Nha Trang ngày về (p1)

 

(Viết cho Khánh Chung và tất cả những người chị thân thương của tôi)

Chương đầu tiên: Bản Overture

Khánh Chung thân mến!
Tôi trở về với Nha Trang vì đọc được một lá thơ, một lời mời gọi của người anh nơi phương xa. Bạn có muốn biết nội dung của bức thơ ấy hay không?

THƯ MỜI
***

Xin mời em/chị: ……………Áo Trắng…………………
Dành ít thời gian quý báu để tham dự vào Cuộc Sống,
Đang được tổ chức tại: Trái Đất 
Vào lúc: Sáng Hôm Nay
Sự hiện diện của: ……em……
Sẽ mang lại rất nhiều niềm vui cho buổi họp mặt
Người tổ chức: Nắng Sớm
Nhà tài trợ: Gió Mát, Lá Non, Bướm Tím, Trời Xanh

Người anh ấy tên Lữ. Đó là tất cả thông tin mà tôi biết về anh. Nhưng có một sự truyền thông sâu sắc giữa hai trái tim. Có một tiếng nói trong thinh lặng giữa hai tâm hồn. Tôi biết trong âm thầm đó chính là người anh, người thương bấy lâu nay tôi ngóng tìm, chờ trông…

Có những người ta biết ơn, ta trân quý vì họ nói lên sự thật, giúp ta khám phá sự thật. Vì ai mà không cần sự thật? Ai cũng có nhu yếu được làm một con người chân thật, được đối xử chân thật, được tiếp xúc với những gì chân thật, phải không Khánh Chung?

18. Fresh as flowers

Và sự thật đầu tiên là gì, bạn có biết không? Đó là hạnh phúc. Phút giây này chính là hạnh phúc. Trang thơ của anh Lữ luôn là những câu chuyện về hạnh phúc. Hạnh phúc chính là một sự thật. Hạnh phúc đang hiện hữu trên mọi miền sông núi. Dòng sông an vui đang tuôn chảy trên khắp chốn nhân gian. Nhưng chúng ta vốn là những người con trai, con gái khờ dại. Mỗi một ngày trôi qua, thiên nhiên luôn gọi ta về. Cha mẹ luôn kêu tên ta: Này con ơi, con có thấy bầu trời hôm nay đẹp và trong lắm hay không? Anh chị đang nhắc ta: Em ơi, em có ngửi thấy đóa tường vy thơm ngát đang nở rộ trong vườn hay không? Em ta đang gọi ta: Anh ơi, anh có nghe tiếng hoạ mi lảnh lót trên cành hay không?

Những âm thanh vi diệu của đời sống cứ rung ngân trong từng thời khắc, trong 24 giờ. Tiếng biển hát. Tiếng sóng reo. Âm thanh những tầng trời bao la. Âm thanh hải triều bát ngát. Mẹ gọi ta về. Nhưng ta đâu có nghe. Ta cứ đi trong hờn tủi. Ta cứ bơi trong vô vọng. Ta đâu có để ý những Biển Báo: Hãy Dừng Lại. Ta quyết chạy tới dù đã được nhắc nhở: Phía trước là Núi Lở Đường Trơn. Ta cứ phóng nhanh dù cho Đây là Con Đường Thường Hay Xảy Ra Tai Nạn. Ta vô tình giẫm đạp lên không biết bao nhiêu viên gạch diệu kỳ của thực tại. “Em đi bỏ mặc con đường”. Đó là tình trạng chung của chúng ta và cũng là của rất nhiều những người khác. Thật là khờ dại quá phải không, Khánh Chung?

Ta đã bỏ lỡ chuyến tàu đi về miền hạnh phúc. Và ta cũng lỡ hẹn với biết bao những mầu nhiệm trong cuộc đời…

Lễ hội ngày mới

Anh Lữ luôn có mặt tại sân ga để đợi chờ tôi. Anh Lữ đã gọi tôi. Gọi thiết tha lắm, gọi tên tôi bốn mùa, gọi tên tôi trong suốt những ngày nắng đổ mưa rơi. Và lần này tôi đã về, đã nghe anh mà trở về. Về với anh, về với biển. Nha Trang ngày về! Ngày của đoàn tụ. Ngày của nhịp cầu nối dài những bờ vui. Không than van, không hờn trách. Tôi đã tới để cùng anh hát lên khúc hoan ca Mùa Hè. Bản Overture này chỉ có phần Prelude. Và sẽ mãi luôn mới tươi như những cái nhìn đầu tiên, tinh khôi như những lần đầu gặp gỡ…

Khánh Chung có thấy rằng: Lá thơ của tôi cũng là sự tiếp nối của anh Lữ hay không? Lá thơ này cũng là một thư mời. Tôi đã nắm giữ Phong Thư Mời Về Với Tuổi Thơ và nay trao cho bạn. Hãy cùng tôi, nối gót nhau vào chốn thực tại mầu nhiệm. “Mời người đem theo toàn vẹn thương yêu”… Mời bạn lên xe, cùng tôi, ta dìu nhau về miền tỉnh thức. Chúng ta không cần phải đeo mang gì nhiều. Ta chỉ cần hát ca.

Ta sẽ không sợ lạc vào những nẻo tối tăm. Vì ta đã cầm chắc trên tay mình địa chỉ và nơi chốn. Buổi tiệc trần gian ta nhất định không bao giờ đánh trượt.

Địa chỉ: Ở đây.
Thời gian: Bây giờ

Ta chỉ cần nhớ 2 chi tiết ấy thôi, thì tiệc vui sẽ mãi không tàn. Những festival sẽ nối dài những festival.

Tất nhiên rằng đón đợi tôi tại ga cuối của cuộc hành trình đâu chỉ có anh Lữ mà còn có rất nhiều người khác nữa. Không phải ai tôi cũng quen mặt nhớ tên. Nhưng tôi biết màu áo của họ. Chỉ có hai màu thôi. Màu của vách núi và màu của sương mây. Những người thương của tôi. Đó là đoàn thể, cộng đồng mà tôi đã may mắn gia nhập. Mối tâm giao này đã có tự bao giờ? Hình như chỉ mới một năm. Sự liên hệ ấy giống như một bộ phim. Mà tôi thì luôn cầm chắc chiếc vé trong tay mình. Và tôi cứ xem đi, xem lại không biết bao nhiêu lần… Nâng niu và gìn giữ…. Bộ phim ấy chưa từng có đoạn kết và sẽ không thôi ngừng quay.

Tim rộng mở. Tâm bình an

(Còn nữa…)