Nha Trang ngày về (p3)

 

Sonata dưới ánh trăng


19h45’: Trăng lên tự bao giờ?

trang-NhatrangTối nay tôi được thông báo sẽ có thiền trăng. Tôi bắt đầu viết nên những dòng tâm nguyện của mình. Mọi người cũng sẽ như tôi, cũng sẽ gửi vào trang giấy thơm bao nhiêu là nỗi ước niềm mong của mình. Nếu có cơ hội được viết thì Khánh Chung sẽ viết gì?  Có phải bạn sẽ khởi đầu như thế này hay không?
“Mong sao cho con

Mong sao cho gia đình con
Mong sao cho những người con thương
Mong sao cho những người con chưa thương…

…được an lạc và nhẹ nhàng trong thân tâm
…được sống an toàn, không vướng vào tai nạn
…được thoát khỏi những giận hờn, phiền não, sợ hãi và lo lắng
…biết nhìn mình bằng con mắt hiểu biết và thương yêu
…nhận diện và tiếp xúc được với những hạt giống của niềm vui và hạnh phúc
…nhận diện và thấy được cội nguồn của những giận hờn, tham đắm và si mê trong bản thân
… biết nuôi dưỡng mình bằng những niềm vui mỗi ngày
…được sống mát mẻ, vững chãi, thảnh thơi
…không rơi vào thái độ dửng dưng và không kẹt vào hai mặt vướng mắc và ghét bỏ.”

Ai mà không có nhu yếu được đem đến niềm vui, được chia xớt nỗi khổ phải không Khánh Chung? Ai mà không muốn được yêu thương chân thật? Khi lòng ta phát khởi một ý muốn hướng thượng, một thiện nguyện thì dù chưa thành tựu chính ta cũng được tưới tẩm, dưỡng nuôi. Đó chính là thức ăn bổ dưỡng mà ta phải nhận diện mỗi ngày. Thế cho nên, tối hôm nay tôi hạnh phúc lắm. Tôi được ngồi trong vòng tròn đại chúng và chứng kiến vô lượng hạt giống hiểu biết và thương yêu đang được tung rải trên vườn hoa ý thức lòng mình…

Hoà bình trong lòng người

Ta có thể hỏi nhau mình tham gia một Khóa Tu thì có thể đóng góp gì cho xã hội hay không? Mọi người đến với khóa tu đâu phải để làm kinh tế hay tìm kiếm lợi danh. Tất cả chỉ đi với nhau, ngồi ăn cơm với nhau, chỉ có mặt cho nhau. Tất cả chỉ muốn dừng lại. Như những người nông dân khôn ngoan để cho mảnh đất của mình ngơi nghỉ sau một vụ mùa gặt hái. Đất đai sẽ có được một thời gian bình yên, an ổn để có thể tái tạo sự sống, phục hồi những dưỡng chất trong chính lòng mình. Hơn bốn trăm con người chúng tôi cũng vậy thôi. Chúng tôi cũng ngồi thật vững chãi, an nhiên như lòng đại địa. Chúng tôi cũng muốn để cho cánh đồng tâm thức của đại chúng được dịp ngơi nghỉ, ngủ yên. Không khí im lặng hùng tráng này sẽ nuôi dưỡng, tịnh hoá mảnh đất thân tâm. Đêm hôm nay là đêm nguyện cầu cho hoà bình nhân loại. Nguyện ước cho một vụ mùa sum suê những hoa trái Bi-Trí-Dũng. Cầu mong cho những mùa Lạc – mùa của an vui – sẽ tuôn dậy tràn lấp khi gió xuân về.  

Lúa trên đồng có thể lên đòng đơm bông từ đâu nếu không nhờ những hạt giống nảy mầm nằm sâu trong đất ruộng? Hoà bình dân tộc, hòa bình thế giới khởi đầu từ đâu nếu không phải là trong tự tâm của mỗi người?

Khánh Chung có biết rằng nơi chúng tôi tĩnh tọa cách đây chỉ vài mươi năm còn là vùng diễn ra chiến sự hay không? Những họng súng cùng những viên đạn đồng đen nay đã phải nhường chỗ cho tượng đài Quan Thế Âm. Không gian chết chóc và bầu khí quyển đầy tràn uất hận đó nay đã được thay bằng năng lượng bình an, thuần từ. Thật là nhiệm màu quá phải không Khánh Chung? Ta nghĩ rằng giữa sa mạc không một bóng cây ngọn cỏ của sự sống ấy vậy mà một ngày kia nước trong tĩnh lặng từ đâu tuôn trào. Đóa hoa vô thường không ai biết đã lặng lẽ ươm mầm để hôm nay bung cánh tỏa hương. Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình người vẫn còn lấp lánh lắm!

Khánh Chung có biết rằng nơi đây đã từng lưu giữ bóng hình của một vị cao nhân hay không? Chỉ với đôi chân trần mà Người đã trao truyền Năm Giới cùng Mười Điều Lành khắp non sông Đại Việt. Chỉ với hai bàn tay trơn nhưng Người đã đặt nền móng hòa bình, đoàn kết và thịnh vượng cho dân tộc trong hơn 150 năm. Tôi đang nói đến bậc Điều Ngự Giác Hoàng – Phật Hoàng Trần Nhân Tông. Trên con đường đi vào lòng muôn dân, Tổ đã đến núi Gành và trùng tu tại ngôi Kim Sơn cổ tự này. Mảnh đất này đã là thánh địa. Kim Sơn đã là một huyền thoại rồi đó, Khánh Chung!

Công trình của Trúc Lâm Đại Sĩ đã được tiếp nối. Không phải bằng chùa vàng điện ngọc, mà bằng những hơi thở nhẹ sâu. Chỉ cần duy trì hơi thở thôi là tôi biết mình đã góp thêm chút ít cát đá để làm nên con đường Tùng thênh thang trong mát. Chỉ cần giữ chặt yên cương tâm ý thì tôi sẽ về được rừng Trúc xanh miên man thuở nào.

Đêm nay cũng là đêm năm xưa…
Và chiếc võng thời gian vẫn đang chậm rãi đong đưa ru sâu hồn người..
…tìm về những tháng ngày hoàng kim, châu báu

Ông lão đánh cá và hòn tuyết lăn

Đến với Kim Sơn tôi đã hứa với lòng là phải làm được một chuyện. Đó là Dừng Lại. Thực tập “Dừng Lại” là công tác của tôi mỗi ngày. Khánh Chung có biết không, tôi vẫn sống, vẫn ăn, vẫn đi, vẫn ngồi và vẫn thở. Nhưng sống như thế nào, ăn, đi, ngồi và thở như thế nào để có thể Dừng Lại. Dừng Lại cho bằng được dòng nghiệp lực của mình.

Hầu hết chúng ta đều bị cuốn theo những suy tư, lời nói và hành động. Dòng chảy đó đôi khi chỉ là những con kênh lạch bé nhỏ nhưng có khi cũng như những đợt sóng thần bạo tàn cuốn trôi tất cả và để lại không biết bao bất hạnh đau thương.

Chúng ta bị chìm đắm theo con nước hôm qua. Chúng ta xuống lên theo triều cường hôm nay. Và những ước vọng về một sớm mai huy hoàng, những mơ tưởng về một ngày kia tươi sáng lại đánh động tâm hồn chàng thuỷ thủ. Người thuyền nhân lại tiếp tục giong cánh buồm đỏ thắm ra khơi, tìm về hải đảo xanh ngát của tự do, của ánh sáng. Không bao giờ ngơi nghỉ. Không bao giờ dừng chân. Anh ta đâu có hay rằng mình đã bỏ lại sau lưng một điều thiêng liêng nhất. Đó là thực tại mầu nhiệm – chốn thần tiên, quê hương đích thực của mình.

Tôi không muốn làm ngư ông suốt đời chạy theo một con cá trên đại dương vô tận. Ông lão ấy cuối cùng cũng có được thứ mà mình mong muốn. Nhưng than ôi! Giờ đây trong tay ông chỉ là một bộ xương khô trắng. Tôi không muốn trở thành hòn tuyết trôi lăn trên đồi núi dài rộng. Hòn tuyết ấy cứ xoay tròn ngày càng nhanh hơn và trở nên to lớn hơn. Nhưng kết cuộc rồi nó cũng sẽ vỡ tan, nát vụn thành bụi cát… Tôi chỉ muốn một điều thôi. Tôi muốn ngưng đọng tâm tư. Tôi muốn neo đậu con thuyền ý thức vào giữa mặt nước của trái tim mình. Và may mắn thay! Trong đêm thanh vắng hôm nay, tôi có thêm cơ hội ngồi thật thảnh thơi đi thật vững vàng…

Khánh Chung biết không, trăng bấy giờ đã lên cao rồi đó. Ánh vàng toả chiếu, soi rọi trên ao nước hồn tôi. Thanh Lương Nguyệt – người bạn cũ lâu năm –  quàng cánh tay ấm lên bờ vai, hàn huyên với tôi niềm phúc lạc của sự sống…

Phóng tầm nhìn lên trên, đôi mắt tôi chứng kiến mùa trăng đang nở chín khắp vùng trời. Và bên dưới chỉ còn là hai màu trắng đen le lói, nối tiếp nhau như những phím đàn dương cầm. Mỗi bước chân như một nhịp chạm đập vào lòng thực tại. Khúc Tâm Từ dần dần rung vang những nốt nhạc đầu tiên. Đoàn người vẫn bước đi, lưu dấu lại trong thực địa âm giai thân thuộc. Bài ca Tâm Từ cất lên rồi đó, Khánh Chung! Bản Sonata Dưới Ánh Trăng phát xuất từ muôn trái tim khởi đi từ bao tấm lòng…

avera hontu
abyapajjha hontu
anigha hontu
sukhi – attanam pariharantu…

Trên  sân khấu của đất trời chỉ còn là bản hợp xướng Từ-Bi-Hỷ-Xả. Và tấm màn nhung huyền Khổ-Đau-Sầu-Vướng đã khép lại tự bao giờ…