Người ẩn sĩ giữa lòng Tăng thân
Sư cô Sứ Nghiêm
Sư cô Chân Sứ Nghiêm là người Pháp, thuộc quốc tịch Pháp và đã được xuất gia trong gia đình Cây Sen Trắng (ngày 20 tháng 09 năm 2008), lúc đó sư cô 26 tuổi. Tuy chỉ mới xuất gia được mấy năm nhưng sư cô đã có nhiều cống hiến cho tăng thân bằng sự thực tập vững chãi và bình an của mình. Đây là lá thư sư cô viết (bằng tiếng Pháp) gởi đến Thầy để chia về sự thực tập của mình, và đã được sư cô Chân Duyệt Nghiêm chuyển ngữ ra tiếng Việt, BBT xin được chia sẻ cùng quý vị thân hữu.
Bạch Thầy kính thương!
Đã có nhiều ngày làm biếng thứ hai như thế này con được ngồi trong yên lặng. Con muốn tặng cho mình một món quà thật tuyệt vời là quay trở về với chính mình. Thật vui! Con thích sự tĩnh lặng. Và rằng, con thấy đó cũng là một cách đơn giản để không bị phân tâm đi nơi này nơi kia, qua đó, con có được một món quà của việc Không Làm Gì Cả mà con tự tặng cho mình. Con có thể tận hưởng những bước chân mình vì con không cần đi đâu cả. Con nghỉ ngơi hoàn toàn nhưng mọi thứ vẫn rất sống động. Dù sao, hôm nay con đã hát hơn hai giờ. Vui lắm, thưa Thầy.
Lúc này, con đang thắp lên một ngọn nến thơm mùi sáp ong để đón đêm đang tới. Những ngày yên lặng như vậy nuôi dưỡng trong con một bông hoa bình an rất đẹp và tự trong lòng sự bình an sâu sắc đó, con cảm thấy được một niềm vui lớn lao. Con đã hít thở mùi thơm của bông hoa đó trong suốt tuần lễ. Con có cảm giác mình đang quét dọn một lối đi, dọn dẹp những bụi cây rậm rạp ở đó. Và con thích làm điều đó lắm. Con đường sẽ đưa đến một nơi rất dễ chịu và chắc chắn là có một cái cốc nhỏ trên núi. Khi lối đi đã quang đãng, nó trở nên dễ dàng hơn nhiều để đi trên đó nếu có giông bão bất ngờ đe dọa. Đó là kinh nghiệm hiện giờ của con.
Cũng vậy, mỗi buổi sáng, con thức dậy lúc 4h30 và việc đầu tiên con làm là dừng lại: con pha một bình trà và ngồi bên ngoài để lắng nghe những tiếng chim, ngắm trăng và những tàng cây hiện ra dưới ánh trăng, con ngồi với mẹ con vì con biết ở nhà mẹ con vẫn hay làm như thế. Kể từ lúc thực tập như vậy, buổi sáng khi thức dậy con nói: ‘Youpi !’ để chào đón một ngày mới sắp đến và con cũng nói thầm trước khi đi ngủ là: ‘Alleluia!’.
Sáng hôm qua trong khi con đang uống trà thì bỗng có một con nai xuất hiện trước mặt con, nó đứng đó một chút, cách con khoảng mười mét. Thật là một món quà tuyệt diệu! Sau thời gian lặng yên này, con cảm thấy mình lắng vào một niềm bình an sâu sắc. Lúc đó, con có cảm giác mình là một con cá đang bơi trong nước mà một cái vây của nó là sự an lạc và cái vây kia là niềm vui. Sự cân bằng và phối hợp của cả hai cái giúp con có thể bơi tới trước một cách rất tự nhiên.
Ngày thứ ba vừa rồi, trong buổi ngồi thiền trước pháp thoại ở Sơn Cốc, con thực sự có cảm giác thả mình trong một cái bồn tắm mà nước rất êm và ấm. Con buông thư lưng của mình. Những giây phút đó dễ chịu quá. Con tin rằng từng chút một con đang thực hiện (hoặc làm rõ) cái ước muốn được làm một ẩn sĩ giữa lòng tăng thân của mình, hoặc nói cách khác là thả mình trong một bồn tắm mà cảm thấy rất tự do và an toàn với những mối liên hệ. Cuối cùng con có cảm giác đang tôn trọng chính mình một cách sâu sắc và con thấy có một cái gì đó đang mở ra một cách tự nhiên trong con, con có nhiều không gian hơn để lắng nghe, tiếp nhận, chấp thuận người khác như người đó đang là.
Thật buồn cười và bất ngờ vì con không thấy được điều này một cách rõ ràng trước đó, cho dù con có một trực giác nào đó về điều này. Con chưa bao giờ là một người ‘cởi mở, thích giao thiệp’, hoặc ‘phải là như vậy’ trước khi đến đây. Con bắt chước những gì con thấy. Con nghĩ phải làm hoặc nói cái này, cái kia và con tự thúc ép mình rất nhiều dù không muốn. Con dò dẫm đi trong mù mịt và tìm kiếm những điểm mốc. Nhưng bây giờ, con thấy mình đã thoát khỏi những điều đó một cách nhẹ nhàng vì con đã bắt gặp được một cái gì đó đẹp và an ổn hơn nhiều. Con cảm thấy rất hạnh phúc trong cái góc phòng nhỏ của mình, mỗi ngày có cái gì đó để ăn và nhìn thấy những sư chị, sư em mình đi ngồi thiền mỗi buổi sáng. Con thấy lòng mình tràn đầy sự biết ơn về tất cả những điều kiện đã hội tụ lại ở đây cho sự lợi lạc của mỗi người cũng như cho sự thức tỉnh của tất cả. Thật đẹp để mở mắt ra và nhìn thấy những điều đó.
Ngay bây giờ đây, con quán chiếu thấy mình không còn cần một thứ gì khác nữa. Mọi thứ quá giản đơn mà con đã không thể nghĩ được cho đến khi con ở đây. Con tin rằng đó cũng là ước mong của con, là đi mãi tới một sự đơn giản hơn và hơn nữa. Con cảm thấy mình quá giàu có. Làm sao con có thể tưởng tượng được có một ngày vị ẩn sĩ sẽ hoàn toàn tương tức với mọi người, với cộng đồng? Dù sao, điều đó là một cái gì rất đẹp. Con là sứ giả của ai? Đúng rồi, con thấy rõ rằng trên con đường an vui mà con đang đi, thực sự không còn là một mình con đang bước đi nữa.
Đôi khi con vẫn nghe được giọng nói của một người phụ nữ rất, rất già (bà ngồi bên ngọn lửa và giữ cho nó còn cháy hoài). Con cũng nghe tiếng của Thầy, nghe tiếng trái đất đang khóc. Con tiếp nhận hết. Và con thấy đau. Cái đẹp của thiên nhiên và của sự sống đã mang con trở về nhà mình. Con mở mắt ra một lần nữa. Con đã nhớ lại được một phần ký ức sâu thẳm của mình. Và con biết rằng tất cả chúng ta đang có nhau.
Các sư cô đi leo núi
Con của Thầy,
Chân Sứ Nghiêm