Tay Thầy trong tay con

Niềm vui khi thu đến:

Tay thầy trong tay conHằng năm, cứ tầm độ đầu thu là thiền đường Hơi Thở Nhẹ tổ chức những khóa tu ngắn ngày dành cho các bạn trẻ và các bạn “ít trẻ”. Vậy là tôi liên tục có cơ hội để thực tập cùng tất cả các bạn. Khóa tu ba ngày cho người trẻ (05- 07/09/2014) và tiếp theo là khóa tu hai ngày cho người “ít trẻ” (04-05/10/2014).

Chủ đề của khóa tu là: “Tay Thầy Trong Tay Con” khóa tu này đã đem đến nhiều sự ngọt ngào, thương yêu và chuyển hóa trong lòng mọi người. Những ngày tu học bên nhau thật vô cùng quí báu. Chúng tôi đã sống rất sâu sắc và tu tập hết lòng trong từng giây từng phút. Nhất là khi nghĩ đến Thầy Tôi, vậy sống làm sao cho xứng đáng với công ơn của Người.

Lần này, tôi thật sự nếm được pháp vị. Nó quá ư là thiêng liêng qua hai ngày tu Chánh Niệm. Thông điệp của khóa tu lúc nào cũng hiện rõ trước mặt: “Tay Thầy Trong Tay Con”. Thầy ơi! Có lời nào để bày tỏ được hết tấm lòng kính yêu của chúng con đến với Thầy. Thầy luôn bên cạnh chúng ta để dạy dỗ và thương yêu.

Tháng chín với ánh nắng nhè nhẹ, thơ mộng đã đem đến cho tăng thân Hơi Thở Nhẹ biết bao niềm vui: “Mừng sinh nhật chiếc sân gạch” xong là chúng con lại mua được thêm một chiếc lều thật to và đẹp. Từ nay, tăng thân của chúng con đã có chỗ che chắn trong những ngày tu tập cùng nhau. Đại chúng có được không gian rộng rãi ấm cúng, mà cũng vừa thoáng mát nữa.

Năm nay, thiền đường Hơi Thở Nhẹ của chúng con có nhiều cơ hội được đón tiếp quý Sư Thầy, quý Sư Cô từ Làng lên. Cho nên, tăng thân chúng con vô cùng trân quý và thấy mình may mắn. Còn Các sư cô ở đây có khá nhiều kinh nghiệm trong việc tổ chức các khóa tu. Do vậy mọi việc được sắp xếp chu đáo từ khâu ghi danh cho thiền sinh, đến việc sắp xếp chỗ ngủ, trang trí thiền đường… Đặc biệt là khâu ẩm thực, nấu nướng, quét dọn, lau chùi v.v… tất cả đều đi vào nền nếp, vẹn toàn, chu đáo, và ai cũng có cơ hội tu học như nhau.

Trong cái không khí se se lạnh, những ngọn nến lung linh chiếu sáng cả căn lều. Đại chúng ngồi thiền chung với nhau trong niềm an lạc hạnh phúc. Sự thanh tịnh, yên ắng buổi ban mai tại thiền đường Hơi Thở Nhẹ của Paris mà lại gợi cho tôi cảm giác ấm cúng thân thương của ngày xưa. Khi tôi sinh hoạt tại một ngôi chùa nhỏ ở miền quê Việt Nam vào thời công phu sáng.

Tiếng chuông đại hồng buổi sáng thong thả ngân nga, nhẹ nhàng, thanh thoát. Tôi không thể nào diễn tả bằng lời! Chỉ có sự trải nghiệm thì mới biết được mình hạnh phúc dường nào. Ý thức sáng tỏ được thắp lên là chúng tôi chỉ có hai ngày để tu tập chung với nhau thôi. Giây phút này thật ngắn ngủi cho nên tôi luôn trân quí, cẩn trọng sống và tận hưởng những điều kiện mà mình đang có.

Niềm vui tiếp nối niềm vui:

Đến giờ điểm tâm sáng hay giờ ăn trưa, đại chúng đứng sắp hàng trong im lặng trở về với hơi thở mà không cần phải nôn nóng lấy cho xong. Lần lượt từng người rồi cũng đến lượt tôi khất thực. Nhìn quanh các cô chú lớn tuổi các anh chị em cũng như các cháu trẻ, ai cũng đang rất chánh niệm và thực tập nghiêm chỉnh. Lòng tôi bỗng sung sướng lạ kỳ!

Đến giờ làm việc chúng tôi lại hưởng một niềm vui khác. Tuy tuổi đã lớn nhưng tôi vẫn còn khỏe mạnh để có thể làm việc. Tôi được lau quét nhà cửa hay chùi dọn nhà vệ sinh cũng là điều quá sung sướng. Vì tôi ý thức mình có nhà vệ sinh để chùi, còn đầy đủ sức khỏe để làm việc…

Niềm hạnh phúc có mặt khi tôi nhận thấy mình được tu chung với nhau. Từ các bác lớn tuổi, các vị trung niên cũng như là các bạn trẻ. Các bạn trẻ luôn là người tình nguyện gánh vác những công việc nặng nhọc thay cho các cô chú lớn tuổi. Tôi cảm nghe sự ấm áp như là một khóa tu cho gia đình vậy.

Năm nay chúng con mời được thầy Pháp Cầu và Giới Đạt về hướng dẫn. Buổi pháp thoại của quý Thầy thật là ấn tượng.. Đại chúng bị chấn động và khâm phục qua cách chia sẻ của hai Thầy. Chúng tôi ngồi nghe vừa sung sướng, vừa vui mừng vì Sư Ông đã có sự tiếp nối thật xứng đáng. Giờ thiền hành đã đến, đại chúng đi thiền hành dọc theo bờ sông Marne. Tôi luôn thích là người đi sau cùng, vì để ngắm nhìn và tận hưởng hình ảnh bình an toát ra từ tăng thân.

Tôi cũng chợt nhận ra: Thầy đang nắm tay chúng ta cùng bước đi về hướng lành đẹp. Trong suốt hành trình đi về hướng ấy, Thầy cũng đã ân cần khuyên dạy chúng tôi, sự nghiệp quan trọng nhất của người tu, dù xuất sĩ hay cư sĩ là sự nghiệp xây dựng Tăng thân, nuôi lớn tình huynh đệ. Anh em dù huyết thống hay tâm linh mà không thương yêu nhau thì không làm được việc gì cả.

Vì vậy cho nên muốn nuôi dưỡng tình huynh đệ, trước tiên chúng ta phải biết nuôi dưỡng chính mình, bằng bước chân Chánh Niệm và bằng hơi thở ý thức trong từng giây, từng phút của sự sống hằng ngày. Ta đang có rất nhiều điều kiện để sống hạnh phúc. Đừng sống trong quên lãng bạn nhé! Hãy nhận diện và ý thức về nó để được sống an vui, sống hạnh phúc.

Không biết do nhân duyên phước báu nào mà chúng con được làm con của Thầy. Được khóc cười theo những gian nan khốn khó, cũng như những thành quả đạt được trong suốt chặng đường hoằng pháp của Thầy. Con đường phụng sự Thầy đã dấn thân suốt cả cuộc đời. Bây giờ đã có nhiều thế hệ tiếp nối. Các con của Thầy đã thật sự lớn, quý Thầy quý sư cô đang hành đạo giúp đời, đem an vui, hạnh phúc cho thiên hạ khắp nơi nơi.

Tạ ơn Thầy ! Thầy kính yêu của chúng con.

Mừng ngày tiếp nối của Thầy (11-10-2014)

 

Tăng thân Hơi Thở Nhẹ

Mừng sinh nhật chiếc sân gạch

Không hiểu sao từ khi sân Thiền Đường Hơi Thở Nhẹ được lát gạch khang trang, đẹp đẽ thì vừa bước chân vào cổng, niềm hạnh phúc dạt dào như dâng trào trong lòng mọi người. Một niềm vui nhè nhẹ cứ lâng lâng xao xuyến làm sao ấy! Thật khó diễn tả!

Không vui sao được khi cách đây một tháng, phía sân đằng trước Thiền đường vẫn còn là những lớp sàn gỗ ọp ẹp, vài chỗ đã mục nát vì mưa nắng. Vào mùa đông, khi trời tối, chỉ sơ suất một tí là trượt chân vấp té. Nhất là đối với những người “ít trẻ ” như chúng tôi thì hạt giống lo sợ lúc nào cũng mang mang trong lòng. Thế rồi không ngờ một phép lạ hiển bày! Ngày chủ nhật 31-08-2014 vừa qua, khi chúng tôi vào Thiền đường để tham dự ngày Chánh Niệm thì bỗng thấy một sự thay đổi lớn: các lớp sàn gỗ cũ đã được khiêng đi, thay vào đó, một phần ba sân đã được lát gạch mới. Đây là thành quả đóng góp công sức thật tích cực của các thầy và sư cô trẻ từ Làng lên làm giấy tờ đi Canada, nhân tiện giúp Thiền đường thay đổi diện mạo, điều mà từ lâu mọi người đều ao ước.

Và nhẹ nhàng lòng bỗng dưng vui! Hôm ấy đại chúng được nghe bài pháp thoại thật tuyệt vời của  sư cô Như Hiếu. Sư cô đã chia sẻ kinh nghiệm thực tập qua những năm tháng được may mắn tu tập ở Làng và những cái thấy khi quán chiếu về khổ đau trong tự thân. Đại chúng vô cùng thích thú vì qua thí dụ điển hình của sư cô, mọi người có thể quay về tự thân mình để nhìn rõ gốc rễ của những niềm đau, những khó khăn, buồn tủi đã âm thầm gặm nhấm, dày vò mình trong quá khứ.

Sau pháp thoại, một số thiền sinh tham dự thiền hành, số còn lại ra sân giúp quý thầy chuyền gạch để lát tiếp. Chỉ có hai thầy Pháp Duệ và Pháp Bối mà gần mười người chuyền gạch liên tục mới đáp ứng kịp công suất làm việc của hai thầy. Đến giờ ăn cơm thì hơn nửa sân đã được lát xong, nhìn thoáng qua thôi mà đã thấy đẹp quá rồi. Chưa bao giờ có một đội ngũ các thầy và sư cô từ Làng lên đông đảo và làm việc hết lòng  như vậy. Hạnh phúc đến thật không ngờ! Cứ nhìn những tấm áo nâu của các thầy và sư cô là lòng chúng tôi vui mừng, sung sướng quá đỗi!

Hôm ấy nhìn vào bàn ăn thấy thức ăn hơi ít mà số thiền sinh tham dự khá đông. Chúng tôi tự nhủ: không sao, chỉ ngắm sân đẹp đã đủ no rồi, nhịn ăn một buổi cũng không sao cả. Chúng tôi chỉ múc một muỗng nhỏ thức ăn và nhai thật nhuyễn thành cháo mới nuốt. Do vậy dù ăn rất ít nhưng nhờ nhai lâu nên cũng đủ no. Buổi chiều, niềm vui cứ dâng trào bất tận. Cả một tăng thân cùng nhau làm việc như một đàn kiến tha mồi về tổ. Không ai bảo ai, mỗi người tự tìm việc để làm. Người mạnh làm việc nặng: đào đất, đẩy xe cút kít đất đem đổ ra vườn sau. Người yếu thì lượm những viên đất lớn, nhỏ vừa được đào, bỏ lên xe cút kít. Đằng kia các anh chị đang cùng nhau chuyền gạch từ một góc sân đến chỗ các thầy làm việc. Và đông nhất là nhóm chuyển đá sạn từ bốn bao to khổng lồ đem đến đổ bên hông phải của sân Thiền đường.

Hình ảnh của một Tăng thân cùng làm việc trong tình huynh đệ trong buổi chiều hôm ấy đẹp và thơ mộng quá! Hình ảnh đó vẫn lung linh trìu mến trong lòng mọi người như một kỷ vật cần nâng niu gìn giữ. Một buổi chiều “huyền thoại” không bao giờ quên! Cảm động và đáng yêu nhất là hình ảnh bé Tâm An, mới sáu tuổi cũng hăng say theo mẹ làm công quả.

Cho đến xế chiều thì tất cả mọi người đều đã chuyển hết bốn bao đá sạn khổng lồ. Cả một sân lớn được lát xong, chỉ còn làm thêm con đường nhỏ cong cong từ dưới đường đi lên sân gạch và viền lại chung quanh cho thật chỉn chu, đẹp đẽ. Con đường đá nhỏ bên hông phải cũng được các thầy dùng máy cán san bằng đâu đó phẳng phiu, không còn lởm chởm, gồ ghề nữa. Đại chúng ra về tuy khá mệt  nhưng nụ cười luôn tràn đầy trên ánh mắt, bờ môi. Mai đây, mỗi khi vào Thiền đường nhìn ngắm khoảng sân rộng, khang trang, bằng phẳng, đại chúng hẳn sẽ hạnh phúc mỉm cười vì mình cũng đã đóng góp một phần công sức của mình trong đó.

Ngày hôm sau, chúng tôi xin cúng dường món  bún “sườn núi” (chay) ướp xả nướng để đãi các thầy và sư cô. Riêng “đệ nhị thân” của tôi thì tình nguyện làm món đồ kho truyền thống nổi tiếng cực ngon (nếu nói hơi cường điệu). Vì các hộp đựng  thức ăn cồng kềnh và nặng nên chúng tôi nhờ hai bạn Tín, Thủy đến nhà chở đem vào Thiền đường. Nhờ vậy mà hai bạn có cơ hội cúng dường thêm phần ăn tráng miệng với chè đậu nước dừa và một thùng nhãn thật hấp dẫn. Vào đến Thiền đường đúng giờ ăn trưa, có Quỳnh Lan tháp tùng theo để thăm thầy Pháp Duệ (khi thầy chưa đi tu, hai anh em thường gặp nhau mỗi mùa hè ở Làng). Sư cô Phùng Nghiêm hoan hỉ báo tin có làm một cái bánh mừng sinh nhật cho Cái Sân Gạch vừa hoàn tất. Ôi! Sao dễ thương quá đi! Như vậy là từ nay ngày sinh nhật của cái sân gạch sẽ là  01-09-2014.

Tháng 9 thật đáng yêu vì ngày 03-09-1985, Làng đã ký tên mua được nhà và khu đất của Thiền đường Hơi Thở Nhẹ. Thoáng chốc đã 29 năm trôi qua! Bao nhiêu biến đổi, biết bao thăng trầm! Thầy Giác Thanh, vị trụ trì đầu tiên của Thiền đường cũng đã ra đi cách đây hơn mười năm! Bạn bè tăng thân của những ngày khởi đầu xa xưa ấy, kẻ còn, người mất, hay đã dời đổi đi xa, nay chỉ còn lại dăm ba gia đình kỳ cựu nhất: chị Bảy, anh chị Khanh, Vũ, J.Pierre và gia đình chúng tôi.

May mắn thay Thiền đường Hơi Thở Nhẹ dù đã trải qua những gian truân, khó khăn lúc ban đầu, nay vẫn còn tồn tại như một chứng tích của sự kiên nhẫn và bền bỉ vượt qua bao trở ngại. Với những người con Bụt kiên trì tu tập, lấy pháp môn chánh niệm soi sáng đời sống tâm linh của mình, luôn âm thầm khiêm cung làm việc, nguyện cùng Tăng thân xây dựng tình huynh đệ để làm đẹp mình và đẹp đời, tăng thân Hơi Thở Nhẹ đang từng bước khắc phục những khuyết điểm của mình để luôn xứng đáng với lòng tin yêu và mong đợi của Thầy và Tăng thân.

Xin cám ơn sự có mặt của ngôi Thiền đường yêu quí, cám ơn sự hình thành sân gạch khang trang, xinh đẹp, cám ơn tháng 9 nên thơ đầy nắng, và nhất là cám ơn những bạn bè thân thương mới, cũ, những tấm áo nâu giản dị, đơn sơ nhưng chứa chan nghĩa tình sâu nặng, đã giúp chúng tôi viết nên những dòng cảm xúc mộc mạc, chân tình này .

Lễ mừng sinh nhật chiếc sân gạch

Và hạnh phúc biết bao khi sáng mai thức dậy, tâm hồn nhẹ nhàng, khinh an, không phiền muộn, lòng lâng lâng thanh thản hòa cùng đất trời: cuộc sống thật đáng yêu và trân quí vô cùng! Trong tỉnh thức tuyệt vời ai biết được ta đang hạnh phúc?

Văng vẳng từ xa, dường như gió đang gửi về hai làn hương nhẹ thoảng :

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương.

 

Tháng 9/ 2014

Chân Bảo Nguyện

Tạ ơn Thầy trong mỗi bước chân đi

Tạ ơn Thầy chỉ dạy con tỉnh thức

Biết rong chơi theo từng bước thiền hành

Mỗi sớm mai nhẹ đi trong chánh niệm

Con nghe lòng thanh thản trọn niềm vui

Từ khi được Thầy chỉ dạy cặn kẽ về pháp môn thiền hành cùng những lợi ích thiết thực và nhất là từ lúc nghỉ hưu, con kênh đào ở gần nhà đã thật sự cám dỗ chúng tôi mỗi buổi ban mai!

Trời vừa tờ mờ sáng, chúng tôi đã ra khỏi nhà. Cùng song song sánh bước, im lặng hít thở để tận hưởng khí trời trong mát của buổi hừng đông. Suốt quãng đường dài từ nhà đến bờ kinh, cảnh vật thật yên bình, an tĩnh.

Một cơn gió mạnh thổi làm từng chiếc lá rơi rụng bên đường. Lá vàng khô đã rơi đầy đêm qua làm xào xạc khua vang trên mỗi bước chân. Bất giác chúng tôi nhớ đến bài “Nhặt lá bàng” trong tác phẩm Đôi Bạn của nhà văn Nhất Linh. Hình ảnh hai đứa bé nghèo nhặt lá bàng trong đêm khuya lạnh rét song vẫn lạy giời cho gió thổi lên để chúng nhặt được nhiều lá về sưởi ấm hoặc bán.

Lá rơi xào xạc cũng khiến ta nhớ đến bài “Tiếng thu” của thi sĩ Lưu Trọng Lư:

Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?

Đẹp và thơ mộng! Dường như chúng tôi đang lãng mạn thì phải? Một chút thôi cho tâm hồn được bay bổng bâng khuâng!

Và cứ thế dòng nhạc trữ tình về thu lại tràn về:

Không còn mùa thu trăng rơi bên thềm

Không còn lời ru, mơ trên môi mềm

Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu …

Mở đầu một ngày mới bằng thi nhạc lãng mạn về thu kể cũng thật nên thơ, thi vị, nhưng chúng tôi chỉ cho phép mình được mơ mộng trong quãng đường từ nhà đến bờ kinh thôi.

Bởi vì chúng tôi đang nuôi dưỡng mình bằng những bước thiền hành buổi sáng. Thầy đã bao lần nhắc nhở chúng tôi phải biết nuôi dưỡng thân tâm bằng hơi thở ý thức, bằng bước chân chánh niệm và nụ cười bình an.

Đây chính là hành trang tâm linh Thầy đã ân cần dặn dò trao gửi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ nuôi lớn thật vững chãi cuộc sống của chúng ta trên cõi nhân gian này rồi. Và như vậy chúng ta cũng đã nuôi lớn tổ tiên, ông bà, cha mẹ, con cháu chúng ta sau này.

Ô kìa…! Đã đến bờ kinh! Canal de l’Ourcq yêu quí của chúng tôi đang hiện ra, đẹp lạ lùng sau gần hai tháng cách xa (chúng tôi vừa từ Việt Nam trở về)!

Vẫn hai hàng cây cao thẳng tắp chạy dọc theo hai bờ kinh, in hình dưới dòng nước trong xanh. Vẫn đó đây những đàn vịt trời bơi lội thong dong xuôi theo con nước đang chảy xiết. Và đằng xa kia, từng đàn hải âu trắng muốt đang bay liệng giữa thu không, thỉnh thoảng cất tiếng kêu vang làm xé tan bầu im lặng của buổi sớm mai. Và đẹp nao lòng những vạt nắng đan xen qua những cành lá lao xao nhè nhẹ.

Chúng tôi đứng yên khá lâu để thưởng thức bức tranh tuyệt đẹp mà thiên nhiên nơi đây ban tặng. Phải nói là chúng tôi sững sờ kinh ngạc vì bất ngờ tiếp xúc với cái diễm lệ của buổi bình minh! Hạnh phúc đến thật tình cờ khiến lòng lâng lâng như mơ màng trong mộng.

Trông từ xa, hai hàng cây cao trụi lá đang thấp thoáng ẩn hiện trong sương mù. Đẹp và hùng dũng quá! Bởi chúng đã chịu đựng suốt mùa đông giá rét với tuyết sương bao phủ, rồi phong ba, bão táp. Biết bao phen phải oằn mình với thiên tai của đất trời và vũ trụ.

Dường như trong cái đẹp để con người chiêm ngưỡng, ca ngợi luôn ẩn tàng một sự hy sinh và chịu đựng âm thầm:

Ai có thể diễn tả hết nỗi nhọc nhằn gian truân của người mẹ trong suốt cuộc đời chìm nổi của thân phận làm người?

Ai có thể đong đầy tình thương của Thầy cho quê hương, dân tộc, đạo pháp và nhất là những dấn thân không mệt mỏi của Người cho lý tưởng cao đẹp. Những gian nan, bất trắc chất chồng trong suốt cuộc đời của Người, có mấy ai thấu hiểu?

Đây chính là những đại thụ với cây cao, bóng cả luôn che mát, bao phủ nhân gian. Những cái đẹp thật vĩnh cửu để con người cúi đầu đảnh lễ!

Không ngờ những hàng cây trụi lá sừng sững giữa gió lạnh đã cho chúng tôi một bài học về sự hy sinh, nhẫn nhục thầm lặng của tình mẹ và tình Thầy!

Không gian nơi đây mênh mông quá, an tịnh quá! Chúng tôi muốn gửi không gian này về cho đồng bào ruột thịt. Đứng đây hít thở cái không khí trong lành tươi mát, chợt nhớ đến quê nhà lòng bỗng se thắt lại. Nơi xa xôi ấy, dân tộc tôi đang chen chúc trong một không gian chật hẹp, ô nhiễm, bụi bặm…

Lạy Bụt, xin cho một ngày nào đó không khí trong lành thơm tho thanh tịnh này được biểu hiện ở quê hương chúng con. Xin cho đồng bào con sớm tỉnh thức, sống nhẹ nhàng, thảnh thơi và biết bảo vệ thiên nhiên nhiều hơn để con cháu chúng con còn có cơ hội sống còn.

Chúng tôi bắt đầu từng bước chánh niệm, theo dõi thật sát hơi thở vào ra và đếm bước chân đi. Đường dài thênh thang, không gian mênh mông bát ngát mà chỉ có hai chúng tôi cùng đi, cùng thở.

Từ khi ở Việt Nam về, chúng tôi mới nhận biết rằng: chúng tôi đã quá may mắn có được một không gian trong lành tươi mát. Cẩn trọng đặt từng bước tỉnh thức trên mặt đất mà nghe hạnh phúc len dần vào cơ thể.

Nương theo bài kệ mình đã làm để dâng lên Thầy và Chư Tổ, chúng tôi thực hành miên mật từng bước chân đi, phối hợp với hơi thở vào ra. Bài kệ này luôn theo chúng tôi suốt thời gian qua để nhắc nhở chúng tôi thực tập:

Từng bước chân chánh niệm

Từng hơi thở ý thức

Từng nụ cười bình an

Đây gia tài thiêng liêng

Thầy ân cần trao gửi

Đây hành trang mầu nhiệm

Cùng Tăng thân vun bồi

Vì mỗi hơi thở vào hoặc ra chỉ bước được ba bước, chúng tôi tự chế như sau để dễ thực tập :

Từng bước chân / Đi chánh niệm

Từng hơi thở/ Con ý thức

Từng nụ cười / Luôn bình an

Đây gia tài / Thật thiêng liêng

Thầy ân cần / Thương trao gửi

Đây hành trang / Thật mầu nhiệm

Cùng Tăng thân / Con vun bồi

Hạnh phúc càng tăng khi chúng tôi chợt nhận ra rằng chúng tôi đang thực tập cùng Thầy và Tăng thân trong mỗi bước đi. Nụ cười an lạc luôn sẵn trong lòng, chúng tôi tiếp tục thực tập tiếp bài kệ mà Thầy Tổ đã thương yêu trao gửi:

Nâng niu pháp bảo nguyện hành trì

Hoa lá bên đường mở lối đi

An trú thân tâm vào giới định

Quê hương trên mỗi bước chân về

Và chúng tôi cũng phải tự chế tác thêm cho dễ thực tập như sau :

Nâng niu pháp bảo / Con nguyện hành trì

Hoa lá bên đường /  Đang mở lối đi

An trú thân tâm / Đi vào giới định

Con yêu quê hương / Trên bước chân về

Ý thức sáng ngời là mỗi bước chân mình đi đang được Thầy Tổ soi rọi, dẫn lối, lòng bỗng dạt dào hạnh phúc. Vâng, chúng tôi đang đi thật thảnh thơi, vững chãi cho dân tộc, cho tổ tiên, cha mẹ và con cháu của mình

Chúng tôi cẩn trọng hơn trong từng bước chân, nhẹ nhàng và tỉnh thức để cảm nhận mình quá may mắn được bơi lội trong không gian trong lành, tĩnh mặc nơi đây. Bỗng nhớ đến bài thơ “Qua ngõ vắng” mà Thầy đã làm cách đây hơn 30 năm, nay đã được phổ nhạc thành bài hát thật dễ thương:

Qua ngõ vắng

Lá rụng đầy

Tôi theo con đường nhỏ

Đất hồng như môi son bé thơ

Bỗng nhiên tôi cẩn trọng

Từng bước chân đi.

Hóa ra Thầy đã đi những bước cẩn trọng và tỉnh thức cho dân tộc, cho nhân loại từ lâu, lâu lắm ….và Người đã ân cần nhắc nhở chúng ta phải đi như thế để tự nuôi dưỡng mình và nuôi dưỡng gia đình, tổ tiên, đồng bào…Vậy mà mãi đến bây giờ mới chợt hiểu ra, chúng tôi chỉ biết sụp lạy cúi đầu.

Chúng tôi đang nghĩ về Thầy và thầm khẽ nói:

Thầy kính yêu, chúng con đang rất cẩn trọng từng bước chân đi và luôn ý thức sáng tỏ là chúng con quá may mắn được bước những bước chân thảnh thơi, thong dong trong một không gian tươi mát, an lành nơi đây.

Chúng con thật quá hạnh phúc khi được làm con của Thầy, biết sống đủ với những gì mình đang có, luôn sống chánh niệm, tỉnh thức trong giây phút hiện tại và trân quí những ngày tháng quí báu chúng con đang được hưởng!

Mỗi lần bước những bước chân nhẹ nhàng, khinh an, thở những hơi thở trong lành, sảng khoái, chúng con lại nhớ ơn Thầy đã rèn giũa cho chúng con biết cách sống hạnh phúc như hôm nay.

Chúng con thật sự không còn là những tên cùng tử nữa. Thầy đã chỉ dạy cho chúng con những châu báu mà chúng con đang có. Mỗi sớm mai thức dậy, được thiền hành bên dòng kênh an tịnh, chúng con đã cảm nhận được sự giàu có của chúng con.

Và bây giờ chúng con mới ngộ ra rằng: chúng con đang là những “đại gia” với châu báu chất đầy thế giới!

Tạ ơn Thầy, Thầy kính yêu của chúng con !

Một ngày cuối thu 2013

Chân Bảo Nguyện

Lịch sinh hoạt tại Thiền đường Hơi thở nhẹ trong 3 tháng mùa đông

 

Quý cô chú cùng các bạn trẻ thương kính!

Ngày quán niệm tháng 11 vừa qua, tăng thân có thảo luận về chương trình sinh hoạt cho ba tháng mùa đông. Mọi người đã thống nhất với nhau là: sẽ tạm ngừng chương trình công phu nở đóa sen ngàn cánh của ngày quán niệm và phần thuyết trình 16 phép quán niệm hơi thở của ngày tụng giới để nghe pháp thoại của Sư Ông trong mùa an cư này. Mùa an cư năm nay SƯ Ông sẽ dạy về Duy Biểu Học, tức là dạy về sự vận hành của tâm và bản chất của vạn hữu dưới cái nhìn của Pháp Tướng Tông (một tông phái trong rất nhiều tông phái của đạo Bụt). Đây là một đề tài rất hấp dẫn cho những người có thao thức muốn tìm hiểu sâu hơn về tâm.

Riêng giới xuất sĩ được trọn vẹn ba tháng an cư mùa đông theo truyền thống nhưng Sư Ông đã từ bi mở rộng cho người cư sĩ có thể cùng tham gia vào chương trình an cư. Gọi là Tùng Đông An Cư, nghĩa là các vị cư sĩ ở tại nhà nhưng cũng tự lập ra một thời khóa biểu tu học, trong đó có phần nghe pháp thoại, vài buổi ăn cơm im lặng trong một tuần, ngồi thiền sáng hoặc tối và đặc biệt là thực tập phương pháp thiền hành miên mật hơn.

Mùa đông năm nay, Sư Ông yêu cầu  giới xuất sĩ thực tập không sử dụng facebook, email riêng và hạn chế dùng internet. Mình gọi đó là giới trường và giới trường này sẽ bảo vệ chúng ta không bị các thứ hỗn tạp hiện có trên các phương tiện truyền thông gây tổn hại cho sức khỏe thân thể cũng như sức khỏe tâm hồn. Tại thiền đường, chương trình Tùng Đông An Cư đã được triển khai rộng rãi trong giới cư sĩ người Pháp trong ba năm vừa qua, năm nay số lượng người đăng kí tham gia chương trình lên đến 15000 người. Đây là một tin mừng và cũng là nguồn động viên tinh thần cho giới cư sĩ người Việt. Các sư cô cũng hết lòng mong mỏi cho tăng thân mình cùng tham gia vào tinh thần an cư của đại tăng thân trên khắp nơi để được hưởng lợi lạc từ nguồn năng lượng tập thể hùng hậu.

Đây là lịch sinh hoạt trong ba tháng tới:

Ngày 15.12.2013: Ngày tụng giới

10.00: Tụng giới

11.45: Thiền hành

01.00: Ăn cơm trưa quá đường

14.30: Thiền buông thư

15.15: Pháp thoại

Ngày 29.12.2013: Ngày Quán niệm ( nghe pháp thoại an cư)

Ngày 12.01.2014: Ngày tụng giới (sáng tụng giới,chiều nghe pháp thoại an cư)

Ngày 26.01.2014: Ngày Quán niệm (pháp thoại an cư)

Ngày 09.02.2014: Ngày tụng giới (sáng tụng giới,chiều nghe pháp thoại an cư)

Và Tết này quý sư cô sẽ cùng có mặt tại Làng đón năm mới cùng đại gia đình tâm linh từ 29.01.2014 đến 04.02.2014

Thương chúc mọi người một mùa đông nhiều an vui và thảnh thơi

Quý sư cô kính thư.

 

Địa chỉ liên hệ:

Lời tâm tình từ Hơi Thở Nhẹ

Nguyên bản: Lời tâm tình thủ thỉ của các cô chú dành cho giới trẻ đã tham dự Trại Hè Hơi Thở Nhẹ

Khóa tu hai ngày của giới trẻ qua đi thật nhanh, để lại trong lòng mọi người bao nhiêu niềm vui và sự an lạc.Thiền Đường Hơi Thở Nhẹ đã ba lần tổ chức những trại hè ngắn ngày dành cho các cháu trẻ, vừa vui chơi thanh thản song cũng nhẹ nhàng thấm nhuần hương vị của an lạc, giải thoát. Những bài pháp sâu lắng, những thực tập chánh niệm trong đi, đứng, nằm, ngồi cũng như trong cách nói năng và suy nghĩ, những chăm sóc thương yêu của các cô, các bác đã tận tụy suốt ngày trong bếp để lo các bữa ăn cho gần 80 người, đã lắng đọng trong lòng các cháu bao nỗi niềm thương yêu và sự biết ơn. Riêng đối với các cháu lần đầu tiên bước chân đến Thiền đường và tiếp xúc với pháp môn Chánh Niệm, đây thật sự là một khám phá mới lạ giúp các cháu trải nghiệm về một cách sống mới có ý thức, có bình an, có tự do thật sự mà không bị những ràng buộc bên ngoài đang như cơn nước lũ cuốn trôi mãnh liệt!

Ở đây buổi sáng thật nhẹ nhàng, êm ả với tiếng chuông thong thả ngân nga. Trời xanh, mây trắng, tiếng chim hót, bãi cỏ xanh với những bông hoa vàng tím ẩn hiện thấp thoáng đó đây, con sông nhỏ với những hàng cây hai bên đường đã làm mát rượi tâm hồn mọi người. Trong mỗi bước thiền hành đã có sự bình an, trong lòng mỗi người đã có sự nhẹ nhàng, thanh thản.

Và mục đích của những người tổ chức khóa tu chỉ có thế!

Những hạt giống mới, thật đẹp và lành này sẽ là hành trang giúp người trẻ mang theo trong suốt cuộc đời, để tự giúp mình và độ đời sau này. Chỉ với hạt giống Chánh Niệm thôi, nếu kiên trì thực tập là chúng ta đã có thể làm thay đổi cuộc sống của chúng ta một cách tốt đẹp rồi!

Cách đây hơn 40 năm, khi còn là một cô giáo trẻ dạy ở một làng quê Việt Nam, chúng tôi thường hay đến chùa lễ Bụt và ăn cơm chay. Vào những ngày lễ vía Bụt hoặc Bồ Tát, các cô, các bác đến chùa làm công quả thật vất vả. Vì phải nấu cơm cúng Bụt và đãi khách thập phương cho cả một quận, huyện nên nhiều cô, bác phải thức suốt đêm để nấu nướng.

Khi ấy, chúng tôi vừa tròn 20 tuổi, trạc tuổi của các cháu trẻ tham dự khóa tu bây giờ. Chúng tôi xin xuống bếp phụ xắt, gọt với mọi người và không ngớt lời cảm phục, biết ơn các dì, các cô bác đã thức trắng đêm để phuc vụ cho khâu ẩm thực của chùa. Ngày xưa ở quê mình, thầy cô giáo là «khuôn vàng thước ngọc»  nên rất được yêu mến, kính trọng do đó các bác không dám giao việc và nói:

«Cô giáo ơi, cô lên nhà trù ngồi chơi nói chuyện với thầy Trụ trì đi, mấy cô, mấy bác đông lắm, làm hết việc rồi. Với lại mình làm công quả cho chùa mình vui lắm, cô giáo biết không?

Chúng tôi đáp lại: “Tụi con cũng thích làm công quả với các cô bác cho vui!”

“Các thầy cô giáo dạy cho các cháu chữ nghĩa, đạo đức, biết hiếu nghĩa với ông bà cha mẹ, lễ phép với người trên là làm công quả nhiều lắm đó! Cô Diệu Hòa ơi, được phụng sự cho nhiều người, được làm cho nhiều người vui là tâm nguyện của bác mà.”

Bác Tư còn nói thêm: “Bác không thích sống ích kỷ, bác luôn dạy cho con cháu bác phải biết trải lòng, phải biết hy sinh. Làm việc tuy cực mà vui, mình nấu ăn cho những người đến chùa biết làm điều lành, tránh điều xấu ác là có phước lắm, cô Diệu Hòa ơi.”

Chúng tôi lặng người đứng nghe những lời chia sẻ chân tình nhưng đầy hiểu biết và thương yêu của một bác Phật tử ở nông thôn. Mặc dù thức khuya làm việc song nụ cười vẫn luôn thể hiện trong ánh mắt và gương mặt phúc hậu của bác.

Và đúng như lời của bác Tư 40 năm trước, bây giờ chúng tôi đang theo gương bác, cặm cụi trong bếp suốt ba khóa tu. Chúng tôi may mắn có được sức khỏe tương đối khá tốt và ngọn lửa bền bỉ của lý tưởng mà Sư Ông truyền trao, nhờ vậy mà chúng tôi có thể âm thầm làm việc từ khóa tu đầu tiên cách đây ba năm cho đến nay.

“Có thực mới vực được đạo”, nhất là đối với các cháu lần đầu ăn chay và tiếp xúc với pháp môn Chánh Niệm, chúng ta phải cho các cháu một ấn tượng thật đẹp về cả hai món ăn: tinh thần và vật chất.

Mặc dù phải đứng suốt hai ngày trong bếp, có đôi lúc hơi kiệt sức, song chúng tôi đã được đền bù bằng những lời biết ơn của các cháu. Thật cảm động khi Tuấn Anh đến bên cạnh thầm thì: “Chúng con cám ơn các cô thật nhiều, chỉ âm thầm nấu nướng thôi để cho chúng con các bữa ăn tuyệt vời!” Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm ấm lòng các cô chú rồi!

Cuộc sống luôn được thể hiện qua lý Tương Tức, mọi sự vật nương nhau mà có: các cháu sung sướng vì hai ngày khỏi phải làm bếp mà luôn có thức ăn ngon, được thảnh thơi tu tập, nên rất biết ơn công khó nhọc của rất nhiều người. Ngược lại, các cô chú rất vui khi thấy các cháu trẻ biết sống đạo đức, cùng thực tập nếp sống chánh niệm, xây dựng tình huynh đệ và nhất là đã thể hiện được lòng biết ơn đối với những người mình đã thọ ơn là các thầy, các sư cô và các cô chú.

Đây là một yếu tố thật quan trọng giúp chúng ta có nếp sống hạnh phúc, lành, đẹp và có ý nghĩa. Khi chúng ta luôn biết ơn và trân quí từng ngọn rau, cây cỏ, thiên nhiên và bao nhiêu con người ở chung quanh, chúng ta sẽ biết sống thế nào để đền đáp trọn vẹn những ơn sâu nặng này.

Và rồi mười năm, hai mươi, ba mươi hoặc bốn mươi năm sau, sẽ có thật nhiều các cháu cũng âm thầm làm việc như các cô chú bây giờ, không phải để nấu nướng vặt vãnh như các cô cho những khóa tu, mà để làm chuyện đổi thay tốt đẹp cho xã hội. Cuộc sống sẽ an lành, thảnh thơi hơn khi mỗi người đều biết sống chánh niệm, biết trân quí những điều kiện hạnh phúc đang có mặt, biết xây dựng tình huynh đệ, biết hiểu và thương yêu nhau. Mọi người sẽ biết nhận diện được hạnh phúc chân thật đang có mặt quanh ta: một tia nắng đẹp ban mai, một nụ cười trẻ thơ, một tiếng chim ca hay thật đơn giản nhất “một ngón tay nhúc nhích, nhúc nhích cũng đủ làm ta vui rồi!” (vì như vậy là ta đang còn sống).

Vì yêu thiên nhiên, chúng ta sẽ cố tránh và không làm giàu trên s tàn hoại môi sinh, phá hoại môi trường sống của con cháu chúng ta!

Vì yêu con người nên ta luôn ý thức để tránh gây khổ đau cho người.

Thông điệp sâu kín tận đáy lòng của các cô chú đã vừa được hé lộ. Hoài bão cao đẹp đã được san sẻ, cô chú cảm thấy thật nhẹ lòng.

Quê hương mình đang cần những đôi vai rắn chắc, bền bĩ để gánh vác và thực hiện những hoài bão cao đẹp đó!

“Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay

Với thật nhiều yêu thương và tin cậy.

Chân Bảo Nguyện

Khóa tu cho người “Ít trẻ”

Thiền đuờng Hơi Thở Nhẹ đã ba lần mở khóa tu cho người trẻ, song lần đầu tiên, khóa tu cho người «Ít trẻ» mới được tổ chức trong hai ngày 22 và 23 tháng Sáu vừa qua.

Đã có hơn 60 người ghi danh cho hai ngày tu Chánh Niệm tuy ngắn ngủi nhưng đã đem lại nhiều lợi lạc trong việc thực tập các pháp môn của Làng Mai .

Tất cả những kinh nghiệm thực tập trong quá trình tu học của các Thầy và Sư Cô đã được chia sẻ qua hai buổi pháp thoại và pháp đàm đầy thú vị, bổ ích và thiết thực. Đây không phải là những bài học về giáo lý Phật giáo, chỉ có lý thuyết suông mà là những trải nghiệm về cách chuyển hóa những điều tiêu cực, những tâm hành không lành đẹp như sự giận dữ, đố kỵ, ganh ghét , tham lam, sân hận và si mê .

Thông qua những pháp môn về Chánh Niệm đã được Sư Ông truyền trao, hai thầy Giới Đạt và Pháp Tịnh đã kể cho mọi người nghe những kinh nghiệm của hành trình thực tập đầy gian nan thử thách, để cuối cùng các thầy đã nếm được một phần của hương vị giải thoát, an lạc.

Đại chúng đến tu học, tùy theo căn cơ và hoàn cảnh của riêng mình sẽ tích lũy và học hỏi những kinh nghiệm quí báu trên làm hành trang tâm linh trong cuộc sống, giúp mỗi người ngày càng hoàn thiện hơn, sống nhẹ nhàng thảnh thơi và có khả năng nhận diện những điều kiện của hạnh phúc đang có mặt trong giây phút hiện tại hơn.

Thông điệp của Khóa Tu được trình bày bằng một bức Thư pháp của Sư Ông được trang trọng đặt ở trung tâm của bàn thờ:

Và trong suốt hai ngày tu tập, mọi người đã cùng nhau xây dựng một cảnh giới thật an lạc, nhẹ nhàng ,thảnh thơi. Tất cả đều ung dung, thong dong, tự tại trong lúc chấp tác, ngồi thiền, ăn cơm, ngủ nghỉ.

Bao nhiêu những lo toan, tính toán, những âu lo, phiền muộn như đã được trút bỏ ngay từ ngoài cổng Thiền đường. Đại chúng đến đây chỉ với nụ cười và niềm hân hoan, tươi mát. Ai cũng cảm nhận đây là môi trường rất nuôi dưỡng và trị liệu . Cái không khí đầm ấm, chan hòa tình thương và cảm thông như lan tỏa, ôm ấp mọi người khiến ai cũng tươi vui, hạnh phúc!

Ngày tu được bắt đầu từ 6 giờ sáng với buổi ngồi thiền thật sảng khoái. Tiếng hô canh của thầy Giới Đạt đã đưa Đại chúng như lạc vào cõi tịnh, hòa với tiếng chuông thong thả ngân nga khiến tâm hồn mọi người được lắng trong, thanh thoát.

Một điều thật vô cùng thú vị là được ngồi thiền ngoài trời, có che chắn bởi một tấm bạt lớn kín gió, nên ngoài tiếng hô canh thật tuyệt vời, sâu lắng đi thấu vào lòng người, tiếng chuông đại hồng êm ả của buổi bình minh,đại chúng còn được nhìn mây trắng lửng lờ bay thấp thoáng sau những tàng cây xanh. Rồi tiếng hót ca líu lo, ríu rít của chim chóc trên cành nghe rất vui tai như tiếng chào hỏi nhau buổi sáng, lao xao, rộn ràng nhưng vẫn tràn đầy thanh tịnh, tươi mát.

Đại chúng cứ thả lòng cho bao nhiêu niềm vui và an lạc thấm vào từng tế bào …..

Một ngày tăng thân tu tập được nuôi dưỡng bởi hai buổi thiền tọa lúc hừng đông và buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống.

Sau buổi ngồi thiền sáng, đại chúng lại được hướng dẫn thực tập 5 cái lạy. Một số anh chị em lần đầu được tiếp xúc với pháp môn thiền lạy đã cảm động rưng rưng nước mắt. Thật tuyệt vời và mầu nhiệm khôn cùng, mọi người như đang được trị liệu những khổ đau, phiền muộn trong lòng.

Trải qua một ngày sinh hoạt có hướng dẫn, tất cả đều làm việc chậm lại và có ý thức, đại chúng lại được nuôi dưỡng nhiều hơn qua buổi tọa thiền và nghe chuông đại hồng vào buổi chiều. Giọng hô canh và xướng kệ của thầy Giới Đạt phải nói là một món quà vô giá ,quí báu đã dâng hiến cho tăng thân.

Bầu không khí thật trang nghiêm, lắng đọng… . Mọi người ngồi yên thả lòng theo tiếng kệ ngâm trầm bổng, khoan thai hòa với tiếng chuông ngân nga,thanh thoát.

Giọt nước cam lồ như đã được thẩm thấu vào từng ngõ ngách sâu thẳm của tâm hồn nên sau mỗi lần thực tập một pháp môn, đại chúng cảm nhận mình trở nên lành đẹp hơn, trong sáng hơn, dễ thương hơn. Gương mặt mọi người tươi trẻ hơn, hạnh phúc và hân hoan hơn như chưa từng được như thế bao giờ!

Và chung quanh nhìn đâu cũng thấy tình huynh đệ, ấm áp thương yêu một cách lạ thường!

Mặc dù đây là khóa tu đầu tiên cho người lớn tuổi, và cũng có khá đông các anh chị em mới tiếp xúc lần đầu với pháp môn Chánh niệm, song mọi người như đã nhuần nhuyễn với sự dừng lại, yên lặng để tiếp xúc với hơi thở mầu nhiệm.

Trong bất cứ mọi sinh hoạt từ khâu xắt gọt, nấu ăn, rửa bát, sắp dọn Thiền đường… cho đến  thiền hành, thiền tọa, ăn cơm, nghe pháp thoại, pháp đàm … đều được đại chúng làm trong chánh niệm, rất nhẹ nhàng.

Những người “ít trẻ” đang thiền chấp tác

Thỉnh thoảng có ai quên, nói hơi lớn tiếng thì bên cạnh đã có bạn dịu dàng nhắc nhở nên mọi người như được tắm gội trong không gian thân thương đầm ấm.

Và thật là thiếu sót nếu không nhắc đến không khí và nội dung của hai buổi pháp thoại. Buổi đầu ngày thứ bảy do thầy Giới Đạt chia sẻ. Thầy đã tốt nghiệp các phân khoa Phật học ở Việt Nam nên về lý thuyết thì Thầy đã nhuần nhuyễn nằm lòng. Thầy chia sẻ là được qua Làng học về cách ứng dụng các kinh điển Bụt dạy vào cuộc sống hằng ngày, Thầy mới thấy từ lý thuyết đến thực hành cách xa một trời một vực.

Thầy bảo công trình học hỏi suốt hơn 10 năm về lý thuyết nhưng vì không bao giờ thực tập nên chẳng giúp ích gì cho học giả ngoài cái ngã mạn vì mình được mọi người vị nể bởi có được nhiều bằng cấp. Còn cách làm thế nào để chuyển hóa khổ đau, làm chủ được cái tâm xao động thì vẫn gian nan, khó khăn, trở ngại!

Thầy cho đại chúng đặt 10 câu hỏi và dựa vào đó, Thầy trả lời tất cả mọi thắc mắcvà nghi vấn. Không khi học hỏi thật sôi nổi hào hứng; Thầy Giới Đạt với kiến thức Phật học rất uyên bác và hùng biện nên đã giải đáp thật thỏa mãn mọi chất vấn. Thầy đã giải thích thế nào là tục đế, chân đế, vô thường, vô ngã. Thế nào là Bát chánh đạo, Tứ diệu đế, tương tức và đi đến cuối cùng là Không.

Và Thầy kết luận: vì tất cả mọi sự vật trên đời đều không có tự ngã riêng biệt, không có chủ thể nên vô thường, mong manh, nay còn, mai mất. Tất cả đều là Không, không vững bền, không trường tồn, vĩnh cửu, do đó chúng ta phải biết sống nhẹ nhàng, thanh thản mà không nên bám víu, nắm bắt quá nhiều để phải hệ lụy, não phiền suốt cuộc đời.

Chúng tôi chợt nghĩ đến một vị Thiền sư đã nói, chúng ta nên thực tập Chơi trong cõi đời này: ăn chơi, làm chơi, sống chơi, khổ chơi, bệnh chơi, già chơi, và cuối cùng «chết chơi ». Có lẽ đây là cách chúng ta rong chơi miền Tịnh độ, nhẹ nhàng, thong dong, tự tại đó chăng?

Buổi pháp thoại thứ hai do thầy Pháp Tịnh chia sẻ cũng thật súc tích và sâu sắc. Mỗi thầy đều có cái duyên, cái sức hút, lôi cuốn mọi người chăm chú lắng nghe vì đây là những bài học sống, nói lên những dụng công của các thầy trong việc thực tập để chuyển hóa những tâm hành tiêu cực, vượt qua những khổ đau, phiền muộn.

Thầy Pháp Tịnh lưu ý mọi người nên quyết tâm thực tập Chánh niệm trong đời sống hằng ngày để luôn được nuôi dưỡng và trị liệu.

Phải có ý chí trong tâm thức, biết chọn cho mình một pháp môn thực tập thích hợp để tự cứu mình, và phải biết nương tựa vào Tăng thân tu tập giải thoát để luôn được tự do, không bị năm món dục lạc là tài, sắc, danh, thực (ăn), thùy (ngủ) sai sử, khống chế.

Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, hoàn toàn khác biệt, nhưng có một điểm chung là sự thực tập chánh niệm nên sẽ cùng giúp nhau làm rơi rụng dần dần những căng thẳng, khổ đau, khó khăn, những điều bất như ý trong cuộc sống.

Thầy trình bày thật sâu và rõ hơn cho đại chúng biết về bốn loại thưc ăn là đoàn thực, xúc thực, tư niệm thực và thức thực. Trong bốn loại thức ăn kể trên, tư niệm thực là lọai thức ăn thật quan trọng và có ảnh hưởng đến suốt cuộc đời của chúng ta. Đây là cái ước muốn sâu sắc nhất của mỗi con người để từ đó chúng ta sẽ vạch cho mình một hướng đi trong tương lai.

Thầy cho thí dụ: nếu trong ta luôn có một ước muốn cháy bỏng là giúp đời, giúp đạo thì ta sẽ luôn trăn trở tự hỏi: Ta sẽ làm gì để giúp cho xã hội được sống lành, đẹp, biết bảo vệ thiên nhiên, biết thương yêu, đùm bọc lẫn nhau?

Nếu trong tâm thức luôn ấp ủ những hoài bão cao đẹp thì trước hết chúng ta sẽ tìm cách thực tập chuyển hóa những khổ đau của chinh mình và sau đó sẽ độ đời.

Nhờ nương tựa vào tăng thân, chúng ta luôn được nuôi dưỡng và tưới tẩm những hạt giống lành đẹp, giải thoát để có một cuộc sống hạnh phúc, an lành. Và chính Tăng thân là nguồn cung cấp cho chúng ta loại thức ăn thứ tư là Thức thực.

Được sống và ngâm mình trong tăng thân, chúng ta sẽ luôn được an lạc, nhẹ nhàng, trong sáng. Chỉ với những bước chân thiền hành thôi cũng đã làm rơi rụng những căng thẳng, phiền muộn và khổ đau rồi.

Thầy còn kể cho đại chúng nghe về những khó khăn cũa thầy với một sư anh và thầy phải mất ba năm cố gắng thực tập các pháp môn của Sư Ông dạy với sự trợ giúp của Tăng thân. Sau nhiều lần thất bại, nhưng với quyết tâm xây dựng tình huynh đệ, cuối cùng hai anh em đã thật sự làm hòa với nhau.

Đây là một bài học thiết thực giúp đại chúng vững tin nơi sự thực tập và nếu quyết tâm kết quả sẽ thành tựu, chỉ có sớm hay muộn mà thôi !

Ngoài các thức ăn nuôi dưỡng về tâm, đại chúng còn được các sư cô thương yêu hết lòng lo cho những buổi ăn thật tuyệt vời nuôi dưỡng về thân. Nhờ ăn cơm trong chánh niệm, đại chúng có cơ hội thưởng thức các thức ăn thật trọn vẹn và với lòng biết ơn sâu sắc đối với thiên nhiên và muôn loài.

Chúng ta hãy hình dung ra trước mặt cảnh mọi người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm. Được nhìn rõ mặt nhau, khoan thai nhai từng cọng rau, từng miếng đậu hũ, tô canh ngọt. Hạnh phúc biết là dường nào!

Chúng tôi chợt nhớ đến bài hát đã học được trong chuyến hành hương Ấn Độ vừa qua, mỗi lần hát lên là nước mắt lại rưng rưng vì tình người quá đẹp: “Bên trái tôi, đây là bạn tôi, anh em tôi. Bên phải tôi, đây là bạn tôi, anh em tôi. Trước mặt tôi, đây là bạn tôi, anh em tôi. Chung quanh tôi, đây là bạn tôi, anh em tôi. Bên trái tôi, đây là người tôi thương, tôi yêu. Bên phải tôi, đây là người tôi thương, tôi yêu. Trước mặt tôi, đây là người yêu tôi, thương tôi. Chung quanh tôi, đây là người yêu tôi, thương tôi.”

Kết thúc hai ngày tu là buổi ngồi chơi, uống trà và thưởng thức văn nghệ. Trong không khí đầm ấm, chan hòa tình huynh đệ, mọi người như được mở lòng. Chị Minh Thúy xin hát bài Quê hương để tặng đại chúng và đã nghẹn ngào cảm động khi hát đến đoạn cuối. Ca sĩ nghiệp dư của Hơi Thở Nhẹ thật phong phú nên chương trình văn nghệ kéo dài đến chiều tối…

Các bạn có bao giờ nghĩ rằng: rất khó để tìm được những người bạn luôn biết hy sinh vì người khác, biết dâng tặng cho người nhiều hơn đòi hỏi cho riêng mình. Những người mà hoài bão cháy bỏng là luôn được phụng sự và đem niềm vui đến cho tha nhân. Mục đich việc làm của họ không phải để được danh tiếng hoặc lời khen hay để nâng cao cái bản ngã của mình mà chỉ vì lý tưởng phụng sự và tình thương yêu đến mọi người .

Chúng ta lại được may mắn sống chung với những người bạn đáng yêu và dễ thương như thế! Các thầ , các sư cô, các bạn bè, các cháu trẻ trong Tăng thân, tất cả đều là những thành viên thật trân quí. Chúng ta còn hạnh phúc nào hơn nữa, phải không các bạn?

Một Khóa Tu chỉ hai ngày ngắn ngủi nhưng đã là công sức đóng góp âm thầm của bao nhiêu bàn tay và bao tấm lòng thương yêu.

Hãy biết rong chơi và hạnh phúc trong giây phút hiện tại vì chúng ta đang được bao bọc và nuôi dưỡng bởi một tăng thân quá đẹp!

Và đó cũng chinh là thông điệp thương yêu của những người tổ chức Khóa tu muốn trao lại cho tất cả chúng ta .

Mùa hè, tháng Sáu 2013

Chân Bảo Nguyện

Xem thêm: Hình ảnh của khóa tu

Thiên đường cạnh sông Marne

“Thiên đàng hay Thiên đường (thiên: trời, tầng trời, cõi trời; đường hay đàng: cái nhà, cõi) là khái niệm về đời sau được tìm thấy trong nhiều tôn giáo và tác phẩm triết học” (Trích Wikipedia). Tuy nhiên thiên đường mà mình muốn chia sẻ với các bạn hôm nay không phải là một quan niệm trong Thiên chúa giáo, hay truyền thuyết về một nơi sung sướng hạnh phúc nào đó sau khi thoát khỏi kiếp khổ dưới trần gian hạ giới. Thiên đường mình muốn nói tới ở đây chỉ đơn giản là một ngôi nhà nhỏ trên mặt đất, mà khi đặt chân đến người ta cảm thấy bình tâm, yên ổn, sống với tình thương, tình yêu và hạnh phúc tràn ngập. Khi rời chân đi thì thiên đường cũng đi theo vì nó đã có ở trong mình.

Những nơi như thế, thực sự có thật, không chỉ một mà là có vô vàn. Tuy nhiên không phải lúc nào việc tìm thấy thiên đường trên mặt đất cũng hiển nhiên. Mình còn nhớ hôm thứ Sáu, lúc nhỏ bạn rủ: “Mình đi lên thiên đường, bạn đi với mình không?” mình đã phì cười, trong đầu nghĩ là nó bị cái quái gì vậy? Rồi trí tò mò thúc đẩy và vì mình cũng rảnh rang quá, không có việc gì làm, mình tìm tới thiên đường.

Thức dậy sớm thì lúc nào tinh thần mình cũng rất phấn chấn, hát hò nhảy múa, tỉnh táo vui vẻ. Vì mình hay ồn ào vậy nên bị nhỏ bạn nạt hoài. Mình tới ngôi nhà ở cạnh sông Marne từ sáng sớm, cùng với 3 đứa bạn. Lúc đó nhìn nó cũng chẳng có gì đặc biệt dù đó là một ngôi nhà khá đẹp, lại có vườn cây rộng nữa.

Mọi người đang tập Taichi trên bãi cỏ. Lúc đến thấy hơi ngại, không biết nói gì, cũng không biết chào ai vì tất cả đều có vẻ đang tập trung vào việc mình làm. Chào thì vô duyên mà không chào thì cũng vô duyên, không biết nên xưng hô với mọi người thế nào, anh chị em hay thầy cô. Thế là cứ chui vào đó đứng tập thôi. Mình hơi ngạc nhiên vì thấy mọi người khá tự nhiên và thoải mái. Mình cứ mải để ý hết cái này đến cái khác, nghiêng ngó hết bên này đến bên nọ. Đến lúc tập một động tác giữ thăng bằng, phải nhắm mắt, giang tay, co chân lên, mình làm không được. Mình bực mình mà lại nóng vội, cứ chực ngã lại co chân lên để lấy lại thăng bằng.

 

Cứ … chui vào tập thôi

Thầy dạy Taichi (tên là Thanh Trúc hay còn gọi là anh Bamboo) bảo là phải bình tĩnh lại, tập trung vào trục thăng bằng của người, đừng vội co chân nhắm mắt lại ngay mà nên làm từ từ để có thời gian thích nghi. Mình làm theo lời hướng dẫn, và kì lạ thay, mình đã giữ được thăng bằng lâu hơn một chút (vài giây thôi hehe), nhưng cảm thấy hiệu quả hơn rất nhiều. Và vì việc tập lúc đó bắt đầu trở nên thú vị, mình chẳng để ý gì đến xung quanh nữa và nhận ra rằng mình có thể làm tốt hơn mình tưởng rất nhiều!

Sau đó mình ăn sáng và ngồi chơi với các anh chị. Mọi người lần lượt tự giới thiệu tên của chính mình.Vì là người cuối cùng, mình đã tự đặt ra thử thách cho mình là đọc lại tên tất cả những người đằng trước (làm việc gì có thử thách cũng rất vui). Chắc tại tính mình còn trẻ con, thích được chơi, nên thấy rất vui!

Thích nhất là được nghe pháp thoại. Lúc đầu thầy (Pháp Niệm) kể về một người bạn, mình ngồi nghe rất chăm chú. Càng nghe càng bị cuốn theo, cả lời thầy nói với những suy nghĩ của mình. Khi ngồi học cũng vậy, ở trên lớp mà học toán mình cũng hay bị cuốn theo những suy nghĩ của mình lắm! Và lúc thầy giảng về hạnh phúc… mình thấy thực sự rất tuyệt. Thầy càng nói, mình càng thấy yêu đời, trong tiếng chim hót và hoa nở rực rỡ…

Phải nói là… mình rất may mắn. May mắn không kể xiết. Mình không nhớ từng câu từng chữ, cũng như thứ tự trong bài pháp thoại. Mình sẽ không thuật lại nó như thầy đã kể mà sẽ thuật lại theo suy nghĩ và cách nhìn của mình cho các bạn nghe. Mình nghĩ như thế này: thật tốt khi là một con người. Một con người được tạo nên từ những hạt như bao vật thể khác, như là cái máy tính mình đang gõ hay như bầu không khí mình đang hít thở. Và dĩ nhiên, mình tương tác với những hạt này cũng như với môi trường xung quanh…

 

Người trẻ tại thiên đường bên sông Marne

Thông thường nếu nghĩ bị thầy giáo coi thường, dĩ nhiên mình sẽ rất cay cú, còn được bạn bè quý mến thì sẽ rất vui. Thế nhưng mình lại quên mất rằng mình không chỉ tương tác với xã hội loài người mà còn với tất cả những thứ xung quanh nữa! Thế nên việc hôm nay lúc đi chơi trời nắng đẹp cũng có thể làm mình vui, việc đi chơi về trời mưa mát rượi cũng làm mình vui, đi thi trời mưa quên không mang ô cũng có thể làm mình buồn một tí. Mà nhận ra việc có một cái ô cũng rất vui, khi người ta chưa có cái ô thì thật là bất tiện. Còn bây giờ ngồi gõ lạch cạch và nhận ra việc có một cái máy tính cũng rất là vui. Xung quanh mình toàn là niềm vui. Thế nên kết luận số một của mình là: môi trường vật chất xung quanh cũng tương tác tới mình như môi trường xã hội con người!

Người bi quan sẽ nói: Như vậy chứng tỏ môi trường vật chất cũng có thể làm tổn thương mình, làm đau mình y chang xã hội con người. Thật là một khám phá đáng thất vọng! Thực ra… ở một mặt nào đó, buồn cũng là vui mà vui cũng là buồn. Giống như động năng, thế năng, nhiệt năng, … đều là năng lượng! Phật dạy, khi nào bị buồn quá, không nên thử các biện pháp hắt hủi nó, ruồng bỏ nó, cố gắng quên nó đi, hay cố gắng làm mọi việc khác để chôn vùi nó chìm nghỉm trong những niềm vui thay thế khác (Tệ nhất là khi niềm vui thay thế khác chưa hẳn đã là niềm vui nếu nó là rượu, là thuốc lá, là những đêm thác loạn tới sáng).

Thực ra sử dụng niềm vui để quên đi nỗi buồn cũng là một cách, nhưng hơi tốn năng lượng! Nếu chỉ làm như vậy không thôi, sử dụng những năng lượng khác để chiến thắng nỗi buồn thì chúng ta sẽ bị thiệt thòi rất nhiều! Phải cùng lúc biết cách sử dụng nỗi buồn đó nữa. Ví dụ như đi trên biển, bị gió cản lại, thật là ghét, đang đi mà cứ bị thổi đi đâu. Nhưng nếu biết biến gió đó thành gió có lợi và lợi dụng sức gió thì tuy đi ngoằn nghèo hơn một xíu mà lại đi nhanh hơn. Người ta cũng chuyển hóa những năng lượng đón nhận được thành năng lượng có ích. Nỗi buồn cũng vậy, nó rất tốt đấy chứ nếu mình biết biến nó thành động lực.

Hôm đó mình bị suy sụp tinh thần vì bị trả nhiều bài kinh khủng (kiểm tra viết trên lớp). Trả cùng lúc cả hai môn lý lẫn hóa mình đều đứng gần bét lớp. Trước đó cũng là một khoảng thời gian dài mình suy sụp. Một phần cũng vì mình rất quý anh trợ giảng mà lại không làm gì để khiến anh ấy đánh giá cao và ấn tượng, một phần vì anh ấy rời đi rồi, không còn ai làm mình thấy “thích học” Vật lý nữa. Ngày xưa hay nghĩ, trời ơi, nếu không có anh thầy này chắc tôi bỏ Vật lý từ lâu rồi. Nếu không có anh ấy, lúc nào tôi cũng chỉ thấy nó nhàm chán và đâm đầu vào một đống bài giảng nhàm chán, may mà có anh ấy khai sáng cho tôi. Lúc nào cũng cảm thấy, chỉ có sự hiện diện của anh thầy thì Vật lý mới hay. Sau đó thì bị điểm kém nữa, liên tục học kém, buồn lắm lắm luôn.

Trên lớp thầy cô và mọi người đều căng thẳng, cô mắng mọi đứa dù là bị gọi lên bảng hay là tự nguyện xung phong lên bảng nếu như đến giờ này vẫn còn gây những lỗi lầm khó chấp nhận. Trưa hôm đó mình quay về phòng khóc nức nở luôn. Chiều đi học một, hai tiếng gì đó, rồi mình lại quay lại phòng. Bố mẹ dặn là phải bình tĩnh lên, không được áp lực nữa, hãy quên chuyện đó đi. Mình quay về một cái là lại bắt đầu nghĩ quẩn rồi khóc.Chiều hôm đó kiểm tra hai môn Lý và tiếng Anh. Vừa mới gặp thầy, thầy chưa hỏi gì đã muốn khóc rồi, và sau đó cũng làm bài rất tệ.

Bố mẹ lúc này thực sự lo sợ, khuyên rằng nên nghỉ ngơi cho thoải mái, chơi đàn, hát hay là thêu thùa gì đó cho quên đi. Mình cũng làm, nhưng rồi đàn cũng chẳng tập trung được vào đàn mà thêu cũng chẳng có ý tưởng gì trong đầu. Ăn tối xong, mình tắt đèn, và nằm đó, nhắm mắt. Mình định ngủ, nhưng không ngủ, mình vẫn bị ám ảnh bởi chuyện học rất dốt Lý. Mình lúc đấy cảm thấy thất vọng, như là bị một anh chàng, anh chàng Vật lý, quay lưng lại với mình vậy. Rồi tự hỏi tại sao cứ ép mình phải khổ thế, theo đuổi một anh chàng tới cùng? Rồi tới lúc này mình mới, thay vì nghĩ về chuyện học kém thế nào, quay ra nghĩ việc anh ta đẹp đến thế nào. Rồi tự dưng lại cảm thấy muốn yêu, muốn thương, và cũng muốn được yêu, được thương. Mình bật dậy, và khi cái môn học này làm mình khổ sở nhất, thay vì nghe theo lời khuyên của tất cả mọi người tránh xa anh chàng làm mình khổ đau đó ra, mình lại ngồi nghĩ. Mình nghĩ về một bài Vật lý chất lỏng, hôm qua có làm thử nhưng không làm được nên rất nóng giận, vội vã hấp tấp mà ghét nhất là phải học cái chương này, lúc nào làm cũng hỏng… nhưng hôm nay làm cũng vui. Vì nó không giản đơn nên nó mới cuốn hút. Cảm giác yêu rất là vui, và những cô gái khi yêu là những cô gái hạnh phúc nhất.

Ngày hôm sau, mình giơ tay lên bảng. Vào cái thời giờ mà cô giáo cực kì nghiêm khắc như thế này thì xung phong lên bảng được mọi người cho rằng chẳng khác gì tự sát. Mình cũng đùa, ừ thì, khi tuyệt vọng người ta cũng hay tự sát mà. (Đùa thôi, đừng ai làm thế nhé, cuộc sống rất đẹp). Dù sao mình cũng đã xung phong lên bảng, và làm bài đó với một nụ cười. Lúc đó có làm những chỗ không được rõ ràng, cô nói, mình nhận ra ngay, rồi thốt lên, tự cốc đầu mình, mình ẩu thật, sửa lại làm lại và quay ra cười. Cô cảm thấy rất vui, và mình cũng rất vui, có cảm giác như đã chuyển hóa được năng lượng tiêu cực thành năng lượng có ích, nỗi buồn của mình lại là niềm vui của mình.

Thầy nói phân rác là chất thải có hại nhưng những bông hoa đẹp cũng nở từ phân mà! Con người không mắc lỗi nhàm chán lắm, không có những lúc buồn không biết trân trọng niềm vui, nếu cái gì cũng dễ hiểu dễ thương thì nhàm lắm!

Nhưng theo định luật cơ bản thứ hai của nhiệt động lực học thì có một thứ gọi là… entropy (tiếng Pháp: entropie). Thứ này hay lắm, nó tương đương với một năng lượng trên nhiệt độ. Entropy của một hệ bao gồm entropy trao đổi với môi trường bên ngoài và entropy được tạo ra. Là được tạo ra như vậy luôn, không có sự chuyển hóa nào hết. Năng lượng trao đổi với môi trường bên ngoài thì chuyển hóa được nên entropy cũng vậy. Còn entropy được tạo ra bởi bản thân thì không cần một nguồn entropy nào khác, cứ tự tạo ra thôi. Và vì được tạo ra nên nó luôn dương, nó không tuân theo những quy luật bảo toàn thông thường.

Con người là một tạo phẩm rất đặc biệt, nó có một tâm hồn và có khả năng tạo ra niềm vui của riêng mình. Vậy nên niềm vui là entropy của mình. Khi biết tạo ra entropy ấy và trao entropy cho những người khác, mình cũng sẽ rất vui. Nhưng làm thế nào để tạo ra entropy? Phải biết yêu thương bản thân mình trước. Bởi vì nó được tạo ra bởi chính hệ đó. Mỗi sáng ngủ dậy nè, rửa mặt đánh răng, ngoài yêu dòng nước mà thiên nhiên đã ban tặng, hãy yêu cả bản thân mình.

Sư thầy có nói, rửa mặt tới đâu, chạm tới đâu là yêu mình tới đó, yêu vầng trán cao và cái đầu suy nghĩ thông suốt, yêu đôi mắt sáng nhìn thấy cuộc đời, yêu cái miệng cảm nhận đủ các vị ngon, yêu làn da cảm thấy nước trôi qua mát rượi. Mình cứ hay rửa mặt nhoằng nhoằng như mèo để đi học cho nhanh, sáng nay cũng vậy (quên mất T_T) mà quên không biết yêu quí nó. Nếu yêu quý nó cả ngày sẽ rất sảng khoái, không có những lúc ngủ gà gật. Rồi yêu cả cơ thể mình, khi nó nhảy theo điệu nhạc hay khi nó lăn ra giường ngủ. Nếu không lạm dụng cơ thể trong những buổi chơi thâu đêm hay thuốc lá rượu chè, nó cũng sẽ đáp trả bằng cách biến một ngày của mình trở nên tươi đẹp hơn nhiều. Lúc đó cảm nhận được những hạnh phúc vô cùng đời thường luôn. Thầy có nói, đó là những hạnh phúc vô điều kiện. Entropy cũng vô điều kiện, dưới một cách nào đó…

Bởi vì cảm nhận của mỗi người về hạnh phúc khác nhau và khác với bản thân của hạnh phúc. Hạnh phúc bị hiểu lầm và thất vọng. Cứ bị áp lực phải vào một trường tốt, điểm số, mà quên mất… bị điểm kém mới vui! Bị điểm tốt cũng vui, nhưng nói chung bài càng khó thì càng vui. Gì cũng vui hết, nếu mình nhìn nó một cách đúng đắn. Đôi khi các bạn mình cứ sợ không có thời gian học này học kia, học mãi không hết mà không dám một lần bỏ thời gian để nghĩ tới một bài toán hóc búa. Mình thích toán vì nó không trần như nhộng, mà kín đáo, ẩn mình, đẹp. Những lúc được làm những cái chưa biết, được học hỏi thêm những cái mới. cảm giác rất đẹp. Sự nhai đi nhai lại làm mình phát ngấy.

Mấy lần này đi thi, cứ đi ra mà khoe với các bạn: “Nó hay quá. Cái đề nó hay quá!” là chúng nó lại lắc đầu ngán ngẩm: “Nghe cậu nói là tớ biết thừa cậu cũng chẳng làm được nhiều rồi.” Nhưng mình quan trọng là thấy vui, đôi khi việc rơi trúng cái mình đã biết rồi và luyện đề học tủ làm đi làm lại trăm lần nó cũng có cái ngưỡng của nó, đôi khi lại cảm thấy thất vọng nhiều hơn là hí hửng vì may mắn. Nói hơi buồn cười nhưng một trong yếu tố chọn trường của mình là đề thi. Cùng về một vấn đề, có những trường có thể làm nó trở nên rất hay. Phải quan sát, phải suy nghĩ, phải cảm nhận nó bằng tất cả các giác quan của mình, phải nhớ ra tất cả những kỉ niệm, kinh nghiệm của mình, mình đã trông thấy thứ này thứ kia như thế nào. Vật lý là vậy. Có những trường đã vứt bỏ vẻ đẹp này bằng những phép tính toán nặng nề và vô nghĩa. Và hạnh phúc không điều kiện là có thể theo đuổi những vẻ đẹp ẩn giấu ấy, vì Phật nói, thương là hiểu, hiểu là thương. Khi chưa hiểu được những vẻ đẹp ẩn sâu trong Vật lý, lại buộc tội nó là môn học nặng nề nhàm chán. Đừng để những từ vựng và những ký hiệu che giấu mất vẻ đẹp của nó.

Tóm tắt lại nè:

1. Yêu môi trường xung quanh, những con người xung quanh mình có may mắn được gặp CŨNG NHƯ những vật chất xung quanh mình có may mắn được sở hữu, tham quan, tiếp xúc và cảm nhận
2. Hãy chuyển đổi nỗi buồn, áp lực thành niềm vui chứ đừng lảng tránh nó. Hãy tìm ra ở mỗi thứ một vẻ đẹp ẩn sâu trong nó, phải biết hiểu nó mới thương nó.
3. Hãy yêu bản thân mình, hiểu và trân trọng bản thân mình để tìm ra những hạnh phúc vô điều kiện, để thay đổi cách nhìn mỗi ngày

Hẹn một ngày không xa gặp lại các bạn ở sông Marne hay ở một thiền đường khác. Khi ta hiểu được ta, ở đâu cũng là thiên đường.

Vân

Lễ Phật đản tại thiền đường Hơi Thở Nhẹ

Con kính chào tăng thân,

Ngoài trời đang mưa to và có gió. Con mở cửa sổ ra để được nghe tiếng gió, tiếng mưa và tiếng chim hót gần hơn. Nơi con ở là vùng ngoại ô nên rất yên tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng máy bay ù ù thôi. Tự nhiên con có cảm hứng viết lách một chút. Hôm trước con có nói với bạn Trúc Thanh là con sẽ viết bài tường thuật cho trại hè mà không viết, bây giờ thì quên hết rồi, chắc không thể viết được nữa.

Ngày hôm qua Thiền Đường tổ chức lễ Phật Đản. Con chưa bao giờ dự một lễ Phật Đản nào nên cũng tò mò. Thực sự thì cho đến bây giờ con vẫn chưa thấy có sự gần gũi nào với hình ảnh của Bụt. Con chỉ biết Bụt qua sách Đường xưa mây trắng của Sư Ông và rải rác ở một vài nơi khác. Hình ảnh Bụt trong con rất mờ nhạt. Sáng thứ Bảy con mở một bài pháp thoại của Sư Ông ra nghe, bài “Thiền đi và người đi vòng quanh” qua DVD. Sư Ông có đọc bài thơ Tìm nhau. Con đã đọc bài thơ này lâu rồi, cũng đã nghe hát nhiều lần qua video, hồi Tết về Làng lại được nghe Sư Ông đọc trực tiếp, rồi còn được nghe các thầy, các sư cô hát nữa, nhưng con không thấy xúc động mấy. Chắc vì con không đủ sâu sắc để hiểu, cũng không thấy Bụt gần gũi. Nhưng hôm thứ Bảy nghe Sư Ông đọc thơ con thấy hay lắm, có một chút gì rung động. Sau đó các sư cô lên hát, hát chay thôi mà hay tuyệt vời. Con vẫn chưa thấy Bụt ở đâu cả, nhưng hình như Bụt đang có mặt trong các sư cô. Các sư cô đang sống động thật trước mắt con, Bụt chính là các sư cô đây chứ còn đâu nữa. Rồi con nghĩ đến những sư cô của mình ở Thiền Đường, những thầy, những sư cô khác ở Làng mà con đã được gặp. Con thấy quả thật các thầy, các sư cô đang làm cho Bụt sống động, chứ không phải là Bụt qua hình ảnh hay sách báo mà con chưa bao giờ thấy gần gũi và rõ nét.

Tuy nhiên con vẫn chỉ đến dự lễ Phật Đản ở Thiền Đường với tâm tò mò thôi, chứ không có một sự xúc động hay cảm xúc sâu sắc nào cả. Bước vào cổng Thiền Đường, thấy các sư cô trang trí đẹp quá. Nào hoa, nào đèn lồng, nào giấy mầu (con không biết đó là cờ hay là giấy trang trí thôi). Con và anh Bình đến muộn do đi đường mới bị lạc. Khi tới nơi thì mọi người đang ngồi thiền. Con vào ngồi và theo dõi hơi thở, thấy thật là khoẻ nhẹ. Chim hót líu lo, gió thổi và có cả tiếng máy bay ầm ì nữa. Sáng nay trời âm u, đầy mây, cứ tưởng là sẽ mưa nhưng lúc con ngồi nhắm mắt hít thở, thấy một bên má có cảm giác âm ấm thật thích là con biết mặt trời đang ló ra khỏi mây rồi. Chắc do đi đường con ngắm hoa nhiều quá nên lúc ngồi theo dõi hơi thở con chỉ toàn thấy hình ảnh hoa hiện ra trước mắt thôi.

Đến khi các sư cô cho nghe bài hát thu âm sư cô Chân Không hát mừng Phật Đản, con nhắm mắt lại thưởng thức, tiếng đàn tranh hay tuyệt vời, tiếng hát sư cô Chân Không nhẹ nhàng. Trước mắt con chỉ hiện ra hình ảnh của những cánh hoa màu trắng phớt hồng rất mềm mại, mỏng manh, rung nhè nhẹ như có gió. Giữa bài hát có một bất ngờ thích thú, đó là đoạn tụng danh hiệu Phật Thích Ca và Phật Di Lặc rất trầm hùng, con nhận ra tiếng Sư Ông. Một sự kết hợp quá hay! Tiếng đàn tranh, tiếng chuông làm nhịp, giọng sư cô Chân Không mềm mại thanh thoát, giọng Sư Ông và quý thầy trầm hùng mạnh mẽ. Một bản thu hoàn hảo. Các sư cô lúc ăn trưa có chia sẻ là khi sáng làm lễ nghe bản thu này như được thấy Sư Ông và Sư Cô có mặt ngay tại đây với mình dù về địa lý thì cách rất xa. Hay quá! Sau đó con được nghe sư cô Vịnh Nghiêm chúc tán Tổ sư, giọng sư cô lại vang như tiếng khánh, trước mắt con hiện ra hai hàng hoa xanh rất sáng rất vui. Con thấy sung sướng lắm vì được thưởng thức bao nhiêu là cái đẹp thế này.

Khi đến nghi lễ tắm Bụt, con lăng xăng chụp ảnh vì đẹp quá. Hình ảnh những sư cô trang nghiêm trong màu y vàng dẫn hai hàng người chắp tay thành kính, niệm danh hiệu đức Bụt Thích Ca đi qua hàng trúc xanh, hình ảnh bàn thờ Bụt được các sư cô trang trí hoa lá cỏ rất giản dị, tự nhiên, đầy tính nghệ thuật, hình ảnh vườn Lâm Tỳ Ni nở rộ hoa đủ màu sắc có đức Bụt Đản Sanh, tất cả đều đẹp như “trong truyện cổ tích”. Con chưa từng dự một lễ Phật Đản nào nên không biết những nơi khác trang trí ra làm sao, nhưng con thích “vườn cổ tích” này quá. Rất giản dị, nhiều không gian, nhiều hoa lá, không một chút cầu kỳ, phô trương nào hết. Nhẹ nhàng mà trang nghiêm. Mặc dù con đến dự Phật Đản mà trong lòng không xứng là người Phật tử, chỉ là vì tò mò và ham vui, nhưng con cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Đến nỗi hình như vui hơi thái quá.

Buổi chiều trong thời khoá dành cho các bạn trẻ, mọi người được chơi hai trò chơi rất vui. Được trở lại làm trẻ con, mặt ai cũng cười tươi rạng rỡ như trẻ con thật. Rồi sư cô Vịnh Nghiêm hướng dẫn cách thỉnh chuông để mọi người biết bắt đầu một ngày mới trong tỉnh thức. Khi sư cô nói là khi ngủ dậy mình vẫn còn đang mơ màng, tinh thần vẫn còn mông lung, mờ mịt, nghe tiếng chuông như được gọi về tỉnh thức, về với hiện tại, con rất thích. Tiếng chuông phải hùng, phải dứt khoát, khoảng cách giữa mỗi tiếng chuông là 3 hơi thở thật yên, thật nhẹ và sâu. Như thế sau 3 tiếng chuông và 9 hơi thở thì mình sẽ thật sự tỉnh thức và bình yên. Rồi mỗi người được thực tập thỉnh chuông một lần. Con thỉnh sai bét hết nhưng thấy cũng thú vị, chắc có lẽ sẽ phải mượn chuông của bạn Trúc Thanh để thử vài lần nữa cho thích.

Buổi ngồi chơi nói chuyện cũng rất vui. Lúc đầu mọi người ngồi ở ngoài vườn cho “mát”, thoáng đãng, lại được nghe tiếng suối reo. Nhưng một lúc sau thì trời mưa nên chuyển vào trong phòng, có nến, có trà bánh rất ấm cúng. Hôm nay thật là hay. Có bạn Lan Anh đi xa nay về lại. Các sư cô nói đùa là bạn Lan Anh và Thiền Đường như Ngưu Lang, Chức Nữ, một năm gặp nhau có một lần. Bạn cười rất tươi như mùa thu toả nắng. Bạn nói bạn đang có cảm giác được trở về nhà. Có bạn Hạnh từ Anh sang, vừa dự khoá tu sức khoẻ ở dưới Làng lên. Bạn chia sẻ về buổi pháp đàm có thầy Pháp Đăng như một vị Bồ tát với hạnh lắng nghe đầy tình thương và hiểu biết. Có em Hoa “kết” Thiền Đường từ buổi gặp đầu tiên ở trại hè hai tuần trước. Dự trại hè về em có đầy năng lượng để xử lý một tuần khủng khiếp, nay lại đến để được xạc thêm năng lượng bình an. Có em My lần đầu tiên đến và hát về Hà Nội rất dễ thương, có anh Bình với một bài vọng cổ trứ danh và còn các gương mặt quen thuộc khác của Thiền Đường nữa. Cuối buổi ngồi chơi mọi người cùng nhau hát bài Thiền sinh ru nội kết có tiếng guitar đệm của bạn Thanh lớn. Mở đầu bài hát là “Mưa rơi nhè nhẹ bên trời…” vì ngoài kia trời đang mưa. Sư cô Văn Nghiêm nói sư cô rất thích bài hát này, vì nó làm nỗi buồn lênh đênh khi nhìn mưa Huế được chuyển hoá trở thành niềm vui.

Còn nhiều câu chuyện nữa rất hay do các bạn chia sẻ, nhưng con sợ thư dài nên không viết ra đây.

 

Nguyễn Thị Thúy Nga

Một số hình ảnh của Lễ Phật Đản tại thiền đường Hơi Thở Nhẹ 2013


 

 

 

Lịch sinh hoạt tại Thiền đường Hơi Thở Nhẹ tháng 5 tới tháng 9 năm 2013

Tháng 5

Thứ 4, 08/05/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Thứ 7, 11/05/2013: Lễ sám hối 19h30 (Công phu chiều chủ nhật – Nhật tụng thiền môn)

Chủ Nhật, 12/05/2013: Ngày tụng giới

-10.00: Lễ tụng giới
-15.00: Học về 16 Phép Quán Niệm Hơi Thở.

(Theo phương thức: một vị có kinh nghiệm trình bày rồi sau đó đại chúng cùng nhau chia sẻ việc áp dụng sự thực tập ý thức hơi thở, bước chân, lời nói, hành động, tâm ý hay làm sao ngồi thiền, tụng kinh và thực tập các pháp môn sao cho có thêm an lạc trong đời sống hàng ngày; chúng ta sẽ cùng nhau tu học vui và giúp nhau từ từ đi ra những khó khăn…)
Thứ 4, 15/05/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Chủ Nhật, 19/05/2013: Lễ Phật Đản bắt đầu lúc 10h

Thứ 4, 22/05/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Chủ Nhật, 26/05/2013: Ngày Quán Niệm

– 10.00: pháp thoại của Thầy (giảng các bài kinh, bộ Công Phu Nở Đóa Sen Ngàn Cánh)
– 15.00: pháp đàm về sự học hiểu và áp dụng về bài kinh được học buổi sáng

Thứ 4, 29/05/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

 

Tháng 6

Chủ Nhật, 02/06/2013: Ngày sinh hoạt dành cho các bạn trẻ hai tăng thân Pháp và Việt.

Thứ 4, 05/06/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Thứ 7, 08/06/2013: Lễ sám hối 19h30 (Công phu chiều chủ nhật – Nhật tụng thiền môn)

Chủ Nhật, 09/06/2013: Ngày tụng giới

-10.00: Lễ tụng giới
-15.00: Học về 16 Phép Quán Niệm Hơi Thở.

(Theo phương thức: một vị có kinh nghiệm trình bày rồi sau đó đại chúng cùng nhau chia sẻ việc áp dụng sự thực tập ý thức hơi thở, bước chân, lời nói, hành động, tâm ý hay làm sao ngồi thiền, tụng kinh và thực tập các pháp môn sao cho có thêm an lạc trong đời sống hàng ngày; chúng ta sẽ cùng nhau tu học vui và giúp nhau từ từ đi ra những khó khăn…)
Thứ 4, 12/06/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Thứ 4, 19/06/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

22/06 – 23/06/2013: Khóa tu hai ngày dành cho người Việt (quý thầy, quý sư cô từ Làng Mai lên tham dự để yểm trợ cho sự tu học)

– 10.00: pháp thoại của Thầy (giảng các bài kinh, bộ Công Phu Nở Đóa Sen Ngàn Cánh)
– 15.00: pháp đàm về sự học hiểu và áp dụng về bài kinh được học buổi sáng

Thứ 4, 26/06/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Tháng 7 (cập nhật ngày 04/07/2013)

Thiền đường sẽ đóng cửa từ 05.07.2013 đến 21.07.2013 (Quý Sư cô về Làng tham dự khóa tu mùa hè)
và làm biếng từ ngày 12.08.2013 đến 24.08.2013

Chủ Nhật, 21/07/2013: Ngày sinh hoạt dành cho các bạn trẻ Việt Nam (sẽ thông báo thời khóa sau).

Thứ 4, 24/07/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

Chủ Nhật, 28/07/2013: Ngày Quán Niệm

– 10.00: Nghe Pháp thoại của Thầy giảng Kinh Kim Cương Gươm Báu Cắt Đứt Phiền Não ( Công phu nở đóa sen ngàn cánh)
– 15.00: Thực tập Ba Cái Lạy và pháp đàm (ngắn)

Thứ 4, 31/07/2013: 17h Tụng kinh tiếng Việt

 

Tháng 8

Chủ Nhật, 11/08: Tụng giới

– Sáng: Tụng giới

– Chiều: Trình bày và thực hành niệm thân (hơi thở thứ 3 và 4 của Kinh Quán niệm Hơi Thở)

Chủ Nhật, 25/08:quán niệm tháng

– Sáng : Nghe Pháp thoại của Thầy giảng Kinh Kim Cương Gươm Báu Cắt Đứt Phiền Não ( Công phu nở đóa sen ngàn cánh)

– Chiều:  Pháp đàm

*15/09:tụng giới

– Sáng: Tụng giới

– Chiều: Trình bày và thực hành niệm hơi thở (hơi thở thứ 5 và 6 của Kinh Quán niệm Hơi Thở)

Tháng 9:

Chủ Nhật, 22/09: ngày người trẻ Việt(sẽ thông báo thời khóa sau)

Chủ Nhật, 29/09: quán niệm tháng

– Sáng : Nghe Pháp thoại của Thầy giảng Kinh Kim Cương Gươm Báu Cắt Đứt Phiền Não ( Công phu nở đóa sen ngàn cánh)

– chiều: Tụng kinh (30 phút) và Thực tập Thiền Lạy

Chủ Nhật, 13/10:tụng giới

– Sáng: Tụng giới

– Chiều: trình bày và thực hành niệm hơi thở( hơi thở thứ 7 và 8 của Kinh Quán niệm Hơi Thở)

Chủ Nhật, 27/10: quán niệm tháng

– Sáng : Nghe Pháp thoại của Thầy giảng Kinh Kim Cương Gươm Báu Cắt Đứt Phiền Não ( Công phu nở đóa sen ngàn cánh)

– Chiều:  Pháp đàm tổng kết Kinh Kim Cương.

“Tăng thân an lạc sống tươi vui

mọi giới quy y thêm phước tuệ”

 

Phiên chợ mừng Xuân

Chủ nhật mùng bảy tháng tư,

Chợ phiên không dự về nhà không yên.

Món ăn từ khắp mọi miền,

Thêm phần văn nghệ tưng bừng vui thay!

Hằng năm, cứ mỗi khi tổ chức Tết vừa xong là các sư cô của Thiền đường Hơi Thở Nhẹ lại tất bật chuẩn bị cho Ngày Chợ Phiên liền ngay sau đó khoảng một tuần. Năm nay vì có Khóa tu Xuất Sĩ một tuần lễ tiếp theo những ngày Tết ở Làng, lại thêm một số các anh chị đi hành hương Ấn Độ đến gần cuối tháng ba mới về và nhất là thời tiết năm nay hơi lạ, đã sắp sang xuân rồi mà tuyết vẫn còn rơi, nên các sư cô đành phải hoãn ngày Chợ Phiên vào đầu tháng tư.

Chủ nhật mùng bảy tháng tư đã được loan truyền nhanh đến tăng thân. Mọi người ghi danh nhận làm món ăn mình sẽ bán và chuẩn bị mua sắm vật dụng từ tuần lễ trước. Các sư cô trẻ rất tích cực, tháo vát và làm việc thật đồng bộ, nhịp nhàng, vén khéo. Sư cô Cảnh Nghiêm phụ trách việc các cô chú đăng ký bán các món ẩm thực trong ngày Chợ Phiên. Thực đơn vô cùng hấp dẫn: bánh cuốn Hậu Giang, bò pía Triều Châu, chả giò Sa Đéc, xôi vò Hà Nội, pâté chaud, cà ri Lào, bánh bao Chợ Lớn, bánh crêpe France, cà phê Việt Nam, chè ba màu, bánh xèo, mắm thái Bến Tre (mắm thái ngon nổi tiếng của cô Bảy)… và còn rất nhiều món ăn khác nữa mà chúng tôi nhớ không hết.

Món ăn từ khắp mọi miền…

Ngay từ tờ mờ sáng, các sư cô đã cho đặt các quầy hàng ở sân gỗ của Thiền đường. Mỗi quầy là một tấm ván dài độ một thước vuông vức, đủ để cho người bán bày thức ăn của mình lên phía trước và ngồi bán ở phía sau, rất gọn gàng, ngăn nắp. Đúng 10 giờ sáng, các hàng quán đã được bày biện gần như đầy đủ. Ngay ở đầu cổng đi vào Chợ Phiên, cạnh những cây trúc xinh có đặt một bàn để bán vé cho khách du xuân. Muốn mua quà hoặc đồ ăn thức uống, du khách phải trả bằng vé, mỗi vé có giá trị tương đương với 1€. Sư cô Phùng Nghiêm phụ trách quầy bán vé với niềm hạnh phúc được thể hiện trên gương mặt rạng rỡ, tươi cười.

Ngoài ra còn có quầy hàng bán kinh sách Phật, gối ngồi thiền… được bày ở khu vườn phía trước sàn gỗ. Cạnh bên là quầy “mực tàu giấy đỏ” của cụ đồ Phùng Nghiêm với áo dài thâm đen đang ngồi cho chữ khách qua đường. Nét đặc biệt của cụ đồ này là viết bằng tay trái song nét chữ vẫn đẹp như phượng múa rồng bay. Từ cổng ngoài đường đi vào, phía bên trái, nơi có vườn hoa nhỏ xinh xinh được sư cô Văn Nghiêm dựng một quán trà thật thơ mộng và thiền vị. Chỉ riêng nơi quán trà thiền vị này, du khách được thoải mái ngồi thưởng thức hương vị thơm tho của trà thật sảng khoái, tận hưởng cái thanh thản nhẹ nhàng, an lạc mà không phải trả một vé nào cả. Sư cô baby Nguyệt Nghiêm là sư em nhỏ nhất nên được giao nhiệm vụ trợ giúp sư mẹ và các sư chị mỗi khi có việc cần.

Thỉnh thoảng, một hồi chuông được thỉnh lên. Đại chúng cùng im lặng trở về với hơi thở và nhận diện cái hạnh phúc dịu dàng, đằm thắm đang lan tỏa khắp chung quanh. Trời hôm ấy sao bỗng dưng đẹp lạ lùng. Ánh nắng chan hòa, chim chóc hót vang, tăng thân khắp nơi đổ về, người quen kẻ lạ nhưng trong ánh mắt tràn đầy tình thương. Các cháu sinh viên xa nhà chắc cũng thấy ấm lòng khi được đắm mình trong không gian thương yêu, đầy tình quê hương dân tộc.

Đúng 10 giờ, các sư cô mời tất cả mọi người cùng tập trung phía trước cổng Chợ Phiên chờ đợi. Một cụ già Tây phương thật phúc hậu với chiếc áo dài vàng cổ truyền Việt Nam, hai tay dắt hai em nhỏ đang từ từ tiến ra cổng để khai mạc phiên chợ. Đây chính là Sư cô Giác Nghiêm, sư cô trụ trì người Pháp thật đáng kính của Thiền đường Hơi Thở Nhẹ.

Sư cô Giác Nghiêm, trú trì Thiền đường Hơi Thở Nhẹ

Sau đó là bắt đầu các trò chơi nhân gian như thi đua thổi bong bóng xem ai thổi to nhất. Song hấp dẫn nhất là trò chơi nhảy sạp bằng những khúc tre dài đập vào nhau cho mọi người nhảy qua. Tiếng cười lại vang lên khi có những người nhảy sai bị tre đập vào chân hoặc nhảy lung tung, không theo đúng luật nhảy. Những thiền sinh Tây phương rất thích thú với trò chơi nhảy sạp này, có một cô người Pháp vừa bế con nhỏ vừa nhảy rất phấn khởi, vui vẻ…

Rồi bỗng xuất hiện Ban đàn ca tài tử với chú Tấn Long chơi guitare làm nhạc trưởng, các ca sĩ là những cô chú lớn tuổi cùng nhau hợp ca để đón xuân. Không khí tưng bừng, nhộn nhịp hẳn lên. Như có khí thế, mọi người lại cùng hát vang lên bài Việt Nam. Tiếp sau đó là những bài tình ca về quê hương, đất nước cứ rộn rã ngân dài, vang vọng.

Và rồi phiên chợ bắt đầu với xôn xao hàng quán.

Các cô chú bán hàng mặt tươi như hoa, nụ cười “la vache qui rit” (con bò cười) luôn nở trên môi, hớn hở chào đón khách. Tiếng rao hàng thỉnh thoảng vang lên: “Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây”, cô Huệ vừa rao vừa bán.

“Cà phê giúp trí nhớ, uống vào một ly nhớ mãi không thôi”, chú Đức cũng không quên quảng cáo cho cà phê của mình.

Cô Hiệp phụ họa rao theo: “Bánh cuốn Hậu Giang ngon thơm nổi tiếng, 3 đồng một đĩa bà con ơi”.

“Chè xôi ngon thơm béo bổ, nhanh chân thì còn, chậm chân… cũng vẫn còn”.

Đặc biệt năm nay có gian hàng cà phê do chú Đức ngồi pha và phục vụ khách hàng. Vì là “gươm lạc giữa rừng hoa” nên thật tội nghiệp cho chú! Quầy hàng của chú chỉ vỏn vẹn có cái ghế nhỏ đủ để vài ly cà phê mà thôi. Mặc dù vậy, đây lại là gian hàng thu hút đông đảo khách đến. Tuy không phải là cô hàng cà phê xinh đẹp như trong bài hát “Cô hàng nước”, song cái duyên dáng, dí dỏm, tươi vui của chú cũng làm “say đắm” biết bao khách hàng đang ghiền cà phê. Đã có hơn 70 lượt khách hàng đã ghé qua gian hàng này, sắp hàng chờ đợi đến phiên mình để được hạnh phúc thưởng thức cái hương vị đậm đà của cà phê Việt Nam.

Món xôi vò nổi tiếng tơi ngon, mềm và dẻo là của cô Mộc Duyên. Vì có việc quan trọng ở nhà nên cô đã nhờ chú Đức bán hộ. Thế là ngoài việc bán cà phê, chú Đức lại kiêm cả bán xôi vò. Cả hai món đều được khách chiếu cố khá nhiều, nên trong lúc lo phục vụ cà phê cho khách hàng, không để ý đến hàng xôi vò, bỗng chốc nồi xôi biến mất. Khổ thân cho chú! Chú Đức bỗng thất thanh kêu lên với cô Hiệp (bà xã của chú) đang ngồi bán bánh cuốn bên cạnh: “Em ơi! Sao bỗng dưng nồi xôi vò của anh biến mất rồi! Khách lại mua chè xôi mà bây giờ không có xôi để bán! Làm sao đây?”

Cô Hiệp vội ngừng tay bán bánh cuốn và ngồi yên đảo mắt qua một vòng. Thôi, đích thị “thủ phạm” đây rồi! Cô Bích chè nhà ta vì thấy xôi vò ngon quá mà bạn bè trong Tăng thân bận lo hàng quán, không có thời giờ đi mua để thưởng thức nên đã vội vàng không kịp báo cho khổ chủ biết, từ bi xớt nhẹ nồi xôi đem cho bà con nếm qua hương vị xôi vò ăn với hành phi. Cô Hiệp được một phen cười như nắc nẻ, vừa thương, vừa tội cho “người yêu” của mình. Vì quá mê say việc nước nên đã quên để ý đến việc nhà (là nồi xôi vò). Và cứ thế đó đây vang lên những âm thanh rao hàng, hòa với tiếng ca của đoàn hát rong đang trình diễn giúp vui cho phiên chợ.

Khi mới bắt đầu dọn hàng, nhìn thấy quá nhiều hàng quán với la liệt những thức ăn, mọi người đều tỏ vẻ lo sợ thức ăn bị ế, vì người bán nhiều hơn người mua. Nhưng sau đó thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì khách hàng đến càng ngày càng đông, có những người mới đến lần đầu và nói nhờ xem internet nên biết hôm nay có chợ phiên và đến xem thử.

Cô Anh Thư đang vui mừng nhảy múa theo nhịp đàn và hãnh diện báo tin: “Bò bía em bán hết ráo trọi!” Cô Huệ cũng thong dong ca hát vì đã hết bánh bao. Chè cô Bích, xôi vò cô Mộc Duyên cũng không còn. Pâté chaud của cô Ngọc Anh, cơm rang Tỷ muội của cô Mai, mắm thái cô Bảy, bánh cuốn cô Hiệp đều bán sạch trơn. Năm nay, cô Hiệp làm đến ba hộp đầy bánh cuốn song bán cũng không đủ. Những khách hàng đến muộn đều tiếc rẻ vì không được thưởng thức món bánh cuốn đặc biệt chỉ có ở Hơi Thở Nhẹ.

Sư cô Cảnh Nghiêm đã cho biết tất cả các thức ăn đều hết sạch, vì mãi đến chiều khách vẫn đến viếng và mua các thức ăn còn lại. Như vậy là chúng ta đã gặt hái tương đối khả quan. Sau khi hàng quán đã đóng cửa, mọi người vào Thiền đường nghỉ ngơi, uống trà và trò chuyện thân mật.

Triển lãm thư pháp

Trong chương trình buổi chiều, đại chúng được xem triển lãm thư pháp và thưởng thức văn nghệ. Thư pháp của Sư Ông được trưng bày ở Chánh Điện. Nhìn vào nét chữ, ta hình dung được hình ảnh một người Thầy, một người cha thật đáng kính đang để hết tâm huyết của mình dặn dò học trò và con cháu nghệ thuật sống cho có hạnh phúc:

Bien venue au pays de l’instant Présent 

Bois ton thé

Je suis là pour toi

Je suis amoureuse de la terre mère

Hoặc :

Chẳng biết rong chơi miền Tịnh độ

Làm người một kiếp cũng như không.

Tất cả thư pháp được các sư cô sắp xếp một cách hài hòa, mỹ thuật, trong không gian thư giãn, thảnh thơi khiến ai ai cũng cảm nhận hạnh phúc, an lạc.

Tiếp theo là phần văn nghệ cây nhà lá vườn nhưng cũng khá phong phú về chất lượng với tài điều khiển chương trình của MC Vịnh Nghiêm. Ngoài những tài năng cũ như giọng ca ngọt ngào Nam bộ của cô Bích, tài đạo diễn chuyên nghiệp của cô Kim Chính, màn song ca thật độc đáo của hai anh chị Ứng Long, Ngọc Anh thì Thiền đường Hơi Thở Nhẹ lại mới “khai quật” thêm một giọng ca vọng cổ thật mùi của một bạn trẻ. Cùng với ngón đàn tranh réo rắt của cô Mỹ Vân là một tay đàn vừa piano vừa guitare rất tài năng của cháu Thanh nhỏ. Bên cạnh đó là một giọng ca mới khá hay của một bác lớn tuổi nhưng tâm hồn vẫn rất trẻ trung qua hai bài hát Chân quêHoa tím ngày xưa (hai bài hát thật lãng mạn và thơ mộng của giới trẻ). Trong tương lai, văn nghệ của Thiền đường Hơi Thở Nhẹ sẽ rất phong phú, đa dạng và có nhiều triển vọng vì càng ngày càng “khai quật” thêm nhiều tài năng mới.

Cuối chương trình là phần đi thiền hành ở bờ sông Marnes để nếm được những bước chân thảnh thơi nơi cõi Tịnh. Toàn thể đại chúng đã ra về trong niềm bình an, hạnh phúc.

Trên đường về nhà, chúng tôi chợt nghĩ: “Nếu không có Tăng thân thật dễ thương, mỗi khi hữu sự là nhiệt tình chung lưng góp sức, không nề hà gian khó, nếu không có các cháu trẻ đến Thiền đường sinh hoạt để thổi vào luồng gió tươi mát trẻ trung cho tăng thân, nếu không có các sư cô trẻ với tràn đầy nhiệt huyết và lý tưởng phụng sự, làm sao chúng ta có được ngày chợ phiên ấm áp nghĩa tình như hôm nay!”

Xin cám ơn những tấm lòng, những đóng góp quên mình của các sư cô, các bạn và các cháu thương yêu, cám ơn những giận hờn nho nhỏ để làm nên tình thương sâu nặng, những tình cảm ngày càng bền chặt trong tim của từng người.

Và có lẽ tình huynh đệ lại thắm thiết hơn qua mỗi buổi chợ phiên.

Chợ phiên chủ nhật đã xong

Mà bao kỷ niệm trong lòng còn vương.

Một ngày nắng đẹp đầu xuân.

Chân Bảo Nguyện


Mời các bạn xem mội vài hình ảnh về Phiên chợ ngày Xuân:

Bánh crape                                                                        Cà ri Lào                                          Quán bán chè

 

Quán lưu niệm                                                               Quán trà                                      Nụ cười cho nhau

 

Nhảy sạp                                                                      Ông Đồ                                         Dân ca quê hương

Đọc thêm: Lịch sinh hoạt tại thiền đường Hơi thở nhẹ tháng 5 tới tháng 7 năm 2013