hoàn toàn cơ thể và tâm trí. Chỉ riêng việc ăn chay, ăn ít, không khí trong lành và thực tập hít thở và tập trung vào giây phút hiện tại làm toàn bộ cơ thể cũng như tâm trí trở nên nhẹ nhõm và bình yên. Mặc dù thiếu ngủ nhưng tôi không hề đau đầu, không mệt mỏi, tâm trạng luôn vui vẻ, thoải mái. Những bài giảng pháp còn rất gần gũi với cuộc sống hàng ngày, những câu chuyện được chia sẻ trong giờ thảo luận làm suy nghĩ của tôi sâu sắc thêm rất nhiều.  Sự kết nối giữa tôi và con trai cũng trở nên gắn bó hơn. Hai mẹ con lúc thì ngồi chơi trong thiền đường, lúc thì dắt tay nhau đi dạo và hát thiền ca. Buổi tối ngắm sao trên trời, ban ngày ngắm cây cối xung quanh, nghe tiếng dế kêu, chim hót, tận hưởng từng phút từng giây.

Cậu bé của tôi cứ lê la chơi suốt ở ngoài bãi cỏ, chơi với các bạn, chơi với cào cào, châu chấu, sâu bọ. Bạn ấy vui lắm, cười nói suốt ngày. Bạn cũng thuộc và rất thích hát các bài thiền ca. Tôi rất cảm động khi đọc lá thư của bạn, chỉ vỏn vẹn có mấy câu nhưng rất nhiều trái tim và có hình con bọ ngựa to đến nửa trang giấy. Suốt năm ngày ở Làng, bạn cũng phải ăn chay giống người lớn, chỉ có cơm, rau hoặc bún, phở chay nhưng nấu rất ngon. Ăn uống đơn giản mà tôi cũng ngạc nhiên thấy bạn ăn ngon lành, ngủ ngoan, chơi ngoan và tự lập cũng như hiểu biết thêm nhiều điều mới.

Được trò chuyện, gặp gỡ với nhiều người từ khắp các nơi tôi mới biết rất nhiều người đi với bố, mẹ, con nhỏ hoặc đưa cả gia đình đến đây. Năm nay Làng chỉ nhận 600 người và đó mới chỉ là một nửa số lượng thiền sinh đăng ký. Rất nhiều người không được đi vì hết chỗ hoặc phút chót vẫn đi vì lỡ mua vé rồi nhưng ra ở bên ngoài. Thế mới thấy sức hút của nơi này lớn đến thế nào. Gặp gỡ và học hỏi cùng với tăng thân Làng Mai giống như tiếp xúc với một nguồn năng lượng tích cực, mạnh mẽ nhưng vô cùng ấm áp, tươi vui khiến người ta nhớ mãi.

Để xem thêm một vài hình ảnh của khoá tu, xin bấm vào đây:

http://langmai.org/dai-may-tim/vien-anh/lang-mai-thai-lan/lang-mai-thai-lan-2017/khoa-tu-phep-la-cua-su-tinh-thuc/