Tiếng lòng
Chiều nay, sau khi xong công việc ở sở làm bạn bè rủ An đi shopping cho ngày cuối tuần, An mỉm cười rồi lắc đầu từ chối. Lũ bạn hỏi: “Có hẹn hả?”, nghe thế tự nhiên An khẽ gật đầu. Ừ, mà cũng phải thôi, An đã có một chỗ hẹn lý thú ở một địa điểm thật lý tưởng rồi, (lý tưởng với chỉ riêng An thôi). Một góc nhỏ ở một khu vườn của ngôi chùa quen thuộc. Phải, chính vườn chùa là địa điểm An tự hẹn hò với chính mình trong những ngày nghỉ cuối tuần.
Góc bình an
Lần nào cũng thế, đến chùa lễ Bụt chào quý sư cô xong An lại đi ra vườn tìm đến với góc bình yên thân quen. An ngồi trên một cây cầu cong cong bắc qua hồ sen thơm ngát. Bên cạnh An là một lùm tre xanh mát rượi mang đầy làn gió mát như bàn tay của mẹ trong những buổi trưa hè, và cả tiếng kẽo cà kẽo kẹt của tre cũng như là lời ầu ơ của mẹ thuở nào nữa. Xa xa, phía trước mặt An là những hàng tùng cao thẳng, xanh ngắt đứng tựa lưng vào triền cỏ xanh non. Xung quanh chỗ An ngồi cơ man nào là hoa. Cây nào cũng đang khoe sắc và tỏa hương ngan ngát. Trong những sắc màu ấy An chỉ yêu thích nét giản dị, khiêm nhường của những loài hoa mang sắc trắng, như hoa mai chiếu thủy, hoa nhài, hoa mộc, hoa mẫu đơn,…và cả cây hoa ngọc lan ở đằng kia nữa. An đang mơ mộng! Ừ, An đang thả hồn theo cỏ cây! Những hạt mưa phùn nhè nhẹ lất phất rơi trên áo, đậu trên tay An. An thích cái cảm giác lành lạnh và ngồi chơi trong mưa như thế này. Từng giọt, từng giọt nước trong như pha lê đang đậu trên mỗi đầu ngọn cỏ xanh mướt lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Trông chúng đáng yêu và đẹp lạ! Những bông hoa đủ màu sắc ẩn mình suốt muà đông nay vừa cựa mình hé miệng cười. Nào xanh, đỏ, tím, vàng, phơn phớt hồng,…đang vẫy tay chào đón An. Ô kìa, chúng còn cười và gọi An nữa chứ! Từng đàn, từng đàn chim cứ ríu ra ríu rít chạy nhảy trên mặt đất và ca hát líu lo khắp nơi. Chúng tự do xoải cánh bay lượn trong vùng trời bình yên, có con còn đến đậu trên vai An nữa chứ! Hồ sen hình bán nguyệt với mặt nước thật trong và lặng cứ như là gương soi. An có thể thấy từng cụm mây với đủ hình thù ngộ nghĩnh đang bay lượn trên cao, cả hình ảnh những hàng cây bên bờ và cả những chùm hoa rong rêu nằm dưới đáy hồ nữa. Thật yên tĩnh, Và cũng thật nên thơ!
An đang thỏng hai chân xuống hồ nghịch nước, rồi dùng tay té nước văng tung tóe khắp nơi. Một chiếc lá tre làm xuồng đang chở những điều An ước mơ, gởi gắm đi xa, xa thật xa…vào lòng đất Mẹ và vào với vũ trụ mênh mông. Tuổi thơ về! An thấy mình đang là đứa trẻ lên năm lên sáu thuở nào. Đẹp quá! Yên bình quá! Đột nhiên An muốn vẽ, dù biết rằng mình chưa hề cho năng khiếu vẽ bộc lộ bao giờ. An muốn ghi lại mọi cảm giác, mọi âm thanh, …vào một bức tranh nhỏ nhiệm mầu.
Đến với góc nhỏ ấy, An chỉ ngồi yên lắng nghe tiếng chuông chùa vọng lại, ngắm nhìn bầu trời trong xanh với từng cụm mây đủ hình thù đi ngang qua, và tha hồ thưởng thức những gì thiên nhiên ban tặng ở xung quanh An. An thường gọi đùa đó là những buổi đi xem triển lãm tranh và những buổi đi nghe hòa nhạc của An. Và An cũng tự cho mình là người có diễm phúc nhất trần đời. Vì sao ư? Vì những bức tranh An được xem chưa có họa sĩ tài giỏi nào có thể pha màu và thể hiện được, và cũng bởi các bức tranh ấy chưa từng được đem ra trưng bày ở một phòng tranh nào cả. Rồi nữa An chẳng phải tốn công leo cầu thang hay đổi xe bus để đi từ phòng triển lãm này đến phòng triển lãm khác, An chỉ việc ngồi một chỗ, các bức tranh lần lượt thay nhau xuất hiện trước mắt An với đủ kích cỡ, thể loại khác nhau. Này nhé, bầu trời rộng mênh mông điểm một cánh chim đang xoải cánh bay cao; một vườn cây xanh ngắt với hoa trắng hoa hồng phớt cùng sắc quả xanh non xanh đậm, vàng chanh vàng sậm và xen lẫn đâu đó là những cánh bướm rập rờn, các con ong đang rong chơi, điểm vài chú kiến chú giun đang dạo dưới đất và trên cao mặt trời đang tỏa bóng, vài cụm mây lửng lờ trôi; một chiếc lá trên cây đang thả mình chao lượn xuống chơi cùng mặt đất;….Rồi cả những bức tranh đang diễn ra trong tâm An nữa, từ những lo lắng buồn giận trách móc đến mừng vui háo hức. Tất cả đều đang lần lượt hiển bày. Còn thính phòng của An thì không ai bằng được cả. Đầy đủ, “chất lượng cao”từ ánh sáng, không gian, nhiệt độ với vô số loại nhạc cụ khác nhau. An không phải xô đẩy, chen lấn với ai hay phải đợi chờ xếp hàng mua vé để tìm được một chỗ ngồi thích hợp. Tất cả vũ trụ đã dành sẵn cho An, từ ánh sáng và nắng ấm của mặt trời, từ những làn gió mát trong không khí trong lành đến những nhạc sĩ đủ loại với mọi thứ khí cụ. Khúc nhạc thánh thót êm tai của tiếng nước róc rách chảy qua kẽ đá, tiếng hùng hồn mạnh mẽ của dòng suối khi đi qua ghềnh đá; hay là bản trường ca đầy âm điệu của các loài chim, từ tiếng lích chích của chim Sâu, tiếng gù gù của Bồ câu, tiếng của cô Họa mi, chú Chèo Bẻo, bác Gõ Kiến, chị Chìa Vôi,…; Và cả khúc hòa tấu của tiếng ong bay, lá rơi, gió thổi, tiếng cành cây khô gãy, tiếng cười giòn tan của nắng và cả tiếng cười nói lao xao từ xa vọng lại nữa;…
Trẻ nô đùa
Một tuần với những căng thẳng áp lực, với bao bận rộn, tính toán được hơn ở sở làm có lúc An không nhận ra được chính mình. Cũng nói, cũng cười, cũng làm việc đó nhưng sao An cứ thấy thiêu thiếu một điều gì. Có khi An có cảm giác con người bằng xương bằng thịt đang nói, đang làm đó hình như không phải là An. Nó lạ lẫm làm sao đó! Giờ phút được ngồi yên trên bãi cỏ xanh mát rượi ở góc nhỏ này rong chơi cùng chim hoa bướm, cùng tiếng chuông lời kinh từ chùa vẳng ra An thấy lòng thanh thản và bình an lạ. Cứ như đó là một liều thuốc bổ thần kì giúp An thấy lạc quan, yêu đời hơn và như tìm lại được chính mình. An đang là một đứa bé, không đòi hỏi, tìm cầu mong muốn chi!
“Con nguyền buông bỏ
Nếp sống hối hả
Đua đòi bận rộn bon chen
Quyết tâm không chạy theo
Danh vọng, quyền hành
Giàu sang và sắc dục
Bởi vì con đã biết
Những thứ ấy không đưa về chân hạnh phúc
Mà sẽ chỉ đem lại cho con
Bao điêu đứng khổ đau…”
Lắng lòng nghe tiếng kinh từ chùa vẳng lại An thấy mình như là một người khác, chẳng có gì để gọi là hơn thua, được mất, hay có không để rồi phải đau khổ cả. An thấy rồi, khổ đau hay hạnh phúc đều tùy thuộc vào An cả thôi. Nếu An cứ ngồi đó trông mong Chúa hay Bụt ban điều ước để có được hạnh phúc thì An cũng như người đang há miệng chờ sung rụng hay người đang ôm cây đợi thỏ thôi! Hạnh phúc nó đâu có chân đâu mà chạy tìm đến với An, tự An phải tìm ra hạnh phúc cho mình từ những điều giản đơn nhất trong cuộc sống đời thường xung quanh mình. Hạnh phúc không phải là một con đường đã dọn sạch sẽ đó chờ An mà chính An phải là người tìm ra và thực sự đặt từng bước chân trên con đường đi đến hạnh phúc ngay trong những gì An đang sống, đang tiếp xúc trongtừng giây từng phút của cuộc sống hiện tại.Có một điều An biết chắc rằng để gặp mặt được với hạnh phúc thì An không thể đi trên con đường đầy những vướng kẹt, ràng buộc của những sợi dây tham muốn, giận trách, chấp ngã, tự ái được. Con đường hạnh phúc sẽ thênh thang rộng mở với An khi An sống thực sự sống; biết sống với hoan hỉ, bao dung, chấp nhận, cảm thông, kiên nhẫn rộng mở trong trái tim yêu thương.
Tập truyện ngắn “Nơi ấy cũng là bây giờ và ở đây” Tâm Anh xin trân trọng gửi đến quý bạn đọc bằng tình cảm chân thành trong những tháng ngày tu học có nhiều hạnh phúc và niềm vui.
4. Về nhà