Mẹ có biết, con thương mẹ không?

Trí Đức

Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn mẹ
Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn…
 

Chị tôi đặt từng bước trong sự ý thức rõ ràng, tay cầm một bông hồng tươi thắm tiến về phía mẹ. Từng bước chân ấy hòa vào  từng nốt nhạc của bài “Bông Hồng Cài Áo”. Chị chầm chậm ngồi xuống, hai mắt nhìn mẹ một hồi lâu. Mặc dù chị cũng hay qua thăm bố mẹ, lúc thì trái táo, trái nho, khi thì cân cam cân quýt, nhưng chưa bao giờ chị thực sự nhìn  mẹ rõ ràng như thế. Lần nào chị cũng vội vàng, còn kịp về chuẩn bị hàng họ cho sáng ngày mai…

Chị xúc động, vì suốt hơn 40 năm, chưa bao giờ chị tặng mẹ dù chỉ một bông hoa. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, trước cả nhà, trước các con và các cháu, chị đang ngồi trước mẹ và chuẩn bị nói “Mẹ ơi, mẹ có biết, con thương mẹ không?”… Chị biết đây không phải là một việc làm mang tính hình thức, nên chị thở vào và thở ra một lúc. Khi thấy lòng thật nhẹ và bình an, chị bắt đầu nhìn mẹ và nói…

…Khi mẹ cầm bông hoa trên tay, khi mẹ nghe cô con gái hơn bốn mươi tuổi của mình nói câu đó. Mẹ đã khóc, và khẽ thấm nước mắt và nở một nụ cười. Rồi nụ cười ấy lại nở trên khuôn mặt của bố năm nay cũng đã gần 80. Đối với bố mẹ, có lẽ đó là món quà ý nghĩa nhất, to lớn nhất…

Trước đây khi đọc cuốn “Bông Hồng Cài Áo”, trong lòng tôi cũng đã nghĩ đến việc làm như thế tặng cho bố mẹ nhưng do thói quen từ bé chưa bao giờ tặng hoa, chưa bao giờ thực tập nói lời ái ngữ, v.v.. đã không cho tôi thực hiện điều ấy. Nhưng tối hôm qua, ba anh chị em dưới sự yểm trợ của tăng thân đã làm được điều đó thành công. Tất cả mọi người đều cảm thấy vui vì nếm được vị ngọt của sự hòa hợp. Cả nhà cùng đứng cạnh nhau, cùng dang hai tay thật rộng, cùng ôm nhau trong hơi thở ý thức mình đang có mặt.

Một người bạn của tôi đến tham dự cũng đỏ hoe đôi mắt. Anh có cảm nhận bác gái ngồi đó cũng như mẹ của mình. Anh chợt nghĩ về mẹ, nếu mẹ của anh đang ngồi đó thì anh cũng muốn lao ra cầm tay mẹ, muốn ngắm nhìn mẹ và nói ra những điều mà trước đây mình chỉ giữ nó trong đầu hay nhìn mẹ từ xa.

Này em ơi
Cuộc sống có bao lâu
Sao em còn hờ hững?
Hộp cơm trưa cắp nách
Nhà nhiều tầng
Nhưng bước thấp bước cao
Mẹ vẫn đang ngồi đó cho em
Mẹ chờ em có mặt
Và nở một nụ cười
Chỉ vậy thôi
Là lòng mẹ vui rồi.