Nha Trang ngày về (p2)

 

7 giờ 45’ sáng. Điểm đến: Kim Sơn. Ánh sáng toả rạng

Sermon on the Mountain

Vậy là tôi đã có mặt tại khoá tu Mùa Hè ở Kim Sơn. Tôi thích con đường lên núi lắm. Lối đi ấy không quá dài để làm khách bộ hành thấm mệt và cũng không quá ngắn để xa rời sự nhộn nhịp chốn đô thành. Đây cũng chính là con đường Phượng Bay. Màu đỏ hồng của hoa phượng rực rỡ điểm tô giữa nền xanh thăm thẳm. Và trên núi cao là cả một dòng sông mát trong đang tuôn chảy dạt dào. Mỗi sớm mai, khi hừng đông tỏa chiếu thì người dân xung quanh lại được chứng kiến một cảnh tưởng hùng tráng: Con sông khởi đầu từ đỉnh đến chân núi, dừng lại rồi lại trở lên, về với gốc rễ cội nguồn.

Khánh Chung chắc là sẽ ngạc nhiên phải không? Làm gì có dòng nước nào có thể từ vùng thấp chảy ngược lên cao?
Bạn thân mến, tôi đang nói về tăng thân trân quý. Vì tăng thân thì luôn đi với nhau như một dòng sông. Đó chẳng phải là điều chúng ta thường hay đem ra cho nhau ghi nhớ đó sao?

nhatrang_ngayve

Trong khoá tu, sáng nào Ôn Kim Sơn cũng đi thiền hành cùng đại chúng. Hình ảnh Ôn dẫn đầu tăng thân như cơn mưa giao mùa lấp lánh, dịu ngọt. Ôn rất kiệm lời nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đã làm tròn đầy khỏa lấp niềm hỷ lạc trong tôi. Đó là bài giảng trên núi. Sermon on the Mountain. Mỗi buổi sáng là tôi lại được nếm lại bài thuyết pháp thơm ngát này. Diệu âm tuy vô thanh nhưng đã làm rung chuyển biển sông núi đồi. Chỉ là những bước chân thầm thì bé nhỏ mà đã làm người khách tang hải phong trần giấc tỉnh mộng tan. Ôn như con sóng đầu đàn và theo sau là muôn trùng những đợt sóng nối tiếp đưa thuyền tôi về lại bến bờ yên vui, không còn phải lênh đênh, chìm nổi.

Retreat nghĩa là gì?

Khánh Chung có biết là lần đầu tiên nghe đến danh từ Summer Retreat tôi đã không hiểu Retreat nghĩa là gì không?  Tôi chỉ biết rằng  “Retreat” diễn đạt một sự rút lui. Như một đoàn quân lui khỏi chiến trường, di tản khỏi vùng nguy hiểm. Như một lữ khách đã mệt mỏi sau bao chuyến đi muốn tìm về cho mình nơi chốn nương thân.

Sau đó tôi mới được biết Retreat nghĩa là khoá tu. Khánh Chung thấy đó, nếu mình liên kết các ý lại với nhau thì ta sẽ có một cách định nghĩa cho riêng mình. Khoá tu là một cơ hội của chính ta để rút lui khỏi đời sống bận rộn. Đó là một dịp may để ta từ bỏ ánh đèn thị thành, trở về thắp lên ngọn lửa sơn lâm. Ta sẽ xa rời những hầm hố, bẫy sập trên những con đường đầy gió bụi. Ta sẽ lại về đắp xây ngôi nhà của chính mình. Ngôi nhà của thân và tâm.

Ngoài đời bây giờ có rất nhiều hội thảo, khoá học, chương trình đào tạo, những chuyến đi xa để người tham dự có điều kiện nhìn lại mình, xác định lại mục tiêu của đời mình. Tìm lại cho mình một giá trị, một đường hướng. Khánh Chung cũng thấy chi phí để tham gia vào những sự kiện như vậy không hề rẻ và ngày một tăng lên. “Được là mình”, “hiểu mình” là một nhu cầu rất lớn. Ai cũng đều có những khát khao, ước vọng như vậy. Tôi cũng không phải là một trường hợp ngoại lệ. Tôi cũng muốn tìm lại nhiều niềm vui bé nhỏ mà mình đã quên lãng bên vệ đường. Tôi cũng muốn chào tạm biệt, đi thật xa khỏi bao lắng lo, phiền muộn. Tôi không muốn mình cứ mãi rong ruổi ngược xuôi theo những chuyến xe cuộc đời. Tôi không muốn lòng mình cứ mãi ấp ôm muôn vạn hộc sầu thương tiếc.

Vậy nên tôi đã đến. Đến với Kim Sơn. Đến với khóa tu Mùa Hè, tôi được ăn trong im lặng, nói và nghe với tâm yêu thương. Tôi được đi, đứng, nằm, ngồi thật đoan nghiêm. Tôi được dạy cách gói lại tất cả những sầu thương để mở ra niềm thanh thản. Tôi được học cách chắt chiu từng thời khắc, trân quý mỗi phút giây mình sở hữu. Tôi được sống như một con người đích thực. Tôi có cơ hội để tìm lại giá trị đích thực của mình. Một khóa tu với sự yểm trợ của bốn chúng đã nâng đỡ cho tôi nhiều lắm. Lần tới nếu có ai đó hỏi Khánh Chung rằng “Tham gia khoá tu để làm gì?” thì Khánh Chung sẽ trả lời như tôi có được không? Ta đi tìm lại mình, tìm lại giá trị đích thực của mình. Bạn có bằng lòng với tôi không?… Mình sẽ trả lời như thế nhé……

Serenade số 2

Chiều nay tôi ngồi an ổn trên một phiến đá và lặng lẽ quán sát vùng trời biển quê hương. Từng vạt nắng chói chang đang tan dần, rót vào lòng tôi triệu triệu sắc màu sáng loá. Những hôn hoàng nối tiếp những hoàng hôn. Tựa mình vào vách núi cho phép tôi có một thế nhìn nghiêng nghiêng trong thời khắc chạng vạng. Trời đất đẹp lạ lùng và mang đến cho tôi một xúc cảm bùng cháy. Đã như thế bao năm rồi tôi chưa từng nhìn ánh chiều rơi? Khung cảnh diệu vợi này ngày qua ngày vẫn diễn tập sau hôm nay tôi mới hay, mới biết? Hơi ấm của đất đá len vào từng ngõ ngách sắc thân. Mắt nhìn về khung trời tím hồng hoang ngời ngợi. Gió biển từng cơn mang theo vị mặn thấm tan nơi đầu lưỡi. Khí trời thanh trong phủ kín ấm lồng ngực. Và đôi tai tôi rộn ràng, vang vọng bao nhiêu là thanh âm.

Những ngón tay khẽ rung chạm vào hư không. Từng ngón tay đang lay động. Tất cả như đang bay lên. Những giọt sương trong đang lặng lẽ về với mây trắng. Những sợi tơ trời đang giăng lưới bủa vây cùng khắp vũ trụ. Lòng tôi như những cánh sen hồng phai theo gió ngàn đi khắp thiên hà đại địa.

Vàng rơi? Vàng rơi?

Tôi tự hỏi mình như thế đó, Khánh Chung! Tôi ngồi yên như thế lâu lắm. Như em bé thơ trong câu hát quen thuộc. “Mê trời mây tím không nghe mẹ gọi về”. Lòng tôi đâu có khác gì quyển Tâm Kinh dạt trôi trên muôn trùng sóng bạc. Những dòng chữ, câu kệ đã bị dòng thời gian phai dấu, hương thời gian thấm ướt thì nay được hong khô, hiện rõ dưới mặt trời.

Màu áo tôi được nhuộm ánh hoàng hôn. Và lòng tôi cũng như loài hải âu chuyên chở trên đôi cánh mình bao sắc màu thanh khiết. Những ngón tay thon dài vẫn còn lay động. Âm thanh, giai điệu khúc ca ngày mùa này đã biểu hiện tự lúc nào. Thanh âm vốn đã sẵn có. Chỉ chờ một tâm hồn đồng điệu khai phá. Chỉ chờ một trái tim biết rung cảm. Chỉ chờ một thế ngồi vững chãi. Có khó gì đâu, phải không Khánh Chung? Chỉ cần đôi mắt, đôi tai, tất cả giác quan ta có mặt…thì bản nhạc chiều hoàng hôn, khúc Serenade bất tử này này sẽ lại ngân vang. Khung cảnh thần tiên này sẽ lại tái hiện. Đâu có khó phải không Khánh Chung? Ta có thể và cần phải sắp xếp cho đời sống mình một khoảnh khắc như vậy. Tôi muốn ôm giữ mãi mãi phút giây đẹp đẽ này. Mãi mãi cho đến những mai sau. Và thật lòng mong ước bạn cũng sẽ như tôi: Cầm chắc Vàng không để Vàng rơi nữa!